Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 60




Nhà hàng Pháp này được đặt ở tầng một trên tòa nhà kinh doanh phồn hoa nhất đất Diên Kinh, mỗi đêm chỉ đón 25 khách, bài trí bên trong tinh xảo, từng ánh nến và đèn tường hình hoa chiếu vào nhau, như lời thì thầm của những thiếu niên thời mới biết yêu.

Đương nhiên, đối với Lê Kiều mà nói, hoàn cảnh chỉ là thứ có hay không cũng được, còn điều làm cậu thực sự vui vẻ chính là trong miệng ăn ngon ——

Napoleon ăn kèm với kem vani, vị kem thanh nhẹ, vị vani tan chảy trong miệng, bánh trứng đường Napoleon giòn rụm, trên bề mặt có một lớp caramel;

Phô mai nữ nhi hồng, Thiệu Hưng nữ nhi hồng 30 năm tuổi hòa quyện với pho mát thơm, sau khi chế biến ở nhiệt độ thấp, có vị lạnh như băng, rồi khi nhận được hơi ấm giữa hai hàm răng thì tan chảy, có dư vị dịu dàng độc đáo;

Bánh mousse sô cô la, mùi thơm của cam quýt và vị đắng của sô cô la được cân bằng một cách hoàn hảo, bánh king cake giòn và tinh tế, nước sốt có mùi thơm của hạnh nhân tràn ngập khi cắn vào, ăn xong vẫn còn cảm giác hương vị vương vấn đâu đây.

Lê Kiều ăn uống no nê, hệ thống cũng thèm đến mức chảy cả nước miếng, chỉ có thể tự mình ảo tưởng về hương vị của nó: "Ô ô ô ô ô tui cũng tưởng tượng ra được rồi, ngon quá!!"

Lê Kiều: "...Trong lòng mày đang ngoạm cái gì đó?"

"Chủ nhân thưởng đồ ăn vặt... Nhưng mà tui vẫn còn đói bụng ạ." Hệ thống nhún vai, ngoan ngoãn chuyển chủ đề, "Nghe nói rất nhiều bác sĩ trước sau đều uống glucose bổ sung tinh lực. Vừa hay ngày mai chủ nhân phải lên bàn mổ, chủ nhân. Công chính cũng chó ngáp phải ruồi quá rồi, tuyệt vời!"

Lê Kiều cắn muôi nhỏ, lắng nghe hệ thống kêu bíp, trầm ngâm nói.

"Có thể hắn đã biết sự thật rồi?"

Hệ thống sững sờ: "Cái gì?"

"Vừa rồi hắn mới kêu một tiếng, Quản Lai lập tức im bặt, mặc dù cũng không bỏ được trường hợp Quản Lai sợ bị người ta theo dõi, nhưng mày không cảm thấy có chút trùng hợp sao?"

Hệ thống gãi đầu nói: "Nhưng chúng ta cũng không phát hiện xung quanh có bất thường gì mà, thần thức của chủ nhân cũng không phát hiện ra đúng không? Trong nguyên tác, công chính cũng không có dị năng gì đặc biệt, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi..."

"Ăn ngon không?" Thẩm Phong ngồi đối diện đột nhiên nói.

Đồ ăn vô tội, Lê Kiều thành thật gật đầu: "Ngon lắm."

"Tôi đã sớm muốn mang em tới đây ăn một bữa." Thẩm Phong khẽ mỉm cười, "Thật đáng tiếc trước kia không có thời gian, không phải, hôm nay vừa vặn."

Lời anh nói đúng vừa vặn đánh trúng điểm nhỏ nghi hoặc trong lòng Lê Kiều, Lê Kiều không khỏi nhướng mi liếc anh một cái.

Thẩm Phong mặc một bộ vest tối màu cho bữa tiệc hôm nay, với một chiếc cà vạt kẻ sọc sáng màu, chi lan ngọc thụ thanh tuyệt tuấn mỹ, nhìn cậu rồi nở một nụ cười rất đỗi dịu dàng, đôi mắt điềm tĩnh.

Lê Kiều: "Anh..."

"Học trưởng!" Đột nhiên một tiếng gọi đầy duyên dáng từ sau lưng bọn họ truyền đến, cô gái mặc váy vải tuyn sặc sỡ, mang theo chiếc túi da nhỏ, xỏ giày cao gót bước vào, giống như vừa bước xuống thảm đỏ, nhân viên phục vụ chạy theo cô suốt quãng đường.

Cô ấy thực sự vừa bước ra khỏi thảm đỏ.  Rất khó khăn khi Âu Tử Lâm phải đánh tiếng với ban tổ chức để xếp vị trí của mình ngay sau Thẩm Phong. Trang phục và lớp trang điểm đã được lựa chọn cẩn thận tỉ mỉ, nhưng trước khi cô ấy có thể bắt chuyện được với Thẩm Phong, Thẩm Phong đã biến mất một cách bí ẩn cùng với thần tượng nhỏ bé đó. Cô giận đến mức sôi máu, lập tức yêu cầu mọi người theo sát xe của Thẩm Phong và đuổi theo ngay sau khi buổi diễn kết thúc.

Cô đứng trước bàn hai người, tháo kính râm xuống, cười rạng rỡ nói: "Học trưởng, thật trùng hợp, em bắt gặp anh lén ra ngoài ăn cơm rồi nhé."

Lê Kiều: "...Tại sao gọi hắn là học trưởng?"

“À!” Hệ thống liên kết thông tin của Thẩm Phong và Âu Tử Lâm lại một chỗ rồi tiến hành đồng kiểm tra, nhanh chóng đưa ra câu trả lời, “Không phải công chính từng đi du học sao? Là ở nước người ta tham gia chương trình học. Âu Tử Lâm nhỏ hơn hắn một tuổi, danh xưng học muội không có gì sai."

"Ồ, khó trách lần đầu tiên Âu Tử Lâm gặp cậu lại tỏ ra ác liệt như vậy!" Hệ thống nhất thời cảm thấy may mắn, "Cô ấy thực sự thích công chính, chủ nhân, tình địch của cậu xuất hiện rồi!"

“Đánh rắm vừa.” Lê Kiều trong lòng nói: “Thì nhường cho cô ấy.”

Dù vậy, Lê Kiều vẫn từ tốn múc từng muôi kem rồi ngước mắt lên nhìn cô. Cô gái này rất dễ hiểu, ánh mắt dán chặt vào Thẩm Phong, thậm chí đến một chút sự quan tâm cũng không mảy may muốn ban phát cho Lê Kiều, giương cung bạt kiếm sẵn sàng chiến đầu, ba chữ lớn "Sợ rồi sao!" in rõ trên người cô ấy.

Thẩm Phong vừa cười vừa hỏi: “Trùng hợp ở chỗ nào?”

Lời nói dối duy nhất bị vạch trần trong nháy mắt, khí thế của Âu Tử Lâm lập tức ngắn đi nửa phần.

"Đương nhiên là em, em cũng tới đây ăn cơm, nghe nói món tráng miệng này rất ngon..."

"Thưa quý cô, ở đây chúng tôi cần đặt chỗ trước ạ." Người phục vụ lật tờ phiếu đặt chỗ, rốt cuộc cũng dám xác nhận, run giọng nói: "Nhưng theo thông tin thì quý cô đây không có đặt chỗ trước thì phải."

Âu Tử Lâm: "..."

Không khí xấu hổ đến mức gần như đông đặc lại rồi rạn nứt, Âu Tử Lâm giậm chân vội vàng đi tới quầy thu ngân: "Tôi nhờ trợ lý gọi món, cô quên rồi sao? Bảo quản lý của cô ra đây, cô có biết tôi là ai không? Làm sao tôi có thể đích thân đặt hẹn... ah!"

Chiếc váy vải tuyn nhiều màu của cô ấy trông thật duyên dáng và thanh lịch trên thảm đỏ, nhưng thực tế thì nó lại có vẻ hơi phức tạp và rườm rà, cô bối rối bước nhanh trên đôi giày cao gót và vô tình giẫm phải váy, vừa lúc đụng phải phục vụ đang bưng thức ăn ra ngoài.

"Ầm" một tiếng, Âu Tử Lâm ngã nhào xuống sàn, tóc và váy dính một lượng lớn nước sốt, cô cảm thấy mặt mình bị tưới ướt sũng, vô thức đưa tay lên lau, lại phát hiện cánh tay giờ đã phủ đầy một mảng trứng cá mềm mềm béo ngậy.

Cô nhìn chằm chằm vào món trứng cá muối đen trong tay hai giây, sau đó "oa" một tiếng rồi òa khóc.

Lê Kiều: "...Phì."

Thẩm Phong nghe vậy liền quay đầu nhìn cậu, Lê Kiều cố nén cười ho khan một tiếng, trịnh trọng nói: “Đưa cô ấy đi rửa mặt, sau đó về đây ngồi.”

*

Khi Âu Tử Lâm lần nữa trở lại, váy của cô đã ướt sũng, mái tóc xoăn của dính bết vào má, phần lớn khí tức nhe nanh múa vuốt lúc ban đầu đã tiêu tan gần hết, cô yếu ớt nói: "...Cảm ơn học trưởng."

Thẩm Phong hơi hếch cằm: "Cảm ơn em ấy, là em ấy không đành lòng. Xin giới thiệu, đây là Lê Kiều, thí sinh Idol Live 101 của tôi."

Âu Tử Lâm đã cố gắng thực hiện chiến thuật "cô lập" ngay từ khi bước vào cửa, để chứng minh sự thân thiết giữa mình và Thẩm Phong, không có chỗ cho người khác can thiệp, để Lê Kiều thấy khó mà lui. Kết quả lần đầu tiên ra trận lại trở thành một con chó ăn cứt mất hết khí thế, sau khi ngồi xuống, Thẩm Phong lập tức kéo Lê Kiều vào chủ đề này, rõ ràng là cảnh cáo cô: Không dẫn theo em ấy vào cùng chủ đề thì có thể rời đi.

Lúc này Âu Tử Lâm mới miễn cưỡng gật đầu nói: "...Cám ơn."

Không có lời đáp lại nào trong một thời gian dài.

Cô vốn dĩ cho rằng mình mở miệng bắt chuyện, chủ động chào hỏi thần tượng dự thảo như vậy, đã coi như giữ thể diện cho đối phương rồi, người này nên cảm kích lập tức đáp lại mới đúng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện Lê Kiều một tay chống cằm, một tay nhàn nhã nghịch điện thoại, hoàn toàn không có ý định đáp lời cô.

Lê Kiều đang trấn an Trương Phỉ và thảo luận những vấn đề cấp thiết cho hoạt động ngày mai, cậu thực sự không có ý định tranh giành với một cô gái nhỏ.

Âu Tử Lâm muốn nổi đóa, nhưng cô ấy sợ làm hỏng hình ảnh của mình trước mặt Thẩm Phong, vì vậy phải tự mình nuốt trọn cục tức đến đỏ cả mặt. Cô nhớ tới mục đích của mình, hít một hơi thật sâu, quay sang cười với Thẩm Phong, nói: “Học trưởng, tháng sau là kỷ niệm 450 năm ngày thành lập trường, anh có muốn về tham dự không?”

Thẩm Phong nói: "Thật sao? Tôi không có để ý."

"Đúng vậy! Chắc là trường đã gửi email cho anh rồi. Hay là anh lại bận rộn không chú ý đúng không, từ ngày anh bước vào con đường danh vọng này..." Đây là một chủ đề độc quyền giữa Thẩm Phong và Âu Tử Lâm, cô nói không ngừng, kìm nén không khỏi được sự đắc ý mà liếc mắt nhìn Lê Kiều, cười hỏi:

"Cậu học trường đại học nào?"

Thân phận và xuất thân của cô không giống nhau nên việc cô biết nhiều thông tin hơn những người khác là điều đương nhiên, cô biết Lê Kiều và Thẩm Phong là thanh mai trúc mã, Thẩm lão phu nhân cũng muốn ghép hai người thành một cặp.

Những người mà cô nghe ngóng tin tức đều nói Lê Kiều là kẻ ôm cột ăn may, còn Thẩm Phong là bị Thẩm lão phu nhân ép buộc nên mới chịu cảnh miễn cưỡng ở chung với Lê Kiều.

Bây giờ nhìn lại, tuy rằng một bộ phận tình huống cùng nàng trong tưởng tượng có chút khác biệt, nhưng cũng có một bộ phận khác không thể thay đổi:

Nghe nói Lê Kiều từ nhỏ đã được gửi đến sống trong một Đạo quán, và lập tức tham gia show tuyển tú khi vừa học xong cấp ba, xét đến việc học cậu ta không giỏi bằng cô, chứ đừng nói đến kinh nghiệm du học, ngôi trường mà cô và Thẩm Phong theo học là một trong những trường đại học lâu đời nhất cả nước, đám phú nhị đại bình thường hoàn toàn không thể chạm tới - giới hạn này chỉ khiến cậu cảm thấy mình kém cỏi mà thôi!

Lê Kiều thật sự có tình cảm với người đọc nhiều hiểu rộng, nhưng với tình trạng hiện tại của cậu, bốn năm đại học chỉ cần trong chốc lát là xong, cho nên loại đố kị này càng giống sự đố kị đã ăn sâu vào trong xương cốt, thuần túy đã từng trải qua. Chứ không phải về vấn đề học thức.

Lê Kiều hơi nhướng mi, chỉ liếc cô một cái, đang muốn nói chuyện, lại nghe Thẩm Phong nói: "Có thể cô không biết, em ấy năm nay mới mười tám tuổi, thời trung học đã tham gia khóa dự bị đại học, giờ muốn vào đại học lúc nào thì xin lúc ấy. Vả lại em ấy còn trẻ, đừng lo lắng."

Âu Tử Lâm: "..." Cô đã quên Lê Kiều kém mình hai tuổi! Chút tinh chất trà xanh này!

"Và nếu cô đã đọc qua, có lẽ sẽ biết em ấy chưa từng có ý định bỏ học.” Thẩm Phong nói thêm, “Em ấy là một người thông minh và kiên trì.”

Mặt Âu Tử Lâm càng đỏ hơn: Mặc dù cô là đàn em của Thẩm Phong, nhưng cô biết anh đã nhảy lớp và hoàn thành chương trình học sớm, tốt nghiệp rồi trở về Trung Quốc khi mới 19 tuổi. Lúc đó cô ấy chỉ kém anh một tuổi nhưng tưởng chừng cách xa đến ba tuổi.

Thẩm Phong về nước và gia nhập giới giải trí, cô nóng lòng muốn chạy đến sau anh ấy, vậy nên cô không thể tập trung cho việc học được khi phải chiếu cố cho cả nghề diễn của mình, cuối cùng cô chọn tạm nghỉ học.

Thẩm Phong nói Lê Kiều có thể học bất kỳ lúc nào cậu muốn, và có thể học tốt hơn cả cô... Điều này quá phiến diện!

Âu Tử Lâm giận đến mức không nói được gì trong khoảng thời gian dài, bắt chước Lê Kiều ngồi đối diện lấy điện thoại di động ra bấm.

Sau nhiều năm du học, cô quen với việc sử dụng Facebook và Instagram hơn, khi nhìn thấy mẩu tin, cô đã vô cùng sửng sốt rồi lẩm bẩm: “Buổi giao lưu y tế lâm sàng giữa Mỹ và Hoa Quốc sẽ được truyền hình trực tiếp toàn cầu vào lúc 9 giờ ngày mai... Ý là sao?"

Trong khoảng khắc đó Lê Kiều và Thẩm Phong gần như đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn vào chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay cô.

*

Kể từ khi mao hùng tan rã, Mỹ đã tự xưng bá với thế giới trong nhiều thập kỷ, với sự trỗi dậy của sức mạnh kinh tế đến từ Hoa Quốc trong những năm gần đây, xích mích giữa hai nước vẫn tiếp tục diễn ra nảy lửa.

Đặc biệt là lệnh "trừng phạt" ban hành hồi năm ngoái của Mỹ đã không còn mấy phần hiệu lực, bây giờ còn có thể dựa vào rất nhiều công nghệ tiên tiến, kỹ thuật hiện đại, vả lại bài phát biểu của Trương Phỉ đã gây ra khủng hoảng không nhỏ đến người dân nước Mỹ —

Nếu ngay cả khoa học tiên tiến mà họ tự hào nhất cũng bị Hoa Quốc vượt mặt, thì làm sao còn chỗ đứng trên mảnh đất này nữa, lấy gì uy hiếp Hoa Quốc, thu phục đồng minh?

Các nhà tư bản được ví như cá sấu khổng lồ ở phương Tây cũng chỉ là con người, đã là con người thì sẽ có sinh, lão, bệnh, tử, nếu mấy con cá sấu khổng lồ đó cùng nhau tâng bốc Hoa Quốc để có điều kiện y tế tốt hơn trong tương lai, nhất định sẽ là một đòn giáng rất lớn vào Mỹ.

Vì vậy, lần này, Mỹ đã cử các chuyên gia giải phẫu hàng đầu trong nước, trang bị đội ngũ quay phim giỏi nhất, căn bản là họ sợ đêm dài lắm mộng, sau này Hoa Quốc sẽ nghiên cứu và đưa ra kết quả rõ ràng, vì vậy cái cớ họ viện ra lúc đầu chính là cần một thước phim tài liệu để lưu giữ bằng chứng, một ngày trước khi trao đổi chính thức, họ lại thay đổi thành phát sóng trực tiếp toàn cầu, điều này khiến phía Hoa Quốc bất ngờ trở tay không kịp.

"Đây sẽ là một cuộc cách mạng lớn khác trong lịch sử y học sau gây mê, phẫu thuật vô trùng và truyền máu," Âu Tử Lâm càng đọc càng kinh ngạc, "Con người sẽ có hy vọng chiến thắng bệnh ung thư?!"

"Chủ nhân, khi viết luận văn Trương Phỉ chỉ hy vọng sẽ giải quyết được vấn đề kết dính giữa các khối u đã cắt bỏ và các mô xung quanh, còn lâu mới có thể bàn đến chuyện hoàn toàn chiến thắng bệnh ung thư." Hệ thống không khỏi lo lắng, "Tuyên truyền sai sự thật như vậy không phải sẽ gây họa cho cậu sao???"

"Người bình thường chỉ cảm thấy đây là chiêu trò để thu hút sự chú ý, còn trên báo chí cũng chỉ nói "có hy vọng", "có hy vọng" và "đã có" là hai chuyện khác nhau." Ăn xong một miếng Napoleon, Lê Kiều li3m li3m ngón tay, "Còn nữa, tao làm không được, nước ngoài lại càng không làm được, muốn giết cũng là giết bọn họ trước."

"Là phủng sát*, không phải chân chính giết người..." Hệ thống yếu ớt nói, có ký chủ quen đánh đánh giết giết, đôi khi bé hệ thống thật sự cảm thấy khiếp sợ...

(*Phủng sát: 捧杀 theo từ điển Hán ngữ từ này mang nghĩa bề ngoài tán dương khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người tự mãn kiêu ngạo, dẫn đến đình trệ thụt lùi, thậm chí làm cho người kia sa đọa, thất bại.)

“Trời ơi, đây là trận đấu công khai liên quan đến chủ đề y học giữa Hoa Quốc và Mỹ sao?” Âu Tử Lâm vẫn cảm thấy khó tin, cô vén tóc ra sau tai, lắc đầu nói: “Hoa Quốc nghĩ sao vậy chứ? Muốn đấu với Mỹ, lại còn muốn phát trực tiếp?”

Thẩm Phong tựa hồ cảm thấy rất thú vị, hỏi: "Cô cảm thấy Hoa Quốc không thắng nổi sao?"

"Đương nhiên!" Âu Tử Lâm không cần suy nghĩ nhiều liền đáp, "Mỹ và Hoa Quốc chênh lệch bao xa cơ chứ? Bình thường người dân Hoa Quốc đều tự tin một cách mù quáng. Chúng ta từng đi du học đó anh không nhớ sao? Nhìn sự giàu có của một đất nước hàng đầu ấy đi, ai sẽ đến Hoa Quốc chữa bệnh chứ?”

"...Kinh nghiệm phẫu thuật lâm sàng của Hoa Quốc có thể phong phú hơn một chút, nhưng không thể phủ nhận những công nghệ đứng đầu nên dành cho Mỹ." Âu Tử Lâm thấy Thẩm Phong không bày tỏ ý kiến gì, rồi tự hỏi liệu Thẩm Phong có phải là một ca sĩ yêu nước không?  Giọng điệu không khỏi có chút suy yếu, "Chẳng lẽ Hoa Quốc bị Mỹ lừa? Tổng thống Mỹ muốn công khai tát vào mặt người Hoa thông qua phát sóng trực tiếp toàn cầu, để tăng uy tín của mình?"

Mặc dù cô ấy đặt Hoa Quốc vào vị trí người bị hại để lấy lòng Thẩm Phong, nhưng từ tận đáy lòng, cô vẫn cảm thấy Hoa Quốc hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng trong trận đấu này.

Kể cả trên mạng, rất nhiều người cũng có cùng suy nghĩ với cô, sau khi tin tức lan truyền đã gây náo động trên mạng, nhất thời tất cả tin tức về ngôi sao giải trí trên hot search Weibo đều bị đẩy xa, hàng ghế đầu đều là #Mỹ công khai cùng Hoa Quốc giao lưu y học, #Mỹ tuyên bố có thể chiến thắng hoàn toàn bệnh ung thư #Ngọn nguồn sự việc giao lưu là do một bài luận văn #U ác tính hạ khang tĩnh mạch nghĩa là gì # Viện sĩ Trương Phỉ...

Và đánh giá từ các bình luận bên dưới, hầu hết mọi người đều bày tỏ không mấy lạc quan:

[? Hành vi mê hoặc quốc gia, chúng ta có thể kiếm được ít tiền hơn họ, nhưng tại sao cứ phải đối đầu với người ta ở lĩnh vực mình thua kém làm gì, đây không phải là lấy trứng chọi đá sao?]

[Đi kiểm tra chút, chính viện sĩ Trương Phỉ của Viện Khoa học Hoa Quốc đã đăng một bài luận, và Mỹ đã tố chúng ta ăn cắp thành tích học tập của họ, vì vậy nước ta chỉ có thể so sánh với họ để chứng minh mình trong sạch.]

[Cười chết, xem xét trình độ y tế của nước mình đi các bạn, thực sự có khả năng bài luận này là trộm đó. Đừng gọi tôi là dân nhập cư, thành thật mà nói, chúng ta không phải cũng dựa vào việc nhập khẩu các thiết bị y tế từ nước ngoài sao? Lý thuyết của luận văn này đã đề cập đến mức độ nào rồi, là thứ mà đám học sinh tiểu học có thể làm được?]

Một số ít ủng hộ, cơ bản là vì lòng yêu nước:

[Bất kể như thế nào, quốc gia của chúng ta dám đáp ứng trận chiến này, chứng minh chúng ta vô tội, phải có lòng tin!]

[Cảm hứng chớp nhoáng của một thiên tài thường đi trước thế giới hàng trăm năm. Nước ta đất rộng người đông, sao không có được một thiên tài như vậy?  Cho dù trình độ phẫu thuật tại thời điểm này không bằng bọn họ, cũng không nhất định chứng minh năng lực sáng tạo không phải của mình! Chỉ cần ngươi dám đánh, thua cũng nhận được vinh quang.]

[Tôi nhớ rằng có một thần tượng, tên Lê Kiều, cậu ta có thể giải phẫu ngoại khoa ngoài tự nhiên đem fan trên bờ vực sinh tử cứu trở về...? Mọi người có thể gọi cậu ta qua thử xem?]

[Đừng nói nhảm nữa, lúc giải phẫu Lê Kiều đã dùng màn che lại, phỏng vấn sau khi giải phẫu cũng nhất quyết không chịu đề cập tới, không biết dùng thủ đoạn gì, trong vòng fan khoe khoang lấy le với mấy minh tinh. Sự việc trọng đại của một quốc gia, đừng lôi tên này ra làm trò hề.]

...

Trong nhóm WeChat của Lê Kiều, Trương Phỉ, đại tá Trần và Quản Lai cũng bày tỏ sự tức giận trước hành vi không báo trước của Mỹ, tất nhiên, sau khi tức giận, họ bình tĩnh mà hỏi Lê Kiều:

"Cậu thật sự không muốn tận mắt đi xem bệnh nhân, nhìn qua bàn mổ một chút sao? Đội ngũ mà Mỹ cử đến đã tới từ hôm qua rồi, nói là muốn khảo sát thực tế tình hình bệnh nhân, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, xem ra đã quyết tâm đoạt cái danh độc quyền kia đi rồi."

"Tất cả những gì họ có được là một ý tưởng, còn công nghệ then chốt nằm ở chỗ tôi, vì vậy việc dành lấy bằng sáng chế là vô ích." Đôi khi phải mất một thời gian dài để bước nhảy vọt giữa hào quang và thực tế diễn ra. Hệ thống từng nói với Lê Kiều rằng, trước đó cũng có một thế giới nhỏ từng có bước tiến này. Nhưng cũng phải mất 30 năm mới có người nghĩ ra ý tưởng và hiện thực hóa nó nên Lê Kiều không lo người Mỹ đang ở trong nước mình làm được.

"Tôi đã đọc thông tin của bệnh nhân rồi. Hiện tại, sự chuẩn bị tốt nhất cho tôi chính là nạp lại năng lượng." Lê Kiều dự định sẽ nhanh chóng trở về luyện tập, ngày mai cậu sẽ sử dụng thêm vài thao tác huyền học, tranh thủ làm mấy người nước ngoài kia hoa mắt chóng mặt.

Cậu cất điện thoại, đang định nói chuyện với Thẩm Phong, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Phong vừa cởi áo khoác, đưa cho Âu Tử Lâm mượn để buộc quanh eo.

Âu Tử Lâm thấy mình không thể ở lại lâu hơn được nữa, vì vậy cô liền nói lời tạm biệt với Thẩm Phong rồi rời đi, tóc và mặt của cô có thể rửa sạch, nhưng vết bẩn trên váy thì lại không dễ dàng như thế, trợ lý cũng không thể đến đây trong thời gian ngắn. Khi đứng dậy, cô nhìn chằm chằm vào vết đen lớn trên eo, cảm thấy hôm nay mình thật sự rất uất ức, bất giác bật khóc.

Không nghĩ đến Thẩm Phong lại chủ động cởi áo vest cho cô mượn, điều này khiến đôi mắt đẫm lệ của cô sáng lên: “Học trưởng, tiền bối…!”

Ánh mắt cô lướt đến Lê Kiều đối diện, phát hiện gương mặt cậu không chút biểu cảm nhìn mình, con ngươi màu trà giống như bị phủ một tầng băng.

Bây giờ, Âu Tử Lâm cuối cùng cũng có chút cảm giác chiến thắng, cô chỉ muốn khoe khoang, nhưng khi nhìn thấy Lê Kiều mỉm cười, cô lập tức quay đi.

Trong lòng Âu Tử Lâm cảm thấy mất mát khó tả, cô buộc chặt bộ đồ và thì thầm: "Tôi, tôi đi đây."

Có vẻ như cô ấy đã cư xử tốt hơn nhiều so với lúc đầu đến đây.

*

Vài phút sau khi Âu Tử Lâm rời đi, Lê Kiều cũng đứng dậy rời đi.

Thẩm Phong nói muốn tiễn cậu, Lê Kiều lại cười từ chối: "Không cần, không phải anh còn có màn kết cần diễn sao? Trở về đi, một lát lại không kịp giờ." không chút do dự, nói xong cầm lấy áo khoác rồi đẩy cửa rời đi.

Vốn định bay về, cậu muốn tìm một con ngõ nhỏ ít người lui tới, nhưng còn chưa đi được mấy bước, Thẩm Phong đã từ phía sau xông lên.

Lê Kiều ngừng tìm kiếm con hẻm, nhanh chóng đi về phía trước, trong khi Thẩm Phong chạy theo cậu với đôi chân dài miên man.

Thẩm Phong cũng không hỏi thêm gì, chỉ đầu xuôi đuôi lọt đánh tiếng một câu: “Món tráng miệng hôm nay ngon không?”

Lê Kiều khó hiểu: "Chuyện này sao không tự hỏi bản thân đi?"

“Chủ yếu là để khơi gợi cảm xúc thôi.” Thẩm Phong thành thật nói: “Tôi thấy mùi vị không ngon.”

Lê Kiều cảm giác được anh đang phỉ báng đồ ăn, liền dừng lại, trừng mắt nhìn anh: "Không ngon sao? Rõ ràng ăn rất ngon."

“Chua.” Thẩm Phong nói: “Em vị ngọt, nhưng tôi ăn một chút vị ngọt cũng không có, chỉ có vị chua.”

"..." Lê Kiều bừng tỉnh, lỗ tai trong nháy mắt nóng bừng, không khỏi bực bội nói: "Ý của anh là nói tôi? Tôi không có!"

“Tôi không có nói về em,” Thẩm Phong nhẹ nhàng nói, “Tôi nói về bản thân mình.”

"Tôi nói là dẫn em đi ăn đồ ăn ngon. Nhưng ngoài việc ăn mấy món bánh đó, em chỉ nghịch điện thoại. Sau khi Âu Tử Lâm đ ến, em càng có lý do để quang minh chính đại bỏ qua tôi. Em còn tính toán. Sau khi cô ấy ngồi xuống, một từ cũng không nói cùng tôi?"

"..." Lê Kiều nghẹn họng, "Cho nên anh cố ý cởi áo cho cô ấy?"

"Em để ý?"

"Không để bụng." Lê Kiều quay đầu lại định rẽ vào trong ngõ nhỏ, "Nếu là tôi, tôi cũng cho cô ấy mượn quần áo, anh muốn thế nào cũng được.”

"Bộ đồ đó là do nhãn hàng cung cấp, mặc xong phải thu lại, không phải của tôi." Thẩm Phong vừa đi theo vừa cởi cúc áo sơ mi của mình, "Bộ đồ này là của tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể cởi ra cho em."

“…Anh bị sao ý!” Lê Kiều đưa tay giữ lại cúc áo sơ mi của anh, lỗ tai đỏ bừng, “Còn ở ngoài đường đó!”

Anh muốn khỏa thân cũng phải xem xét đến khuôn mặt đẹp trai của sư huynh tôi nữa chứ!

“Tối như vậy, trên đường lại không có người.” Thẩm Phong vô tội nói, ngược lại kéo tay Lê Kiều, trong mắt mang theo ý cười, “Em không tức giận sao?”

Lê Kiều dùng sức kéo lại cánh tay bị anh giữ chặt, nhưng Thẩm Phong dứt khoát không buông.

“…Buông ra.” Lê Kiều nói, “Tôi vốn không có tức giận.”

“…Được.” Thẩm Phong hơi cụp mi, buông tay ra, giơ tay cài cúc áo thứ ba mà khi nãy cởi ra, che đi xương quai xanh hóp sâu.

“Lần sau tôi sẽ mua đồ tráng miệng cho em, hy vọng chúng ta đều cảm thấy ngọt ngào.” Trong con hẻm nhỏ hẹp tối tăm, khóe môi Thẩm Phong hơi hé mở, “Lê Kiều,... thuận lợi nhé.”

Giống như một chú bướm với đôi cánh mỏng manh, lời nào đó vừa thốt ra từ miệng Thẩm Phong đã bay đi không để lại dấu vết.

Lê Kiều xoay người: "Anh nói cái gì?"

“Không có việc gì.” Thẩm Phong nhẹ nhàng cười cười, đôi mắt bị ánh đèn đường làm cho mờ mịt, “Tôi đi đây, màn diễn của tôi sắp bắt đầu rồi.”