Mộc Băng ngồi phía trên Vạn Năm Hàn Băng, vận dụng tâm pháp của tông môn đem hàn khí nội thể, tìm cách đem hàn độc trong thân thể bức ra.
Nàng sắc mặt trắng bệch, lộ ra có vẻ nhu nhược, vầng trán trơn bóng thầm đẫm mồ hôi, nhìn có chút thống khổ.
Phốc…
Đột nhiên, máu tươi từ miệng thơm nàng chảy ra, Mộc Băng suy kiệt suýt chút ngã nằm, nàng ổn định thân hình, tay đặt trước ngực, miệng lau đi vết máu.
Đôi mắt đẹp mở ra, hàng mi cong dài chớp nhẹ, giọng nói truyền ra bên ngoài.
" Sư tỷ, có tin tức của sư phụ hay không? "
Bạch Ngọc nghe âm thanh của nàng, vội vã đi vào, thấy nét mặt nàng tái nhợt, vội lo lắng đi đến bên cạnh đỡ lấy nàng, nói.
" Sư muội đừng lo, tông chủ có trấn tông chi bảo trên thân có thể nhờ Thái Thượng Trưởng Lão trợ giúp.
Tin tưởng không vấn đề gì.
"
" Không được, nam nhân kia không có đơn giản như vậy, dù Thái Thượng Trưởng Lão có xuất quan cũng không thể cản được hắn.
"
Mộc Băng lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp ẩn hiện rõ sự lo lắng.
Bạch Ngọc không tin nam nhân kia có bản lĩnh lợi hại đến vậy, chẳng phải chỉ là đối phó một đám thiên kiêu thôi sao, có lẽ cũng chỉ là lão già nào đó phô trương thanh thế.
Mộc Băng biết Bạch Ngọc suy nghĩ, nhưng không có giải thích, nàng tự nhiên hiểu có nói thêm cũng chỉ thừa hơi.
Đúng lúc này, nàng tự nhiên cảm giác được nguy cơ, vội đem Bạch Ngọc một hướng kéo qua, Thần Khí Bạch Tọa Băng Liên che giấu, ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát cơ nhìn ra bên ngoài.
" Là kẻ nào? "
" Nữ nhân, ngươi trúng hàn độc không nên lạm dụng Băng Hàn Chi Khí.
"
Một nam nhân từ bên ngoài bước vào, hắc y ngoại bào, cực độ anh tuấn, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên đi vào trong.
Mộc Băng gương mặt trở nên đề phòng, cảm giác của nàng cho nàng biết, nam nhân kia vô cùng nguy hiểm, càng đáng sợ là hắn biết nàng bị trúng hàn độc làm nàng theo bản năng sợ hãi, cảnh giác cực độ.
Bạch Ngọc hai mắt phát sáng, cũng là bị vẻ ngoài nam nhân làm cho mê mẩn, còn chưa có kịp tỉnh táo lại.
" Không cần ngươi quan tâm.
"
Mộc Băng lạnh lẽo chi sắc hiện rõ trên mặt, nàng từ khi gặp phải chuyện của Mộc Lăng Thiên liền đối với nam nhân càng thêm chán ghét, thậm chí không có một chút thiện cảm, nếu có cũng chỉ có Dạ đại ca của nàng là để trong lòng nàng có ấn tượng duy nhất.
Dạ Khinh Ưu đối diện với Mộc Băng không mang mặt nạ, thật không ngờ nàng vậy mà không hề nhận ra hắn, trong lòng có chút không dễ chịu.
Đúng như Mộ Dung Khuynh Thành đã nói, Mộc Băng vì tu luyện công pháp mà chuyện tình cảm ngày càng phai nhạt, thậm chí từ khi vào trong Tổ Địa của Tuyết Tiên Thánh Địa, nàng vậy mà không còn nhớ chuyện ngày xưa, nếu có cũng chỉ là một đoạn ký ức nhỏ trước kia cùng một vị gọi là Dạ đại ca và một vị Hân Phong tỷ tỷ.
Hắn thở dài, nhìn sắc mặt lạnh lùng của nàng, cũng không giải thích, dù sao có nói chưa chắc sẽ khiến nàng tin tưởng.
Hắn tới đây cũng chỉ vì để giúp nàng giải hàn độc.
Mắt khẽ nhìn nàng, hắn không có tiếp tục gây cho nàng kích động, thản nhiên nói.
" Ta có thể giúp ngươi chữa trị hàn độc, chắc chắn dứt điểm.
Đổi lại, ta sẽ lấy một vật trong Tuyết Tiên Thánh Địa… "
" Ta không cần.
"
Mộc Băng không có chút chần chừ cự tuyệt, làm cho Dạ Khinh Ưu nhíu mày.
Bạch Ngọc dù không rõ ràng chuyện gì xảy ra nhưng nghe hắn nói như vậy, chợt nổi lên hi vọng, lập tức hỏi.
" Ngươi thật sự có thể chữa được sao? "
" Dĩ nhiên, ta là Y Sư.
"
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng cười đáp, làm Bạch Ngọc hai má đỏ lên, lại dấy lên chút niềm tin, vội vàng cùng Mộc Băng nói.
" Sư muội, hay là ta thử một lần? "
Mộc Băng lâm vào do dự, nàng không tin tùy tiện một nam nhân xuất hiện có thể giúp nàng chữa dứt hàn độc trong mình.
Tự thân nàng rõ hàn độc có bao nhiêu lợi hại, không có khả năng lại dễ dàng như vậy, lại nói nàng không biết nam nhân kia muốn thứ gì.
Dạ Khinh Ưu mỉm cười, hắn tự hiểu rõ tính nàng, hắn không cần nàng trả lời, thân hình chợt động, làm Mộc Băng giật mình, lập tức muốn động thủ lại bị hắn chặn lại.
Tay hắn nắm lấy cổ tay nàng, một luồng Đạo Nguyên Lực chảy vào thân thể nàng, hai mắt hắn nhắm lại, cẩn thận kiểm tra thể nội.
Mộc Băng giận dữ, đôi mắt làn tràn hai đạo sát khí, muốn dùng Bạch Tọa Băng Liên oanh sát hắn.
Nào ngờ, nàng lại sợ hãi phát hiện, thân thể vậy mà không chút lực lượng, thậm chí còn không thể động đậy.
Dạ Khinh Ưu mặc kệ sát khí đang hướng về mình, hắn mặc dù tự tin chữa trị hàn độc nhưng vẫn cần tỉ mỉ kiểm tra.
Lập tức, mày hắn nhíu chặt, ngoài ý muốn phát hiện ra, vậy mà hàn độc tích tụ cũng không phải do nàng công pháp xảy ra vấn đề, mà nguyên nhân là do từ thân thể nàng, hay nói đúng hơn, vấn đề chính là nằm ở Huyết Mạch.
Mộc Băng không hề biết tới trong thân thể nàng có Huyết Mạch của Băng Phượng, thậm chí còn tạo thành Phượng Tâm, trong thân thể tự sinh ra một loại Hàn Băng đặc thù của Băng Phượng Hoàng nhưng nàng lại không kiểm soát được nó.
Cũng chính là nguyên do làm cho Mộc Băng biến thành bộ dạng như hiện tại.
Hắn quả thật có chút không hiểu ra sao, nàng rõ ràng là Nhân Tộc, nhưng lại có Huyết Mạch của Thần Thú Phượng Hoàng.
Nói như vậy, chỉ có một khả năng là thừa hưởng từ phụ mẫu, mà phụ thân của nàng hắn rất rõ ràng.
Cho nên nói, Huyết Mạch Băng Phượng Hoàng là nàng thừa kế từ mẫu thân.
Mộc Băng nhìn hắn mải cầm cổ tay ngọc của nàng không buông ra, vô cùng tức giận nhưng không làm được gì, hướng ánh mắt sang cầu cứu Bạch Ngọc, lại thấy vị sư tỷ của nàng dường như chỉ nhìn nam nhân, còn tỏ ra rất tin tưởng.
Mộc Băng chỉ biết thở dài im lặng, thật hi vọng Dạ Khinh Ưu có thể giúp nàng giải quyết hàn độc.
Dạ Khinh Ưu đã xác định được nguyên nhân, thế này thì liền dễ làm.
Hắn không cần phải giải quyết Băng Phượng Hoàng trong thân thể nàng làm gì, chỉ cần giúp nàng dung hòa Huyết Mạch là được.
Dù sao Huyết Mạch Phượng Hoàng Tộc vô cùng cao quý, nếu đã thức tỉnh không có khả năng dung hòa với loại huyết mạch yếu kém hơn nó.
" Ta có thể giải quyết, ngươi nên im lặng để ta ra tay.
"
Dạ Khinh Ưu cười mỉm nhìn Mộc Băng nói, nàng nhìn ánh mắt của hắn, không hiểu sao lại có cảm giác thân thuộc, dần trở nên buông lỏng, quyết định tin hắn một lần.
Dạ Khinh Ưu không nhiều lời, lập tức giúp nàng thức tỉnh hoàn toàn Huyết Mạch.
Có kinh nghiệm tiếp xúc với Phượng Hoàng Tộc, Dạ Khinh Ưu có tám phần nắm chắc, lập tức đem nàng đặt lên Vạn Năm Hàn Băng, dùng Bổ Huyết Đan giúp nàng bổ sung máu huyết, Trường Sinh Đan hỗ trợ, thi triển y đạo, bắt đầu quá trình thức tỉnh Huyết Mạch.
Trong quá trình này, Mộc Băng im lặng chịu đựng, nàng biểu lộ ra thống khổ so với trước càng nhiều nhưng lại có cảm giác vui sướng khó nói.
Bạch Ngọc không dám làm phiền, vội lùi ra ngoài canh cửa giúp hai người hộ pháp.
Bầu trời gió tuyết rơi nhẹ chợt nổi bão, tụ thành từng cơn tuyết phong bạo vũ, tiếng gáy kinh thiên vang vọng khắp Tuyết Tiên Thánh Địa làm một đám trưởng lão chú ý, lập tức tập trung lại nhìn.
Mộ Dung Khuynh Thành dẫn đầu đám người xuất hiện trên giữa bầu trời, nhìn vị trí động phủ nàng và đồ đệ thường tu luyện xuất hiện dị tượng, còn có hư ảnh Băng Phượng giang cánh khiến nàng và chúng trưởng lão hoảng sợ.
Đại Trưởng Lão sắc mặt nghiêm túc, cảm nhận uy áp của Băng Phượng gây ra làm cho nàng sợ hãi, suýt chút chịu không được, hoảng sợ lẩm bẩm.
" Nơi đó là chỗ của Mộc Băng, chẳng lẽ nàng đang tu luyện công pháp nghịch thiên của Băng Phượng? "
" Nhưng mà Mộc Băng đang bị thương, như vậy có phải quá liều mạng không? "
Lục Trưởng Lão lo lắng hỏi, nàng là sư phụ của Bạch Ngọc, đối với Mộc Băng rất thưởng thức, chính thức ủng hộ nàng là đời kế tiếp Tông Chủ.
Mộ Dung Khuynh Thành cũng có lo lắng, nhưng nàng nhớ tới Dạ Khinh Ưu giờ này có lẽ đang giúp Mộc Băng trị liệu, nàng dù nghe hắn nói hắn là Y Thánh nhưng vẫn có chút lo lắng.
Tuy vậy, nàng vẫn đem đám trưởng lão ngăn lại, nghiêm túc nói.
" Yên tâm, Mộc Băng là đồ đệ ta, tự nhiên ta biết rõ.
Lập tức đem dị động nơi này che giấu, tránh cho người chú ý.
"
Các trưởng lão không nhiều lời, lập tức bố trận che đi dị tượng, đồng thời tránh để cho người khác tiếp cận.
Mặc dù không rõ Mộc Băng đang làm gì, nhưng chuyện tông môn tốt nhất không nên tuyên truyền ra ngoài.
Thời gian trôi qua ba ngày, bên trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, ngay cả Bạch Ngọc cũng bị uy áp Băng Phượng dọa cho không thể không rời đi.
Dạ Khinh Ưu lúc này buông tay lau trán, mặc dù tu vi hắn cách biệt xa với Mộc Băng nhưng Huyết Mạch Băng Phượng thực sự gây cho áp lực làm hắn tốn sức không nhỏ.
Mộc Băng lúc này không có khác mấy so với lúc trước, nhưng nhìn lúc này càng thêm mỹ lệ tuyệt luân, làn da không còn trắng bạch yếu ớt mà đã tô điểm hồng hào nhìn thêm sức sống, giữa trán ẩn hiện chấm điểm Phượng Tâm gia tăng phong tình.
Khí tức toàn thân nàng thuế biến, càng tràn ngập một loại sức sống mãnh liệt, không còn loại cảm giác lạnh lùng khó gần, thêm một loại thanh nhiên chi khí làm người nhìn dễ bị cuốn sâu.
Lúc này, Mộc Băng hoàn toàn thức tỉnh Huyết Mạch Băng Phượng Hoàng, bên trong thân thể chảy xuôi dòng hàn khí lạnh lẽo làm bàn tay Dạ Khinh Ưu đến giờ vẫn còn dính vài mảnh băng.
Nhìn Mộc Băng đang ngồi im tĩnh tọa, chính là từ từ đem lực lượng dần chuyển hóa thành Băng Phượng Chi Lực, hắn không có làm phiền nàng liền bước ra ngoài.
Tạo cho nàng một cái kết giới bảo đảm an toàn, thân hình thoáng cái biến mất.
Mộ Dung Khuynh Thành tạm giải quyết xong mấy vấn đề tông môn, nàng mệt mỏi ngồi trên ghế tông chủ, mắt nhìn đám trưởng lão rời đi, chỉ còn mình nàng tĩnh mịch trong phòng.
Nàng ánh mắt đượm buồn, nhớ nhung nghĩ đến nam nhân, dù mới xa nhau một chút nhưng nàng cảm giác thật lâu.
" Nàng đang nghĩ gì vậy, nương tử.
"
Chợt âm thanh nam nhân vang lên bên tai nàng, Mộ Dung Khuynh Thành nghe âm thanh quen thuộc, vui mừng quay sang liền nhìn thấy Dạ Khinh Ưu.
Lập tức không còn chút phong phạm tông chủ mà lao vào lòng hắn, nũng nịu ôm lấy cổ nam nhân.
" Tướng công, ta đang nghĩ đến chàng.
"
" Nhớ ta tới vậy sao? "
Dạ Khinh Ưu ngồi trên ghế tông chủ, để Mộ Dung Khuynh Thành ngồi lên đùi hắn.
Mộ Dung Khuynh Thành cười mê người, đôi môi vươn lên hôn tới miệng hắn, ngọt ngào nói.
" Thiếp nhớ chàng, lúc nào cũng nhớ.
"
" Xem ra ta còn chưa có dạy đủ.
"
Dạ Khinh Ưu cười híp mắt, bàn tay chộp lấy đôi gò bồng phổng phao sau lớp áo, bóp nhẹ làm cho mỹ nữ rên một tiếng.
Lập tức cả hai rơi vào bể dục, y phục từng cái rơi trên mặt đất, vị Tông Chủ mỹ nữ hai tay bám ghế, mông tròn nhếch lên cao, để nam nhân từ đằng sau hì hục đâm tới làm thân thể trần trụi trắng nõn của nàng chao đảo.
Chính giữa tông điện im ắng như tờ, vang vọng âm thanh rên rỉ tràn ngập dục vọng, hình ảnh dâm mỹ khó lòng tưởng tượng được…