Thiên cung im lặng, các tiên quan cũng im lặng, chỉ có tiếng của một mình nàng.
Hoa Lan nhỏ cúi đầu nhìn mặt đất, từng chữ từng câu kể hết những chuyện nàng đã trải qua trong thời gian rồi. Nàng lược bớt những nhập nhằng không rõ giữa mình và Đông Phương Thanh Thương, nhưng cho dù nàng lược bớt thế nào, trong thời gian này người nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là hắn, tất cả mọi chuyện của nàng cũng đều xoay quanh hắn, để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc đương nhiên nhất cũng không ai ngoài hắn.
Những chuyện nàng trải qua trong thời gian rồi đều có sự tham dự của Đông Phương Thanh Thương, cho dù nàng không nói, trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại những cảnh tượng đó.
Những nơi đã đi qua, những lần cãi vã, còn có những lần thỉnh thoảng “tiếp xúc cơ thể”. Gạch mây của Thiên cung dưới chân mịt mù sương khói, Hoa Lan nhỏ dường như có thể nhìn thấy mình và Đông Phương Thanh Thương lúc đó trong màn sương này, nàng kể hết tất cả, trong đầu cũng nhớ lại những kí ức trong thời gian qua, sau đó im lặng.
Không khí trong Thiên cung cũng lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng, Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu mới phát hiện chúng tiên nhân đều sửng sốt, lâu thật lâu sau, cuối cùng Thiên đế lên tiếng trước: “Theo lời ngươi vừa nói, hiện giờ Xích Địa nữ tử đang ở đâu?”
Hoa Lan nhỏ sờ Cốt lan: “Ở trong Cốt Lan này.” Sau đó, nàng đặt Sóc Phong kiếm xuống, lúc đang suy nghĩ làm sao cởi Xích Lân khải giáp ra, Xích Lân dường như tâm ý tương thông với nàng, hào quang lóe lên rồi rút đi, nhưng dường như trận chiến trước đó đã tiêu hao không ít sức lực của y, lúc này Xích Lân không hóa thành hình người mà vẫn trong hình dạng khải giáp nằm dưới đất.
“Kiếm, khải giáp, hồn phách của cô ấy, tất cả ở đây.” Hoa Lan nhỏ nói xong mới phát hiện, thêm vào cơ thể Tức nhưỡng của nàng, tất cả mọi thứ Đông Phương Thanh Thương tìm kiếm từ trước đến nay đều ở chỗ nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thiên đế, khác với lúc trước sợ hãi vì uy nghiêm của ngài, hiện giờ nàng dám nhìn thẳng vào Thiên đế, dù gì thì nếu so kĩ lại, tất cả mọi người ở đây không ai có ánh mắt tà ác khiến người ta lạnh người như Đông Phương Thanh Thương, ngay cả đại ma đầu nàng cũng không sợ, trên thế gian còn gì đáng sợ nữa…
Thiên đế đảo mắt qua những thứ Hoa Lan nhỏ đặt dưới đất, sau một thoáng im lặng bèn hỏi: “Hiện giờ Ma tôn đang trọng thương ở Ma giới à?
Hoa Lan nhỏ thoáng ngây người, nhớ lại dáng vẻ Đông Phương Thanh Thương nằm trên đống đổ nát nàng nhìn thấy trước khi bỏ đi, sau đó gật đầu: “Nhưng không biết lúc nào hắn tỉnh lại, mọi người phải đề phòng…”
Còn chưa dứt lời, Thiên đế đã xua tay ngắt lời nàng: “Thời thượng cổ, chư thần đã nhân lúc Đông Phương Thanh Thương bị thương mà giết hắn, hiện giờ cũng không thể bỏ lỡ thời cơ. Mạch Khê.” Thiên đế trầm giọng nói, “Khanh hãy điều động mười vạn thiên binh, lập tức xuất phát tới Ma giới, giết Đông Phương Thanh Thương.”
Mạch Khê nhận lệnh, quay người rời khỏi Thiên cung.
Chúng tiên cũng không có nghị luận gì khác, chỉ có ánh mắt Tam Sinh nhìn theo bóng Mạch Khê, nhưng cũng không phản đối.
Trong mắt chúng tiên Thiên giới, lúc này đích thực là thời cơ tuyệt vời để giết Đông Phương Thanh Thương, Ma tôn hồi sinh vẫn luôn là hòn đá treo trong lòng chúng tiên nhân họ, không trừ thì không thể yên lòng, nếu là Hoa Lan nhỏ lúc trước, chỉ e trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì Thiên giới còn tồn tại Chiến thần Mạch Khê, có thể diệt trừ đại ma đầu để Tam giới bình yên.
Nhưng lúc này, nhìn bước chân Mạch Khê vững vàng ra khỏi Thiên cung, trong lòng Hoa Lan nhỏ không biết tại sao lại thoáng bối rối: “Khoan! Khoan đã…”
Hoa Lan nhỏ vừa hét lên, tất cả mọi người đều nhìn nàng, nàng nhịn một lúc mới nói: “Thật… thật ra chỉ cần phòng thủ Thiên giới là được rồi…”
Thiên đế nhíu mày: “Không trừ Đông Phương Thanh Thương, ngày sau nhất định trở thành mầm họa của Tam giới. Chuyện này không thể chậm trễ.”
Hoa Lan nhỏ mấp máy môi, không còn nói được gì nữa.
Đến khi Mạch Khê rời đi, ánh mắt Thiên đế lại đảo qua ngươi Hoa Lan nhỏ: “Còn về ngươi, thân Tức nhưỡng, cơ thể nhân tạo, hành vi trái mệnh trời, thân này không được ở lại trong Tam giới.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Thiên đế, trong chúng tiên cũng truyền ra tiếng nghị luận xì xầm, nhưng sợ uy nghiêm của Thiên đế nên chúng tiên đều tạm thời giữ im lặng.
Thiên đế tiếp tục nói: “Hoa lan Thượng cổ vốn là vật đã biến mất trong thế gian, còn ngươi có dị năng tu bổ hồn phách, cũng không thể ở lại trong Tam giới. Cần phải diệt trừ khỏi Tam giới để tránh hậu hoạn.”
Lời này quá nặng, nhưng Thiên đế nói ra rất suông, khiến Hoa Lan nhỏ nghe hiểu từng một chữ nhưng lại không hiểu ý cả câu.
Nàng ngây người nhìn Thiên đế, vẻ mặt hoang mang.
Tam Sinh đứng trong bá quan cuối cũng không nhịn được nói: “Hoa Lan nhỏ làm sai điều gì, cơ thể Tức nhưỡng của cô ấy có thể không cần nữa, nhưng nếu xử lý công bằng, cùng lắm là đưa hồn phách cô ấy vào luân hồi thôi. Diệt khỏi Tam giới là hình phạt hồn phi phách tán, cô ấy không phạm tội lớn, còn khiến Đông Phương Thanh Thương trọng thương, giúp cho Thiên giới một việc lớn, Thiên đế ngài nhỏ nhên, không ban thưởng thì thôi đi, tại sao còn phải giết cô ấy?”
Ánh mắt Thiên đế lạnh lùng nhìn Tam Sinh, Tam Sinh lại không cảm thấy mình nói chỗ nào không đúng, cũng lạnh lùng nhìn Thiên đế.
“Hoa Lan thượng cổ từ lâu đã biến mất trong thế gian, nhưng cô ta vẫn còn sót lại chính là trái mệnh trời. Hồn phách có tan biến hay không phải dựa vào mệnh trời, cô ta có dị năng tu bổ hồn phách, cũng lại là trái mệnh trời. Kẻ mưu đồ bất chính trong Tam giới đâu chỉ có Đông Phương Thanh Thương, hôm nay Thiên giới có thể diệt trừ một Đông Phương Thanh Thương, khó tránh sẽ không có Đông Phương Thanh Thương thứ hai thứ ba âm mưu mượn dị năng của cô ta làm chuyện ác, nếu không diệt cô ta làm sao có thể trừ hậu hoạn?”
Tam Sinh nhíu mày: “Lại diệt trừ hậu hoạn, ngài nhốt Ty Mệnh và đại hắc long vào Vạn thiên chi khư để trừ hậu hoạn, muốn giết Hoa Lan nhỏ cũng để trừ hậu hoạn, nhưng rõ ràng họ chẳng làm gì cả, Thiên đế ngài không nói lý lẽ.”
“Chúng khanh gia cũng cảm thấy Trẫm làm vậy là không nói lý lẽ sao?”
Bá quan thoáng im lặng, ông lão râu bạc đứng bên cạnh Tam Sinh lên tiếng trước: “Đế quân lo cho chúng sinh Tam giới, đó chính là lý lẽ. Tam Sinh cô nương.” Ông lão than, “Cô quá cố chấp rồi.”
Vốn không cho Tam Sinh thêm cơ hội nói, chúng tiên đều gật đầu, đa số hiển nhiên tán đồng đạo lý của Thiên đế.
Hoa Lan nhỏ đứng giữa đại điện, trên người nàng không có Xích Lân khải giáp vốn đã mỏng manh, máu tươi trên người khô thành những vệt đỏ sẫm càng tôn lên vẻ thảm hại của nàng. Chúng tiên có mặt không ai không gật đầu phụ họa với lý lẽ muốn giết nàng của Thiên đế, khiến nàng cảm thấy mình đứng đây vốn là một trò hề nực cười.
Nàng cảm thấy mình giống như một hạt bụi, là sống hay chết từ đầu đến cuối đều không hề do nàng làm chủ.
Đông Phương Thanh Thương muốn nàng chết, nàng cảm thấy bất công, nhưng không dễ gì mới thoát được. Lên đến Thiên giới, nàng tưởng ở đây sẽ có chủ nhân, nhưng chủ nhân không còn, nàng tưởng người ở đây sẽ giúp nàng, để nàng được sống tiếp, nhưng mà…
Họ cũng muốn nàng chết.
Chi bằng chết trong tay Đông Phương Thanh Thương còn hơn, trong lòng Hoa Lan nhỏ bỗng dâng lên ý nghĩ này, ít ra ở chỗ hắn, nàng còn hiểu rõ tại sao mình chết.
“Hạc tiên.” Thiên đế lạnh lùng gọi, Hạc tiên hiểu ý, đi về phía Hoa Lan nhỏ.
Vẻ mặt Hạc tiên cũng có chút không nỡ, nhưng cuối cũng vẫn đè nén cảm xúc, Tam Sinh bên cạnh muốn tiến lên ngăn cản, nhưng nàng bị ông lão râu bạc bên cạnh giữ lại.
Hạc tiên đi tới trước mặt Hoa Lan nhỏ, Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt to ươn ướt lúc này lại trống rỗng vô thần. Hạc tiên dời mắt đi, chuẩn bị trói Hoa Lan nhỏ lại, nhưng vào lúc này, Cốt lan trong tay Hoa Lan nhỏ bỗng cử động!
Một đầu mọc ra sợi mây quấn lấy cổ tay Hoa Lan nhỏ, đầu kia hóa thành gai nhọn đâm về phía Hạc tiên.
Giọng Xích Địa nữ tử vang lên trong đầu Hoa Lan nhỏ: “Ta không điều khiển Cốt lan được bao lâu đâu, Hoa Lan nhỏ, mặc Xích Lân khải giáp vào, chúng ta đi.”
Nhưng Hoa Lan nhỏ không nói.
Pháp lực của Cốt Lan và Hạc tiên va chạm, lực đạo rất mạnh, khiến Hoa Lan nhỏ ngã ngồi xuống gạch mây của Thiên cung, mây khói vấn vít quanh người nàng, nàng hỏi Xích Địa nữ tử nhưng cũng như đang tự hỏi bản thân: “Ta còn đi đâu được nữa…”
Đông Phương Thanh Thương muốn giết nàng, chúng tiên Thiên giới muốn giết nàng, sân viện nàng coi là nhà đã trống rỗng, chủ nhân nàng coi là người thân cũng không còn, nàng có thể đi đâu được nữa, trong trời đất còn có nơi nào người của Thiên giới hay Đông Phương Thanh Thương không tìm được đây?
Xích Địa nữ tử im lặng, đúng lúc ấy, pháp chú màu vàng bỗng quấn quanh người Hoa Lan nhỏ, bên ngoài bùa chú màu vàng là gương mặt uy nghiêm của Thiên đế, không hề chừa đường thương lượng, Thiên đế vung tay, một đạo bùa nâng cả người Hoa Lan nhỏ lên.
“Hoa Lan nhỏ…”
“Họ đều muốn giết ta…” Hoa Lan nhỏ bịt tai không muốn nghe bất kỳ lời nào khác.
Nàng cảm thấy cơ thể mình bị bùa chú kéo dần dần chuyển động, mắt của chúng tiên trong Thiên cung đều lướt qua trước mặt nàng. Hoa Lan nhỏ biết mình bị sức mạnh của đạo bùa này kéo ra khỏi Thiên cung, nhưng không biết mình bị kéo đi đâu, tuy nhiên chỉ cần nàng hiểu một sự thật là được…
“Họ đều muốn giết ta.”
Trong giọng Hoa Lan nhỏ không có tiếng khóc, nhưng lại khản đặc như bị xé nát: “Có phải giống như Thiên đế nói, ta biến mất mới là tốt nhất? Ta vốn không có lý do để sống tiếp?”
Xích Địa nữ tử im lặng, bất lực không trả lời được những câu hỏi của Hoa Lan nhỏ.
Xét về đại cuộc, Thiên đế nói có lý. Nhưng ai cũng có lòng riêng, Xích Địa nữ tử nàng cũng có lòng riêng, nếu không nàng cũng không đi đến bước đường này, cũng không dùng hình dạng hồn phách để trăn trở ở Nhân thế, càng không bảo vệ Hoa Lan nhỏ vào lúc này…
Tru tiên đài.
Thiên đế muốn đẩy nàng xuống Tru tiên đài.
Dưới Tru tiên đài là sát khí hung ác nhất trong Tam giới, cho dù là Đại la kim tiên rơi xuống cũng không thoát. Đây thật sự là nơi tốt nhất để xé nát cơ thể nàng, khiến nàng hồn phi phách tán.
Hoa Lan nhỏ nhìn lệ khí cuồn cuộn bên dưới, lòng vô thức dâng lên nỗi sợ, nỗi sợ đối với cái chết, tuyệt vọng đối với hoàn cảnh này, nàng quay đầu nhìn lại, sau lưng không hề có người, nhưng có một đạo bùa màu vàng ngưng tụ thành một bức tường, bức tường di chuyển về phía trước, chầm chậm áp sát sau lưng Hoa Lan nhỏ, sau đó cứ đẩy nàng, đẩy nàng…
Sắp phải rơi xuống Tru tiên đài…