Ma Tôn Xuyên Vào Pháo Hôi Văn Tuyển Tú

Chương 43




"Thời gian tới Thẩm lão sư có kế hoạch phát hành album không?"

"Thẩm lão sư, nổi tiếng như vậy là trải nghiệm ra sao?"

Trên sân khấu địa điểm ghi hình "Âm nhạc vào 8 giờ tối" đang tiến hành một trò chơi nhỏ, khi nhạc dừng thì mình cũng phải dừng lại đồng thời đặt câu hỏi cho đối thủ, bên nào bị "phá vỡ" trước sẽ bị phạt.

Nhóm thực tập sinh đối diện với Thẩm Phong bao gồm Hàng Thịnh, Ôn Nhất Hàm, Khương Quận. Không ai trong số họ dám "lách luật", câu hỏi chỉ xoay quanh những vấn đề vô thưởng vô phạt, vì vậy bọn họ bị đá khô từ hai bên sân khấu phun lên đầy người, bao trùm cả khuôn mặt.

Mọi người thường nói 101 phân biệt rõ ràng người ở vòng trên, vòng giữa và vòng dưới, hệ thống thi đấu ABCDF quá tàn nhẫn, đều là thi đấu, nhưng thực tập sinh lại được đánh số "1" hay "55" trên quần áo. Chỉ cần nhìn thoáng qua trong nháy mắt có thể thấy rõ ai tự tin ngẩng cao đầu và ai nản lòng thất vọng.

Tuy nhiên, Trình Hiểu Âu từ lâu đã nói hệ thống thi đấu 101 chỉ là hình ảnh thu nhỏ của ngành công nghiệp giải trí thực thụ, nói đến sự phân biệt giai cấp cao thấp, cuộc thi tài năng nằm trong khuôn khổ công viên điện ảnh và truyền hình chỉ giống như ngôi làng mới vào nghề trong thế giới thực.

Ví dụ, cho dù hôm nay tiết mục đặc biệt ngẫu nhiên đáp đến chương trình, nhưng trọng tâm của "Âm nhạc vào 8 giờ tối" rõ ràng là thiên về Thẩm Phong nhiều hơn, trò chơi vây quanh anh chúng tinh phủng nguyệt, thực tập sinh phân thành từng tổ lần lượt ra trận, không phải phiên của mình thì yên lặng ngồi tại chỗ mà quan sát.

Lê Kiều cũng không có để ý vấn đề này, bởi vì cậu mệt lắm rồi, tối hôm qua linh lực tiêu hao quá nhiều, dựa theo tu chân giới mà nói, ít nhất phải bế quan chục ngày nửa tháng mới có thể khôi phục.

Kết quả sau khi trở về khách sạn, nghỉ ngơi chưa đầy năm tiếng đồng hồ, cậu đã bị kéo lên trang điểm, diễn tập, quay video, gật gà gật gù chỉ nghĩ đến ngủ sao cho ngon.

"Dựa một chút đi huynh đệ." Thời Thuấn ở một bên nhìn không đành lòng, vươn tay đem đầu Lê Kiều đè xuống vai mình "Lát nữa đến phiên chúng ta lập tổ sẽ gọi cậu."

Lê Kiều không nhắm mắt, nhưng cậu thực sự mệt mỏi, liền ngoan ngoãn lười biếng dựa vào vai Thời Thuấn, khán giả phía dưới vang lên một trận la hét trong kìm nén, chính là kìm nén sự phấn khích của họ.

Nói đám thẳng nam bán hủ so với Võ Tòng đánh hổ cũng không sai, chính là liều lĩnh, Thời Thuấn quen thuộc với cảnh này: "Không sao, cứ thoải mái hào phóng mà dựa vào. Họ càng kêu to, thì càng cảm thấy chúng ta không có gì."

Lê Kiều không nói gì, nhưng khi Thẩm Phong nghe thấy tiếng la hét của khán giả, anh quay đầu nhìn chằm chằm về phía họ, làm da gà sau sống lưng Thời Thuấn dựng hết cả lên

"PD thật sự rất lợi hại." Thời Thuấn không phát hiện, sờ sờ lồng ngực an ủi trái tim nhỏ bé của mình, "Hắn năm nay mới hai mươi ba đúng không? Cũng không lớn hơn chúng ta bao nhiêu, mà tác phẩm hay lưu lượng đều có. Cho dù chúng ta xuất đạo C vị. Tương lai chưa chắc đã nhận được đãi ngộ như hắn. Dù sao thì hắn cũng có công việc và chính phủ chống đỡ. Này, không, cậu lần nữa cứu người. Có thể sẽ trở thành đại diện cho thế hệ tuổi trẻ đứng lên vì công lý, độ nổi tiếng toàn quốc sẽ không thua Thẩm PD đâu..."

Câu nói cuối cùng của hắn rõ ràng là nói đùa, Lê Kiều phối hợp nhếch khóe miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao hắn làm được vậy?"

“À…” Thời Thuấn nghe vậy, cho rằng vấn đề này sẽ khiến Lê Kiều buồn lòng, lắp bắp an ủi: “Chà, chúng ta quả thực kém xa Thẩm PD, cũng không dễ theo đuổi như vậy, nhưng tôi thấy anh ta nói chuyện với cậu vài lần rồi mà, điều đó có nghĩa là anh ta không thấy cậu phiền phức, add wechat để kiểm tra thêm, có hy vọng..."

Lê Kiều nhìn theo bóng lưng của Thẩm Phong, ánh sáng từ mái nhà hắt xuống phản chiếu vào mắt anh xen lẫn một chút sững sờ.

Ngay cả cậu cũng không chắc mình có thể phá vỡ căn phòng nơi Tu Di giới tử và hiện thực được dung hợp trong thời gian ngắn hay không, vả lại trong thế giới linh khí trời đất khô cạn như này, bất cứ tu giả hay đại yêu nào có tu vi đạt đến trúc cơ kỳ đã là cao thủ hàng đầu, là ai có thể giải quyết dung hợp ẩn không gian trong thời gian ngắn như vậy?

Trong số những người Lê Kiều quen biết, cậu chỉ có thể nghĩ đến sư huynh của mình, người đã nghiên cứu về trận pháp, không gian, linh thú và cổ vật, có khả năng phá vỡ cục diện trong thời gian ngắn.

Cậu bắt đầu nghi ngờ Thẩm Phong, nhưng hệ thống offline vào thời điểm này, không có bằng chứng để kết luận, vừa rồi cậu cũng thử qua Thẩm Phong ở hậu đài: "Ảo cảnh ở Phỉ Thúy Thiên Không thành, làm sao anh giải được?"

Thẩm Phong cười nói: "Ảo cảnh gì, ai nói tôi giải quyết? Lúc tôi đến, là theo sau họ tiến vào."

"Nhưng anh bảo tôi chờ anh mà..."

"Em không thể chờ tôi sao?" Thẩm Phong nhìn cậu chằm chằm, nhướng mày hơi nghiêng người, "Lần trước em đề nghị chúng ta chia tay, vậy tôi lần nữa theo đuổi em được không?"

...

Lê Kiều thật sự không nghĩ tới chuyện Thẩm Phong đề nghị, cậu hoảng sợ chạy trốn, vừa nghĩ lại liền buồn bực, nhưng lúc này, hệ thống yêu thích nhảy nhót nịnh hót lại biến mất không giải thích được, Thời Thuấn không biết gì, cũng chỉ có thể yên lặng thở dài đầy buồn bực. 

"Lê Kiều, đến phiên tên điên mắt tím rồi." Thời Thuấn lắc vai nhắc nhở, "Lần này cẩn thận một chút, nếu như bị hắn mắng ở nơi công cộng, rất có thể sẽ bị đám anti fan đem ra làm đề tài chế giễu trong thời gian dài đó. "

Chỉ đến khi chính thức ghi hình, họ mới biết người đàn ông phong lưu ăn mặc kỳ lạ, mắt tím, môi đen móng tay đen này, thực chất là tổng biên tập của một trong năm tờ báo về thời trang hàng đầu trong nước.

Năm tạp chí thời trang hàng đầu quyền lực đến mức ngay cả những ngôi sao được chọn bởi các show tuyển tú chỉ có thể chạm vào trang bên trong một chút cũng làm cho người hâm mộ hài lòng rồi. Còn nếu sinh ra vết đen trong lòng người hâm mộ, con đường thời trang trong tương lai sẽ khó khăn.

Những thực tập sinh khác cũng nháo nhác đứng dậy, bọn họ đã bị đánh bằng tất cả sức lực trong buổi diễn tập, lúc này họ không còn mong đợi gì nữa, may có Lê Kiều ở dưới cơ họ, cho nên người tệ nhất đương nhiên không gọi đến tên họ rồi.

Quy tắc trò chơi nói mỗi người sẽ được phát một túi quần áo cơ bản, cộng với một món đồ kỳ lạ phải dùng đến, và kết quả của hai vòng được cộng lại để xem ai có thể biến món đồ vặt đó trở nên hài hòa và thời trang nhất.

Tổ chương trình đã tặng họ hai món đồ tuyệt vời trong buổi tổng duyệt ngày hôm qua, một là chiếc áo len đen thủng lỗ chỗ chỉ còn một nửa, thiếu cả phần vải dưới ngực, thứ còn lại là dải ruy băng trắng có tua rua., vô tình thắt nút và quấn vào nhau.

Những thực tập sinh khác ngày hôm qua trở về, suy nghĩ thật lâu, lần này đều đã chuẩn bị kỹ càng, ở vòng thứ nhất, có người mặc áo len đen làm áo choàng bên ngoài quần áo, có người làm màn che ngang hông, có người làm đơn giản thiết kế chúng thành một chiếc mũ trên đầu...

Giám khảo thời trang đưa ra nhiều ý kiến ​​trái chiều, chàng trai với bọng mắt màu tím mà họ sợ nhất đã trở nên kiềm chế hơn rất nhiều khi đến phần ghi hình chính thức, anh ấy chỉ nói "Còn ổn", "OK", "Ok" và lặng lẽ giơ bảng cà chua thối.

Thời Thuấn rất lo cho Lê Kiều, nhưng bản thân Lê Kiều lại bình tĩnh đến lạ: Là người ngoài cuộc, cậu không thể nắm bắt xu hướng thẩm mỹ phổ biến trên toàn thế giới trong thời gian ngắn, ngay cả khi kết quả không tốt, đó cũng là điều bình thường.

Lần này, cậu không còn cố gắng chạy theo "thời trang" như trong buổi tổng duyệt hay cố gắng tìm hiểu thị hiếu của ban giám khảo mà chỉ mặc cho mình bất cứ bộ đồ nào mình thấy thoải mái.

Ở vòng đầu tiên, cậu quấn chiếc áo len đen quanh cổ như một chiếc khăn quàng, kết hợp với áo gió màu cà phê và đôi bốt cao cổ màu mè, Thời Thuấn không đành lòng nhìn cậu vươn tay ngăn cản: "...Nếu không sửa? Thì hình như hơi qua loa rồi."’

Kết quả khi Lê Kiều bước ra ngoài, người đàn ông trang điểm mắt màu tím "ca" lên một tiếng rồi lật thẻ yêu thích: "Sự kết hợp hoàn hảo giữa phong cách cổ điển và Anh quốc, nhìn thấy bạn, tôi dường như được gặp lại thứ đồ uống ấm áp nhất mà mình đã thưởng thức ở Paris trong chiều thu lộng gió. Ly cà phê đen thơm ngon."

Lê Kiều:?

Ở vòng thứ hai, các thực tập sinh khác cẩn thận khâu những dải ruy băng màu trắng lên quần áo của họ, quấn quanh tay hoặc nhét vào lỗ thắt lưng... Còn Lê Kiều chỉ cần buộc chúng lên đầu làm đai buộc trán, sau đó làm ướt tóc rồi vuốt lên, cậu choàng lên người một thân áo trắng rộng như cái lều...

Người đàn ông với đôi mắt màu tím: "Phong cách cổ đại Hoa Quốc và hiện đại bổ sung cho nhau. Bạn giống như một cơn gió nhẹ nhàng ung dung trên sân khấu náo nhiệt này, thổi bay sự bốc đồng và ồn ào trong lòng mọi người. Gió xuân mười dặm cũng không bằng bạn, ngàn dặm vạn dặm đều không bằng bạn."

Lê Kiều:???

Thực tập sinh khác:?????

Lê Kiều đã giành được danh hiệu "Ông hoàng thời trang" trong buổi ghi hình với khuôn mặt thất thần như vậy đấy, và đương nhiên người đàn ông với đôi mắt màu tím phụ trách trao giải cho cậu ta.  Khi người đàn ông đứng dậy, Lê Kiều nhận ra dù anh đi giày rồi cũng cao không quá 1m7, lúc trao ruy băng phần thưởng cho cậu còn phải nhướn người, anh ta mỉm cười ghé sát vào tai cậu nói: "Thật ra, tôi mắng cậu vì hận rèn sắt không thành thép."

"Điều kiện tốt như vậy, nhưng kết hợp phức tạp thì quá thô tục. Tốt nhất là nên đơn giản sạch sẽ như hôm nay."

Lê Kiều liếc hắn một cái.

“Được rồi.” Người đàn ông bọng mắt màu tím rũ vai nói: “Còn có một nguyên nhân khác, cách cậu đá tên thấp hèn rác rưởi đó vào góc rất đẹp trai, chị gái của tôi sau khi nhìn thấy cậu cuối cùng cũng chịu ly hôn thằng chồng low kia rồi." Anh ta còn bắt chước lén lút đá một cái vào chân mình.

"Thi đấu xong, tới chụp tạp chí của tôi, mặc kệ cậu hạng mấy, tôi cũng sẽ che chở cho cậu!" Nam nhân mắt tím hài lòng nói.

Giám khảo thời trang bên cạnh cũng là ông lớn nghe thấy vậy liền mỉm cười nói: "Trương Mộ Hu lại thông đồng đào tiểu thịt tươi đấy hả?"

"Lần này không phải móc nối!" Người đàn ông mắt tím, cũng chính là Trương Mộ Hu, trừng mắt nói: "Cái này gọi là cảm tạ ân nhân cứu mạng tỷ tỷ tôi, ông hiểu cái rắm!"

*

Buổi ghi hình thành công kết thúc lúc 10:30 tối, các thực tập sinh rời khỏi đài truyền hình dưới sự hộ tống của vệ sĩ do nhóm chương trình cung cấp.

Lê Kiều đã kiệt sức lực từ lúc thoát khỏi tòa nhà ngày hôm qua, cậu đi ô tô về khách sạn, không kiểm tra điện thoại, trực tiếp ngủ thiếp đi và cho đến hôm nay cũng không thấy ảnh hưởng gì bởi buổi phát sóng trực tiếp hôm qua.

Cổng của đài truyền hình bị người hâm mộ chặn lại, ban đầu, Diệp Du Ca và Phương Trình Băng nổi hơn, ngay cả Thời Thuấn cũng có nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt hơn Lê Kiều, vừa đến sân bay Trường Sa, biểu ngữ, bảng đèn, tranh, thư của họ đều vượt qua Lê Kiều.

Bất quá, lần này họ ra ngoài, người địa phương cùng các thành phố lân cận tạm thời đổ xô tới, cơ bản chỉ muốn nhìn thấy Lê Kiều tận mắt, họ không có cầm biểu ngữ, cũng không có bảng đèn, chỉ có thể lớn tiếng hô to.

Khi người khác vừa ra khỏi cổng, xung quanh đã có tiếng la hét, vốn dĩ hàng mì này đã rất ngon rồi, nhưng Lê Kiều vừa bước ra ngoài, âm thanh tự động vang rầm trời "Lê Kiều —— Lê Kiều ——" đem tiếp ứng của nhà khác đánh cho im bặt.

Lê Kiều khẽ gật đầu với bọn họ, lên xe bảo mẫu, sáu người khác đi theo sau. Nhân viên phụ lái quay đầu lại nói: "Ngày mai 3 giờ 50 phút chiều bay, đạo diễn cho các cậu nửa ngày nghỉ ngơi, muốn đi đâu thì nói, tôi chở đi."

"Nói trước hộp đêm quán bar không được ha, đừng nói chương trình có hình phạt gì, vào thời điểm mấu chốt như vậy mà không biết gì nên làm gì không nên làm, đi là tự hủy hoại tương lai của mình đó, hiểu không? "

Lê Kiều thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, những thực tập sinh khác cũng ngoan ngoãn đồng ý.

Lý Dương là một paparazzi sống bằng nghề theo đuôi chụp lén minh tinh, lúc này hắn ta đã chỉ đạo đồng bọn bẻ lái bám theo các thực tập sinh của chương trình được yêu thích nhất "Idol Live 101".

Weibo của hắn có hàng triệu lượt theo dõi, một bên thì coi thường hành vi chạy theo lợi ích cá nhân của hắn, một nên thì mong ngóng quả dưa mà hắn bổ ra từng ngày. Lý Dương không quan tâm đến những lời mắng mỏ này, hắn cảm thấy mình đã nhìn thấu giới giải trí lấy danh tiếng làm vua, khi đăng bài trên Weibo, hắn đặc biệt thích dùng chiêu kích động, khoa trương, cố ý tạo ra các tiêu đề đối lập để thu hút tranh cãi từ mọi người, vì vậy mọi người đều đồng ý trình độ marketing và lưu lượng của hắn ta luôn cao hơn những người khác.

"Hàng Thịnh, Ôn Nhất Hàm, Khương Quận xuống xe ăn tôm hùm đất xào cay. Có phải là do vòng dưới bị phớt lờ và bỏ rơi nên cần cùng nhau cố gắng không? [Hình ảnh] x9"

"Diệp Du Ca và Phương Trình Băng xuống xe và đi ăn lẩu. Ồ, hóa ra top 1, 2 thực sự bị cô lập. Kết quả của việc cô độc trên cao là không có bạn bè. [Hình ảnh] x9 "

"Thời Thuấn một mình trở về khách sạn? Đúng rồi, địa vị của hắn thật sự đáng xấu hổ, hắn vốn ở top đầu, hiện tại lại bị Lê Kiều chèn ép, xếp hạng không cao không thấp, không ai muốn đi cùng. Khổ lắm. [hình ]x9"

...

Sau một hồi châm ngòi thổi gió, nói đơn giản "tại chỗ giải tán ai muốn làm gì thì làm" bỗng trở thành một trò chơi đầy mưu mô. Các fan ở dưới một mặt mắng hắn muốn cọ nhiệt đến điên, mắng thì mắng nhưng thân thể vẫn thành thật mà giải thích "Idol bọn tôi không có bị cô lập/ không xấu hổ/ không bị vứt bỏ gì cả."

Lý Dương rất hài lòng với những bình luận đang tăng vọt này, đồng thời nhắc nhở: "Bây giờ trên xe chỉ còn lại một mình Lê Kiều, hắn tựa hồ muốn thoát khỏi chúng ta, xe chạy càng lúc càng nhanh!"

"Vậy thì tốt." Lý Dương rất vui vẻ, "Hắn nhất định muốn làm chuyện gì xấu hổ nên mới vậy, hiện tại hắn nổi tiếng như thế, nếu chúng ta lan truyền tin đồn về hắn, chẳng phải lưu lượng truy cập không cần lo rồi sao?"

[Siêu paparazzi Lý Dương]: "Xe của Lê Kiều chạy như bay, chắc là muốn đi hộp đêm rồi, không thoát được cái đuôi nhỏ của tôi đâu. Các fan yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ thay các bạn giám sát lời nói và việc làm của thần tượng!"

[Siêu Paparazzi Lý Dương]: Lê Kiều lái xe quá nhanh, hắn ta không phải muốn đi nộp mạng cho người khác đó chứ? Nguy hiểm quá, xảy ra tai nạn mất!

[Siêu Paparazzi Lý Dương]]: "SOS! Lê Kiều đá chúng tôi! Điều này có thể chứng minh, hắn nhất định đang làm chuyện khuất tất nhưng lại sợ công chúng biết! Bí mật đằng sau cuộc đua xe điên cuồng của thần tượng tuyển tú là——"

Trên Weibo của hắn, đã có một số người hâm mộ Lê Kiều tràn vào mắng: "Mày không đuổi theo Lê Kiều ném mày làm gì?" "Nếu xảy ra tai nạn cũng có một phần trách nhiệm của anh!", cũng không ít người để lại gạch đầu dòng phản ứng kiểu: "Cậu ta đi vũ trường, chơi ma túy hay hẹn hò?"

Kết quả chỉ trong vài phút, một người qua đường đăng bài trên Weibo, bài viết nhanh chóng nổi lên đứng đầu.

"Ồ, tôi gặp Lê Kiều trong bệnh viện. Người thật đẹp trai lắm cơ, chân còn dài nữa! Chụp ảnh chung với anh ấy thì anh cũng chỉ nhẹ nhàng giục tôi nhanh lên. Hóa ra anh ấy đến để gặp fan, cảm động khóc mất [Ảnh chụp chung.jpg]"

Nếu hệ thống xuất hiện vào lúc này, có lẽ nó sẽ báo cáo tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ phụ của Lê Kiều đã tăng lên một vài điểm. Mà Lý Dương nhìn Weibo kia, không khỏi nhe răng trợn mắt: mặt đau quá!

*

Lê Kiều đến bệnh viện, mục đích chính là để gặp bà Thẩm.

Sau khi Thẩm lão phu nhân ngã bệnh, bà trở về bệnh viện và vẫn luôn ở phòng đơn cho một người, khi Lê Kiều đến, thậm chí còn có người ngăn cậu lại, hỏi cậu có hẹn trước không.

Lê Kiều chỉ là thuận miệng hỏi: "Tên của tôi không thể thay thế cuộc hẹn sao?" Một giọng nói khàn khàn vui vẻ của một bà lão từ bên trong truyền ra: "Kiều Kiều sao? Để Kiều Kiều vào đi!"

Bà Thẩm ngoài đời so với trong video còn gầy hơn, sắc mặt cũng tái nhợt, khi Lê Kiều nhìn bà lại sinh ra cảm giác thân thiết khó giải thích được.

Lê Kiều nhớ lại khi còn nhỏ, trước chín tuổi cậu cũng là thiếu gia của một gia đình giàu có, mẹ cậu chết vì khó sinh, cha cậu lại chỉ cưng chiều thê thiếp của mình, còn cậu làm gì cũng không thuận mắt ông. May mắn thay có một bà lão tốt bụng trong phủ thường xuyên chăm sóc và nhắc nhở cậu đôi điều, để cậu không phạm sai lầm dưới sự chỉ dạy của thê thiếp, cậu cứ vậy suôn sẻ lớn lên đến năm chín tuổi.

Không ngờ năm cậu chín tuổi, một đạo sĩ lạ mặt đến gia đình, chỉ thẳng mặt nói cậu là ma tinh chuyển thế, tà khí rất mạnh, ở trong nhà sẽ chỉ khiến gia đình nhiễm độc khí. Lê Kiều không biết là trùng hợp hay là cha cố tình sắp xếp, tóm lại là cha không chút do dự đuổi cậu ra khỏi nhà, cũng may lão ma ma khi còn sống lén tiếp tế cho Lê Kiều một ít cháo. Lưu lạc đầu đường xó chợ cũng không để cậu chịu đói, từ từ tìm cách, quan sát xung quanh cuối cùng sống sót.

Không biết có phải trí nhớ của mình có vấn đề hay không, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thẩm lão phu nhân, Lê Kiều cảm thấy khí chất của bà có năm đến sáu phần giống với lão ma ma đó.

"Người mới được thuê không ổn chút nào, ngay cả con cũng không nhận ra, sau này ta sẽ phạt hắn." Thẩm lão phu nhân cười cười vỗ nhẹ lên tay cậu, bởi vì bà không cảm nhận được lực chính xác nên những ngón tay gầy guộc của mình theo bản năng nắm tay cậu, rất chặt.

Lê Kiều cụp mi nhìn tay mình, thầm nghĩ, không sao, có phải hay không cũng không sao.

Hiện tại bà đối tốt với mình, vậy cũng đủ rồi.

*

Tiểu Hoàn vì khát mà tỉnh dậy, phát hiện người nào đó đang nằm cạnh giường mình, cô suýt nữa hét lên vì sợ hãi.

Cô cũng ở trong một căn phòng đơn sang trọng, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng rõ ràng nửa khuôn mặt của người trước mặt, Tiểu Hoàn hít một hơi thật sâu, không nhịn được kêu lên: "Kiều, Kiều Kiều!"

Lê Kiều bị cô gọi cũng đã tỉnh lại, dụi dụi mắt ngồi dậy, hỏi: "Muốn uống nước không? Em đi lấy cho chị."

Tiểu Hoàn ôm chăn, vui sướng như đang nằm mơ: “Em, sao em lại tới đây?”

“Em đi gặp trưởng bối, tiện đường đến thăm chị.” Lê Kiều xoay người rót cho cô một cốc nước nóng, đặt ở tủ đầu giường, "Chị đỡ hơn chưa?"

"Đỡ hơn nhiều rồi. Bác sĩ nói kỹ thuật của em xuất thần nhập hóa, để bác sĩ chủ nhiệm của họ làm có khi còn không bằng..." Lúc đầu Tiểu Hoàn rất phấn khích, nhưng đang nói cô đột nhiên chú ý tới Lê Kiều. Sắc mặt cậu trắng bệch, cho dù dưới ánh nắng ban mai ấm áp, hai gò má cũng lộ ra một loại cảm giác trắng bệch lạnh lùng, còn tệ hơn cả lúc cứu cô ngày hôm qua.

“Kiều Kiều, em sao vậy…” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Không sao đâu.” Cậu vừa mới giải phẫu cho bà Thẩm ngay trong đêm, tốn rất nhiều công sức tu luyện để chữa khỏi thân thể cho bà, hiện tại bà rất yếu. May mắn thay, trên người bà Thẩm không vương lại bất kỳ yêu khí nào, bà chỉ nhiễm một loại độc tố mãn tính hiếm gặp, thay vì do yêu thì đây là do người bình thường gây ra.

Lê Kiều không cần hao tâm tổn sức trừ yêu bắt quỷ nữa, cảnh giới không thụt lùi còn tốt hơn nhiều so với dự kiến, cậu có thể kịp thời khôi phục lại.

Cậu đưa tay chạm vào mái tóc dài của cô, dùng đầu ngón tay vuốt ve mái tóc ấy, hỏi: "Tiểu Hoàn, chị muốn quên đi đoạn ký ức này không?"

"Nếu quên đi, những ký ức đau buồn đó sẽ biến mất, chị thức dậy sẽ càng xinh đẹp càng khỏe mạnh. Với lá thư giới thiệu này, chị có thể tìm được một công việc sáng đi chiều về ở Lê gia. Tất nhiên, chị được trả bao nhiêu tùy thuộc vào mức độ chăm chỉ của mình."

Lê Kiều bình tĩnh hỏi, nhưng Tiểu Hoàn mở to mắt, lặng lẽ meo meo nuốt nước miếng. Tuy rằng cô mơ hồ đoán được Lê Kiều có thể khác với người thường ở một số phương diện, nhưng vừa rồi hào phóng như vậy, còn nói có thể giúp mình "xóa bỏ ký ức", cô vẫn cần phải tiêu hóa nó.

"Thế nào?" Lê Kiều hơi quay đầu, rất kiên nhẫn nói: "Không đau chút nào, chỉ cần mở nhắm mắt là xong rồi."

Tiểu Hoàn nhận ra bàn tay Lê Kiều đang đặt trên đầu cô không chỉ là một cái vuốt ve nhẹ nhàng của một thần tượng, mà là một vũ khí sẵn sàng bổ (?) đầu cô bất cứ lúc nào! Cô ngồi phịch xuống, co người lại, dựa vào cái bàn cứng rắn ở đầu giường để cảm thấy an tâm hơn: “Chị không cần!”

Lê Kiều khẽ nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc.

“Nếu như quên đi, có nghĩa là chị đang cảm thấy nỗi đau này là một sai lầm, không nên tồn tại.” Tiêu Hoàn ôm lấy chăn, bờ môi khẽ run, “Nhưng chị không nghĩ như vậy!”

"Một khi trở thành "cô gái theo đuổi thần tượng", nhiều người sẽ nghĩ họ như một con quái vật, cảm thấy mình thượng đẳng hơn họ, họ là người sai và cần bị trừng phạt—"

“Trừng phạt cái con mẹ nó chứ!” Từ khi bị thương đến giờ, đây là lần đầu tiên Tiểu Hoàn chửi thề trước mặt Lê Kiều, “Chị chỉ thích một người, không giết người không phóng hỏa, không tra tấn hay làm tổn thương người khác. Đám bại hoại đó dựa vào cái thá gì mà trút giận lên người chị?"

"Đem sự oán giận về một tập thể trút lên đầu một người, là hèn nhát và vô dụng, việc làm ngu xuẩn của hắn ta, xứng đáng ở trong tù mà xám hối mấy chục năm đi, cho dù hắn không cắn rứt lương tâm, hắn cũng sẽ hối hận và đau đớn vì bị hạn chế quyền lợi quốc gia thôi." Tiểu Hoàn chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, nói, "Không phải chị sai, chị không phải quái vật!"

Ngoài cửa sổ bầu trời ngày càng sáng, rèm cửa không kéo chặt, đem ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở trên rèm chiếu xuống ga trải giường trắng như tuyết, phản chiếu hàng mi đen dày của Lê Kiều, dập tắt ánh sáng và bóng tối.

“Em hiểu.” Lê Kiều cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Cám ơn.”

Tiểu Hoàn chớp đôi mi đẫm lệ, vẫn không hiểu tại sao Lê Kiều lại cảm ơn mình. Nhưng Lê Kiều đã sớm nói lời tạm biệt với cô, cô biết Lê Kiều cũng rất bận nên cũng không cố giữ cậu lại, chỉ vung nắm đấm nhỏ: “Công diễn ba, tiến lên, nếu chị có thể hồi phục, chắc chắn chị sẽ lấy một vé để gặp em!"

“Được.” Lê Kiều nắm tay cô, trong nháy mắt cảm giác được một luồng linh lực mát lạnh kỳ dị tràn vào trong cơ thể, thân thể nặng nề nhanh chóng trở nên thả lỏng, thoải mái hơn.

Cô từng thấy nó trong quá trình phẫu thuật, còn tưởng đó chỉ là ảo giác của mình.

Sau khi Lê Kiều rời đi, Tiểu Hoàn lấy điện thoại dưới gối ra, tìm được bức ảnh đã lâu không gặp khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bây giờ xem lại ảnh, độ phân giải thật ra không cao, cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt Lê Kiều. Nhưng lúc đó cô đã bị Lê Kiều đánh trúng, lúc này cô mới chợt nhận ra đó là cảm giác gì.

Đó là ánh mắt độc nhất vô nhị, cô đơn nhưng tràn đầy khát vọng của con người từ khi còn rất nhỏ đã bị đánh giá là “quái vật dị hợm”.

*

Lúc Lê Kiều ra khỏi cổng bệnh viện, cậu còn tìm thấy tay săn ảnh tối hôm qua lái xe cùng mình, hình như hắn đã bị đóng băng ở cổng cả đêm, nước mũi tèm lem hỗn loạn.

Nhìn thấy Lê Kiều một mình đi ra, hắn lộ ra rõ mặt thất vọng, hiển nhiên biết mình ngồi xổm cả đêm chẳng được việc gì.

Lý Dương chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, thì khóe mắt thoáng thấy thứ gì đó, vội vàng hưng phấn cầm máy quay lại: Vài người nước ngoài hùng hổ tiến lên, tất cả đều chạy về phía Lê Kiều! Có phải Lê Kiều đã gặp rắc rối với một số thế lực nước ngoài, hay có tranh chấp quốc tế?

Hắn giơ máy ảnh lên trong tiếng gió gào thét, sau đó nhìn thấy người nước ngoài nước mắt lưng tròng nắm lấy tay Lê Kiều——

Lý Dương sử dụng kỹ năng tiếng Anh hạn chế của mình để xác định từ vựng khác nhau mà người nước ngoài phun ra: "Đội ngũ của chúng tôi... kỹ năng y tế của bạn... ngưỡng mộ... xin chỉ dạy thêm..."

Lý Dương đặt máy ảnh xuống chửi: Mẹ kiếp, xui xẻo!

Và Lê Kiều cũng rất bất lực trước sự nhiệt tình của "Biệt đội ngôn ngữ chim bô bô", cậu chưa có thời gian để học tiếng Anh, nhưng qua thái độ của nhóm bác sĩ và cảnh sát, cậu có thể xác nhận nhóm người này rất nổi tiếng trên thế giới. Một đội ngũ y tế có thẩm quyền giúp ích rất nhiều cho việc điều trị thông thường.

Lê Kiều nhớ tới Thẩm lão phu nhân còn chưa khỏi hẳn, đương nhiên điều trị theo dõi càng tiến bộ càng tốt, suy nghĩ một chút liền xé một mảnh giấy nhớ, ghi lại số điện thoại: "Liên lạc sau."

Tôi sẽ gọi cho cậu khi tôi tìm thấy một người có thể nói tiếng Anh!

Mặc dù người nước ngoài biết ít tiếng Trung, nhưng ý tứ trong hành động của Lê Kiều rất rõ ràng, hắn ta vui mừng vội vàng nhận lấy tờ ghi chú, bỏ vào túi áo trước ngực, sau đó tiếp tục... bi ba bi bô.

Vớ vẩn, chuyện dạy học còn chưa bàn, sao hắn có thể dễ dàng để thiên tài này đi? Hầu hết các thiên tài đều lập dị và khó nắm bắt, rất hiếm khi bắt gặp họ ra ngoài nên phải tranh thủ kiếm chác từ cậu đã.

"Chuyện này nói sau, hiện tại không có thời gian," Lê Kiều vươn ngón tay lắc lắc, "NO!"

"Vậy tiếp theo anh định làm gì?" Tiến sĩ Nhã Minh hiểu được một nửa, vội vàng hỏi bằng tiếng Trung và tiếng Anh dở dang của mình.

"Ồ," Lần đầu Lê Kiều có hệ thống hỗ trợ phiên dịch là khi xem các tài liệu liên quan đến khiêu vũ thế giới, cho dù cậu không biết ngoại ngữ, nhưng khi xem nhiều video khiêu vũ nước ngoài như thế, cậu vẫn nhớ được những từ vựng đơn giản như "Sing and dance, this is my dream!"

Tiến sĩ Nhã Minh: "..." Một thiên tài giải phẫu ngoại khoa có kỹ thuật đi trước thế giới ít nhất năm mươi năm, nói ước mơ của hắn là ca hát nhảy múa?

Nhân tiện, Diệp làm gì ở đây nhỉ? Y nói cậu Lê là đồng nghiệp của mình. Quay lại hỏi xem show gì, hắn phải tìm cách vào xem!

Lê Kiều không biết mình lại kiếm được mấy tấm vé cho chương trình, cũng không mời tài xế xe bảo mẫu đến nữa, đeo khẩu trang trực tiếp bắt taxi đến sân bay.

Người lái xe là một ông chú rất nhiệt tình và hay nói, thấy Lê Kiều không lớn lắm, liền hỏi cậu còn đi học không, ông nói con gái mình cũng vậy, đáng tiếc là dạo này cô bạn nhỏ bận rộn truy tinh, không biết xoay xở ra sao.

Lê Kiều lần nào cũng trả lời, lúc xe taxi lên đường cao tốc, điện thoại di động của tài xế hiện lên một giọng nói, ông đưa tay ra bắt máy, Lê Kiều không khỏi đưa mắt nhìn một cái.

Tài xế ngượng ngùng cười: "Chú lập tức cúp máy, không ảnh hưởng tới việc lái xe!"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lanh lảnh của một bé gái: "Ba, ba đã bỏ phiếu chưa? Cả nhà chúng ta chỉ còn mỗi ba chưa bỏ phiếu thôi!"

Người lái xe rõ ràng là nô lệ sủng con gái, vừa lái xe vừa dỗ dành: "Ba gọi xong sẽ bỏ phiếu, bầu kiểu gì vậy? Lát nữa bầu không được được sao?"

"Không, chúng ta đã tụt lại phía sau rồi, phiếu nào cũng có giá trị hết á!" cô gái nhỏ nói, giọng đầy ủy khuất, "Mấy nhà kia hợp lại đánh nhà con, nếu chúng con không thể đánh bại họ, tương lai của Kiều Kiều sẽ bị chôn vùi trong tay chính bọn con. Huhuhu.."

"Đừng khóc, bé con" tài xế vội vàng an ủi, "Cho dù thần tượng của con có thua vòng này, cậu ấu cũng không bị loại đúng không? Đừng buồn, ba sẽ để tất cả cao thủ trên con đường này bình chọn cho con nhé."

Sau khi cúp điện thoại một cách khó khăn, tài xế xấu hổ phàn nàn với người thanh niên ngồi ở ghế sau: “Tiểu tử tên Lê Kiều này thật là, tương lai chính mình lại cứ phải giao cho người khác chôn vùi, khiến bé con nhà tôi áp lực tâm lý lớn như vậy……”

Tương lai sắp hỏng rồi, tiểu minh tinh tên Lê Kiều yên lặng lấy điện thoại di động ra: "..."

Xem ra người hâm mộ đang tập trung bỏ phiếu cho công diễn ba được mở vào hôm nay... để cậu xem điều gì đã xảy ra mà bản thân không hề hay biết nào.jpg

....