1
Đông Phương Thanh Thương hỏi Hoa lan nhỏ từ nay về sau muốn sống thế nào.
Hoa lan nhỏ suy nghĩ rất lâu, nàng cảm thấy đáp án này có thể sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng một thời gian dài về sau, vậy là cứ mãi chần chừ chưa đáp. Đến một ngày, Hoa lan nhỏ theo Đông Phương Thanh Thương lang thang không mục đích vào một tòa thành, nhìn đủ các loại người tới lui, cuối cùng nàng cũng có đáp án.
“Đại ma đầu, chúng ta trải nghiệm cuộc sống muôn màu đi.”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy, quay đầu nhìn Hoa lan nhỏ, mày khẽ nhướng lên: “Ồ, ngươi muốn trải nghiệm cuộc sống muôn màu thế nào?”
Hoa lan nhỏ suy nghĩ một lúc: “Trước đây ta đọc rất nhiều mệnh cách chủ nhân viết, nhưng chưa bao giờ đích thân trải nghiệm, lúc trước xuống Hạ giới bị ngươi kéo chạy khắp nơi, Minh phủ, núi Thiên Ấn rồi lại tới Ma giới, nhưng chưa bao giờ dừng lại thử nhìn cuộc sống của Nhân gian.” Nàng chìa ngón tay đếm: “Chúng ta phải đi xem thử Đế đô triều đình, ta muốn biết Hoàng đế và quan lớn của Nhân giới trông thế nào. Chúng ta cũng phải xem thử ân oán giang hồ nữa, ta muốn đeo kiếm đi khắp thiên hạ, hành xử ân oán phân minh, còn phải đi xem tu tiên ở Nhân giới nữa, rốt cuộc họ tu tiên thế nào, nghe nói trước đây chủ nhân ta từng ở trong môn phái tu tiên của Nhân giới nữa đó.”
“Được.” Đông Phương Thanh Thương nhận lời không hề do dự, “Cứ theo ý ngươi, ngày mai sẽ vào kinh.”
Hắn nhận lời quá sảng khoái lại khiến Hoa lan nhỏ ngây người: “Ngươi không phản bác ta sao?”
“Tại sao bổn tọa phải phản bác ngươi?”
“Trước đây nói với ngươi chuyện của ta, ngươi không phản bác đề nghị của ta thì cũng trả giá rất lâu mới đồng ý. Còn nếu đồng ý ngay, sau đó sẽ tìm đủ mọi cách tính kế ta. “ Hoa lan nhỏ khựng lại, “Ngươi lại đang tính kế ta à?”
Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng: “Không đâu.” Hắn nhìn Hoa lan nhỏ, ánh mắt kiên định, “Không bao giờ nữa.”
Có được đáp án nghiêm túc này, Hoa lan nhỏ sửng sốt một lúc rồi gật gật đầu.
Hôm sau lúc Hoa lan nhỏ tỉnh lại thì đã tới gần Kinh thành.
Đại Dữu thả hai người ở ngoại thành, sau đó vui vẻ chạy đi chơi. Ban ngày Đông Phương Thanh Thương đưa Hoa lan nhỏ đi ăn uống khắp Kinh thành, chơi suốt một ngày, đến chiều tối nàng chơi mệt, muốn về khách điếm nghỉ ngơi, hắn lại nói: “Tối nay không ở khách điếm.”
Hoa lan nhỏ ngây người: “Vậy ở đâu?”
Còn chưa dứt lời, Hoa lan nhỏ chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh vụt lướt qua, ngẩng đầu nhìn lên, một cung điện nguy nga đang sừng sững trước mặt
Đông Phương Thanh Thương tiện tay niệm quyết, đưa Hoa lan nhỏ nghênh ngang đi qua cửa chính của Hoàng cung, cánh cửa mà chỉ có Hoàng đế mới có thể bước vào trong truyền thuyết. Thị vệ hai bên hoàn toàn không phát giác.
Vào trong cung, Hoa lan nhỏ nhìn quanh, lòng cảm thán Đông Phương Thanh Thương thật sự là bất kỳ lúc nào, bất kể nơi nào đều rất bá đạo, cho dù ở Ma giới hay Nhân giới, vừa đến thì đi vào ở trong trung tâm quyền lực của người ta.
Nhưng đến khi cảnh đêm hoàn toàn phủ xuống, Hoa lan nhỏ cảm thấy mình đã nghĩ về Đồng Phương Thanh Thương quá đơn giản.
Đặc biệt là lúc hắn bước vào Ngự thư phòng của Hoàng đế như chốn không người, sau đó hiện thân trước mặt Hoàng đế, cuối cùng dùng trường kiếm lửa chỉ lên cổ Hoàng đế, Hoa lan nhỏ bên cạnh giật mình đến mức cả người đều không ổn.
“Đại đại đại đại đại... đại ma đầu!”
Hoàng đế đang ngồi sau bàn, nhìn Đông Phương Thanh Thương tóc trắng mất đỏ, sợ đến tái mặt không dám cử dộng. Không phải ông ta không nhìn thấy, lúc người này đi vào, thị vệ và thái giám bên ngoài toàn bộ đều rần rần ngã xuống đất.
“Đại ma đầu, ngươi đang làm gì vậy?”
Thấy bên cạnh hắn còn có một nữ nhân đang khuyên, mắt Hoàng đế nhìn tới nhìn lui giữa hai người, trong mắt khó giấu vẻ kinh hoàng,
Đông Phương Thanh Thương đưa tay cản Hoa lan nhỏ sau lung, khinh miệt nhìn Hoàng đế nói: “Lập di chiếu.”
“Cái… cái gì?” Hoàng đế run rẩy.
“Thoái vị.”
“Thoái vị?”
“Thoái vị!”
So với Hoàng đế vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, rõ ràng Hoa lan nhò còn hoang mang hơn: “Ngươi bắt ông ta thoái vị làm gì?”
Đông Phương Thanh Thương khẽ chau mày, nghiêng mắt liếc nhìn Hoa lan nhỏ: “Không phải ngươi nói muốn trải nghiệm cuộc sống triều đình sao?”
“Đúng... đúng là vậy.”
“Đứng ở nơi cao nhất tự nhiên sẽ dẽ dàng thấy rõ mọi thứ, trải nghiệm tự nhiên cũng sâu sắc nhất.”
“Hình như ngươi nói rất có lý... “ Hoa lan nhỏ khựng lại, “Nhưng mà không đúng! Ta đâu muốn bắt Hoàng đế thoái vị chứ! Ta vốn cũng không muốn làm Hoàng đế!”
Hoa lan nhỏ cảm thấy vô cùng hoang đường: “Ngươi từng thấy Hoàng đế nào cứ vậy mà làm Hoàng đế chưa? Cung biến kiểu này đơn giản quá rồi! Cung biến không phải là bức cung trước, rồi giết người, sau đó mới chém Hoàng đế sao? Hiện giờ vừa tới đã ép chết Hoàng đế, chẳng cho Ngự tiền thị vệ và thái giám cơ hội xuất hiện gì hết, một pháp thuật là khiến họ ngất lăn ra, không hề có độ khó! Cũng chẳng làm theo mệnh cách gì hết.”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, ra vẻ đương nhiên nói: “Ở bên cạnh bổn tọa đương nhiên có cách nhanh gọn nhất.”
Hoa lan nhỏ hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn xà nhà một lúc: “Thôi, chúng ta ra giang hồ đi thì hơn. Những nơi chú trọng quy tắc như triều đình hình như không thích hợp với chúng ta đâu...”
Vì Đông Phương Thanh Thương tồn tại hoàn toàn là để đập tan quy tắc mà... Nếu để hắn tiếp tục tham gia vào chính trị ở Nhân giới, Hoa lan nhỏ cảm thấy không tới ba ngày, thiên lôi sẽ giáng xuống Hoàng cung này.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ dộng: “Không làm Hoàng đế nữa à?”
“Ta có ý muốn làm Hoàng đế bao giờ đâu!”
Hoa lan nhỏ vỗ trán thở dài, đại ma đầu này là người ngạo mạn đã quen, chắc không thu tay như vậy đâu, nàng phải nghĩ cách khuyên mới được... Trong lúc nàng đang suy nghĩ chuyện này, Đông Phương Thanh Thương bỗng thu trường kiếm lửa lại, búng ngón tay, Hoàng đế ngủ gục xuống trước bàn.
Thấy hắn nghe lời mình như vậy, Hoa lan nhỏ hơi sửng sốt: “Ngươi… không chê ta phiền à?”
“Phiền.” Giọng Đông Phương Thanh Thương lạnh nhạt, nhưng không có ý chê bai thật sự. Hắn liếc Hoa lan nhỏ, không trả lời, chỉ kéo tay Hoa lan nhỏ đưa nàng đi ra ngoài.
Ngang qua ngọn nến, ánh nến bị ngọn gió trên người hai người đưa tới thổi chao đảo, bóng hai người dưới đất cũng lung lay thoạt sáng thoạt tối. Trong chiếc bóng thoạt sáng thoạt tối này, Hoa lan nhỏ nhìn tay Đông Phương Thanh Thương đang nắm nay mình thất thần.
So với trước đây, đại ma đâu này hình như đối với nàng thật sự khác hẳn...
Trong ấn tượng của Hoa lan nhỏ, nàng chỉ ngủ một giấc, sau khi tình lại không bao lâu bèn tìm lại ký ức. Bởi vậy ký ức “chết đi” đối với nàng chỉ giới hạn trong khoảnh khắc trước khi “chết”. Nàng biết hiện giờ cách lúc nàng “chết” đã được một thời gian dài, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ tới, thời gian này đối với Đông Phương Thanh Thương rốt cuộc là bao lâu...
2
Không sống trong triều đình, nhưng giang hồ chắc cũng được, ở đây không có quá nhiều quy tắc, địa bàn cũng rộng lớn, tranh quyền đoạt lợi giữa các bang phái, yêu hận tình thù giữa các hiệp khách cũng có không ít chuyện đáng xem.
Hoa lan nhỏ thầm gõ bàn tính bôm bốp, sau khi rời khỏi Kinh thành bèn một mạch đi về phía Nam. Nghe nói ở phía Nam Võ lâm Trung nguyên và giáo phái Nam Cương xung đột ngày một ghê gớm, những nơi loạn lạc chắc có không ít chuyện, nhất định có thể thêm nhiều kiến thức.
Hoa lan nhỏ không ngờ, tin tức nàng có được thật ra đã lỗi thời, đến khi nàng tới Nam Cương, liên minh bát đại môn phái của Võ lâm Trung nguyên đã thâu tóm được Phụng Nguyệt giáo Nam Cương, lúc này đang chiếm đại sảnh Phụng Nguyệt giáo nâng ly chúc mừng.
Đông Phương Thanh Thương vẫn bấm quyết ẩn thân cho mình và Hoa lan nhỏ, đứng giữa đại sảnh toàn kẻ say, nàng nhìn quanh, hắn đảo mắt bốn phía: “Ngươi muốn xem những thứ này đây à?”
Một bầy đại hán thô lỗ tay trần, khắp phòng toàn mùi rượu và mùi mồ hôi...
Hoa lan nhỏ gãi đầu: “Không giống với giang hồ trong tưởng tượng của ta lắm...”
“Vốn dĩ là một đám người không có đầu óc, dựa vào sức mạnh chém giết lẫn nhau, ngươi nghĩ đẹp đến cỡ nào?”
Hoa lan nhỏ liếc nhìn hắn: “Nhắc tới thì ai đó nói nghe cao sang lắm, thật ra chẳng phải trước đây cũng làm những chuyện như vậy đó sao?”
Đông Phương Thanh Thương nghiêng đầu, đôi mắt đẹp quá mức khẽ nhướng lên: “Tiểu hoa yêu, ngươi so sánh bổn tọa với những kẻ phàm phu tục tử này à?” Cho dù nhìn gương mặt hại nước hại dân này đã bao lần, nhưng vẫn có rất nhiều lần Hoa lan nhỏ vô tình bị hắn mê hoặc đến thất thần.
Hoa lan nhỏ thầm nghĩ, có lẽ ở sâu thẩm trong nội tâm nàng rất coi trọng nhan sắc, nếu không sao nàng lại dễ dàng đồng ý ở bên cạnh Đông Phương Thanh Thương như vậy chứ...
Trong lúc ngây ngẩn, bỗng có một đại hán lỗ mãng vội vã chạy qua bên cạnh nàng, Đông Phương Thanh Thương cơ hồ vô thức đưa tay vòng qua, ôm nàng vào lòng.
Cảm giác được nhiệt độ ấm áp hơn người thường của hắn, tim Hoa lan nhỏ đập thình thịch, má nhất thời cũng ửng đỏ, hai tay nàng chống trước ngực hắn, khẽ dịch ra một đoạn: “Chẳng phải... có thuật Ẩn thân sao...” Hoa lan nhỏ nói, “Dù sao hắn cũng đâu chạm vào được.”
“Không chạm vào được, nhưng bổn tọa không thích.”
Cơ thể này, linh hồn này hắn phải tốn biết bao công sức mới tìm lại được, người khác không thể chạm vào dù chỉ một chút, cho dù là chiếc bóng dưới đất cũng không thể để ai ngoài hắn chồng lên.
Hoa lan nhỏ còn đang ngây người vì lời nói của Đông Phương Thanh Thương, đại hán đi lướt qua vai nàng bên kia đã chạy tới vị trí trong cùng của đại sảnh, hắn ôm quyền bái người ngồi trên bục: “Minh chủ! Yêu nữ của Phụng Nguyệt giáo đã hủy nhà lao, đả thương mười mấy đệ tử, đưa tàn đảng chạy rồi!”
Vừa nói xong, âm thanh huyên náo trong dại sảnh lập tức trở nên yên lặng, ánh mắt chúng nhân đều dừng ở người trên đài cao.
Người đó nằm nghiêng trên sạp, nghe thấy lời này, đôi mắt nhắm nghiền như say chầm chậm mở ra, y ngồi dậy: “Chẳng phải bọn họ đều uống Hóa công tán rồi sao, lấy đâu ra sức chạy?”
“Dường như… yêu nữ kia nghịch hành kinh mạch…”
Bóng người màu trắng ngồi bật dậy, y thoáng im lặng, đến khi ngẩng đầu lên, trong mắt là hận ý tàn độc: “Cô ta chạy không thoát đâu.” Nói xong, y thi triển khinh công bay thẳng ra khỏi đại sảnh.
Hoa lan nhỏ vội vỗ vỗ cánh tay Đông Phương Thanh Thương; “Đi theo đi theo!”
“Người phàm nghịch hành kinh mạch sống không bao lâu đâu, đi theo coi người chết à?”
“Minh chủ kia nhất định là yêu yêu nữ đó, đi theo coi náo nhiệt chứ!”
“Làm sao ngươi nhìn ra được?” Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh, “Vừa cho uống Hóa công tán, vừa đuổi theo diệt cỏ tận gốc, vậy mà ngươi còn nói y yêu?”
“Có gì đâu.” Hoa lan nhỏ kích động buột miệng nói: “Lúc trước ngươi cũng giở đủ trò giết ta đó, chẳng phải bây giờ cũng yêu ta sao?”
Đòng Phương Thanh Thương nghẹn lời, nàng nói... hình như cũng rất có lý!
Đây dường như là áy náy đối với Hoa lan nhỏ vẫn luôn quanh quấn trong đáy lòng Đông Phương Thanh Thương, bình thường hắn không nói, Hoa lan nhỏ cũng không nói, chuyện xưa bèn trôi đi như mây khói. Nhưng lúc này Hoa lan nhỏ vô tình nhắc lại, có lẽ nàng nóng lòng xem tuồng, không có ý gì khác, nhưng lọt vào tai Đông Phương Thanh Thương tựa như một lưỡi câu, móc hết toàn bộ bất an náy náy của hắn đối với quá khứ ra.
“Ôi, còn không đuổi theo sẽ không xem được đâu.” Hoa lan nhỏ nhìn Đông Phương Thanh Thương, hắn không phí lời nữa, ôm eo nàng đuổi theo Minh chủ áo trắng.
Trong số người phàm, xem ra Minh chủ này rất có bản lĩnh, chỉ trong thời gian một nén hương đã tìm được yêu nữ chạy trốn.
Nhưng yêu nữ rõ ràng cũng có chút thủ đoạn, thuộc hạ của nàng ta đã trốn hết, lúc này chỉ còn một mình nàng ta đứng trong rừng, cắm kiếm chống xuống đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Minh chủ đuổi tới. Có điều lúc này trong mắt nàng ta đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt không còn huyết sắc, môi thâm đen, vừa nhìn đã biết là tướng sắp chết.
“Yêu nhau lắm cắn nhau đau.” Hoa lan nhỏ và Đông Phương Thanh Thương trong không trung nhìn tình cảnh này, thở dài một tiếng, “Xem ra cô ấy không sống được bao lâu nữa.
“Ngươi có muốn cô ta sống không?”
Hoa lan nhỏ nhìn chăm chú không hề dời mắt: “Theo thói quen viết mệnh cách của chủ nhân, nhất định nữ nhân này không thể sống.”
Họ đang nói thì Minh chủ dưới đất lên tiếng: “Còn muốn chạy?”
Nữ nhân cười lạnh, vẻ mặt thê lương không nói nên lời: “Không chạy chờ bị ngươi giết à?”
Hoa lan nhỏ giải thích với Đông Phương Thanh Thương: “Ngươi nhìn vẻ mặt cô ấy đi, nhất định đang cố tỏ ra mạnh mẽ, bị người mình yêu ép vào đường cùng, lòng lạnh lẽo biết dường nào.”
Lần này không phải là móc câu mà đâm thẳng một đao vào lòng Đông Phương Thanh Thương.
“Còn thả thuộc hạ của cô chạy được, bản lĩnh lớn lắm.”
Hoa lan nhỏ thở dài: “Không nói ít lời dễ nghe được sao đã là lúc nào rồi, cô ấy sống đâu được bao lâu nữa, gạt cô ấy ít ra cũng khiến trên đường xuống suối vàng cô ấy không buồn lắm…”
Lúc xưa ở núi Thiên Ẩn, lúc hồn phách Hoa lan nhỏ sắp tan, trước mặt nàng Đông Phương Thanh Thương cũng chưa từng nói những lời dễ nghe,đến cuối cùng ngay cả gạt nàng hắn cũng chẳng buồn gạt.
Lúc đó tiểu hoa yêu này trong lòng chắc cũng yếu ớt rã rời, tuyệt vọng buồn bã như nữ nhân kia...
Đông Phương Thanh Thương quay đầu, nhìn thấy nam nhân đó vẫn lạnh lùng, nhất thời như nhìn thấy bản thân lúc trước...
Hắn siết chặt quyền.
“Nếu nữ nhân này chết rồi hắn sẽ hối hận.”
“Không sai, hắn sẽ hối hận.” Đông Phương Thanh Thương đáp lại một cách hiếm thấy.
Hoa lan nhỏ ngây người, quay đầu nhìn hắn. Nhưng vào lúc này, nữ nhân bên dưới nâng kiếm chỉ thẳng vào Minh chủ.
“Phí lời làm gì.” Động tác này dường như khiến nàng ta cực kỳ đau đớn, khóe môi chảy ra một tia máu, sau đó bị nàng ta chùi sạch, “Tới đây chiến đi.”
Minh chủ siết chặt thanh đao trong tay.
Hoa lan nhỏ thở dài, không nỡ nhìn tiếp.
Nhưng trong lúc chớp nhoáng này, Hoa lan nhỏ chỉ cảm thấy gió nổi lên, Đông Phương Thanh Thương bên cạnh đã biến mất. Đảo một cái, hắn đã đáp xuống dưới, trước khi hắn đáp xuống, xung quanh nổi cuồng phong, cuốn tung cát bụi dưới đất, trời đất dường như tối đen. Đến khi mọi thứ yên tĩnh lại, Minh chủ đã nằm dưới đất, khóe miệng chảy máu, ngực yếu ớt phập phồng, hơi thở thoi thóp.
Còn nữ nhân kia đứng thẳng, sắc mặt khôi phục vẻ hồng hào.
Nữ nhân này chẳng hiểu gì, mắt trợn to nhìn trời nhìn đất, nhìn Minh chủ cơ hồ nằm đờ ra bên kia, cuối cùng nhìn đôi tay mình, vô cùng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đông Phương Thanh Thương lại quay về bên cạnh Hoa lan nhỏ, Hoa lan nhỏ hỏi hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
“Cứu một người, đánh một người, chỉ vậy thôi.” Hắn đánh Minh chủ một quyền, cũng giống như đánh bản thân của lúc đó, hận hắn lúc đó quá xấu xa...
Nữ nhân ngây người hồi lâu rồi mới chầm chậm đi về phía Minh chủ, nhìn Minh chủ nằm dưới đất, nữ nhân bỗng nâng kiếm.
“Này!” Hoa lan nhỏ đờ người. Bỗng thấy nữ nhân kia “soạt’ một cái, không hề nương tình đâm một kiếm vào ngực Minh chủ! Máu tươi bắn ra, vấy bẩn áo váy nữ nhân kia, nhưng không ngăn được nàng ta vẻ mặt nham hiểm đâm kiếm sâu thêm mấy phần.
Minh chủ giãy chân mấy cái rồi chết.
“Ta khinh!” Nữ nhắn phun nước bọt sang bên cạnh, “Ông trời có mắt, hôm nay ta không chết, ngày sau nhất định diệt sạch bát đại môn phái Trung nguyên!”
Hoa lan nhỏ nhìn đến trợn mắt há miệng.
Nữ nhân rút kiếm ra, máu tươi bắn tung tóe, nàng ta hừ lạnh một tiếng, thi triển khinh công bỏ đi không hề quay đầu.
Gió nổi lên, Hoa lan nhỏ trong không trung cảm thấy tình thế vô cùng lạnh lẽo.
Thật ra Đông Phương Thanh Thương cũng sửng sốt, hắn liếc nhìn Hoa lan nhỏ đã hoàn toàn đờ đẫn: “Yêu nhau lắm cắn nhau đau?” Hắn bật cười, ý đồ xấu xa ăn hiếp người ta trong bụng hiện lên mặt, giọng điệu hắn mang vẻ trêu chọc giễu cợt, “Khá lắm, đoán đúng một nửa.”
Hoa lan nhỏ ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Đây đây đây... đây chắc chắn là mệnh cách do Tam Sinh cô cô viết, Tam Sinh cô cô thích nhất là bất ngờ! Không thể trách ta được!”
Đông Phương Thanh Thương hiển nhiên chẳng hề quan tâm, hắn cong môi cười gian: “Thả một Giáo chủ Tà giáo chạy trốn, sau này giang hồ nhất định có nhiều sóng gió, bổn tọa cũng có chút hứng thú.”
“Ta không muốn lăn lộn giang hồ nữa...”
Lỗ thủng bị Đông Phương Thanh Thương đâm này thật ra là lỗi của nàng.
Hoa lan nhỏ không muốn đối diện với lỗi lầm của mình.
Đông Phương Thanh Thương cũng không lưu luyến: “Được, ngươi còn muốn có kiến thức gì nữa?”
Triều đình không được, giang hồ cũng không được... Hoa lan nhỏ thoáng suy nghĩ, nhìn sang bên cạnh, lúc này thân hình Đông Phương Thanh Thương đang ở trong ánh sáng ngược, nàng nheo mắt nhìn hắn một lúc: “Đại ma đầu.”
“Hử?”
“Thượng cổ cũng vậy, sau khi hồi sinh cũng vậy, hành vi của ngươi lúc nào cũng khiến Tam giới chấn động. Ngươi luôn sống trong truyền thuyết.” Đông Phương Thanh Thương không phủ nhận, vì đúng là có chuyện này. Hoa lan nhỏ khựng lại rồi nói: “Ta cũng muốn sống như vậy...”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Ta dạy ngươi pháp thuật, nếu ngươi thông minh, ba tháng sau có khi sẽ xé được kết giới Tam giới, lúc đó nhất định ngươi cũng là truyền thuyết.”
“Ta không có ý này!”
Hoa lan nhỏ hít một hơi: “Ta muốn nói là có thể muốn gì làm nấy, làm chuyện mình muốn làm, không chịu bất cứ trừng phạt nào, vì vốn không ai có thể phạt ngươi. Làm người như vậy, sống như vậy hình như rất thích. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới chuyện thử sống một cách khác chưa?”
“Chúng ta không ra khỏi Tam giới, chúng ta tìm một ngôi nhà ở trong chốn hồng trần này, sau đó hai chúng ta sống bên nhau, giống như chủ nhân vậy, cả gia đình náo nhiệt sống cuộc đời bình yên”
Mấy chữ “Tìm một ngôi nhà, cả gia đình” đã thu hút Đông Phương Thanh Thương.
Có một ngôi nhà với tiểu hoa yêu, sinh thêm mấy dứa nhóc nghịch ngợm phá phách, dường như việc này khiến hắn có hứng thú hơn việc triều đình giang hồ.
Đông Phương Thanh Thương gật đầu. Hoa lan nhỏ nắm tay hắn: “Vậy chúng ta tìm chỗ an cư đi.”
“Được.”
Hôm sau.
Hoa lan nhỏ quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương bên cạnh, lúc này họ vừa bước lên một con dốc nhỏ, bầu trời ở xa xa đã tờ mờ sáng, thoáng nhìn là đã thấy hết con đường trước mặt.
Gió sớm mang theo hơi lạnh ùa tới, thổi tung mái tóc bạc và áo bào đen của Đông Phương Thanh Thương, phát giác được ánh mắt Hoa lan nhỏ, hắn quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong đôi mắt đỏ tươi hiển hiện rất rõ ràng bóng dáng nàng.
“Đi thôi, đi tìm nhà của chúng ta.”
Ánh nắng ban mai mang theo hơi ấm trải khắp mặt đất, kéo bóng hai người thật dài, có lẽ cuộc sống của họ cũng như vầng ánh dương vừa hé này, chỉ mới bắt đầu mà thôi.