Ma Túy

Chương 31: Phiên Ngoại (Hoàn toàn văn)




(1) Lộc Miên:

Nhập học năm lớp mười, ngày hôm sau đã nghênh đón điều mà những học sinh mới sợ nhất, huấn luyện quân sự.

Lộc Miên là học sinh mới, đương nhiên không thể trốn thoát.

Cô tình cờ phát hiện, cô gái xinh đẹp mà cô hai lần đụng phải ở bệnh viện vậy mà học cùng lớp với cô.

Tên là Lam Yêu.

Cô ấy cực kì xinh đẹp, nhân duyên cũng rất tốt, thường xuyên nhìn thấy các nam sinh lớp khác mua cho cô ấy trà sữa, các loại bánh gato.

Nhưng cô ấy không bao giờ ăn, toàn đem chia cho người khác.

Lúc học quân sự được nghỉ ngơi một lát, trời cực kì nóng, Lộc Miên cùng một vài bạn học ngồi dưới bóng cây hóng mát.

« Tớ nói với các cậu, hôm nay ở nhà ăn tớ đã nhìn thấy học trưởng Bạch Tứ và Lam Yêu ăn cơm cùng nhau, hai người còn nói chuyện hình như rất vui vẻ. »

« Bạch Tứ? Ai vậy? » Một bạn học khó hiểu.

« Cậu không biết sao, là học trưởng lớp 11, là giáo thảo của trường chúng ta. »

« Đ.m. giáo thảo! Lớp nào vậy tớ cũng muốn đi xem. »

« Đừng nghĩ nữa, cậu không có hi vọng, học trưởng hình như coi trọng Lam Yêu lớp chúng ta. »

« A a a, thật muốn khóc, vì sao tớ lại không lớn lên xinh đẹp giống vậy. »

Một đám người thổn thức kêu la.

Thế mà vào ngày thứ ba của kì huấn luyện quân sự, Lộc Miên đã gặp được học trưởng cả ngày được treo bên miệng của các bạn học.

Cô vừa muốn bước vào lớp học, có người đột nhiên gọi cô, giọng nói trong sáng.

Hắn nói: « Bạn học, có thể giúp tôi đưa cái này cho Lam Yêu lớp cậu được không? »

Lộc Miên quay đầu, thiếu niên với mái tóc bạch kim, gương mặt tuấn tú được ánh nắng chiếu xuống, cười lưu manh.

Cô vừa suy nghĩ thì giật mình.

A, là chàng trai sốt cao, toàn thân bê bết máu ngày đó.

Nhìn đã hoàn toàn lành lặn, trên mặt sạch sẽ không có vết thương.

Không hiểu sao đáy lòng cô lại có một tia vui mừng, có cảm giác thành tựu.

Thế là, Lộc Miên đã đồng ý, giúp hắn đưa đồ.

Cô nghĩ là, Bạch Tứ và Lam Yêu cũng là bạn bè, dù sao trước đây lúc ở bệnh viện đã từng thấy qua.

Về sau mỗi ngày, Lộc Miên đều có thể nhìn thấy bóng dáng Bạch Tứ, mỗi lần đều là hắn đến tìm Lam Yêu.

Cô thường yên lặng ngồi ở một góc hẻo lánh ngay cạnh cửa, lén nhìn Bạch Tứ.

Thời gian trôi qua, Lộc Miên bắt đầu phát hiện mình không được bình thường.

Một tuần nào đó, Bạch học trưởng không đến, cô bắt đầu lo lắng, lại có chút mong chờ hắn sẽ đến.

Nhưng lúc cô đã xác định mình thích Bạch Tứ, trong lòng rất khổ sở.

Cô thế mà...thích bạn trai của người khác sao.

Cô có phải là một cô gái xấu xa hay không.

Lộc Miên thường suy nghĩ như vậy.

Ngày đó, Lam Yêu cùng mấy cô bạn ngồi phía trước nói chuyện phiếm.

Các cô ấy ghen tị: « Yêu Yêu, bắt cóc Bạch học trưởng làm bạn trai cũng hạnh phúc quá rồi! »

Lam Yêu cười: « Không có, không phải như các cậu nghĩ đâu, tớ đã có người mình thích, nhưng không phải là Bạch Tứ, bây giờ hắn đang ở Mỹ, học kì sau quay về. »

Đám người ngạc nhiên, đều mang tâm tư của riêng mình.

Tương tác giữa hai người đều có thể nhìn thấy bằng mắt, thế mà...không có ở bên nhau?

Lộc Miên nghe thấy, trên mặt bình tĩnh, tay nắm góc áo càng ngày càng chặt.

Đây được coi là... cái gì?

Cô đã nhìn thấy Bạch Tứ từ trong cơn mưa chạy tới bung dù cho cô ấy.

Nhìn thấy hắn vì cô ấy mà đánh nhau.

Nhìn thấy hắn thân mật xoa đầu cô ấy.

Nhìn thấy lúc đang trong lớp học, hắn đột nhiên xông vào đưa thuốc cho cô ấy.

Hắn chơi bóng rổ thì uống nước cô ấy đưa.

Nụ cười ấm áp chỉ dành riêng cho cô ấy.

Tất cả những gì Bạch Tứ làm cho cô ấy, cô đều nhìn thấy.

(*Cô: Lộc Miên ; cô ấy: Lam Yêu)

Lộc Miên cũng giống với người khác, cảm thấy hai người này tình đầu ý hợp, xứng đôi vừa lứa.

Vì thế, cô lặng lẽ chôn chặt tình yêu vào đáy lòng.

Nhưng kết quả...chỉ là Bạch Tứ đơn độc một mình sao.

Học kì hai của lớp 10.

Bạch Tứ vì Lam Yêu lên sân khấu đánh ghita.

Thiếu niên với cõi lòng đầy chờ mong, đôi mắt đen nhánh lúc nhìn về cô ấy như phát sáng.

Lộc Miên cố hết sức kiềm chế nỗi khổ sở trong lòng, mỉm cười, ra sức vỗ tay.

Thật tuyệt...thật dễ nghe.

Nhưng đột nhiên, dây đàn bị đứt, ghita ngã xuống đất.

Người dưới sân khấu bị dọa sợ, nhao nhao bàn luận.

Lộc Miên sửng sốt, cô nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của hắn đột nhiên tối sầm lại, nhìn về nơi phía xa giống như người mất hồn.

Cô nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy Lam Yêu được một chàng trai dẫn đi.

Đêm đó, cô rất lo cho Bạch Tứ.

Cho nên đã lén lút đi theo hắn một đoạn xa, trốn ở một bên nhìn hắn một mình ngồi ở đó mượn rượu giải sầu.

Khóe mắt hắn đỏ lên, cái gì cũng không nói, chỉ mãi uống rượu.

Lộc Miên cũng khổ sở theo hắn, cô gọi phục vụ, cho hắn một ly nước mật ong ấm.

Đêm đó gió rất to, cô ngồi bên ngoài hít thở, vẫn luôn chờ đến khi Bạch Tứ say khướt đi ra.

Người hắn lung la lung lay, như thể sẽ ngã bất cứ lúc nào.

Lộc Miên do dự một chút, vẫn tiến lên đỡ hắn.

« Yêu Yêu?... » Hắn say mèm mở mắt ra, lọt vào tầm mắt lại là một gương mặt không quen thuộc.

Bạch Tứ tránh thoát khỏi cô: « Cô là ai...tôi muốn Yêu Yêu...Yêu Yêu... »

Bởi vì say rượu, không khống chế được sức mạnh, Lộc Miên bị đẩy ngã sang một bên, cánh tay bị va chạm đến rách da.

Cô không kịp quan tâm, bắt taxi, để bác tài giúp đỡ nhét hắn vào xe đưa về nhà.

Nhưng từ đó về sau.

Bạch Tứ giống như thay đổi, hắn cũng không từ bỏ, ngược lại không ngừng phát động thâm tình tiến công, lại nhiều lần gặp phải trắc trở.

Tất cả mọi người đều biết Bạch Tứ thích Lam Yêu.

Nhưng Lộc Miên thích Bạch Tứ, chỉ có chính cô biết.

Đêm đó, Lộc Miên cùng bạn cùng phòng đi dạo phố thì nhìn thấy bên đường đối diện có người đánh nhau, động tĩnh rất lớn.

Cách một con đường, gần đó chỉ có một vài ngọn đèn đường, tối tăm mù mịt.

« Trời ơi, thật đáng sợ, chúng ta mau vòng sang đường khác đi. »

« Đúng đó, mau đi! »

« Ai da Miên Miên! Sao cậu lại không đi! »

Lộc Miên đứng ở đó, thấy Lam Yêu đang núp ở một góc hẻo lánh, nhìn những người kia vây đánh Bạch Tứ, trên mặt hắn đều là máu, nhưng hắn ra tay cũng rất tàn nhẫn.

Phía xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, hiện trường ngay lập tức loạn thành một bầy.

Một giây trước khi cảnh sát xuống xe, Bạch Tứ lại bị người khác đập mạnh từ phía sau.

« Không...đừng mà... » Lộc Miên hoảng hốt, nước mắt rơi đầy mặt, khóc lóc chạy tới.

Phanh!!

Chiếc xe ô tô vùn vụt lao tới đem người đụng bay, cơ thể cô gái lăn xuống bên đường như những mảnh vụn.

Bạn cùng phòng hét lên.

« A Miên! »

« Mau lên! Gọi 120! »

Đêm đó, tiếng còi cảnh sát cùng xe cứu thương vang vọng trên tận những đám mây.

Nhất định là một đêm không ngủ.

Lộc Miên sau khi được cấp cứu, đầu cô bị tổn thương không nhẹ, rất kỳ lạ, những người liên quan đến đoạn tình cảm này, Lam Yêu...Bạch Tứ... v.v

Tất cả đều biến mất khỏi ký ức của cô.

Sau khi hồi phục, Lộc Miên chuyển trường.

Bạch Tứ của lúc đó, đến Lộc Miên tên là gì cũng không biết.

Ngày qua ngày.

Tháng chạp âm lịch khi vừa trở thành sinh viên năm nhất.

Lộc Miên cùng mọi người trong khoa đã hẹn nhau đêm đó đi lên núi ngắm mưa sao băng, mọi thứ đã được trang bị đầy đủ.

Nhưng đến nơi, phát hiện chân núi bị người ta vây chật như nêm cối, tiếng chụp ảnh liên tục, cùng với tiếng đám đông chửi rủa, líu la líu rít, ầm ĩ vô cùng.

(*Kín đến mức ngay cả con kiến cũng chui không lọt.)

« Xảy ra chuyện gì vậy? »

« Chúng ta mau đến xem một chút đi! Hình như xảy ra chuyện lớn, cảnh tượng thật dọa người, nhiều cảnh sát như vậy. »

Tuyết rơi.

Tiếng súng vang lên.

Ngày đó, cũng không ngắm được mưa sao băng.

Sinh mệnh của cậu thiếu niên áo trắng kia như một vì sao mà ngã xuống.

(2) Ngôi thứ ba.

Vừa mới ở bên nhau, phải làm sao khi bạn trai có lòng chiếm hữu quá mạnh.

« Được, tạm biệt học đệ, tài liệu còn lại tôi sẽ về chỉnh sửa, ngày mai gửi cho cậu. »

Lộc Miên mỉm cười kết thúc màn chào hỏi, vừa đi vừa uống sữa chua.

Tới khúc rẽ đột nhiên bị ai đó mạnh mẽ ấn sang một bên.

Cô giật mình, lưng dựa vào tường, đôi mắt đen nhánh kinh ngạc nhìn người trước mặt.

" Tứ...Tứ ca, sao anh lại đến đây."

"Anh không thể đến sao?" Bạch Tứ có chút buồn bực.

"Đương nhiên có thể, nhưng tại sao anh không nói tiếng nào lại một mình chạy tới."

Lộc Miên cười hì hì nói, cúi đầu xử lý sữa chua do lúc nãy đột ngột bị ấn vào tường mà văng đến tay cô.

"Anh không thích em nói chuyện với đàn ông khác." Hắn nhếch môi.

"Hả? Chỉ là nói chuyện bình thường thôi mà, không có gì đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung."

"Dù sao anh cũng không vui." Bạch Tứ bướng bỉnh nhìn cô, "Em về sau hạn chế tiếp xúc với người khác giới một chút."

Lộc Miên có chút bất đắc dĩ, đã 20 mấy tuổi rồi mà còn trẻ trâu như vậy.

Cô mở miệng: "Em cảm thấy chúng ta vẫn có thể giao tiếp tốt, xã giao bình thường với nhau..."

"Không muốn giao tiếp." Bạch Tứ đánh gãy lời cô, môi mím càng chặt hơn.

"Anh..."

Hắn đột nhiên cúi đầu, ngậm lấy ngón tay của cô, đem sữa chua còn sót lại li3m vào, ngước mắt lên, con ngươi đen như mực, khóe mắt ươn ướt nhìn cô.

"Hay là nói, chúng ta có thể đổi một loại phương thức giao tiếp khác..."

Tim Lộc Miên đập nhanh, đầu ngón tay tê dại.

Nam nhân này, hoàn toàn là đang dụ dỗ cô!

Cô vội vàng tránh khỏi hắn, mất tự nhiên nói sang chuyện khác:

"Anh cũng đã đến rồi, vậy chúng ta cùng đi...ăn cơm đi."

Bạch Tứ cong môi cười, đi theo.

Hai người một trước một sau, Lộc Miên luôn cảm thấy ánh mắt cực nóng của hắn như muốn khoét ra một cái hố trên lưng cô.

Hai nam sinh có chút quen mặt đi tới trước mặt, trong đó có người kích động đem ly trà sữa đóng gói nhét thẳng vào ngực cô, không hỏi cô muốn hay không mà trực tiếp nói: "Mời học tỷ uống trà sữa!"

"Này..."

Lộc Miên muốn quay đầu lại gọi, nhưng phát hiện người đã chạy đi rất xa, cô nhìn đồ vật trong tay không biết bây giờ nên làm gì, mấu chốt là...

Quả nhiên, người nào đó cả người đều mang áp suất thấp, gương mặt đen thui đi tới.

Bạch Tứ xách ly trà sữa, nhìn thấy bên trên còn dán phương thức liên lạc, không khỏi cười nhạo một tiếng, trực tiếp ném vào thùng rác đằng sau.

Hắn tới gần Lộc Miên: "Tại sao lại có nhiều học đệ như vậy xoay quanh em? Hả? Anh vẫn còn đang ở phía sau em đó? Em nhận lấy, có để bạn trai như anh vào mắt không?"

Lộc Miên ủy khuất lui về phía sau, muốn giải thích: "Không phải, anh không thấy bọn họ còn không cho em cơ hội từ chối hay sao?"

Bạch Tứ đột nhiên nắm lấy eo cô, kéo cô lại gần, rầu rĩ không vui."

"Anh theo đuổi em lâu như vậy, làm sao ngay cả cái danh phận cũng không có, thế mà còn có người dám ngấp nghé em..."

"Không phải...chúng ta không phải vừa ở bên nhau rồi sao, cái này đến cùng còn không có..."

Lời còn chưa nói xong, cô đã bị đẩy vào một nơi hẻo lánh không đáng chú ý.

"Anh...ngô..."

Bạch Tứ mạnh mẽ hôn cô, bá đạo mang tính xâm lược, nụ hôn di chuyển, hắn chôn ở cổ cô.

Thế là ngày hôm sau, có người tinh mắt phát hiện dấu ô mai mập mờ trên cổ của Lộc Miên.

"Miên Miên! Cậu có phải đã cùng Bạch Tứ ở bên nhau!" Bạn bè ý vị thâm trường nói.

Lộc Miên đỏ mặt gật đầu, dùng cổ áo che đi dấu tích mập mờ đó, trong đầu quanh quẩn giọng nói dụ hoặc của hắn hôm qua.

"Em là người của anh, nhớ kỹ lấy."

(3) Ngôi thứ nhất.

Thứ sáu.

Bầu trời ngoài cửa sổ u ám, hình như là sắp mưa.

Đinh ---

Màn hình điện thoại sáng lên, tôi trượt xuống, là tin nhắn của Bạch Tứ.

[Ngoan ngoãn chờ anh đến đón.]

Tôi không tự chủ mà cười, trộm quay về tuổi thơ.

[Ừ ừ, lúc anh đến thì mua cho em một ít kẹo.]

Tan học, quả nhiên trời đã mưa.

Tôi đứng ở bậc thang dưới lầu, ngẩn người nhìn chằm chằm cơn mưa.

Bên cạnh có mấy nam sinh đi ngang qua, muốn tiến lên nói gì đó, do dự một lát cuối cùng vẫn rời đi.

Hiện tại gần như cả trường đều biết Bạch Tứ là bạn trai của tôi, có rất ít người đến quấy rầy tôi, tôi rất vui vẻ thoải mái.

Đing ---

Là tin nhắn của Bạch Tứ.

[Quay người lại.]

Tôi vui vẻ mỉm cười quay đầu lại, nhìn trái nhìn phải, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Tôi thu lại nụ cười, thở phì phò gõ chữ trên màn hình: Anh dám đùa em.

Còn chưa kịp gửi thì cơ thể đã bị hắn từ phía sau ôm chặt vào trong ngực.

Cái ôm ấp quen thuộc, hắn tựa cằm lên đầu tôi cười nói.

« Anh không đùa em. »

Tiếng mưa rơi ào ào trên mặt đất.

Tôi nhất thời nghẹn lời, rời khỏi lồ ng ngực hắn, đưa tay.

« Kẹo của em đâu. »

Đôi mắt đen nhánh mang ý cười của hắn lẳng lặng nhìn tôi, lập tức đè thấp cây dù trên tay, cúi đầu hôn xuống.

« Ngô... anh... »

Bên cạnh có một vài bạn học đi ngang qua, âm thanh trêu chọc bao phủ trong mưa.

« Các cậu nhìn kìa... Là Lộc Miên và Bạch Tứ. »

« WC trời mưa cũng muốn ăn cẩu lương, tớ rốt cuộc là cái mệnh gì đây... »

(我操: chết tiệt)

« Ha ha ha... »

Tôi xấu hổ đỏ mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

« Anh, anh làm gì đó! »

Hắn vẫn chưa thỏa mãn li3m môi, xích lại gần nói: « Anh không ngọt hơn kẹo hay sao? »

Tôi...

« Không thể so sánh. »

"Không thể so sánh? Vậy em muốn thử lại lần nữa không." Vừa dứt lời, hắn làm bộ như muốn hôn xuống.

Tôi vội vàng chặn môi của hắn lại, bối rối nhìn xung quanh.

"Nếu anh còn dám ở trước mặt mọi người làm vậy, em liền đem anh ném đi."

Vốn chỉ là một câu đùa, hắn đột nhiên không lên tiếng.

Tôi hậu tri hậu giác mới nhận ra, yếu ớt giải thích: "Không phải...cái đó...anh đừng coi là thật."

(*Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.)

Mắt hắn tối sầm.

Xong rồi, tim tôi đập thình thịch, định làm nũng.

"Anh, anh đừng giận...em sẽ không rời khỏi anh đâu...Tứ ca ca..."

Trên đường về nhà, Bạch Tứ rõ ràng rất tức giận, một câu cũng không nói.

Hắn vào cửa, cởi áo khoác treo lên móc áo, yên lặng ngồi trên ghế sofa, châm lửa hút thuốc.

Tôi lộc cộc chạy tới.

"Lỗi của em, anh đừng giận nữa có được không..."

Bạch Tứ phun ra một ngụm khói, đột nhiên kéo tôi xuống, quay người đặt lên người tôi mạnh mẽ hôn xuống.

Tôi có chút không chống đỡ được.

Một lúc sau, ngón tay của hắn xoa đôi môi sưng đỏ của tôi, cười yếu ớt.

"A Miên nếu thật sự muốn vứt bỏ anh... thế thì..."

"Anh không ngại mua cho em một chiếc lồ ng màu hồng đâu."

(4) Ngôi thứ nhất.

Có một cuộc điện thoại gọi đến.

Tôi lười nhìn, trực tiếp từ chối không nhận.

Bạn cùng phòng nằm giường trên thò đầu ra, vừa ăn khoai tây chiên vừa hỏi: "A Miên, đã ngày thứ ba rồi, cậu vẫn còn không để ý đến Bạch Tứ hả?"

"Hắn đến cùng đã làm cái gì, để cho tiên nữ của chúng ta tức giận đến vậy."

Đã làm cái gì?

Tôi nhớ lại một màn vào mấy ngày trước, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu, bình giấm chua đều sắp muốn đổ ra hết rồi.

Ban nhạc của hắn vừa có một nữ nghệ sĩ dương cầm mới.

Ngày đó tôi cùng bạn bè đi xem bọn họ biểu diễn, đến giữa buổi biểu diễn, cô ấy đứng lên muốn cùng Bạch Tứ múa một đoạn.

Mọi người đều là người trưởng thành, tôi cũng không lo lắng quá nhiều, cảm thấy chỉ là cộng tác bình thường liền vui vẻ chấp nhận.

Vốn dĩ ban đầu vẫn rất bình thường, nhưng cô ấy đột nhiên đau chân, giống như cố ý ngã vào ngực Bạch Tứ, nói mình đi không được, muốn hắn cõng.

Có thể xuất phát từ trực giác thứ ba của con gái, tôi đột nhiên cảm thấy tâm tư của người này đối với Bạch Tứ có lẽ không đơn thuần.

Khi đó cảm xúc dâng trào, cũng không để ý Bạch Tứ có cõng hay không liền chạy mất.

Nhưng...hắn thế mà cũng không chạy theo?!

Tôi ủy khuất trực tiếp cúp điện thoại của hắn.

Đây là lần đầu tiên sau khi ở bên nhau, tôi cùng hắn giận dỗi.

Buổi chiều không có tiết, tôi như thường lệ đi làm thêm ở tiệm bánh gato.

Tôi mặc đồng phục với đường viền màu đen trắng, vừa buộc tạp dề lên thì nghe thấy có người ở quầy thu ngân gọi tôi.

"A Miên, có khách muốn làm bánh gato."

"A, tới đây."

Tôi ra ngoài, nở nụ cười, câu xin chào còn chưa kịp nói ra thì bị nghẹn lại trong cổ họng.

Bạch Tứ mặc áo sơ mi trắng, mái tóc đen kia bị hắn nhuộm trở về màu trắng bạc.

Hắn yên lặng đứng trước mặt tôi, đôi mắt đen sáng nhìn tôi.

Suy nghĩ bỗng chốc bị kéo về quá khứ thật xa ở trước kia.

Tại sân trường cấp ba với thanh xuân đầy sức sống Bạch Tứ.

Tại lồ ng giam sâu trong núi, Bạch Tứ đỏ mắt gọi Yêu Yêu.

Còn có...dưới chân núi, Bạch Tứ với chiếc áo trắng nhuộm đỏ...

Mà bây giờ, bất kể hắn trước kia như thế nào, hắn vẫn là Bạch Tứ của tôi.

Tôi suy nghĩ đến xuất thần, khóe mắt ướt át.

Môi mỏng của hắn khẽ mở: "Sư phụ, không mời tôi vào làm bánh sao?"

(*Tác giả để là 师傅, có nghĩa là cách gọi tôn trọng lịch sự cho những người làm một lĩnh vực nào đó, vd ở đây là thợ bánh.)

Tôi hoàn hồn, ngơ ngác giúp hắn đi đường vòng để vào.

Bạch Tứ bước đôi chân dài đi vào, tôi do dự một lát, chậm rãi đi theo.

Còn chưa kịp bước tới, hắn đột nhiên xoay người, dần dần tới gần.

Đôi đồng tử sẫm màu của hắn nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt sáng tối lẫn lộn.

Một giây sau hắn đột nhiên vùi đầu vào cổ tôi, rầu rĩ nũng nịu.

"Phải thế nào em mới bằng lòng để ý đến anh... Ngày hôm đó anh thật sự không cõng cô ấy, em cũng không có nghe anh giải thích đã vắng vẻ anh."

...

"Hai hôm nay không gặp em, anh như muốn phát điên rồi..."

"Sao em lại xấu xa như vậy..."

Hơi thở của hắn phả trên da tôi, có chút nóng.

Lòng tôi mềm nhũn, mở miệng nói: "Được thôi...miễn cưỡng tha thứ cho anh..."

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên ngẩng đầu: "Thật không? Không giận anh nữa?"

"Không giận."

Hắn cười khẽ, lập tức khẽ hôn tôi một chút, ghé sát môi tôi nói: "Thời tiết đẹp như vậy, làm thêm làm gì, chúng ta đi chơi đi."

"Em...nhưng mà..."

Bạch Tứ nắm lấy cổ tay tôi.

"Đừng có nhưng mà nữa."

Hắn kéo tôi chạy ra khỏi cửa hàng, phía trước là ánh nắng ấm áp.

Tôi ngẩng đầu nhìn gò má hắn, mái tóc trắng bạc càng làm nổi bật làn da trắng nõn của hắn.

Tưởng chừng đã trải qua mấy đời rồi.

Trong hoàn cảnh lờ mờ chỉ có một ngọn đèn nhỏ.

Hắn say rượu dựa vào bên cạnh lồ ng giam, nói mớ.

Giọng nói mang theo hơi say lơ lửng, không cố định vang lên trong không gian yên tĩnh.

"Lộc Miên...có đúng không..."

(Hoàn toàn văn)