Ma Vật Nhà Tui Muốn Lên Trời

Chương 3: 3: Quyển 1 -





Tóm tắt nội dung: Gia giáo
- ------------------------------------------
Thiếu gia của tiệm thuốc Lục Ký dẫn theo một anh bạn từ Anh quốc về.

Chưa được mấy ngày mà tin này đã truyền khắp cả trấn Kim Lăng.

Nhiều cư dân trong trấn Kim Lăng chưa từng thấy người phương Tây nên đều thầm hoảng sợ trước người bạn nước ngoài tóc xám, mắt xanh, da tái nhợt của Lục thiếu gia.

Trên lầu hai của quán trà Phẩm Tiên một bàn ăn đối diện con đường đối diện cửa sổ của quán rượu Túy Nguyệt, Lục thiếu gia và bạn của anh đang ngồi nghị luận ầm ỉ.

"Chậc chậc, Lục thiếu gia này bạn bè gì cũng quen hết, không phải Triệu lão nhị thì cũng là loại mọi rợ nước ngoài."
"Hầy, Lục Nhất Minh cũng có phải là loại chim cu tốt lành gì đâu, vật họp theo loài thôi, Sớm hay muộn gì thì tên phá của này cũng thua sạch cả gia tài cho mà coi."
"Nhớ năm đó ha, Lục Thành Bằng cũng coi như là người có tiếng có tăm, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, từ một người nghèo khổ dựng thành tám cửa hàng dây chuyền lớn, còn mở được tới thị trấn.

Con của ông ta tuy tư chất bình thường, nhưng dầu gì cũng giữ được sản nghiệp, còn quyên miếu quyên trường cho trấn.

Đáng tiếc đến đời cháu thì không được nữa! Giàu không quá ba đời, ha ha."
"Nói đi thì phải nói lại, tên nước ngoài này trông khác người nước ngoài khác lắm nha, hồi trước tôi đã từng thấy trên tỉnh rồi, toàn là mũi ưng, tóc đỏ.

Còn đây, tuy là trắng nhợt nhạt nhưng tổng thế khuôn mặt lại giống người Trung Quốc chúng ta tới mấy phần."
"Không phải Lục Nhất Minh nói là hắn ta cái gì á, heng, con lai Trung Anh sao, ha ha, còn có thể nói tiếng Hán nữa."
"Không phải ý là tạp chủng sao." Một thanh niên mũ dưa trong đám giễu cợt.

Những người khác cũng bị chọc cho cười ầm lên.

Thình lình, người nước ngoài kia nghiêng đầu nhìn về phía họ.


Thanh niên mũ dưa không cẩn thận chạm mắt với đôi mắt xám xanh lam kia, rõ ràng là cách nhau một con đường mà cả người lại giống như phủ một lớp băng vậy, lạnh không tả nổi, hơi sửng sốt rồi cúi đầu kêu xui, cách xa như vậy, chắc nghe không được đâu ha?
Tòa bên này, Lục Nhất Minh đang nghe hát rong, nghe cô gái Tiểu Phi Hồng hát * tới mê mẩn.

*Cũng không biết bài đó nhưng mà nó được nhắc tới trong bài thơ Ái Liên Thuyết của Chu Đôn Di nói về lòng yêu hoa sen, trong bài thơ này cụm Trạc Thanh Liên có nghĩa là Gội sóng xanh.

Kim Phả La lại hừ một cái thầm nói: "Vô vị."
Lúc này Lục Nhất Minh mới quay đầu nhìn hắn, "Buồn rồi sao? Vậy chúng ta đi dạo chỗ khác đi."
Trước đó vài ngày, Kim Phả La ở trong hầm than buồn, Lục Nhất Minh suy tư một chút, rồi cảm thấy cứ khóa hắn trong hầm ngày này tới ngày khác cũng không phải là cách, liền cởi vòng cổ thả hắn ra sân phơi nắng.

Thấy hắn không có ý định chạy trốn, Lục Nhất Minh bèn mua đồ vừa người cho hắn, và nói với chị Trần vừa mới về tới nhà là bạn mình quen hồi đi du học ở Anh tới đây chơi, chị Trần tuy có hơi nghi ngờ nhưng cũng không nói gì.

Lại thêm vụ chỉ còn có một cửa hàng tất nhiên là chị Trần cũng sẽ biết, dời đi sự chú ý của chị, hàng ngày cố quở trách Lục Nhất Minh, cũng không hề phát hiện Kim Phả La có dị thường gì.

Sau đó Lục Nhất Minh phơi ra luôn, ngày nào cũng dẫn Kim Phả La đi dạo trong trấn.

Bị người ta vây xem mà anh cũng cảm thấy tự hào một cách khó hiểu.

Nhưng gương mặt của Kim Phả La luôn sầu não uất ức, ăn không ăn, uống cũng không uống, nghe hát cũng không còn hưng trí.

Lục Nhất Minh dẫn Kim Phả La đến đường lớn muốn mua cho hắn mấy món đồ chơi lại phát hiện Kim Phả La nghỉ chân trước tiệm vàng Phượng Tường Lão không đi nữa, đang hít cái mũi chó.

Không khỏi nở nụ cười, "Bên trong đó toàn là vàng, thích không? Nếu em ngoan ngoãn thì mấy ngày nữa tôi mua một món cho em.

Kim Phả La không nói chuyện, nhưng trên mặt lại có nét vui mừng hiếm thấy.

Đáng tiếc không đợi Lục Nhất Minh ra tay, tiệm vàng liền xảy ra chuyện.


Hôm sau, chuyện lạ tiệm vàng Phượng Tường Lão mất trộm truyền khắp cả trấn Kim Lăng, hót hòn họt.

Mất vàng thì không lạ, mà lạ ở chỗ trộm bằng cách nào mà không đoán ra được.

Ông chủ tiệm vàng Sở Hữu Tài đêm qua vừa lúc tự mình đóng cửa kiểm kê, thấy đã muộn bèn ngủ một mình bên trong sương phòng.

Cửa sổ được khóa chặt bằng một cái móc từ bên trong, không hiểu sao lại cảm thấy không yên tâm nên ông chủ liền mặc luôn cả bảo vật trấn tiệm -- Áo sợi vàng, sau đó tròng thêm hai cái áo choàng rồi mới đi ngủ.

Kết quả tỉnh dậy, tất cả vòng vàng trong tiệm chẳng những không cánh mà bay, mà ngay cả áo sợi vàng trên người cũng chẳng biết tung tích.

Cơ mà hai cái áo choàng vẫn nằm yên trên người, đến cả nút chết trên đai lưng cũng y nguyên như ông cột tối qua vậy.

Cửa sổ vẫn được khóa chặt từ bên trong.

Chiếc chìa khóa vẫn còn nằm yên trên cổ của ông chủ.

Người trong đồn tới xem mấy vòng, cũng không tìm ra sơ hở gì.

Không, phải nói là trên nóc nhà thiếu một miếng ngói, nhưng miếng này lớn cũng cỡ bàn tay vậy, người có thể chui vào lọt sao? Đừng nói tới là xách theo cả tiệm đồ vàng ít nhất cũng tới trăm cân, đi vào không để lại dấu vết đi ra ư?
Cho nên cảnh sát Lưu Thám Trường đưa ra giải thích là: "Hoặc là do ông chủ nhớ nhầm hoặc là đã vớ phải tà ma."
Ông chủ đã bị sốc cực mạnh, gặp người liền mắng: "Đám cảnh sát kia là đồ bỏ đi! Còn không bằng nha môn hồi trước! Sao Đại Thanh lại diệt vong chứ!"
Lúc tôi tớ Sở gia tới tiệm thuốc Lục Ký lấy thuốc an thần thay ông chủ Sở, đã kể lại chuyện sinh động như thật vô cùng huyền diệu.

Chị Trần đi về kể lại chuyện với Lục Nhất Minh, Lục Nhất Minh nghe được cũng hơi bất ngờ.

Nhưng ngẫm lại lúc trước Sở Hữu Tài còn cười nhạo anh vụ thua cược cửa hàng trước mặt mọi người, thì cũng không nhịn được mà vỗ tay nở nụ cười, "Vừa lắm."

"Kim thiếu gia kia," Chị Trần bỗng thấp giọng, mắt liếc về phía sân bên kia phòng khách, "Hắn ta qua đây ở đã mấy ngày rồi nhỉ, khi nào thì hắn mới về? Gia đình hắn không lo sao?"
Lục Nhất Minh khoát tay, "Hắn với người nhà có quan hệ không tốt, có lẽ sau này thường sẽ ở lại chỗ tôi, chúng ta tuy nghèo túng nhưng cũng không thiếu một bộ chén đũa đâu nhỉ? Gia đình hắn cũng không quan tâm, thì chị bận tâm cái gì chứ."
"Không phải." Trên mặt của chị Trần hiện lên vẻ lúng túng, "Trấn chúng ta nhỏ, mọi người từ nhỏ tới lớn chưa từng bước vào xã hội, đột nhiên này có một người nước ngoài tới, từng người một chạy tới hỏi lung tung này kia, phiền chết đi được!" Dừng lại rồi nói tiếp, "Đặc biệt là có một số cô nương nhà khác, nói là, Kim thiếu gia đẹp quá, muốn tôi giới thiệu cho."
Lục Nhất Minh buồn cười, "Vậy thì cứ giới thiệu cho mấy cô ấy thôi, sợ cái gì." Trong lòng lại nghĩ là: Nếu A Kim ịch ịch với người khác, không biết sẽ sinh ra thứ quái quỷ gì nữa? Không đúng, không cùng dân tộc, lấy cách nói của người nước ngoài, không phải là có cách li sinh sản sao? Rồi có thế hệ sau được không? Thú vị quá ta ơi.

Chị Trần giận tới mức chọt ót anh: "Tôi nể mặt ông chủ nên mới gọi thằng ngốc cậu một tiếng thiếu gia, cậu lo mà cso tâm xíu đi! Chuyện chung thân của cậu còn chưa lo xong lại còn vội nghĩ thay người khác, Sau chuyện của Liễu tiểu thư, có ai còn dám cùng cậu...."
Lục Nhất Minh sớm đã bị chị Trần làm cho cứng họng, bị chọt ót cũng chỉ biết im lặng, nhưng nghe tới ba chữ Liễu tiểu thư, Lục Nhất Minh lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, "Đang yên đang lành mà nhắc tới cô ta làm gì, sau này, đừng nhắc tới cô ta nữa."
Nói xong đi thẳng vào phòng khách, tìm A Kim giải sầu.

A Kim đang nằm trần truồng trên giường, hắn không thích mặc quần áo trói buộc, chỉ cần không có người thì sẽ không chịu mặc nữa.

Lần trước chị Trần vào phòng đưa nước rửa mặt cho hắn, vừa hay thấy hắn trần truồng đứng trong phòng, sợ tới mức ném chậu rồi đi ra ngoài.

Sau đó Lục Nhất Minh dỗ hắn vài lần, hắn mới miễn cưỡng mặc quần trong phòng.

Lục Nhất Minh biết hắn ngủ không sâu, liền cố ý nằm xuống bên cạnh hắn, gối tay rồi mở lời luôn: "Tới tới, nói chuyện với tôi một chút.

Không cùng ý với nữ nhân trong nhà." Hở cái ra là chọt ót hà, không chịu nổi.

Quả nhiên A Kim mở mắt ra, con ngươi xám lam lạnh lùng, "Người đàn bà ấy, ồn ào."
"Đừng để cho chị ấy nghe từ Người đàn bà ấy nha,"Lục Nhất Minh dạy hắn, "Chị ấy không khác gì chị của tôi cả, xem như là cô của em đấy.

Tất nhiên em không thể gọi chị ấy là cô rồi, chị ấy sẽ giận đấy, em phải gọi chị ấy là chị đẹp."
A Kim hừ mũi trào phúng, "Không đẹp."
Công tâm mà nói, chị Trần mi thanh mục tú, tuổi cũng mới chừng hai mươi, cũng coi như dễ thương, nếu không có cái tính dữ dằn ấy, Lục Nhất Minh sẽ đánh giá chị cao hơn nhiều.

Cho nên nghe thấy đánh giá của A Kim, Lục Nhất Minh không khỏi xuất hiện hoài nghi với thẩm mỹ của mình, "Vậy hôm nay ra đường gặp nhiều người như vậy, em cảm thấy ai xinh đẹp?" Thẩm mỹ của dị tộc có gì khác với người thường?
A Kim nghiêng đầu nhìn anh, con ngươi xám lam sâu không thấy đáy, nhàn nhạt nói, "Cậu đẹp."
Lục Nhất Minh sửng sốt một chút, cười rộ lên, "Tôi là cha em tất nhiên lướn lên không tồi rồi, nhưng cái này không gọi là xinh đẹp, đàn ông con trai đẹp phải gọi là anh tuấn, xinh đẹp là chỉ phụ nữ và thố gia, biết chưa." Lời này của anh cũng không hoàn toàn bốc phét, nhớ năm đó có hàng tá cô gái liếc mắt đưa tình với anh, mà anh còn không thèm.

A Kim hừ một tiếng tỏ vẻ nghe hiểu.


Nhớ tới cái gì đó, Lục Nhất Minh nói, "Gần đây không thể mua vàng cho em rồi, phải hoãn lại."
A Kim liếc anh một cái.

"Vàng trong Phượng Tường Lão mất hết ráo rồi." Rồi thuật lại chuyện chị Trần kể cho A Kim nghe, "Em nói coi có lạ không, có phải là có quỷ thật không?"
A Kim thấp giọng nở nụ cười.

Lục Nhất Minh đang định nói gì đó, bỗng nghe A Kim ợ một cái.

No đến ợ.

Nhưng ở nhà A Kim rõ là không ăn cái gì mà.

Anh ngẩn ra, lấy tốc độ ánh sáng mà xâu chuỗi từng chuyện lại trong đầu, bật người dậy thật mạnh "Em...Chẳng lẽ!"
A Kim như là nghe không hiểu, nhưng lại giống như là lơ đễnh vậy, trở mình không để ý tới anh.

Sắc mặt Lục Nhất Minh dần dần trầm xuống, "Không hỏi mà lấy là vì trộm, có phải là em trộm không?"
Chẳng lẽ Lục Nhất Minh anh còn nuôi một tên trộm? Nhưng trong lòng anh cũng không tin lắm, tuy rằng A Kim có hơi khác người thường một chút, nhưng sao hắn lại trộm đi được.

A Kim trước sau như một dùng ánh mắt như trào phúng mà nhìn anh, không thừa nhận cũng không phủ nhận, giữ yên lặng.

Lục Nhất Minh biết lúc hắn không muốn nói chuyện là có vẻ như này, mỗi lần Lục Nhất Minh hỏi thân thế lai lịch của hắn, hắn đều lạnh lùng như thế này mà nhìn anh, giống như nói rằng Cậu có thể làm gì ta?
Loại thời điểm này, hỏi như thế nào đi nữa cũng chả nhả được cái đéo gì, nhưng hắn càng tỏ ra như thế này thì Lục Nhất Minh càng cảm thấy rằng hắn chột dạ.

Tục ngữ nói, nuôi không dạy là lỗi của cha.

Việc như thế này, Lục Nhất Minh anh nên có trách nhiệm.

Cho nên Lục Nhất Minh hơi giận, đi ra ngoài tìm dây xích, khóa chân của A Kim vào chân giường, không còn dáng vẻ cà chớn như thường ngày, trịnh trọng lạ thường nói với A Kim: "Em không thể giống với yêu quái tầm thường bên ngoài mà làm ra mấy cái chuyện bàng môn tả đạo này kia được, em có gia giáo mà."
A Kim hừ lạnh một tiếng, cảm thấy rất buồn cười mà nhe răng với Lục Nhất Minh..