Người con gái này rất xinh đẹp, da thịt mềm mại, khuôn mặt tú lệ, mắt
hạnh mày liễu, cằm hơi nhọn có điểm giống hồ ly tinh. Nàng vừa thấy
chúng ta liền đặt tay lên hông, khom người nũng nịu thi lễ, nói câu
“Ngọc Vô Hà xin ra mắt các vị công tử”. Động tác nhã nhặn lễ độ, tư thế
rất chuẩn mực, nếu không phải bộ quần áo hở hang và gương mặt đầy phấn
son kia, thật sự có vài phần bộ dạng tiểu thư con nhà khuê các.
Ca ca quá quen thuộc với chuyện chào hỏi rồi, liền khoát tay ý bảo nàng đứng
dậy. Vốn ca ca còn định bước lên dùng cây quạt khiêu khích nàng một
chút, nhưng thấy ta liếc mắt nhìn một cái, lại thay đổi chủ ý, bảo Ngọc
Vô Hà mau hát giải khuây cho chúng ta, cũng kéo ta ngồi xuống lần nữa,
ân cần gọt hoa quả cho ta. Ta lắc đầu, không để ca ca giúp, ngược lại
gọt một quả đào đưa cho hắn. Ca ca mừng rỡ cười toe toét, Vương Huy Chi
cũng nhìn về phía ta, tỏ vẻ hắn cũng muốn một quả, lại bị ca ca trừng
mắt, đẩy cả mâm hoa quả sang cho hắn thích ăn gì thì tự gọt lấy.
Vương Huy Chi phẫn nộ xoay đi, không hé răng. Ta thấy buồn cười, nhưng cũng
không rảnh rỗi đi gọt đào cho hắn, mà là nghiêm túc đánh giá Ngọc Vô Hà.
Không biết vì sao, ta vẫn cảm thấy cái tên này ta đã nghe qua ở đâu đó, nếu
không cũng sẽ không đến Chẩm Hà lầu thì nhớ đến tên nàng. Này, rốt cuộc
thì nàng là ai nhỉ…
Cau mày suy nghĩ, trong đầu ta chợt hiện lên một cái tên.
— Tần Kinh Sinh!
Đúng vậy, Tần Kinh Sinh, chính là Tần Kinh Sinh. Người kia, vào cái buổi tối mà Mã Văn Tài vẩy mực lên mặt ta, đã từng nói với ta một lần về chuyện
Ngọc Vô Hà, đầu bài của Chẩm Hà lầu. Hình như hắn còn nhờ ta mang thư
giao cho Ngọc Vô Hà, sau đó vì ta không đồng ý đến nơi phấn son này,
việc này cũng không giúp được hắn, vì thế mà tên kia cứ mãi hận ta.
Chính là không biết Ngọc Vô Hà này, có quan hệ gì với cái tên phế vật
Tần Kinh Sinh kia?
Ta còn ở bên cạnh ngờ vực vô căn cứ, Vương Huy Chi lại thấy ta tập trung, không khỏi cười khinh bỉ: “Thế nào, Diệp hiền
đệ, hay là ngươi thích vị cô nương này? Có muốn vi huynh trả giá cao mua về nhà cho ngươi không?”
Ca ca nghe thấy vậy, dùng sức trừng mắt với Vương Huy Chi, lại liếc ta ý bảo từ chối. Nhưng ta không thèm để ý,
liền nói: “Tốt, vậy đành phiền Huy Chi huynh chi tiền thôi.”
Vương Huy Chi: “…”
Ca ca: “A, A Đường, ngươi thật sự…muốn vị cô nương này?” Thanh âm của hắn
có điểm run rẩy, tự hỏi có phải là bản thân không tốt để cho ta ở trong
trường cùng với nam nhân quá lâu, giới tính liền có vấn đề. Trong bụng
ta muốn cười chết thôi, nhưng trên mặt vẫn phải cố nghiêm trang trả lời: “Không phải, ta thấy vị cô nương này rất xinh đẹp, muốn mua nàng về làm thiếp cho ca ca.”
Ca ca nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ đầu ta, tỏ vẻ không
cần, nói ca ca có rất nhiều thê thiếp, mang về nhà thêm nữa thì cha sẽ
giết hắn. Bên kia Vương Huy Chi vẫn còn có chút sợ hãi, vậy mà hắn còn
cố làm ra vẻ tán thưởng, nói ta thật sự là em trai ngoan, tại sao hắn
lại không có em trai tốt như vậy chứ, thật sự là đáng tiếc. Lúc này Ngọc Vô Hà đã nâng đàn, ngón tay ngọc thon thon ở dây đàn gẩy gẩy thử, tạo
ra một chuỗi thanh âm thanh thúy.
Ta thấy cái đàn cổ kia chạm rồng
khắc phượng, xung quanh lại treo rất nhiều minh châu ngọc thạch, nhìn
hoa lệ lạ thường. Lại thấy nàng gẩy ra vài âm thanh, thanh thúy dễ nghe, không khỏi nhớ tới bản thân lúc học đàn ở trường phải dùng một cây đàn
gỗ cũ, nhịn không được xuất khẩu thành thơ, khen:
“Thất tuần phượng
hoàng vòng ngô đồng, Tam Hoàng tước đồng tương ngọc lung; dao trì sĩ bạn phi thiên vũ, tiên âm vòng lương phủ dao cầm.”
Bài thơ này lúc ta ở
thời hiện đại đã từng nghe, trước đây không hiểu rõ ý của nhà thơ, nhưng giờ phút này thấy được tình cảnh ấy, không khỏi ngâm lên. Ca ca và
Vương Huy Chi nghe xong, cả hai đều nao lòng, Vương Huy Chi xếp quạt
không nói thêm điều gì, ca ca hai mắt lại sáng lên, cao hứng khen ta ở
trường không có lười đọc sách, cứ cố gắng như vậy nhất định sau này sẽ
có thành tựu. Nhìn thấy hắn cao hứng như vậy, ta cảm thấy cũng hơi hơi
vui mừng, âm thầm thề ba năm sắp tới nhất định phải học tập cho tốt, vì
ca ca kiếm một chức quan to, không thể cô phụ lòng tốt mà hắn dành cho
ta.
Ngọc Vô Hà ở đối diện chúng ta thấy chúng ta nói chuyện xong rồi, cũng thức thời không quấy rầy, liền bắt đầu đặt tên lên đàn bắt đầu
khúc nhạc. Lúc đầu nàng chọn một khúc hát ca từ ngả ngớn, vừa mới đàn
được câu đầu tiên thì ca ca đã không cho nàng đàn tiếp, bắt nàng xướng
một khúc hát. Ngọc Vô Hà kinh sợ dừng lại, mở lớn hai mắt nhìn ta, hình
như nhìn ra điều gì đó, lập tức khuôn mặt nghiêm túc lại. Lần thứ hai
khi nàng đặt tay xuống đàn, âm sắc đã trở nên trầm thấp, trong không
gian phảng phất ai oán trùng trùng.
Ca ca sắc mặt lại trầm xuống, vừa muốn mở miệng, ta liền cản hắn lại, tỏ vẻ muốn nghe bài này. Ca ca liền không nói gì nữa, tùy Ngọc Vô Hà chơi đàn. Khi Ngọc Vô Hà cất tiếng,
giọng của nàng cũng trầm thấp thê lương, trong lời hát lại ẩn chứa một
nỗi bi thương không nói nên lời, nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng dễ nghe, khiến lòng người rung động, khiến ta một lần nữa phải nhìn lại nàng.
Ta mơ hồ cảm thấy, cuộc đời nàng chính là một câu chuyện
Một khúc nhạc qua đi, dư âm còn đọng lại mãi. Ta cầm quạt trong tay đập lên bàn, chỉ tay vào nàng: “Ngươi, hát lại một lần nữa.”
Ngọc Vô Hà lên tiếng đáp ứng, lại một lần nữa chơi đàn, trong ánh mắt mang theo một chút buồn man mác, mở miệng hát:
Một chén rượu thương tâm, hai dòng lệ tương tư
Để đến bây giờ, nhìn kính vạn hoa chỉ còn thấy con người đã tàn lụi
Chớ hỏi người thiếu nữ kiều diễm đeo ngọc lục bảo năm xưa
Chỉ trách kẻ nối tơ duyên đã chắp nhầm uyên ương
Ai chẳng yêu sắc đẹp thanh xuân, song chỉ mình chàng có thiếp
Nào ngờ hoa rụng, phấn rơi, ngọc châu phân tán
Đợi đến ngày mái tóc pha sương buông xõa xuống bờ vai
Quay đầu nhìn lại tri kỷ năm xưa nay đâu rồi.
(Lăng Hoa Kính)
Ta chú ý tới, lúc ca ca nghe bài hát này, thần sắc cũng nặng nề, ánh mắt
nhìn về phía Ngọc Vô Hà cũng mang một chút đồng cảm. Hắn lúc này không
cản nàng đàn nữa, cũng không ghét bỏ bài hát này âm điệu quá mức bi
thống không vui, chính là đến khi Ngọc Vô Hà hát xong câu cuối “Quay đầu nhìn lại tri kỷ năm xưa nay đâu rồi” thì đột nhiên hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
“Dạ, thưa ngài, ta tên là Ngọc Vô Hà.” Ngọc Vô Hà cầm đàn đứng lên, cười mím chi lại gần, khom mình hành lễ. Ca ca trầm ngâm một lát, vẫy tay ý bảo
không có chuyện của ngươi nữa, có thể đi ra ngoài, lại sai tú bà chuẩn
bị một chút rượu và thức ăn, thuận tiện tìm một chút vũ nữ lại đây múa
hát, cũng nhấc tay vung cho nàng một khối vàng. Tú bà thấy nhiều tiền
như thế, mừng rỡ cười toe toét, vội vội vàng vàng sai người mang rượu và thức ăn lên. Trong lòng ta đau lòng xót của khôn xiết, lại không thể
nói gì, định để đến lúc mang rượu và thức ăn lên thì cố ăn nhiều một
chút. Lại nghe Vương Huy Chi kia nói rượu này là rượu hoa đào, vì thế
cũng uống hai chén.
Ai ngờ rượu này vừa uống vào, lại làm hỏng
chuyện. Trước kia cho tới giờ ta chưa từng say rượu, mà bình rượu hoa
đào nào lại ngọt ngào như nước hoa quả, vì thế bất tri bất giác uống
thêm, uống đến nỗi đầu cũng có chút choáng váng, chống đỡ không liền ngã vào cái ghế dựa bên cạnh. Ca ca vội vàng đỡ lấy ta, ta liền thuận thế
gã vào trong lòng hắn, ngủ gục. Có lẽ là do chảy cùng dòng máu, nên lúc
tựa vào ca ca ngủ, ngoài ý muốn ta cảm thấy rất yên bình, không có chút
nào không thoải mái hoặc là không thích ứng.
Cảm giác hoàn toàn không giống với lúc ta tựa vào Mã Văn Tài…Đối với ca ca, ta không chút nào
cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, mà cũng phải nói thêm là, ta luôn luôn cảm thấy thằng nhãi này so với ta còn giống con gái hơn ấy…
Dù sao, cứ như vậy là tốt rồi. Trước cứ đánh một giấc rồi nói gì thì nói…
Cũng không biết ta đã ngủ được bao lâu, sau đó cảm thấy đầu cũng bớt choáng
váng hơn. Bình rượu hoa đào kia hình như độ rượu cũng không quá cao, cho nên lúc tỉnh lại cũng không cảm thấy đầu đau đầu bụng, cho nên, cũng
chỉ có thể là do tửu lượng của ta quá kém cỏi.
Xem ra sau ngày vẫn
không nên uống rượu. Nhớ lúc trước kia ở võ quán, đại ca cũng hay dụ dỗ
ta uống nhiều rượu hoa quả, sau đó, ngày hôm sau tỉnh lại ta luôn thấy
trên cổ có những điểm đỏ rất kỳ quái. Ta nghĩ có thể là do thể chất của
ta sau khi uống rượu xong rất thu hút muỗi, cho nên sau đó chỉ dám uống
rất ít rượu hoa quả, khiến cho đại ca thường xuyên ai oán.
Bất quá,
hiện tại tuy là đầu óc tỉnh táo, nhưng mí mắt vẫn như cũ nặng trịch
không mở ra được. Ta mơ hồ cảm giác được bản thân vẫn đang được ca ca ôm trong lòng, tay hắn còn không ngừng vuốt dọc lưng ta, hình như sợ ta
không thoải mái. Tư thế này thật giống như đang ru con, trong lòng ta
cảm thấy rất thoải mái, liền lười biếng nằm im trong lòng hắn. Lúc này
đột nhiên nghe được tiếng của Vương Huy Chi ở bên cạnh vang lên:
“Này, ta nói nha, Diệp Hoa Đường, ngươi đã bế lâu như vậy rồi, cánh tay không mỏi sao? Để ta bế hộ một lát cho!”
“Mơ đẹp nhỉ!” Ca ca hừ một tiếng, “Đây chính là muội muội của ta, ngươi muốn ôm, đợi đến kiếp sau đi nhá!”
Ta kinh hãi. Vương Huy Chi biết ta là con gái? Ca ca sao không lừa hắn nữa?
Thấy bộ dạng kia của bọn hắn, ta lờ mờ cảm giác được hình như ca ca lại gạt
ta, để ta không biết là Vương Huy Chi đã biết ta là con gái. Giữa bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì? Làm như thế nhằm cái gì chứ?
Tâm tư của ta
thay đổi liên tục, lại nghe ca ca thở dài, nói với Vương Huy Chi: “Tử Du huynh, ta thấy A Đường ở trong trường rất vui vẻ, ngươi nói ta nên làm
gì bây giờ? Có cần phải theo kế hoạch trước kia, đổi lại rồi bắt nàng về nhà hay không?”
“Nếu như nàng thích, để nàng ở lại cũng rất tốt mà.
Ngươi cũng thấy rồi đấy, nàng căn bản không có chuyện gì, thế cũng được
rồi. Huống hồ một nữ tử tính cách tiêu sái phóng khoáng như vậy, nếu cứ
nhốt mãi trong phòng không cho nhìn thấy mặt trời, chắc khác nào phá
hỏng mệnh trời.” Vương Huy Chi ở một bên khẽ cười nói, tựa hồ còn muốn
đưa tay sờ đầu ta, lại bị ca ca dùng quạt quật mạnh vào tay, âm thanh
phát ra ngay cả ta cũng nghe rõ mồn một. Vương Huy Chi thế nhưng cũng
không kêu đau, chỉ là rút tay về:
“Nhưng mà cha ngươi nha, thật sự
rất là ngoan cố. Ông ấy chẳng phải đòi sống đòi chết bắt ngươi phải đem
muội muội trở về sao? Ngươi định làm sao bây giờ?”
“Làm sao ta quản
được chứ, dù sao cũng nhất định sẽ có cách.” Ca ca nói, “Huống hồ cái
tên tiểu tử nhà họ Vương, hình như cũng là đang theo học ở trường này,
ta sợ lòi đuôi, thế nên mới vội vàng xuống núi. Còn chưa kịp thử cái tên kia, nếu là phế vật, ta cũng nhất định không bằng lòng giao muội muội
cho hắn!”
Tiểu tử nhà họ Vương?
Lỗ tai của ta nhất thời dựng thẳng lên nghe ngóng, lại thấy Vương Huy Chi nói:
“Cha ngươi cũng thật cổ hủ. Vì sao nhất định phải là nhà họ Vương ở Thái
Nguyên? Chẳng lẽ chúng ta là nhà họ Vương ở Lang Gia lại không xứng
sao?”