Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 174: 174: Huyết Ma Nhãn






Mất cả mấy ngày đại chiến, Dạ Khinh Ưu mới tạm thỏa mãn buông tha, ôm lấy ngọc thể của Hàm Sương.

Nữ nhân thân thể trắng mềm, màu da như tuyết đông, tưởng chừng như lạnh lẽo nhưng thật ra mềm mại càng ôm càng có cảm giác.
" Ưm… "
Hàm Sương mệt mỏi mở mắt, cơ thể dù đã đạt đến Thiên Huyền cảnh nhưng không cách nào đủ sức chống chọi lại hùng dũng của nam tử.

Dạ Khinh Ưu vẫn luôn chú ý, nhìn thấy nàng tỉnh lại, nhẹ nhàng vén tóc mai vươn trên mặt, khẽ cười.
" Nàng có nằm mộng thấy ta hay không… "
" Ân, thiếp không ngờ chính là nhìn thấy tình kiếp của chúng ta kiếp trước… "
Hàm Sương lời nói phát ra làm Dạ Khinh Ưu khẽ run, hắn còn không tin, không ngờ ngoài hai kiếp trước kia, còn có thêm một kiếp nữa, trong chốc lát hắn khó có thể chấp nhận sự thật như vậy.
Hiện tại thân thể Hàm Sương mềm mại không mảnh vải, bộ ngực lớn cọ sát ngực trần nam tử làm hắn khí huyết cuộn trào, vội vàng đè ép lại.

Nữ tử dường như vô tình, hai tay vòng qua ôm chặt lấy tấm lưng hắn nói.
" Dạ lang, không ngờ kiếp trước chúng ta lại có một đoạn tình cảm… Dù chàng kiếp trước rất hoa tâm, nhưng không sao, thiếp không hối hận.

"
" Ách… "
Dạ Khinh Ưu giật giật khóe môi, đây là lần thứ hai hắn bị nói như vậy, xem ra quả thật kiếp trước của hắn phong lưu có thừa rồi.


Xem vẻ thâm tình của nàng xem ra kiếp trước tình trường của hắn phải vượt xa vạn dặm rồi.
" Kể nghe chút đi? "
Dạ Khinh Ưu tùy tiện hỏi, Hàm Sương lắc đầu lại không muốn nói, vẻ mặt càng có điểm đỏ, xem ra có phần xấu hổ không muốn nói.

Dạ Khinh Ưu cũng không ép buộc, cả hai mặc lại y phục, đứng dậy rời giường.
Tính theo suy nghĩ của Dạ Khinh Ưu hiện giờ, hắn sẽ hảo hảo tra khảo hai nữ nhân Thượng Quan Vân Ngọc và Cung Nguyệt Kha.

Nếu theo đúng như hắn nghĩ, thì kiếp trước của hai nàng đều là nữ nhân của hắn, kiếp này không ngờ lại biến thành nữ nhân của kẻ địch bản thân.

Mặc dù nói kiếp này và kiếp trước khác nhau, nhưng là một nam nhân, hắn hoàn toàn cảm thấy khó chịu.

Đặc biệt hận ý kẻ nào dùng cách này trêu đùa trên đầu hắn, nếu biết được hắn sẽ cho tên đó sống còn kinh khủng hơn cả chết gấp ngàn lần.
Tuy nhiên, Dạ Khinh Ưu còn chưa kịp thực hiện tra khảo thì đã bị chúng nữ oanh oanh yến yến vây lại, tuy nói hiện tại số lượng cũng không tính là nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là ít.

Nghĩ đến thời gian này ít khi đụng vào các nàng, có thể khiến cho tâm tư thiếu nữ bị đả kích, trong lòng hắn cũng không an tâm.
Tuy nhiên nghĩ thì nghĩ vậy, khi thị tẩm thì chính hắn cũng dần thấy chịu không nổi, ôn nhu hương diễm khiến nam nữ nào cũng phải đỏ mắt ghen tị, nhưng tốn khí lực và dương nguyên thật nhiều.

Dù nói tu vi của hắn siêu thoát thân thể phàm tục rồi, nhưng chuyện nam nữ thì không cách nào áp chế được, xem ra một trong lục dục ngay cả khi đạt được đại đạo cũng khó tránh.

Lần đầu tiến hành Nhất Long Đa Phụng, một mình Dạ Khinh Ưu tại một chiếc giường lớn chiến liền chục mỹ nữ.

Sau khi làm các nàng điên đảo cùng nhau nằm sấp trên giường, cả phòng dâm khí mấy chốc bị hắn xóa sạch, cẩn thận nhìn lại rồi bước ra khỏi phòng, cũng hơn cả tháng không nghỉ xuân sắc một trận lâu như vậy, hắn suýt chút quên luôn mục tiêu chính.
Nghĩ đến bản thân còn sắp phải phục thị hai nữ tử xa lạ, Dạ Khinh Ưu đột nhiên lại thấy đau nhức chỗ nào đó.

Tuy nhiên tinh lực của hắn dư thừa, dù cả đời không ngừng nghỉ cũng không có vấn đề, chỉ là làm ít thì vui sướng, làm nhiều thì sẽ dần thấy mất hứng thú.
Thượng Quan Vân Ngọc và Cung Nguyệt Kha đều bị nhốt vào trong một phòng riêng, dù có thể tự do di chuyển nhưng hoàn toàn bị phong bế đạo lực.

Dạ Khinh Ưu bước vào gây ra hai nàng chú ý, khi nhìn thấy hắn vẻ mặt trở nên ác liệt.
Dạ Khinh Ưu không chú ý ánh mắt như muốn giết người của hai nàng, đi đến kéo đến một cái ghế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, tỏ ra thản nhiên, để ý nhìn hai nàng nhẹ cười.
" Hai ngươi là nữ tử của tên nam tử kia? "
" Phải hay không thì liên quan tới ngươi sao… "
Cung Nguyệt Kha vẻ mặt ác liệt, ánh mắt có phần hung tàn, Thượng Quan Vân Ngọc thì trực tiếp ngó lơ không thèm để ý đến hắn.

Dạ Khinh Ưu không thèm để ý hai nữ nghĩ gì, tay nâng niu tách trà trên tay không uống một ngụm, chợt bàn tay bóp nát, nét mặt từ vui tươi trở nên sầm lạnh.
" Nếu là nữ nhân của hắn thì khó thoát, còn không phải thì ta sẽ thả hai ngươi ra… "
" Ngươi là đang có ý gì? "
Nghe hắn nói vậy, hai nữ cẩn thận dò xét, Dạ Khinh Ưu lắc đầu nhẹ nhàng nói.
" Chỉ cho hai ngươi cơ hội mà thôi, đối với ta mà nói, nữ tử thì ta không thiếu… Cho nên các ngươi cũng chỉ có giá trị tạm thời thôi, muốn nắm các ngươi ta có vô vàn cách.


"
Giọng Dạ Khinh Ưu bình thản nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai hai nàng như lời ác quỷ, thân thể cả hai run lên, đương nhiên tâm tính các nàng tương đối cao ngạo.

Phải nói, các nàng cũng không phải mấy nữ hài tử ngây thơ mới vào đời, đương nhiên biết một kẻ như Dạ Khinh Ưu nếu muốn chơi đùa các nàng thì không thiếu thủ đoạn.
Khôn ngoan các nàng đều không muốn đắc tội hắn, cả hai không còn tỏ ra bộ dáng ác liệt, nhẹ nhàng giãn da mặt, sau vài phút chần chờ, nghĩ đến quan hệ với Nhạc Phong, đồng loạt lắc đầu.
" Trước kia có thể là mến mộ hắn, nhưng từ khi hắn bỏ rơi bọn ta thì niềm mến mộ cũng dần tan biến… "
Nét mặt các nàng ủ rũ, vẻ xinh đẹp đọng lại nét u uất, dĩ nhiên đều thương tâm khi nghĩ đến cảnh nam nhân kia bỏ rơi các nàng.

Dạ Khinh Ưu khẽ cười, cảm nhận một chút lãnh ý trên gương mặt hai nàng, xem ra đối với Nhạc Phong đang có một đoạn khúc mắc, hiện cũng là cơ hội để hắn thử nghiệm.
Đột nhiên mắt trái Dạ Khinh Ưu mở bừng ra, màu huyết sắc thay thế con ngươi đen nháy, tỏa ra một cảm giác tà dị yêu diễm.

Huyết Ma Nhãn là đồng thuật Dạ Khinh Ưu từ khi nhập đạo huyết tu đến giờ đạt được, năng lực chủ yếu là nhìn thấu đạo nguyên của vạn vật, khống ma thú, các loại huyết thi, ngoài ra còn có công dụng mê hoặc tâm trí người khác.
Khả năng mê hoặc này Dạ Khinh Ưu rất ít khi sử dụng, đơn giản đối với hắn những kẻ nên sử dụng thì đã chết, ngoài ra khả năng của nó chỉ là mê mẩn tâm trí của đối phương.

Tạo ra một ảo giác trong tâm trí của người khác.

Đây là lần đầu Dạ Khinh ƯU sử dụng khả năng này, hắn thử nghiệm lên hai người Thượng Quan Vân Ngọc và Cung Nguyệt Kha, cũng muốn xem hiệu quả thế nào.

Đột nhiên hai nữ tử có một cảm giác kỳ lạ, có một loại khí tức ma mị thu hút các nàng, khi quay đầu qua bắt gặp con mắt của hắn, cả hai liền đờ ra…
Dạ Khinh Ưu nhìn hai nàng, cười nhếch, giọng như ma âm vang vảng bên tai.

" Các ngươi có thích ta không? "
Không biết vì sao khi nghe hắn hỏi vậy, hai nàng vô thức gật đầu, Dạ Khinh Ưu không ngờ chỉ mới hỏi một câu mà đã khiến cho hai nữ tử kia rung động mạnh như vậy.

Dạ Khinh Ưu vốn xuất thân từ Huyết Yêu Tộc, cùng với Cuồng Huyết Ma Đế là hai người có thực lực mạnh mẽ nhất.

Nhưng hướng đi trái ngược, mà Dạ Khinh Ưu huyết mạch dường như càng thuần huyết hơn so với vị cựu Ma Đế.
Mà Dạ Khinh Ưu nhận ra huyết mạch của hắn có khả năng hấp dẫn đối tượng khác phái, về sau mới bị hắn đem ẩn đi năng lực này, giấu sâu trong đôi Huyết Ma Nhãn này.

Có thể nói, nếu muốn tán gái thì hắn chỉ cần sử dụng Huyết Ma Nhãn nhìn một lần đối tượng là đối phương sẽ đối với hắn nhung nhớ không thôi.

Chỉ là làm như vậy thì không thú vị, cho nên rất ít khi hắn sử dụng.
Lần này không muốn dài dòng tốn thời gian nên lần đầu mới sử dụng, xem ra hiệu quả đúng như mong đợi.
Hắn chỉ vừa cười cảm thấy năng lực huyết mạch của bản thân thật mạnh, chợt cảm thấy hai làn hương khí bao phủ quanh mình, mấy cánh tay ngọc ngà quấn quanh người hắn, mắt nhìn xuống thấy Thượng Quan Vân Ngọc đang phủ phục dưới chân vũ mị nhìn hắn.
" Công tử, có muốn tiểu thiếp phục thị không… "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày không đáp, còn chưa kịp tỉnh lại thì bên tai nhột nhạt, một cái lưỡi ấm nóng chui vào trêu chọc tai hắn, quay qua hóa ra là Cung Nguyệt Kha lộ ra vẻ điềm đạm pha lẫn giữa ngây thơ và mị diễm cười trêu hắn.
" Ngươi thật dễ thương, tỷ tỷ muốn ăn ngươi… "
Dạ Khinh Ưu nghe lời trêu chọc của nàng mặt liền đanh lại, cảm thấy hiệu quả Huyết Ma Nhãn hình như phát huy hơi quá.

Chỉ một giây ngó lơ hai nữ tử mà hắn đã bị hai nàng dồn lại trêu chọc, miệng hắn bị Cung Nguyệt Kha bịt kín, nữ tử này không ngờ bạo gan hơn hắn tưởng.

Mà ngực trần của hắn thì bị Thượng Quan Vân Ngọc tách ra áo trang, vải áo bị vén lên, lưỡi mềm của nàng liên tục liếm láp trên ngực của hắn.