Nam tử kia nghe vậy, ảo não trong lòng, không biết nói xong có thể được tha mạng hay không, nhưng chí ít không nên chọc cho cái thiếu niên này điên cuồng.
Nghĩ vậy, hắn liền không dám che giấu chút nào.
" Ngoài Tà Vực còn có hai thế lực lớn khác cũng nổi danh không kém.
Trong đó có Thánh Vực và Man Hoang Vực.
Thánh Vực thế lực này không hề thua kém Tà Vực, hầu hết chính đạo tu sĩ đều tụ họp ở đây, đứng đầu chính là một người tên Dương Thanh Nhân.
"
" Dương Thanh Nhân??? "
Dạ Khinh Ưu chợt nhớ, cái gã Dương Thanh Nhân này chính là Thiên Mệnh Chi Tử một thời, nghe nói còn có với Hân Phong Tiểu Nguyệt một đoạn tình duyên, khiến hắn hơi khó chịu.
Chỉ là kẻ này giống đám người Nhạc Phong kia, sợ cũng chính là kiểu người mà Dạ Khinh Ưu hắn ghét, về sau có gặp thể nào cũng giao tranh.
" Dương Thanh Nhân là người có thực lực đệ tam trên Thiên Đạo Bảng, hiện tại chính là đệ nhất nhân ở Ngoại Vực… "
Thấy Dạ Khinh Ưu chú ý đến Dương Thanh Nhân, nam tử kia liền nói, lời ra cũng chỉ có vậy vì hắn cũng chỉ biết thế.
Dạ Khinh Ưu cũng không có hứng thú tìm hiểu quá sâu, hỏi qua cái cuối.
" Còn Man Hoang Vực là thế lực gì? "
" Man Hoang Vực do nhiều người không chịu đầu nhập hai cỗ thế lực kia liên hiệp tạo thành, lãnh đạo chính là Ngũ Đạo Tam Đế, chính là năm cường giả nhân trước kia tại Tam Thiên giới đều từng là Đế Tôn một thời… Dù không thể so sánh ngang bằng với hai thế lực kia, nhưng chính là không thể trêu vào.
Thực ra còn rất nhiều nơi khác, nhưng hầu hết toàn bộ đều là những thế lực suy yếu lẻ tẻ, không cách nào so sánh cùng Dị Nguyên Tam Vực được.
"
Dạ Khinh Ưu chính là nói chuyện giết thời gian.
Hỏi nam tử này một hồi lâu, Dạ Khinh Ưu mới thông suốt nhiều vấn đề.
Cái gọi là Tam Thiên Giới chính là căn cơ trụ cột để duy trì Đạo Nguyên Quy Tắc, có thể xem nơi đây chính là vị diện cấp thấp.
Mà người trong Dị Giới Nguyên gọi Tam Thiên Giới: Ma - Nhân - Thiên là Hạ Giới.
Hạ Giới này do Thiên Đạo chấp chưởng quản lý, quy tắc bên trong cũng do Thiên Đạo đặt ra, mà trong đó có một luật bất thành văn là bất cứ ai tu vi từ Vấn Đạo cảnh trở lên đều không được phép can thiệp vào Hạ Giới, nếu không sẽ bị Thiên Đạo trừng trị.
Tuy vậy vẫn có vài cách lách luật, cách thức lại không giống nhau, giống như đám người này để cho người ở Hạ Giới chủ động đưa người vào, biện pháp này chỉ có thể che giấu một đoạn thời gian, ngoài ra sẽ nhanh chóng bị Thiên Đạo phát hiện.
Mà lý do dù người ở Dị Giới Nguyên tu vi cao siêu vẫn phải thèm muốn ghé xuống Hạ Giới tìm cơ duyên, tại Dị Giới Nguyên cơ duyên tuy có, nhưng những kẻ thấp cổ bé họng sẽ không cách nào chạm tới, dẫn đến mê hoặc can thiệp vào Hạ Giới.
Dạ Khinh Ưu có lẽ là trường hợp đặc biệt, vì hắn được Thiên Đạo ưu ái, cho sống tại Hạ Giới này, còn lý do vì sao hắn được ưu ái thì chính hắn cũng không biết.
Tu vi tại Dị Giới Nguyên phân chia cũng rất rõ ràng, Vấn Đạo Cảnh chia làm ba bước: Vấn Đỉnh, Địa Lập, Khai Thiên.
Sau đó tiến nhập Thần Đạo Cảnh, Tố Đạo Cảnh, Hóa Đạo Cảnh, kế tiếp là Thiên Mệnh Cảnh chia làm tam cảnh: Nhất Cảnh Liệt Địa, Nhị Cảnh Phá Thiên, Tam Cảnh Trảm Đạo.
Cảnh giới cuối cùng chính là Thiên Đạo Cảnh, cũng chính là Thiên Đạo chấp chưởng vạn vật.
" Những gì ta biết đều đã nói hết… Ngươi sẽ giữ lời chứ.
"
Nam tử kia e sợ, ánh mắt nhìn về Dạ Khinh Ưu mong mỏi, Dạ Khinh Ưu nghe vậy, vung tay, làm mấy đoạn hắc côn biến mất.
Thấy vậy, nam tử kia mới thở ra một hơi, trong lòng tự nghĩ, đợi đến khi quay về sẽ tìm sư phụ đến báo thù.
" Giữ lời với địch nhân, có kẻ nào ngu vậy sao… "
Chợt Dạ Khinh Ưu cười lạnh kêu lên, nháy mắt nam tử kia liền hoảng hồn, chưa kịp phản ứng đã thấy trọng kiếm vung ra, xé nát thân thể của gã.
Một chiêu bình thường quy tụ sát tinh khí, đã khiến cho thân xác của gã kia một mảnh cũng không còn tại.
Tà Nguyệt nhìn thấy vậy, toàn thân lông tơ dựng đứng, mau chóng quyết đoán rời đi, nhìn qua mấy tên hộ vệ Địa Tôn và Thiên Tôn la lên.
" Mau cứu ta… "
" Thiếu lâu chủ.
"
Đám hộ vệ Tà Thanh Nguyệt Lâu thấy Tà Nguyệt chạy như chó chết liền hoảng hồn, Nam Cương Dực thấy Tà Nguyệt cũng chạy về phía mình, thầm mắng óc heo.
Ánh mắt co rụt thấy Dạ Khinh Ưu thảnh thơi vác trọng kiếm trên vai đi về phía sau.
Ngay khi Dạ Khinh Ưu chợt nở nụ cười, Nam Cương Dực rùng mình, đã thấy trọng kiếm từ lúc nào đã ở trước mặt, đạo kình sắc bén lướt qua.
Một tầng khí mỏng ngăn cản cũng không có, trơ mắt nhìn Dạ Khinh Ưu tùy tiện vẫy kiếm liền muốn lấy mạng hắn.
Nam Cương Dực mở to mắt, không cam lòng nói.
" Vì sao? Ta rõ ràng không chọc ngươi.
"
" Đi đến đây là đã có ý định đối địch ta rồi.
"
Dạ Khinh Ưu thản nhiên đáp, máu tươi phun ra như mưa, trời đất rung động, liên tiếp Thiên Tôn ngã xuống làm sát khí lan tỏa dữ dội, nhưng đều bị hấp thu vào thân thể của thiếu niên kia.
Sát tính trên người thiếu niên tăng mạnh, khiến cho Tà Nguyệt rùng mình, nhưng vẫn cắn răng thôi động linh phù, muốn phá không rời đi.
Nhưng ba động không gian vừa truyền đến đã bị ngắt quãng, Tà Nguyệt bị đá văng khỏi không gian, từ trên cao rơi thẳng xuống đất.
Dần dần ngước đầu nhìn Dạ Khinh Ưu nghiến răng nghiến lợi, ác liệt nói.
" Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi… "
" Ồ, thử đi.
Ta muốn xem.
"
Dạ Khinh Ưu nhếch mép, tỏ ý khiêu khích, Tà Nguyệt tức đến muốn ói máu, sau một giây liền oa ra ngụm máu đỏ tươi.
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn, chợt thấy thân thể Tà Nguyệt biến đổi, khí tức tăng mạnh, chẳng mấy chốc lại tăng vọt lên Thần Tôn Cảnh, theo tốc độ khủng bố tiến đến trạng thái Vấn Đạo Cảnh.
" Ồ, tiểu ma còn chưa chết.
"
Dạ Khinh Ưu nhận ra, nam tử đến từ Ngoại Vực vừa dùng thủ đoạn nào đó chiếm lấy thân xác của Tà Nguyệt, nhân lúc tinh thần của Tà Nguyệt bị Dạ Khinh Ưu đả kích.
Tà Nguyệt ánh mắt lạnh lại, siết chặt nắm đấm, cười gằn.
" Ngươi quả nhiên không khoan nhượng… Thông Thiên Giáo tuy không phải là thế lực hàng đầu tại Tà Vực, nhưng cũng có danh tiếng.
Trêu chọc bọn ta, ngươi chắc hẳn sẽ trả giá thảm trọng.
"
" Vậy thì kêu đến hết đi.
"
Dạ Khinh Ưu nâng trọng kiếm, lại một múa bay đầu, Tà Nguyệt còn chưa kịp thể hiện, đã hoàn toàn siêu thoát trong thiên địa.
Đám người xung quanh chợt hiểu vì sao Tà Nguyệt phải sợ hãi chạy trốn như vậy, toàn bộ nuốt nước bọt kinh hãi sợ lọt vào ánh mắt của thiếu niên kia.
Đang còn muốn chạy trốn ý nghĩ đều bị dập tắt, chỉ cảm giác cơ thể từng chút một suy yếu, dần dần bị nuốt toàn bộ vào màn đêm đột ngột hiện ra.
Mà Phượng Hoàng Yêu Tộc không ngờ có viện binh đến giúp đỡ, còn lợi hại như vậy, chợt quay qua nhìn Dạ Khinh Ưu cảm kích.
" Đa tạ công tử tương trợ… "
" Không có gì, ta chỉ thuận tay.
"
Dạ Khinh Ưu giắt trọng kiếm ra sau lưng, tỏ ra thản nhiên như không, theo ánh nhìn của hắn tập trung lại là đúng hướng giao phong của Phượng Ngọc Khanh và Tà Vương.
Thấy hắn nhìn về hướng đó, một nữ tử thực lực Thiên Tôn liền nói.
" Đó là Phượng Ngọc Khanh trưởng lão, còn gã kia chính là Tà Vương… Hắn ý đồ chính lần này là muốn bắt Thánh Nữ.
"
Dạ Khinh Ưu nghe Tà Vương có ý đồ với nữ nhân của mình, ánh mắt âm u chợt quỷ dị lan ra tia sát tính, môi tuy cười nhưng không thể nghi ngờ hắn cười còn đáng sợ hơn cả lúc giết người.
" Cũng tốt, món nợ lúc trước ta cũng quên đòi.
"
Dạ Khinh Ưu nhún chân, nhẹ nhàng phi thân thẳng về phương hướng giao tranh, Phượng hót, hắc tinh, quang ảnh đầy trời.
Dù là Thiên Tôn bị cuốn vào trong cũng sẽ trọng thương khó thoát, mà thiếu niên đeo trọng kiếm nhẹ như bỡn đứng giữa làn giao tranh, mặc kệ hai luồng đạo giới chân đạo đập lên người, ánh mắt chuyển sang nhìn Tà Vương hỏi.
" Ngươi là Tà Vương? "
" Tiểu tử ngu ngốc từ đâu ra, chết luôn đi.
"
Tà Vương bị một tiểu bối dùng thái độ cuồng vọng trước mặt, không nể nang danh phận trưởng bối phía trên, ra tay không chút lưu tình.
Phượng Ngọc Khanh giật mình khi thấy đột nhiên có người xông vào giữa hai người, lại thấy Tà Vương ra tay hạ sát, cười lạnh nói.
" Một trưởng bối mà ra tay với tiểu bối, thật không biết xấu hổ.
"
Nàng dứt lời, cũng phóng ra hỏa phượng, ngăn cản Tà Vương lại.