Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 49




"Kiều Kiều lại đi sớm như vậy sao?" Thẩm lão phu nhân nghe nói Lê Kiều cùng đồng đội trở lại Vô Tích, sáng mai liền lên đường, bà bất đắc dĩ nói: "Bà nội còn chưa gặp cháu được mấy lần..."

"Em ấy còn phải thi đấu. Bà xem truyền hình trực tiếp cũng như nhau mà." Thẩm Phong ngồi xuống tay vịn trên thành ghế sofa, an ủi bà.

"Nói chứ cái gì mà tuyển tú với không tuyển tú. Trực tiếp ký hợp đồng ra mắt phòng làm việc. Đầu tư mấy bài hát vào album cho con, hay là mang theo ghi hình mấy chương trình giải trí, tổ chức một buổi hòa nhạc? So với chương trình tuyển tú cả ngày bị khinh bị mắng kia tốt hơn nhiều" Gần đây nhất Lôi Trải Trân cũng học fan mang kính viễn thị xoát diễn đàn, cảnh tượng Lê Kiều bị mắng chửi đặc biệt đau lòng, lúc này tay bà vung lên rất có khí chất, thật giống năm đó ở thương trường hô mưa gọi gió.

"Con cũng nghĩ như vậy, nhưng Kiều Kiều khẳng định muốn tự mình nỗ lực." Thẩm Phong giọng điệu trà xanh mười phần nói, "Chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của em ấy."

Lợi dụng điểm mù của Thẩm lão phu nhân, Lê Kiều trợn mắt nhìn anh ta. Nguyên chủ lì lợm la li3m bám đuôi anh không được nên mới tham gia chương trình đó nha? Được Thẩm Phong hộ tống suốt chặng đường ra mắt? Không nói đến việc cậu có bị nhóm Tinh Dầu phun chết hay không, chính Thẩm Phong sẽ là người đầu tiên khinh thường cậu đến chết, nhỉ?

"Hay có thể nói càng lâu càng nhìn thấu lòng người." Lôi Thải Trân thật sự bị câu nói của Thẩm Phong chọc cười, "Phong Nhi trước đây đối với Kiều Kiều có chút thành kiến, cho nên nhìn con có vẻ lạnh lùng, ta nói thế là không được, các con phải trói vào cùng một khối cho ta! Nhìn bây giờ xem, ánh mắt của ta hẳn là không sai đi. Phong Nhi còn không phải đối xử với Kiều Kiều khác xưa rồi sao?"

Bà ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy trên TV đang phát chương trình "Âm nhạc vào 8 giờ tối", Lê Kiều rõ ràng đang giữ khoảng cách với Thẩm Phong, bà không khỏi nắm tay hai người vỗ mạnh một cái: "Hai con thật là! Trên TV nhìn xa lạ quá. Khi nào tính công khai?"

"Khụ, khụ khụ!" Lê Kiều đang uống nước đột nhiên bị sặc, thừa dịp ho khan một tiếng rút tay ra, "Chúng con, tạm thời không có kế hoạch..."

"Vì sao?" Lôi Thải Trân nhíu mày, "Kiều Kiều, con không muốn sao? Đúng rồi, tiểu tử này trước ống kính đối với con quá mức lạnh nhạt, giống như không quen không biết người ta, không trách con có cảm không an toàn." Bà giơ tay dùng sức bình sinh véo mạnh Thẩm Phong một cái.

Thẩm Phong vội vàng giơ hai tay ra hiệu đầu hàng: "Không, con là thầy còn em ấy là học trò, nếu giữa hai chúng con xảy ra chuyện, con còn chưa tính đến, nhưng rất nhiều người sẽ nói như vậy không công bằng, vin vào đó tố Kiều Kiều đi cửa sau."

"Có gì không công bằng? Thực lực Kiều Kiều rõ như ban ngày, suốt ngày chỉ dựa vào bình chọn của người hâm mộ, con lại chả giúp ích được gì!" Lôi Thải Trân trừng mắt, ghét bỏ cháu trai này thật đấy "Còn tưởng hai đứa chung một chương trình cháu sẽ giúp được cho Kiều Kiều, nào ngờ chạy đâu ra đủ thứ người đủ thứ thủ đoạn cọ nhiệt, hẹn hò nghiêm túc lại phải tránh để khỏi bị nghi ngờ? Có đạo lý như vậy sao?"

"... Bà nội, không, Thẩm, ơ, anh Phong vẫn lét lút quan tâm con nhiều lắm." Lê Kiều sợ một lời lại đổi một lời, nhưng Thẩm Phong thực sự đã hứa với Lôi Thải Trân sẽ công khai vậy nên để tránh bị nghi ngờ, cậu nhanh chóng thanh minh: "Thực lực cũng rất quan trọng. Chúng con phải từng bước kiểm chứng, lần này con quay lại luyện tập trước, chỉ là để tiếp tục chứng minh thực lực của mình với khán giả."

Cậu bắt tay bà Thẩm để chuyển chủ đề: "Con muốn lập chút thành tích trước đã, chỉ cần bà ở nhà khỏe mạnh bình an là được, đừng quá lo lắng cho con!"

Lôi Thải Trân cũng chiều chuộng cậu, thở dài và thay đổi chủ đề theo ý cậu muốn: "Sức khỏe của bà bây giờ đã rất tốt rồi, Kiều Kiều, con thật tuyệt vời, bà từng nghe nói về IEA. Chẳng qua là bà già này không tin tưởng tây y, khoảng cách cũng quá xa để nghĩ đến, nên trước giờ từng quan tâm đ ến nó. Họ đã đến gặp bác sĩ và chăm sóc bà một thời gian rồi, huống hồ, người nước ngoài thực sự có y thuật đứng dẫn đầu thế giới."

"Đương nhiên rồi," bà trìu mến siết chặt tay Lê Kiều, "vì Kiều Kiều bé bỏng của chúng ta. Nhân tiện, đội trưởng của họ, tiến sĩ Nhã Minh cứ liên tục hỏi bà, khi nào con có thời gian đến để dạy họ một khóa kỹ năng y học? Bà cũng chỉ qua loa mà đáp là không rõ thời gian.."

Mấy ngày nay hết chuyện này đến chuyện khác diễn ra khiến Lê Kiều dường như đã quên mất những chuyên gia dùng ngôn ngữ chim này. Nghĩ lại, sau buổi phát sóng trực tiếp dang dở ở Trường Sa, bên phía đại diện quốc gia cũng liên lạc với cậu, nhưng mà một mặt Lê Kiều không định dành nhiều thời gian cho nó, mặt khác, hệ thống đã offline làm mọi thứ trở nên mơ hồ, nên đến giờ cậu vẫn chưa chấp nhận liên lạc.

“Ít nhất cũng phải đợi công diễn ba kết thúc đã.” Lê Kiều cảm thấy không thể trì hoãn, liền tìm thời gian rảnh rỗi cùng nhau giải quyết, “Có thời gian con sẽ liên lạc với bọn họ.”

“Chủ nhân.” Hệ thống lặng lẽ thăm dò, “Nhóm chat của cậu có thông báo.”

...Trước khi giải quyết các vấn đề lớn, Lê Kiều phải giải quyết sân khấu công diễn ba của mình đã.

[Đại ca và bốn khứa kéo chân sau (5)]

Lộ Sài Gia: @Lê Kiều, 6 giờ sáng mai tớ sẽ đến Vô Tích!

Lăng Tiểu Lâu:...Cậu đến sớm thế. Mình tám giờ mới đến được!

Hi Tư Viễn: [Hình ảnh] Mình đã ở Vô Tích rồi nè, khi nào chúng ta bắt đầu diễn tập?

Nguyên Ninh: Mình và Tư Viễn ở cạnh nhau ^^

Đồng đội của Lê Kiều người nào người nấy đều tự coi mình là "kẻ kéo chân sau", gần đây về nhà bọn họ cũng thỉnh thoảng được người thân họ hàng hỏi thăm dò xét vì chương trình quá nổi, thành ra không gian riêng tư cũng không được thoải mái. Những ngày qua, thư giãn không được bao nhiêu, tâm tư còn đặt ở tiết mục thi đấu, cả ngày tự hỏi bản thân làm sao để không kéo chân sau, gấp đến đứng ngồi không yên.

Lê Kiều có kinh nghiệm phối hợp biểu diễn ở vòng thứ hai, vốn tưởng rằng tập hợp đội viên sẽ rất khó khăn, không ngờ mình không cần bỏ sức cũng làm được, khi phát hiện tất cả bọn họ đều có khả năng cơ động kinh người, thiếu chút nữa là có thể dùng hỏa tiễn phi thẳng đến Vô Tích, ngược lại là C vị cậu đây có điểm chậm hơn mọi người.

Lê Kiều: Hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ bay đến đó.

Những người khác trong nhóm: Hahaha bạn ơi, bạn chưa mua vé bạn ạ, bạn có lo lắng về vé máy bay của những chuyến du xuân không? À mà không sao, dù bạn có đến muộn, chúng mình cũng đợi bạn!

Hệ thống:...Tui cảm thấy chủ nhân nói "bay" là bay nghĩa đen thì phải.

*

Lê Kiều không cần ngủ, nhưng cậu thấy trình độ của đầu bếp ở biệt thự Thẩm gia rất giỏi, vì vậy cậu liền ở lại đến sáng hôm sau để tiếp tục cọ bữa sáng. Ở cửa Lôi Thải Trân miễn cưỡng chào tạm biệt cậu, Thẩm Phong đột nhiên nói: "Các em có chỗ ở tại Vô Tích chưa?"

Trước đây bọn họ trực tiếp ở ký túc xá do tổ chương trình cung cấp, tuy rằng "phòng tập" đã được giải quyết ổn thỏa nhưng Lê Kiều thực sự không mong đợi đến lúc sinh hoạt vẫn phải ở chỗ này, cậu xoa xoa tóc nói: "Thuê tạm biệt thự đi. Hoặc là chung cư gì gì đó, dù sao tôi cũng chỉ sống ba bốn ngày thôi…"

"Tìm nhà lãng phí thời gian, sợ còn không ra cái gì. Tôi có một căn nhà ở Vô Tích." Thẩm Phong lấy ra một chùm chìa khóa như đã chuẩn bị sẵn, đặt vào tay cậu "Tôi sẽ gửi vị trí qua Wechat cho em."

"Cửa cài khóa vân tay, dấu vân tay của em đã được ghi vào trong đó, em chỉ cần ấn là có thể mở ra."

Lê Kiều cảnh giác ôm lấy tay chính mình: "Anh ghi lại dấu vân tay của tôi khi nào vậy?"

"Ai da, lúc này mới giống như một cặp vợ chồng sao ~" Thẩm lão phu nhân nghe đến đây liền cười cười, "Phong Nhi gần đây biểu hiện không tồi! Kiều Kiều đừng giận, bà thấy các con sắp phải tách ra rồi, sao không nói lời tạm biệt đi?"

Lê Kiều biết "tạm biệt" mà bà nói chính là hận không thể đẩy họ vào cái hôn nồng cháy, trong đầu vô thức hiện ra ba vạch đen, lùi lại một bước. Tuyết rơi suốt đêm không ngừng, màu trắng xóa bên ngoài biệt thự vẫn chưa tan, vừa giẫm lên liền mềm nhũn kêu kẽo kẹt.

Lê Kiều không ngờ tuyết lại dày như vậy, suýt chút nữa đã trượt chân, Thẩm Phong thấy vậy liền vươn tay tóm lấy cậu, sau đó ôm người vào lòng.

Trang phục của Lê Kiều mặc hôm nay là do Lôi Thải Trân đưa cho, một chiếc áo khoác ngắn dày màu trắng, Thẩm Phong cũng vậy, nhưng đổi thành một chiếc áo khoác màu đen.

Ôm nhau qua hai chiếc áo khoác dày giống như hai con vịt đang cố gắng giữ ấm, nhưng mà thật ra là một con vịt trông như đang chết cóng mà đứng thẳng tại chỗ trong khi con kia đang dang rộng đôi cánh và cố gắng ôm lấy nó. Động tác hơi vụng về, lại bị quần áo ngăn cản thân mật quá mức, nhưng cái ôm này lại cho người ta cảm giác an toàn nhẹ nhàng.

"Lên đường bình an." Thẩm Phong thì thầm vào tai cậu, "Chúc em luyện tập suôn sẻ và tạo ra sân khấu phản công tốt nhất."

Trong lòng Lê Kiều dâng lên một loại cảm giác buồn bã khó giải thích được, cậu quên cả phản kháng, một hồi sau mới nói: "...Chúc anh cũng ngày càng thành công trong sự nghiệp."

Bay từ Bắc Kinh đến Vô Tích mất khoảng hai tiếng, cộng với việc lái xe đến và đi từ sân bay, kiểm tra an ninh, ký gửi và sự chậm trễ trong thời tiết xấu, dù sao cũng sẽ mất bốn đến năm tiếng.

Lê Kiều không muốn để các thành viên trong đội "khuynh thành" chờ đợi quá lâu, may mắn là Kim Đan kỳ ngự kiếm phi hành dễ dàng hơn nhiều so với Trúc Cơ kỳ, cậu mặc đồ trắng giẫm lên linh kiếm ẩn mình trong những đám mây. Nó thật nhanh đã biến mất trước khi có thể phân biệt được đó là con chim lớn hay một UFO.

Một giờ sau khi cậu đáp xuống Vô Tích, mấy thành viên còn lại bao lớn bao nhỏ ngoan ngoãn đứng ở quảng trường được chỉ định mà chờ cậu.

Bọn họ nghe Lê Kiều nói căn phòng mấy ngày tới mình sẽ dùng là một phòng tập võ, đều chuẩn bị tinh thần phải ngủ dưới đất, không ngờ Lê Kiều lại dẫn bọn họ tới một biệt thự cao lớn yên tĩnh khiến người nào người nấy vui mừng khôn xiết: "Đội trưởng thật tuyệt vời!" "Kiều Kiều, đây là nhà của cậu sao?"...

Lê Kiều xoa xoa mũi, lầm lũi đi qua. Dẫn các thành viên trong nhóm đến phòng khách để cất hành lý, thay quần áo và cùng nhau quây quần trong phòng khách ở tầng một ăn cơm trưa do Lê Kiều gọi.

Lăng Tiểu Lâu vừa ăn vừa nói: "Nói cũng lạ, mình thấy nhiều ảnh của Thẩm PD trong phòng lắm..."

Lộ Sài Gia lập tức dùng cánh tay tát nhóc ta một cái, liếc về phía Lê Kiều, rõ ràng là có ý: chuyện Lê Kiều và Thẩm Phong có tình cảm với nhau không phải ai cũng biết sao? Đặt ảnh của Thẩm Phong trong nhà thì có gì lạ? Đừng nói nữa đội trưởng xấu hổ giờ.

Lê Kiều:...Tôi đều nhìn thấy, không phải như vậy! Nhưng các cậu hỏi vậy, tôi phản bác thế nào???

Ngay sau đó, cổng biệt thự truyền đến một tiếng "tích tắc", có người đẩy cửa đi vào, người đàn ông bụi bặm mệt mỏi Thẩm Phong.

“Tôi đi tắm thay quần áo trước.” Thẩm Phong thái độ rất tự nhiên ôn hòa đi ngang qua bọn họ, kéo vali đi, “Ăn đi, đừng để ý đến tôi.”

Tất cả các thành viên trong đội đều cắn răng đứng như trời trồng tại chỗ:???!!

"..." Lê Kiều "xoạt" một tiếng bẻ gãy chiếc đũa dùng một lần trong tay "Anh không có nói mình cũng muốn về???"

Cảm ơn vì đã nói "tạm biệt" một cách dài dòng như thế, đến nỗi ngay cả cậu cũng cảm thấy tư vị tồi tệ in trên đầu lưỡi — đồ dối trá! Trả nỗi buồn lại cho ông!

"Đội trưởng, tôi không có ý mạo phạm đến quyền riêng tư của cậu, chỉ là muốn hỏi một câu, để sau này chúng ta tiện ở chung. Đương nhiên, cậu không muốn nói cũng không sao, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật..."

Sau một loạt câu cam kết dự phòng, Hi Tư Viễn cuối cùng cũng thận trọng mở miệng, "À cái kia, cậu sống cùng PD hả?"

"..." Lê Kiều từng bước hiểu ra ý đồ thâm độc của Thẩm Phong, không nhịn được nữa, "Tôi ở gần để dễ dàng công kích, khiến anh ta đừng hòng thấy ánh mặt trời nữa!"

*

Sau bữa trưa hỗn loạn mắt bay tứ tung, đôi môi mín chặt tách ra, Lê Kiều mệt mỏi đưa đội "khuynh thành" đến cổng võ quán Võ gia.

Cậu đã liên lạc cho Võ Phong trước khi mình đến, lúc ấy Võ Phong cũng vui mừng khôn xiết mà đáp ứng vì vậy Lê Kiều nghĩ sự tiếp đón tại võ đường của Võ gia sẽ hiếu khách hơn bình thường, nhưng cậu không ngờ giờ đây đứng trước cây mai già lại được chứng kiến cảnh Võ Phong lôi một hàng thiếu niên mặc đồ thể thao đồng loạt cúi đầu: "Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"

Hệ thống: "Chủ nhân, chờ một chút, tui sẽ dùng ngón chân đào cho cậu một căn biệt thự lớn..."

Khóe miệng Lê Kiều giật một cái, thông qua truyền âm nói với Võ Phong: "Tôi chỉ là dẫn người tới đây tập luyện, ông làm mấy thứ hoa mỹ này làm cái gì hả?"

Võ Phong ngẩng đầu lên thấy Lê Kiều vẫn đứng cách xa mình năm mét, nhưng ông có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Lê Kiều như thể nó ở ngay sát bên.  Trong chốc lát ông không khỏi sửng sốt, sau đó liền nghĩ tới thuật truyền âm trong truyền thuyết, trên mặt đỏ bừng vì hưng phấn.

Chỉ là ông không có năng lực sở hữu thuật truyền âm, chỉ có thể một đường chạy lên trước cung kính nói: "Tôi không phải cố ý đắc tội ngài, chẳng qua là muốn mang con cháu trong nhà đến cho ngài xem qua, nếu ngài cảm thấy vừa ý người nào, liền để nó ở bên cạnh hầu hạ ngài, chạy việc vặt cho ngài, càng có thể biểu đạt cho sự chân thành cùng tôn kính của Võ gia..."

"Được rồi."

Lần trước, chính Võ Phong đề nghị tìm con cháu trong tộc để "phục vụ" cậu, cũng chính vì thế mà Lê Kiều cho rằng ông đang có ý đồ xấu với mình nên mới không liên lạc lại.

Lê Kiều sau đó nhờ hệ thống kiểm tra, phát hiện tiểu bối trong nhà bọn họ sinh hoạt rất tốt, mỗi người đều có nghề nghiệp riêng, cũng không thấy ai bị "đóng gói" đem đi cho các ông lớn, đoán chừng lúc đó chỉ là hiểu lầm. Vì vậy sau công diễn hai mới chịu chấp nhận ghé đến.

Kết quả là lúc này Võ Phong lại đề cập đến chuyện này, tuy rằng xếp hàng trước mặt cậu toàn những chàng trai trẻ lực lưỡng nhưng ông lại kết nối cụm từ "phục vụ" và "chạy việc vặt" lại với nhau, hẳn là không có ý đến việc tình sắc, nhưng Lê Kiều cũng không kiên nhẫn nổi: "Chúng tôi dùng một cái sân ở chỗ ông là được. Chỉ cần địa điểm đó yên tĩnh, đừng làm loạn như vậy."

"Được, được, để mấy vãn bối này đi sắp xếp." Võ Phong không giấu được thất vọng, nhưng vẫn không dám khinh suất, phất phất tay ý bảo tiểu bối nhà họ Võ giải tán, giờ đây mới đem cổng võ quán lộ ra, để Lê Kiều và nhóm của cậu có thể đi vào.

Các thành viên trong nhóm đã gặp Võ Phong ở công diễn hai, dù không biết nhiều về võ thuật nhưng sau cuộc tranh luận họ đều nhận ra đây chính là cao thủ võ thuật hàng đầu của Hoa Quốc, không ngờ rằng “phòng tập” của họ lại chính là phòng tập võ của sư phụ, ôi, bản thân sư phụ đối với Lê Kiều kính trọng như vậy! Bọn họ không khác gì nằm mơ, một tay một chân cứng ngắc đi theo Lê Kiều, không biết nên chọn chân nào.

Lê Kiều không thích loại chuyện rình rang như vậy, cho nên cũng không nhìn chung quanh nhiều, sải bước đi vào trong võ quán, một người thanh niên vội vàng tiến lên mở cửa cho Lê Kiều. Cậu vô tình nhìn thoáng qua sườn mặt của anh ta, phát hiện mái tóc dài của người nọ được cột lại gọn gàng, lông mày và đôi mắt đẹp như tranh vẽ.

Lê Kiều khựng lại, dừng lại trước cửa, một giây sau nhìn lại, như vừa phát hiện ra cái gì thú vị lắm, hơi nhướng mày.

Thấy Lê Kiều dừng bước, hệ thống cũng nhìn về phía người tới, nói: "Chủ nhân, tiểu đệ này thật đẹp mắt, nếu như tham gia tuyển tú, nói không chừng có thể có một suất debut."

Lê Kiều trong lòng nói: "Mày nhìn kỹ một chút, tiểu bối Võ gia cũng không có ai khó coi."

Hệ thống nghe theo, thăm dò xung quanh, kêu lên: "Thật nè! Đây là phong thủy gì vậy? Nhìn ai cũng đẹp trai như vậy, nhà họ Võ cũng có thể tự mình làm 101 rồi! Chỉ là nhìn nhiều quá liền phát hiện phong cách có chút, phong cách có chút, có chút...."

"Nữ tính." Lê Kiều xen vào nói, "Khó trách Võ Phong đối với tao nhiệt tình như vậy, hóa ra là tiểu bối có chút không đúng."

"Oa, sư phụ muốn giúp hắn giải quyết sao?"

"Để xem tao có rảnh không đã." Lê Kiều đẩy cửa ra, đi qua bậc thềm võ quán, xoay người nghênh đón đồng đội đang tiến vào, "Có thể nhìn được mấy thứ này hiện ra, đã không dễ dàng."

*

Võ đường của Võ gia đã được dọn sạch sẽ, góc phòng đặt một chiếc loa du dương phát bài "khuynh thành", đem năm người ngồi xếp bằng thành một vòng tròn.

Lê Kiều một tay chống mặt, đánh giá những người bạn nhỏ của mình.

Vấn đề của Hi Tư Viễn được giải quyết theo chiều hướng tốt nhất.

Anh ấy vốn hát hay nhảy giỏi, và cũng là ứng cử viên nặng ký cho top trên. Chỉ là đột nhiên bị nhiễm trùng tai mà thôi, nếu nghỉ ngơi thật tốt, khoảng hai tuần là có thể hồi phục, nhưng mà trong quá trình thi đấu căng thẳng, huấn luyện, tạp kỹ, chương trình phụ đều liên kết với nhau khiến anh không có thời gian mà để ý đến nó. Ban đầu anh ấy cũng chỉ kê đơn thuốc về uống rồi tiếp tục luyện tập, không ngờ ở công diễn đầu bị điếc đột ngột trên sân khấu, không nghe được nhịp và nhảy sai động tác, khiến anh trở thành trò cười của mọi người.

Anh ấy là một người rất hiếu thắng, khi thính giác của mình mới hồi phục được một chút thì cảm giác kéo chân sau ở công diễn một mùa tới, vì vậy anh liền cố gắng hơn nữa để bắt kịp mọi người, kết quả là bệnh của anh lại tái phát, công diễn hai không những không khỏi, tình trạng viêm càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Nói cách khác, sau hai ngày nghỉ phép này, bệnh tình của anh đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, lần đầu tiên được chọn vào nhóm "khuynh thành", ngay cả khi Thẩm Phong mời anh lên sân khấu, anh cũng phản ứng chậm vài giây.

Lê Kiều đã đổi điểm lấy một gói kỹ năng Trung y, sau đó viết đơn thuốc trên tờ giấy: "Một lát nữa tôi sẽ tìm người lấy thuốc, uống một tuần sẽ khỏi bệnh. Thuốc đắng dã tật, nhưng cậu phải ăn ngày ba bữa mới có thể kiên trì. Tôi sẽ trông chừng cậu."

Tất cả mọi người đều sửng sốt, quả thực bọn họ đã từng nhìn thấy Lê Kiều phát trực tiếp phẫu thuật cho người hâm mộ trên màn ảnh, nhưng nó không phải là một phần của y học hiện đại sao? Chẳng lẽ Lê Kiều thông thạo cả Trung y và Tây y? Cậu năm nay không phải mới mười tám tuổi, lấy đâu ra nhiều thời gian học được đủ loại kỹ xảo như vậy cơ chứ?

Bản thân Hi Tư Viễn cũng nghi ngờ, nhưng anh nghĩ rằng dù sao uống một ít thuốc đông y cũng không làm hại gì đến cơ thể mình, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu: "Được, mình sẽ đặt đồng hồ báo thức để uống đúng giờ."

Lê Kiều không ngờ Hi Tư Viễn ngoan ngoãn như vậy, nhướng mi liếc anh một cái, phát hiện anh vô ý thức đưa tay sờ vành tai, liền nhắc nhở: "Đừng sờ, nhiễm trùng sẽ gây rắc rối."

"Bác sĩ cũng nói với mình như vậy, chỉ là... xì xì, thật sự rất ngứa." Lông mày trên khuôn mặt đẹp trai của Hi Tư Viễn bị tra tấn có chút biến dạng, anh mím môi buông tay, do dự nói: "Đội trưởng, tai của mình lúc nghiêm trọng sẽ ch ảy nước và mủ, không thể đeo tai nghe, quấn băng gạc cũng ảnh hưởng đến ngoại hình, cậu, cậu có biện pháp gì không?"

Trong lúc nói chuyện, anh cảm thấy mặt mình nóng lên. Lê Kiều tuy mang danh hiệu "Đội trưởng" và "C vị", nhưng thực ra cậu lại là người trẻ nhất trong đội của bọn họ, thân hình trẻ trung, khuôn mặt non nớt dịu dàng. Anh lớn hơn Lê Kiều hai tuổi, nhưng bây giờ chỉ có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ, quả thực có chút xấu hổ.

"Tôi cũng đang định nói chuyện này." Không ngờ Lê Kiều tựa hồ đã có chuẩn bị, đứng dậy đi ra ngoài một lát, khi trở lại cầm theo một bọc băng gạc cùng một cái bình gốm nhỏ.

Khi cậu lấy ra một con sâu trắng như tuyết từ trong chiếc bình gốm, các thành viên nhút nhát trong đội gần như kêu lên: "Đây là gì thế!?"

"Lại đây, nằm ở trên đùi của tôi." Lê Kiều không có trả lời, chỉ Hi Tư Viễn tiến tới.

Hi Tư Viễn nhắm mắt lại, nghiến răng, đi về phía trước, nằm trên đùi của Lê Kiều, cảm nhận miếng băng gạc quen thuộc quấn quanh tai mình, Lê Kiều nói: "Tôi chỉ đang thị phạm mà thôi. Không có bôi thuốc vào, nhưng đừng lo lắng, cậu sẽ không bị nhiễm trùng đâu."

Hi Tư Viễn nhắm mắt lại dùng sức gật đầu, cảm thấy có một đôi tay nhanh nhẹn quấn băng gạc cho mình, theo tiếng th ở dốc của máy điều hòa, một cảm giác lành lạnh nhớp nháp rơi vào tai anh, anh chậm rãi vặn vẹo.

Toàn thân Hi Tư Viễn sởn tóc gáy, anh dùng chút lý trí cuối cùng đè nén d*c vọng muốn hét to, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, nhưng Lê Kiều lại nhẹ nhàng ấn vào tay anh, nói: "Chịu đựng thêm vài giây là xong rồi, tin tôi đi."

Cảm giác sởn gai ốc vẫn còn, Hi Tư Viễn gần như nghiến răng duy trì tư thế bất động, sau vài giây, Lê Kiều mới thở phào nhẹ nhõm và nói: "Được rồi, được rồi, ngoan."

Hi Tư Viễn lần này lại nghe thấy tiếng thở hổn hển, nhưng rõ ràng nó khác với sự sợ hãi lần trước, lần này có nhiều sự kinh ngạc, cảm thán và thậm chí là kinh diễm - anh ta cảm thấy Lê Kiều đang lùi lại, bản thân cũng theo đó nhanh chóng đứng dậy nhận lấy chiếc gương do Lộ Sài Gia đưa qua.

Cái tai xấu xí bị băng bó nặng nề của anh đã biến mất, không, không nên nói là biến mất, mà là biến thành một màu lam đậm, trong suốt như nước, nhọn nhọn mảnh khảnh, thanh nhã xinh đẹp như yêu tinh. Khuôn mặt đẹp trai như hoàng tử đến từ vùng đất xa lạ.

"Nó sẽ không ảnh hưởng đến quá trình phục hồi tai của cậu đâu, à mà nó có thể kéo dài mỗi ngày một lần, một lần mười tiếng đấy." Lê Kiều lau tay, đem huyễn cổ trùng trắng trở lại không gian hệ thống.

Nói một cách chính xác, cổ trùng không còn là sinh vật sống nữa, vì vậy Lê Kiều đã đưa tất cả cổ trùng do cổ sư huấn luyện vào không gian do hệ thống cung cấp, cậu vừa rồi cũng chỉ giả vờ đi ra ngoài "lấy thứ gì đó", căn bản do cậu sợ làm mọi người kinh hãi mà thôi.

"Chà, kiểu này khán giả sẽ nghĩ nó là hóa trang bằng hiệu ứng đặc biệt phải không? Khi cậu lên sân khấu, nếu thính giác đã được hồi phục và ngoại hình không thay đổi, không phải cậu sẽ trở lại trạng thái đỉnh cao một cách hoàn hảo sao?" Tiểu Lâu kêu lên.

"Tốt hơn so với đỉnh cao, phải không?" Lộ Sài Gia xen vào, "Sơ khảo anh ấy cũng không có vẻ ngoài tuyệt vời như vậy đâu!"

Hi Tư Viễn nhìn trái nhìn phải trong gương, không giấu nổi sự phấn khích. Anh nghĩ rằng vận may của mình cực kỳ tệ, và bản thân sẽ phải bước đi trong sự bối rối và xấu hổ như một "kẻ kéo chân sau" trong suốt cuộc đua, rồi bị mọi người ghét bỏ. Bây giờ nhìn lại, có lẽ tất cả khổ cực tích góp trước kia đều để gặp được may mắn là Lê Kiều — nếu không phải mình trở thành "kẻ kéo chân sau" nổi tiếng, những người đó sẽ không liều mạng đẩy anh đến bên Lê Kiều, để anh cùng Lê Kiều chung một nhóm!

Anh không nhịn được đưa tay sờ s0ạng lỗ tai hiện tại, lại phát hiện mình chỉ chạm được vào một luồng khí ẩm, Lê Kiều nhìn thấy liền nói: "Đây là ảo giác... ảo giác, một loại đánh lừa thị giác. Lúc trang điểm nên tìm chuyên viên mà mình quen, để hắn giữ bí mật cho cậu."

"Được rồi, cảm ơn đội trưởng, cảm ơn cậu —" Hi Tư Viễn miễn cưỡng ngẩng đầu khỏi gương và nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy Lê Kiều, khuôn mặt anh liền đỏ bừng nhớ lại lúc nãy, để an ủi anh, Lê Kiều thậm chí còn nói "ngoan".

"Được rồi, mình có thể gọi cậu như cách Tiểu Lộ gọi được không, khụ, Kiều Kiều? Mình lớn hơn cậu hai tuổi, vẫn luôn gọi cậu bằng đội trưởng, cứ cảm giác mình đang giả bộ làm trẻ con vậy."

——Thật ra là do anh không chấp nhận được việc mình nằm trong lòng "đội trưởng" trẻ tuổi và được người ấy an ủi "ngoan".

“Được.” Lê Kiều thản nhiên nói, cậu không thích chịu trách nhiệm, cho nên khi bị gọi là “đội trưởng” cũng cảm thấy khó xử, “Mọi người nên gọi như vậy.”

"Kiều, Kiều Kiều tốt quá rồi!" Lăng Tiểu Lâu từng nghe danh cũng như được chiêm ngưỡng đạo sĩ Lê Kiều mạnh mẽ như thế nào trong buổi phát sóng trực tiếp, nhưng Lê Kiều thường ngày không có việc cần làm sẽ không khoe, và cậu ấy cũng không thích tham gia vào đám đông, vì vậy Lăng Tiểu Lâu đối với sức mạnh của cậu cũng không hình dung rõ được.

Cho đến hôm nay kinh ngạc chứng kiến hàng loạt thao tác của cậu, nhóc đối với Lê Kiều tràn ngập sự ngưỡng mộ, ngồi xổm bên cạnh Hi Tư Viễn chọc trái chọc phải, "Thật sự là nhìn không ra đó, có thể cảm giác được bên trong có băng gạc nè, thật lợi hại!"

Lê Kiều chỉ bố trí thanh tẩy trận trong thời gian ngắn, mắt thấy thời hạn sắp hết, lớn tiếng nhắc nhở: "Đừng động vào hắn, rất dễ nhiễm trùng."

"Ồ, ồ, được rồi." Lăng Tiểu Lâu nhanh chóng rút tay về, ngồi lại chỗ cũ, đập cằm vào đầu gối và nói, "Bây giờ Hi Tư Viễn có thể lần nữa đứng lên, các fan nhìn cậu trên sân khấu như thế kiểu gì cũng vui muốn chết."

Hi Tư Viễn dường như đang nghĩ đến những người hâm mộ chưa bao giờ từ bỏ mặc anh ấy, đôi môi khẽ mỉm cười, trong mắt vô thức lóe lên một tia sáng như pha lê.

"Còn mình thì không được." Lăng Tiểu Lâu buồn bã ôm chân, "Mình không có vấn đề về tai, nhưng mà từ trong ra ngoài lại là một khúc gỗ vô dụng, từ khuôn mặt đến năng lực, tất cả các khía cạnh, ngay cả khi muốn Kiều Kiều giúp cũng không có chỗ mà giúp. Mình cũng ngại mặt dày làm phiền cậu ấy..."

"Ai nói tôi không có chỗ?"

"Ai nói cậu toàn góc chết?"

Hai câu gần như đồng thời rơi xuống, Lê Kiều cùng người nói chuyện hai mặt nhìn nhau, Nguyên Ninh lông mày ôn nhuận như nước, đối với Lê Kiều cười cười, ý bảo cậu nói trước đi.

Lê Kiều không có cự tuyệt, cậu ngả người ra sau, uể oải nói: "Làm sao lại không có chỗ? Tôi cảm thấy cậu là người có không gian lớn nhất rồi."

........