Thật lâu thật lâu về sau——
Trọng điểm là ở trong động cây!
…
…
…
Da thịt trắng nõn non mềm hoàn mỹ để giải thích thì chính là bốn chữ băng cơ ngọc phu (da ngọc thịt băng) này, cơ thể thon dài gầy cao mà mềm dẻo lẳng lặng nằm ở trên da lông màu nâu thật lớn – cả người trên dưới không có nửa tấc đồ vật che đậy, cứ như vậy ngủ ***.
Đôi mắt hẹp dài luôn luôn ôn hòa nhu thuận bởi vì đang ngủ mà không nhìn thấy, nhưng biểu tình êm dịu trên mặt làm cho người ta nhìn sẽ không nhịn được mà tâm mềm dịu theo.
Bắt đầu từ cổ, dấu vết màu hồng tím bắt đầu xuất hiện, sau đó lan tràn xuống, thẳng đến đầu nhũ trên ngực, dần dần dày đặc, vượt qua phân thân như chủ nhân giống nhau còn đang trong say ngủ, mơ hồ có thể thấy được trên đùi dấu vết chi chít gần như che khuất khu vực mẫn cảm tư mật, có thể thấy người lưu lại dấu vết này đối với chỗ này có bao nhiêu – lưu luyến quên về…Thuận tiện xuống, trên cặp đùi thon dài thẳng tắp kia không có một chút sẹo cũng có dấu vết loang lổ, thẳng đến nơi mắc cá chân mới dần dần biến mất. Một phen cảnh sắc này, thật sự là làm cho người ta không nhịn được tò mò, phần lưng đang cùng da thú màu nâu dán chặt chẽ, sẽ là một phen cảnh sắc như thế nào đây?
Cả động cây đều có một loại hơi thở cuồng dã nguyên thủy, người ngủ ở bên trong này lại ngay cả ngủ cũng tản mát ra một loại tuấn tú chi phong ôn nhuận phiêu dật, mà lại dấu vết ái muội đầy người làm anh trong thanh sạch dung hòa tình sắc cùng tính dục vô cùng.
Lúc này, một con sói to màu mạc giẫm bước chân tao nhã, lấy một loại tư thái ngạo nghễ tôn quý từ khi sinh ra đã có đi vào trong động cây, vuốt sắc hoàn mỹ trên đệm thịt của đã hấp thu tiếng bước chân của nó. Theo lý thuyết, đối với Bạch Hành hiện tại mà nói, cho dù là xâm phạm im hơi lặng tiếng bao nhiêu anh đều có thể giật mình tỉnh lại, nhưng cố tình, hiện tại vào lúc này, là người duy nhất trên thế giới anh dùng cả thể xác và tinh thần tin cậy, làm anh không hề phòng bị gì. Hơi thở quen thuộc viến vào động cây, cũng chỉ làm anh ngủ càng thêm an tâm mà thôi – không có biện pháp, nhìn qua dấu vết đã tạo trên người, tối hôm qua, khẳng định mệt chết.
Sau khi trở lại rừng rậm, ở trong đại đa số thời gian ‘Không tất yếu’, Tiểu Ngân đều là lấy hình thái nguyên bản hành động. Đối với hắn mà nói, hình sói mới là hình thái thoải mái nhất tự tại nhất..
Tuy nhiên, ở dưới sự kiên trì khó có được của Bạch Hành, bọn họ tại thời điểm gì đó bọn họ đều thích làm, hắn sẽ duy trì hình người.
Đôi mắt màu xanh biếc của sói lớn tản ra u quang lạnh như băng trong khoảnh khắc nhìn qua Bạch Hành màu sắc bắt đầu sâu thêm, độ ấm của ánh mắt liên tục tăng lên đảo qua cơ thể của Bạch Hành, sau khi ở chỗ nào đó dừng lại nhiều chút, Tiểu Ngân đã đến bên người y.
Khoảnh khắc biến thành hình người, bàn tay thon dài tuyệt đẹp bắt đầu lướt qua trên người Bạch Hành, lấy một loại lực độ sẽ không nhiễu loạn đến y, ở trên cổ tay có vết trói tối hôm qua lưu lại hơi dừng lại, nhưng đúng là cuối cùng cảm thấy dấu vết này thực mê người, nhưng ma pháp hệ quang vô dụng đánh tan dấu vết kia mà không gây đau đớn, mà vết hôn trên người liền càng không cần phải nói.
—— Nói đến vết trói…Kỳ thật, cũng không kỳ quái.
Ngẫm lại, sư phụ ở phương diện này của Tiểu Ngân là ai?
Đúng! Là Rooney!
Như vậy, theo tính cách của Rooney bắt đầu liên tưởng đến phương diện lệch lạc nào đó của cậu ta – hơn nữa đối với chuyện tình nam nam cái gì cũng không biết, nhưng đối với Tiểu Ngân cơ hồ là hoàn toàn cưng chiều ngàn theo trăm thuận Bạch Hành, chúng ta nên biết, chỉ cần sẽ không chân chính thương tổn đến đối phương, cho dù là phát triển đến trình độ gì cũng không nên cảm thấy kỳ quái.
Kể chuyện tiếp, có vẻ, duy trì hình người là yêu cầu đề xuất duy nhất của Bạch Hành đối với Tiểu Ngân…
Quay lại trọng tâm.
Tiểu Ngân hình người lướt qua dấu vết trên người Bạch Hành, nghĩ đến tối hôm qua cùng với chấp nhận rất rất nhiều lúc trước – tay bắt đầu theo bản năng lục lọi trên cơ thể Bạch Hành – tối hôm qua, phải nói là rạng sáng, thẳng đến mất đi ý thức mới được cho ngủ nghỉ ngơi người nào đó thật sự là rất mệt mỏi, hơn nữa hơi thở của đối phương làm cho chính mình an tâm – muốn lập tức tỉnh lại cũng không dễ dàng như vậy.
Cơ thể mềm nhũn bị đùa nghịch thành tư thế nằm nghiêng, “Ưm——” Dường như kháng nghị hừ hai tiếng, Bạch Hành mấp máy môi, muốn tìm một tư thế càng thêm thoải mái. Tiểu Ngân nhanh tay lẹ mắt đem một cái gối dài dáng mảnh dài chừng hơn một thước nhét vào trong ngực y, sau đó, Bạch Hành càng thêm tự động tách ra hai cái chân thon dài, một cái trực tiếp vắt qua cái gối dài – nói tóm lại, là cái tư thế rất thoải mái, nhưng là có vẻ rất không an toàn…
Đối với sau lưng một mảnh bóng loáng, tay Tiểu Ngân bắt đầu ngứa ngáy, trong lòng tự động di chuyển qua lại lần mò trên người người nọ, cảm xúc non trơn mềm mại.
Vì thế, tay to lại bắt đầu ở trên người Bạch Hành lưu luyến quên về, cuối cùng dừng ở trên cái mông cong vểnh của y.
Hai tay nhẹ nhàng tách ra hai cánh mông, lộ ra khe hở bí ẩn ở giữa – nơi mê người kia còn lưu lại dấu vết lưu lại trước đó, lúc tay của Tiểu Ngân tách ra chỗ đó, cửa hang theo đó hơi mở ra, một chút chất lỏng tối hôm qua ở trong cơ thể Bạch Hành chảy ra, nhưng ngay lại tức, nơi đó liền chặt chẽ khép lại, chính là cái miệng nhỏ đỏ tươi kia lại bị chất lỏng trắng đục nhuộm đẫm càng thêm mê người.
Bởi vì Tiểu Ngân chẳng biết tiết chế, chỗ đó còn có chút sưng đỏ, nhưng cảnh sắc mê người vừa rồi lại làm hô hấp của Tiểu Ngân bắt đầu nhanh hơn.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm tiếp, chỗ mẫn cảm mất hồn kia co rút lại, dính chút dịch thể của mình trong mắt Tiểu Ngân toát ra thần sắc vừa lòng, ở trên người bạn đời, trong cơ thể lưu lại thứ cùng hương vị của mình là bản năng của tính thú hắn, từ sau khi biết Bạch Hành sẽ không bởi vậy mà không thoải mái, sau đó sau khi ngủ hắn liền không rửa sạch cho y. Đương nhiên, vào lúc Bạch Hành tỉnh dậy để hắn rửa sạch cơ thể cùng chỗ đó, thì lại là một loại tình thú khác!
Không thể không nói, Tiểu Ngân đem thứ Rooney dạy học vô cùng tốt. Trên cơ bản, có thể nói là trò giỏi hơn thầy.
Lúc Tiểu Ngân không nhìn thấy chính diên, mí mắt Bạch Hành bắt đầu chuyển động, biểu hiện anh đang chậm rãi tỉnh dậy ——
“Ưm——”
Môi phấn hồng có chút khẽ hé, một tiếng ngâm nga hàm chứa ý không hài lòng truyền vào trong lỗ tai Tiểu Ngân.
Hiển nhiên, Bạch Hành cũng không muốn tỉnh dậy ——
Tay đang hành động dừng một chút, dã thú nào đó nghĩ đến mình làm mệt mỏi bạn đời không lâu, rất hiếm khi lương tâm lo lắng phát hiện lần này nên hay không buông tha Bạch Hành nhìn qua rất mệt mỏi.
Đáng tiếc, sau đó, Bạch Hành không chịu nổi tay sói trên mông cố tình quấy rầy không thành ngắt nhéo vị trí bị quấy rối, miệng lại phát ra vài tiếng rên hừ mơ hồ.
Tiểu Ngân đối với ma tinh hệ quang dùng để chiếu sáng trên bàn nhỏ hai bên xin thề, hắn thật có quan tâm buông tha Bạch, là chính Bạch ‘Câu dẫn’ hắn, không hành động nữa chẳng phải là rất có lỗi với bản thân sao?
Vì thế, Tiểu Ngân vốn là trên người trần trùi trụi rất dứt khoát nằm xuống, lòng ngực rắn chắc dán lên phía sau lưng của Bạch Hành. Bàn tay to không khách khí mò lên cái chân dài đang vắt qua gối dài, đem nó nâng lên cao cao, phân thân thật to chống ở cửa hang, nhẹ nhàng làm phiền.
Động tĩnh lớn như vậy, heo cũng tỉnh chứ đừng nói là Bạch Hành.
Giãy dụa mở mắt, Bạch Hành chỉ cảm thấy mình mệt mỏi lợi hại.
Phía sau là ***g ngực quen thuộc, còn đang trong mơ hồ thần trí chưa phản ứng được tình cảnh của bản thân.
“Tiểu Ngân——”
Miệng trực giác phát ra tiếng kêu cầu khẩn – để anh ngủ đi, mệt mỏi quá!
Nhưng hiện tại phát ra loại âm thanh này, đối với Tiểu Ngân mà nói chỉ biết làm cho dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt.
Dùng một chút lực trên eo, phân thân vốn đang quấy rầy hời hợt ở chỗ đó tiến vào trong cơ thể Bạch Hành.
Không có tiền diễn, không có bôi trơn, chỉ dựa theo dịch thể lúc trước, phân thân mới đi vào một chút, đã bị động nhỏ đau đớn theo phản xạ co rút lại của Bạch Hành kẹp lại.
“Thả lỏng, Bạch.”
Hô hấp đã gần đến thở gấp, âm thanh lãnh liệt của Tiểu Ngân trở nên khàn đục.
Bạch Hành hiện tại là hoàn toàn tỉnh lại, cảm giác được động tĩnh phía sau, anh cứng đờ cơ thể. Nghe xong lời Tiểu Ngân, cơ thể theo phản xạ bắt đầu thả lỏng.
Mẫn cảm cảm giác được cố gắng của Bạch Hành, Tiểu Ngân trong nháy mắt y thả lỏng cơ thể, bàn tay to đã ấn giữ eo y, hạ thân dưới dùng sức về trước ——
“A, ư—— đau——”
Bạch Hành đau kêu ra tiếng, “Tiểu Ngân, anh, làm sao có thể trực tiếp liền —— đừng động, a ——trước đừng, ưm, động a——”
Tiểu Ngân dứt khoát đẩy cơ thể Bạch Hành, để y nằm úp sấp, sau đó duy trì liên tục tư thế, nắm eo Bạch Hành, để y quỳ thừa nhận mình.
Phân thân thô dài được trơn ẩm siết chặt bao vây đến căng căng chật chật, chỗ đó theo bản năng mấp máy càng làm cho lý trí của Tiểu Ngân vất vả duy trì bắt đầu tan rã.
Môi ở trên lưng bóng loáng của Bạch Hành dao động, mà bàn tay to còn lại tìm được phân thân còn đang trong ngủ say, cầm di chuyển cao thấp, thỉnh thoảng còn lại ma sát đỉnh lỗ nhỏ.
“Ah——”
Chỗ mẫn cảm trên người được vỗ về chơi đùa, phân thân thô dài mặc dù nhẫn nại đứng im bất động, nhưng Bạch Hành làm sao không biết lợi hại của nó được.
Trong lúc nhất thời, cơ thể Bạch Hành cũng bắt đầu trở nên lửa nóng lên.
Miệng bắt đầu phát ra rên rỉ khát cầu.
Dũng đạo bao vây Tiểu Ngân cũng bắt đầu chậm rãi co rút lại.
“A ưm ——a, Tiểu Ngân ——”
Eo Tiểu Ngân theo đó chậm rãi bắt đầu đong đưa.
Bạch Hành rên rỉ nhất thời biến thành vang dội lại gấp gáp.
To lớn dữ tợn ở trong dũng đạo mềm mại rất nhanh ra vào, một chút so với một chút càng dùng sức đâm chọc gây cho hai người càng ngày càng nhiều khoái cảm.
Mông cong vểnh cũng bắt đầu không tự chủ được nghênh hợp động tác của Tiểu Ngân, đem dục vọng của mình càng thêm xâm nhập.
“A ha —— a ——”
Hai bàn tay to mạnh mẽ nắm eo nhỏ mềm dẻo của Bạch Hành, vào thời điểm đâm vào bản thân đem mông của Bạch dùng sức kéo về chính mình —— “A!”
Đôi mắt nhỏ dài mang theo nét đặc biệt nồng đậm của Trung Quốc bắt đầu bởi vì càng tích góp càng nhiều khoái cảm mà trở nên ướt át, tiếng rên rỉ trong miệng cũng càng thêm mê người…
Phân thân trước người không có Tiểu Ngân thăm hỏi cũng cam chịu cô đơn mà đứng thẳng, đỉnh trước đã tràn ra chất lỏng kích tình.
Tóc dài màu bạc theo động tác của Tiểu Ngân mà rối tung phủ xuống, cùng tóc đen của Bạch Hành dây dưa cùng một chỗ, như là đem hai người đang triền miên tựa như bao lại…