Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 42: Thân phận




Mọi người đều biết, pháo đài Snow ở trong sườn khe núi, vừa vặn che lại vị trí hiểm yếu Vong Linh tiến công đại lục, trạm dừng của con đường bọn nó tiến công.

Ở ngoài khe núi, là băng tuyết mênh mông không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Nơi đây tràn ngập thần bí và nguy hiểm, cho dù là gia tộc Cruzte thời thời đại đại thay mặt bảo hộ pháo đài Snow cũng không dám quá mức xâm nhập nơi đây. Bình thường lúc luyện binh hoặc là thí luyện, bọn họ chung quy sẽ cách pháo đài Snow ở trong vòng khoảng cách nhất định.

Bằng không, những sinh mệnh trẻ tuổi mất tích ở trên vùng đất băng kia cho tới bây giờ không trở về sẽ nói cho bạn biết, mấy chữ không biết sống chết viết thế nào.

Đồng dạng, ở bên trong khe núi, bên kia thuộc về đại lục cũng là vùng đất băng giống nhau. Đương nhiên, chiến tranh đã lâu khiến cho nơi đây có được con đường rộng lớn chắc chắn, để trong lúc chiến tranh có thể vận chuyện quân đội và vật tư rất nhanh đến nơi này.

Trừ mấy điều này – pháo đài Snow, một mảnh binh doanh, một số công trình kho hàng các loại cần thiết khác cùng đường xá, nơi đây cũng là một mảnh trắng mờ mịt.

Sau khi thương lượng xong chuyện tình, bởi vì có chút chuyện nào đó không hài lòng Bạch Hành lôi Tiểu Ngân trở về phòng của mình.

“Bạch, Tiểu Ngân ——” Rầm một tiếng, phòng của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân bị đá văng. Được rồi, trước khi đá cửa Rooney tốt xấu nên trước gọi một tiếng.

Tiểu Ngân không vui vẻ mở mắt, vừa lúc thấy nụ cười trên mặt lộ vẻ ái muội thăm dò tiến lên.

“Tôi không có quấy rầy đến các anh đi?” Cậu rất không đứng đắn cười hì hì hỏi, cái nụ cười kia ở trong mắt Tiểu Ngân vô cùng đòi đánh…

Phía sau Rooney, ló đầu ra nhìn là phó quan Angie của cậu – Angie đã quyết định xong rồi, một khi trưởng quan bị đánh ngất, anh liền lập tức đi vào đem cậu ta túm ra. Trưởng quan lão yêu nhà mình tật xấu đi quấy rầy ‘Chuyện tốt’ của người khác thật nên được sửa chữa cho tốt.

—— Trong tâm tư, Angie thật là là rất hy vọng Tiểu Ngân giáo dục nho nhỏ Rooney một chút, bởi vì bị quấy rầy thảm nhất chính là phó quan đáng thương anh đây.

“Chuyện gì?” Tiểu Ngân lạnh lùng hỏi.

“Bạch lại đang suy tưởng à?”

Ngữ khí Rooney có chút thất vọng, đến gần giường của hai người, tìm cái ghế dựa tự mình ngồi xuống.

Tiểu Ngân lướt mắt cậu ta một cái, nhìn Rooney đến cả người lạnh buốt.

“Y đang minh tưởng sâu độ.”

Minh tưởng sâu độ, tức là tiến vào minh tưởng mức độ sâu, đối với ngoại giới không tồn tại cảm giác.

“A ——” Rooney sửng sốt, lập tức trên người cừng đờ, trộm ngắm liếc Tiểu Ngân biểu tình lãnh khốc, nghĩ thấy mình đến thật sự là rất không phải thời điểm, cư nhiên lựa chọn một cái thời điểm dù bảo hộ tiến vào minh tưởng sâu độ! Thất sách, thất sách…

“Cứ như vậy mà đi sao?”

—— Thảm!



Bạch Hành tại sau bốn tiếng tỉnh lại.

Hiệu quả khôi phục của minh tưởng sâu độ quả là gấp vài lần suy tưởng bình thường, cho nên bốn tiếng đã làm thực lực của anh hoàn toàn khôi phục.

“Chúng ta tại sao ở đây?”

Tỉnh lại Bạch Hành phát hiện bản thân đang được Tiểu Ngân ôm vào trong ngực, đứng ở trên vùng đất băng, đối mặt chính là trống trải mênh mông.

“Nghênh đón quân đoàn ma thú.”

Rooney vô cùng vui thích giành trước nói ra.

Bạch Hành theo bản năng nhìn về phía Tiểu Ngân, phát hiện hắn trừng mắt liếc Rooney một cái, mà ở dưới tình huống Bạch Hành đã tỉnh táo, cậu tự nhận là tồn tại bùa hộ thân cơ bản không sợ Tiểu Ngân lắm a. Đối mặt với cái nhìn trừng của Tiểu Ngân, cũng chỉ da mặt dày cười cười, không đau không ngứa.

Ánh mắt Bạch Hành chuyển qua trên người một người khác bên cạnh Maude Orly, ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Andreu.

Chỉ thấy anh ta nhún nhún vai, không đưa ra giải thích.

“Làm bạn bè đi.”

Maude mặt không chút thay đổi ngữ khí bình thản nói ra những lời này – nghe thấy ngữ khí lãnh đạm của y, Andreu phía sau không nói gì che mặt – trời a, vì sao Maude luôn luôn khôn khéo quả quyết đối đãi với chính diện phương diện tình cảm lại ngu đần như vậy a?!!!

Bạch Hành lại chú ý tới, trên mặt trắng nõn tinh xảo của Maude hiện lên một màu đỏ ửng nhàn nhạt.

Thấy Andreu phía sau một bộ không nói gì hỏi trời cao, chỉ có bộ dáng hai hàng lệ chọc cười, đột nhiên nghĩ thấy Maude luôn luôn thâm trầm như mấy cái vực sâu hợp lại bộ dáng này rất đơn thuần đáng yêu.

“Được. Chẳng qua, giữa chúng ta tốt nhất không nên lừa gạt nhau, ở chung phải thẳng thắn, chân thành. Suy nghĩ nhiều cho đối phương, đương nhiên cũng phải chăm lo bản thân. Cái khác về sau bổ sung.”

Đáp ứng, nhưng trước đó nói cho rõ.

Maude rất nghi hoặc quay đầu lại nhìn xem Andreu, phát hiện hắn còn đang trong không nói gì, giống như không chú ý tới mình, không nhịn được nghĩ thấy hắn không có đủ tấm lòng, lén trừng mắt nhìn hắn hai cái. Quay đầu, “Vì sao?”

Bạch Hành cũng rất nghi hoặc.

“Cái gì vì sao?”

“Không thể lừa dối, thẳng thắn, quan tâm lẫn nhau.”

Maude nhất nhất chỉ ra điều kiện vừa rồi Bạch Hành đề xuất.

“Anh cùng Andreu không phải cũng là bạn bè sao? Chẳng lẽ các anh không phải ở chung như vậy?”

Maude cúi đầu, “Hóa ra, chúng tôi là bạn bè sao?” Tiếp đó lại ngẩng đầu lên, “Chúng tôi thường xuyên lừa gạt nhau, cho dù là thời điểm gia tộc hợp tác hay là gia tộc đối địch. Cũng chưa từng thẳng thắn với nhau – à, lúc trước hình như Andreu đã thẳng thắn nói chuyện một lần. Thường xuyên hãm hại đối phương lẫn nhau – bởi vì hai chúng tôi đều rất quan trọng trong gia tộc của mình, với lại thân còn ở chức vị quan trọng.”

Bạch Hành nghe được trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt kinh ngạc liếc hướng Andreu đang trạng thái không nói gì hỏi trời cao – bọn họ lúc trước thật là bạn bè sao? Là tử địch chứ?

Còn có vị thiếu gia Maude này, là làm sao lớn lên được a. Rõ ràng ngay từ đầu bộ dáng EQ chỉ số IQ đều rất cao, tại sao hiện tại lại biến thành người EQ trí tuệ kém.

—— Y đối với âm mưu quỷ kế rất am hiểu!!! —— Andreu trong hò hét…

“Bạn bè không phải như vậy, trên cơ bản tôi nói mới là đúng. Cho nên bạn bè phải chọn lựa thật tốt, nhân số cũng không thể quá nhiều. Bời vì anh không chỉ phải xác nhận mình có thể như thế với đối phương, mà còn phải đảm bảo đối phương như thế với anh.”

Thầy giáo Bạch Hành tha thiết giáo dục.

Bạn học Maude ra vẻ rất nhu thuận gật đầu.

Một bộ thầy trò có tràng diện hài hòa yêu thương – Andreu nhìn vô cùng vui sướng, cư nhiên có thể thấy bộ dáng này của Maude, kỳ thật anh đang nằm mơ đi?

Anh vui sướng, nhưng có người không vui vẻ.

Tiểu Ngân hừ lạnh một tiếng, đem Bạch Hành kéo vào trong ngực của mình, không vui trừng mắt Maude.

Lúc này Maude liền biểu hiện ra tính nhạy cảm của anh về phương diện mặt trái cảm xúc, dù sao anh cũng đã đạt được cái mình muốn, rất thức thời trực tiếp chạy lấy người.

Andreu lần thứ hai bị vứt bỏ sửng sốt một chút mới phản ứng lại.

“Ê ê, Maude, anh rất không đủ lòng. Làm sao gọi cũng không gọi tôi đã chạy đi, tốt xấu anh có thể cùng hai người bọn họ làm bạn cũng là tôi giúp đại ân.”

—— “Về sao tôi sẽ ít hãm hại anh một lần.”

“Ớ?”



“Tựa hồ không chỉ chúng ta đến đây.”

Sau khi hai người rời đi, cảm ứng được xung quanh tồn tại không ít người, Bạch Hành mỉm cười.

Anh cùng Tiểu Ngân liếc mắt nhau, chúng nó rất gần…

Một số người hoặc xa hoặc gần ẩn núp, tùy tiện đứng công khai chỉ có Bạch Hành, Tiểu Ngân, Rooney cùng phó quan Angie vẻ mặt đau khổ.

Lúc này, một tiếng kêu to lành lạnh vang tận mây xanh, trong một mảnh trời xanh của thế giới màu trắng xuất hiện một điểm đen nho nhỏ bay nhanh tiếp cận, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thẳng đến lúc đối phương cách bọn họ chỉ có hơn ngàn thước, mọi người mới phát hiện đó là một con ưng khổng lồ.

Đôi cánh thật lớn có lông vũ đen bóng che phủ tùy ý xoải ra, mang theo khí thế kinh người bay lượn mà đến. Cặp móng vuốt lợi hại kia tựa hồ lóe ra hàn quang và cái mỏ bén nhọn của nó cùng biểu hiện khí thế hung mãnh tương xứng, cho dù còn có xa khoảng ngàn thước, mọi người cũng có thể dễ dàng cảm nhận được lạnh lẽo trong cặp mắt ưng lợi hại kia.

Thuận theo mà đến, khí thế của cao thủ Thánh cấp cũng đi theo tát vào mặt mà đến. Rooney lập tức hô hấp cứng lại, đấu khí theo bản năng bắt đầu vận chuyển chống cực khí thế ở ngàn thước xâm nhập.

Cũng may mắn đối phương thật sự không có tiếp tục về phía trước, nó ở trên cao hơn ngàn thước, không ngừng xoay quanh, vài tiếng kêu to như tiếng lụa rách mang theo cảm nhận kim loại thẳng hướng trời cao, truyền đi thật xa.

Một hồi lâu, Rooney mới nhẹ nhàng ói ra ngụm khí. Sắc mặt hiếm khi ngưng trọng, “Đây là thực lực của ma thú Thánh cấp của rừng rậm Sương Mù sao? Thật sự là khó lường, khó lường. Thật là đáng sợ…”

Miệng nói như vậy, nhưng âm thanh run nhè nhẹ vẫn là bại lộ tâm tình hưng phấn của cậu.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn nhau, ăn ý từ đối phương ở đây thấy được thần sắc kiêu ngạo.

Đó là đồng bạn của bọn họ!

Huống hồ, bọn họ cũng cảm giác được, ánh mắt của Lôi nhìn chăm chú bọn họ – Lôi chính là tên của con Lôi Ưng vừa rồi.

Không quá lâu, lục tục lại bay tới vài con ưng khổng lồ màu đen, mọi người thế mới biết, hóa ra trước đó con ưng khổng lồ kia là chờ đợi đồng bạn đến.

Tiếp đó, là Cẩm Khâm khoác một thân lông vũ nhiều màu, lông vũ trên người chúng nó rực rỡ tràn ngập mị lực, là một trong những sinh vật xinh đẹp nhất thế giới. Xinh đẹp của chúng nó luôn có thể dễ dàng làm cho người ta mê muội mà quên thực lực mạnh mẽ của chúng nó, tiến tới trở thành con mồi của chúng nó. Cùng tương phản với vẻ ngoài kiều mỵ, tiếng kêu của loại ma thú này lành lạnh như nước băng, có một loại cảm giác giật mình một chút lập tức tỉnh táo lại.

—— Tính cách cùng đám Lôi Ưng giống nhau kiêu ngạo, trên thực tế tính tình cùng vẻ ngoài xinh đẹp tương phản, đám nhóc cũng rất xấu xa – Bạch Hành chú ý tới ánh mắt si mê của người xung quanh, trong lòng âm thầm nghĩ đến, tiếp tục thưởng thức thân ảnh xinh đẹp của Cẩm Khâm trong bay lượn.

Lôi Ưng và Cẩm Khâm đồng thời là một trong những ma thú bay nhanh nhất, cho nên chúng nó mới có thể đến trước, hơn nữa chọn địa điểm tập hợp rất tốt, dùng tiếng kêu to gọi về đồng bạn khác.

Tiếp theo, nhóm ma thú khác lục tục đến.

Cọp cánh dài màu trắng, Báo đen tao nhã thần bí, Rắn lớn thân dài mấy chục thước làm cho người ta tâm sinh sợ hãi, Sư Hạt nửa sư tử nửa bọ cạp, Gấu lớn cực kỳ to lớn, Nhền nhện nhìn liền thấy da đầu run lên ——

Trước trước sau sau, bay chạy bò, một ngàn đến cửa, trên vùng đất băng một mảnh đen nghìn nghịt, ma thú các loại hình dáng, rất nhiều chủng loại trong đó đều là mọi người chưa từng thấy qua.

Cũng không ngoại lệ, mấy con ma thú này trên người đều mang theo uy áp của Thánh cấp, biểu hiện thực lực của chúng nó cùng hình thể tương xứng.

“Oh my god, cũng thật con mẹ nó hoành tráng.”

Rooney trong miệng thì thào nói xong, ánh mắt trợn tròn, rõ ràng cũng sắp bị uy áp của nhóm ma thú đè cho nằm sấp xuống, nhưng nhất định là bướng bỉnh không chịu lui về sau, Angie tự nhiên cũng không chịu cùng những người khác giống nhau lui về phía sau, đành phải đau khổ chống đỡ.

“Đúng vậy, rất hoành tráng.”

Thấy đối diện chi chi chít chít thân ảnh to lớn, cảm nhận uy thế cường đại chúng nó tản mát ra, nghe được các loại tiếng kêu thay nhau vang lên, cảm xúc của Bạch Hành bắt đầu kích động lên. Anh đột nhiên nghĩ thấy mình rất kiêu ngạo, rất kích động, bởi vì anh cũng là một những thành viên trong đội ngũ đối diện làm cho nhóm con người kinh ngạc rung động thậm chí là sợ hãi! Đó là đồng bạn của anh và người bên cạnh đây, đồng loại! Hơn nữa lúc cảm giác được đối diện thỉnh thoảng đảo ánh mắt qua, tâm tình của anh rất tốt.

Tay tê rần, Bạch Hành mới phát hiện tay Tiểu Ngân đang lực lớn nắm anh. Ngẩng đầu, liền thấy trong ánh mắt của hắn không che giấu được kích động…

“Chẳng lẽ thực lực của ma thú là cùng hình thể tương ứng sao?” Sau khi Bạch Hành hơi chút buông ra khí thế giúp nhóm của anh ngăn trở uy áp đối diện, Angie rốt cuộc có thừa sức dò xét một chút các tồn tại trong truyền thuyết. Sau khi dò xét xong, anh phát ra một nghi vấn như vậy.

Bạch Hành nghe vậy, nhịn không được phì cười bậc cười một tiếng.

Làm sao có thể!

Mạc dù trong chúng nó đại bộ phận đều rất cao lớn, nhưng cũng có nhóc con không phải không đáng yêu nhỏ nhắn. Chỉ có điều, những nhóc kia đại khái đều giấu ở trên người mấy tên lớn kia được mang theo tới. Ở trong thân ảnh thật lớn này, thật sự không dễ dàng bị phát hiện.

“Không phải, mấy nhóc con nho nhỏ đại khái đều bị mấy tên lớn ngăn cản.”

Bạch Hành rất tự nhiên cùng ngữ khí thân mật mà quen thuộc nói ra.

Rooney mẫn cảm mà nghi hoặc quay đầu lại chìm chằm chằm anh.

Sau đó, cậu phát hiện Bạch Hành mỉm cười, ánh mắt ôn nhuận như nước nhìn thẳng đối diện, ôn nhu và hoài niệm bên trong, còn có một chút thần sắc tinh nghịch.

Đó là một loại ánh mắt rất quen thuộc và vô cùng thân mật giữa mấy người thân mới có thể xuất hiện.

“Bạch?”

Ngoài mọi người dự liệu, Bạch Hành nâng chân lên, hướng đối diện đi qua.

Rooney theo bản năng kêu một tiếng, muốn đưa tay giữ chặt anh ta. Nhưng tay của cậu lại bị một bàn tay to thon dài khác ngăn cản ——

“Rooney, cậu không thấy trong chúng nó thiếu ai đó sao?”

Âm thanh ôn hòa của Bạch Hành mang theo tiếng cười truyền vào trong lỗ tai của cậu.

Rooney bởi vì ngoài ý muốn mà có chút vô thố theo bản năng đầu óc chuyển động vô cùng linh hoạt, “Vua ma thú ——”

Ba chữ, gần như nỉ non từ môi cậu nhổ ra. Ánh mắt luôn luôn linh động si ngốc nhìn chằm chằm hai đạo thân ảnh thon dài.

Một trắng một xanh, gió thổi bay áo choàng pháp sư, làm cho người ta thấy rõ thân ảnh của bọn họ, một người cao lớn kiện mỹ, một người gầy yếu thon dài, giẫm lên tuyết trắng bóng loáng, hướng đàn thú đối diện đi qua. Trên người bọn họ dần dần cũng bắt đầu tản mát ra khí thế hút người, mà khí thế của hai người nhưng lại như thú chúng nó giống nhau, dây dưa lẫn nhau, vừa hỗ trợ vừa quấy nhiễu đối kháng với khí thể ngút trời của kẻ phía trước.

Bởi vì Bạch Hành và Tiểu Ngân ngăn cản khí thế của nhóm ma thú, Rooney có thể từ trong kháng cự khí thế thoát thân.

“Không thể nào?”

Cậu không dám tin nhìn về phía Bạch Hành cùng Tiểu Ngân.

“Trưởng quan?” Angie nghi hoặc hỏi.

Vừa rồi Tiểu Ngân ngăn cản tay cậu, cậu chính là một gã chiến sĩ cấp cao, đấu khí đang trong vận hành, sau khi ra tay cư nhiên bị Tiểu Ngân một cái ma pháp sư dễ dàng ngăn cản?!

Trong đầu đột nhiên nhảy ra một cái ý niệm trong đầu ngay cả chính mình cũng không quá dám tin tưởng.

Nhưng mà, nếu không phải thì đáp án sẽ là cái gì đây?

Một ngàn thước, kỳ thật một chút cũng không xa.

Rất nhanh, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân bước đến vị trí của đám thú.

Sau đó xoay người.

Rooney thấy Bạch Hành chính là giống trước kia cười ôn hòa như nhau, cùng khí chất ôn nhuận như nước trước kia không có gì khác biệt, nhưng cái nụ cười này, loại khí chất này, một người đàn ông ôn nhu như vậy thản nhiên tự đắc đứng ở trong một đám ma thú hung thần ác sát, lại thật sự làm cho người ta một loại cảm giác cùng trước kia rất không giống nhau. Nhưng mà, Tiểu Ngân cùng đứng ở bên người cũng thế, cho dù khí chất của Bạch Hành cùng nhóm ma thú xung quanh anh rõ ràng hẳn là không ăn khớp, nhưng mà bọn họ chính là vô cùng kỳ quái dung hợp cùng nhau, không làm cho người ta bất ngờ gì, cảm giác không hài hòa. Tựa như, vốn anh chính là ở đó, từ xưa cho đến bây giờ…

Tiểu Ngân – ánh mắt Rooney chuyển tới bên người Tiểu Ngân – anh ta buông ra khí thế làm cho người ta cảm giác liền cùng ma thú này không có gì khác nhau, không muốn nói ra lời gì đó, chỉ là khí thế của anh ta càng sắc bén, càng ngạo nghễ, càng lạnh lẽo…

“Rooney, hiện ở đây, ai cũng không thiếu.”

Đứng ở đằng đầu quân đoàn ma thú, Bạch Hành cười thoải mái, ở trong những lời này, Tiểu Ngân đột nhiên biến thân thành một con sói bạc thật lớn, khí thế mạnh mẽ trên cao xâm phạm mọi người tản mát ra, lại rất nhanh thu liễm trở về. Lúc sau, con ngươi màu xanh biếc thâm sâu lạnh như băng mang theo kiêu ngạo đến mức liếc thiên hạ đảo qua xung quanh.

Sói lớn màu bạc ở trong nụ cười của Bạch Hành ngẩng cao đầu, một tiếng kêu trong theo miệng nó phát ra. Theo sát, nhóm ma thú phía sau bọn họ cũng không chịu cô đơn đi theo kêu ra.

Ở trong mấy âm thanh này, Bạch Hành cười càng phát ra thoải mái.

Đợi mấy tên này phát tiết không sai biệt lắm, Bạch Hành ý cười không giảm đối với Rooney mở miệng: “Giới thiệu trở lại một chút đi, tôi, Bạch Hành, Nhân tộc, một thành viên trong rừng rậm Sương Mù, Thánh cấp đỉnh. Hắn, Ngân, ma thú, một thành viên rừng rậm Sương Mù, Thần cấp. Chúng nó, ma thú, cũng là từ trong rừng rậm sương mù đi ra, Thánh cấp.”

Âm thanh thanh nhuận thật sự không có cố ý đề cao, lại dễ dàng xuyên qua khoảng cách ngàn thước, được Rooney cùng rất nhiều người xung quanh phía sau rõ ràng nghe tiến vào trong lỗ tai.

Rooney chỉ ngây ngốc há to miệng, có vẻ như còn có chút không thể tiếp nhận sự thật.

Thẳng đến Angie phía sau cậu tỉnh táo lại, đạp cậu một cước – được rồi, có lẽ đứa nhỏ này là trực tiếp dọa ngốc, nếu không đánh chết anh cũng sẽ không làm ra hành vi ẩu đả trưởng quan như vậy – bởi vì trưởng quan của anh tuyệt đối là cái loại mang hận cả đời, tiểu nhân báo thù một trăm năm cũng không muộn, cho một cái điển hình là mười năm.

Rooney thiếu chút nữa bị đánh ngã trên mặt đất, lảo đảo một chút, liếm liếm cánh môi khô ráo, “Bạch, anh không biến thân sao?”

Bạch Hành sửng sốt, lập tức ở trong ánh mắt linh động tinh nghịch của Rooney lại cười to ra tiếng.

“Ha ha ha – thật có lỗi, Rooney, tôi là con người, đại khái đời này cũng chỉ có thể có một cái hình thái này.”

“Vậy thật đúng là rất đáng tiếc.”

Rooney ra vẻ tiếc nuối nói, lại rất sung sướng chớp mắt mấy cái, “Mặc kệ nói như thế nào, tôi muốn nói, thân phận của hai người các anh cũng rất khốc. Cái khác, Tiểu Ngân là Vua ma thú cũng thật sự tốt.”

Đối với cậu xem như có chút lý giải Bạch Hành cùng Tiểu Ngân vô cùng khẳng định, người này khẳng định trong lòng trộm nghĩ làm sao để thông qua hai người bọn họ sai khiến những ma thú này.