"Trời đang mưa à?"
"Hình như bên ngoài đang mưa!"
Khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh đèn sân khấu cùng âm thanh dừng lại, Khương Điềm Điềm nghe thấy tiếng mưa ào ào đổ xuống từ trên mái nhà, cả tiếng sét đánh lên từng đợt.
Mọi người đứng dậy nhìn xung quanh, trong bóng tối Khương Điềm Điềm cũng có chút bối rối. Đã gần mười giờ đêm rồi mà? Cô lớn đến từng này vẫn chưa ra ngoài một mình mà không có người lớn ở bên, ô cũng không mang theo. Nhiều người như vậy, không biết lúc kết thúc có tìm được ông mình không nữa.
Nhiều khán giả có mặt tại hiện trường cũng có cảm giác tương tự như cô. Sau khi xem buổi biểu diễn cả đêm, ít nhiều họ cũng mệt mỏi, bắt đầu hoảng hốt vì không mang theo ô, lo lắng nếu cứ mưa như này, e là lúc ra ngoài họ khó mà lên xe được——
Âm thanh phát ra từ loa ngay lập tức xua tan sự mù mịt trong lòng họ.
Dàn âm thanh của sân vận động được thiết kế tỉ mỉ với một dàng dài loa tạo thành hệ thống tăng cường âm thanh tuyến tính và hơn mười loa siêu trầm, một số loa được đặt quay lại sân khấu làm âm thanh phản chiếu càng rõ ràng.
Những chiếc loa màu đen được xếp thành hàng thấp, xếp chồng lên nhau dưới sân khấu, xung quanh màn hình lớn thì được xếp thành hình bầu dục, thậm chí còn có chín dây loa tuyến tính treo trên vách đá đen.
Lúc đầu là tiếng đàn, từng chút từng chút nhẹ nhàng mỹ lệ, lúc thì như ở vách núi đen tuyền đổ xuống, lúc thì như ngàn giọt mưa rơi xuống trắng xóa cả sông Giang Nam, trong tích tắc bao trùm toàn bộ khán giả.
Ngay sau đó, năm tấm lụa chậm rãi từ trên trần sân khấu hình bầu dục rũ xuống, ánh đèn chiếu vào chúng, như thể năm tấm màn sa màu đỏ thẫm đang buông xuống. Các thực tập sinh trẻ tuổi ở trung tâm sân khấu xếp đội hình, khán giả cũng nhận ra khi nhìn bộ quần áo màu đen trông có vẻ đơn giản kia ở trên sân khấu lại bày ra được mị lực khác biệt, nền vải đỏ mờ ảo, hai sắc đỏ và đen kết hợp thực sự toát lên vẻ đẹp thâm trầm và tàn nhẫn.
"cánh buồm ung dung xuôi về phương nam, nơi khách điếm lưu lại một tách trà.. cùng người mới đến chuyện trò..."
Tiếng trống và guitar của phần đệm bắt đầu nhập cuộc, từ trong màn mưa mù sương ở sông Giang Nam các gian hàng mái đình dần hiện ra, từng thành viên trong nhóm bắt đầu thực hiện động tác, như những hiệp khách thiếu niên đạp lên mưa mà uốn lượn.
"Từng nhớ giang hồ mấy năm hoa lệ, chỉ duy nhất thiếu niên hào hiệp đó, thân mình nhẹ tựa lông ngựa trắng, lấy trời lấy đất vì mọi người.."
Không giống như Diệp Du Ca và nhóm của y, những người ngay khi xuất hiện trên sân khấu đã thu hút mọi sự chú ý từ mọi người, màn trình diễn của nhóm này giống như một cuộn tranh từ từ mở ra. Kiếm của Lê Kiều thậm chí còn không rút khỏi vỏ. Mọi người đều có chỗ để thể hiện tài năng. Họ mang theo mình tư thế thong thả, nhẹ khoe sắc trên sân khấu. Trong mưa khán giả dần dần nhìn thấy khuôn mặt của từng hiệp sĩ trẻ hiện ra, có người bước đi nhẹ nhàng, có người khẽ mỉm cười, có người vẻ mặt u ám, cũng có người tràn đầy bi thương...
Chờ đến khi Lê Kiều thực sự thả mình nhảy theo điệu nhạc, mí mắt cậu hơi rũ xuống, hoàn toàn tập trung, mọi động tác đều tuân theo quy luật, mỗi bước đi đều theo nhịp trống.
Sự tập trung tuyệt đối của cậu cơ hồ đã tạo ra một vùng đất mỏng manh nơi chân không, khiến nước không thể lọt vào, lại khiến người ta không khỏi sinh ra sợ hãi. Khán giả bất giác nghiêng người về phía trước, nín thở cảm nhận nội tâm chấn động, họ vô thức so sánh trận đấu này với trận đấu trước, chợt phát hiện tiết mục khi nãy tuy đẹp nhưng lại khiến cho người ta cảm giác như đang cầu xin một cách tuyệt vọng và cố gắng giành lấy sự chú ý của họ. Còn khung cảnh trước mắt này hoàn toàn phá tan cảm xúc đó, Lê Kiều biểu hiện quá ung dung, mức độ tương phản quá lớn.
Khương Điềm Điềm lén nhìn cô gái tóc ngắn bên cạnh, cô ấy vừa khen ngợi Diệp Du Ca với đầu dây bên kia, nói: "Anh ấy luôn làm việc chăm chỉ, luôn học hỏi những kỹ năng mới. Mặc dù xem không hiểu đoạn múa kiếm kia, nhưng anh ấy làm rất tốt rồi, đẹp như vậy, đáng để thích..." Balabala, giờ phút này, cô cũng rất muốn nghe xem vị tiểu thư này nghĩ Lê Kiều như thế nào.
Không ngờ, từ khi Lê Kiều bắt đầu khiêu vũ, cô gái tóc ngắn đang đeo tai nghe liền dừng lại, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng giây sau lại bị sự chú ý thu hút mà quên mất, thế là đôi môi tô son xinh đẹp mấp máy mấy lần nhưng Khương Điềm Điềm vẫn không nghe thấy cô nói gì.
Khương Điềm Điềm đang lén nhìn cô, phát hiện cô đột nhiên bỏ tay xuống, hô hấp có chút gấp gáp, cúi người nắm lấy lưng ghế trước!
Hả, có chuyện gì vậy?
“Đừng nhìn tôi nữa,” giọng cô gái tóc ngắn khàn khàn, đôi mắt vẫn dán chặt vào sân khấu, nhưng mục tiêu lời nói lại rất rõ ràng, “Thần tượng của cô bắt đầu múa kiếm rồi phải không? Muốn xem?"
"A... A, thực xin lỗi!" Khương Điềm Điềm lập tức đỏ mặt, quay đầu nhìn sân khấu.
Sau khi nhìn thấy, cô không thể rời mắt khỏi nổi.
Một phút rưỡi đầu tiên của bản nhạc này khá êm dịu và nhẹ nhàng, cho đến khi bước vào đoạn dạo đầu ở phút thứ 1.50, một đoạn sáo vang lên.
Tiếng sáo ở đây đơn giản như ma thuật quét ngang, trong trẻo thanh tao, cực kỳ tao nhã không gò bó, khiến da gà toàn thân Khương Điềm Điềm nổi lên, nhưng điều kinh ngạc nhất không phải ở đó mà là Lê Kiều cuối cùng cũng rút thanh kiếm trên lưng ra.
Theo lý thuyết, Lê Kiều vừa bước lên sân khấu đã mang theo kiếm, nhưng y phục và trang điểm lại hoàn toàn trái ngược Diệp Du Ca, khán giả đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dưới tình huống Lê Kiều rút kiếm ra sẽ không bị cậu làm cho kinh sợ hoảng loạn.
Tuy nhiên, tại nơi những tấm lụa nhung đỏ túm tụm lại với nhau, Lê Kiều vung kiếm chém xuống một cách xiên xẹo, như thể dùng kiếm cắt đứt toàn bộ sự hỗn loạn của hiện trường trong tích tắc!
Không biết thanh trường kiếm này làm bằng chất liệu gì, xung quanh bao bọc cỗ ánh sáng trắng tinh sạch sẽ như tuyết, giữa thanh kiếm có buộc một dải ruy băng màu đen, hình như được xé xuống từ dây buộc tóc của Lê Kiều, bên viền được điêu khắc tinh xảo, sợi vải mỏng manh tung bay trong gió, như những dòng lệ nhuộm máu rơi xuống kinh động cả màn ảnh.
Hệ thống: "Keo siêu dính, thời hạn ba phút, năm mươi điểm, lên nào ~"
Thành phố trở nên tối tăm với cơn mưa ngập trời ngoài sân vận động, bên trong tiếng sáo du dương và tao nhã vang vọng, khán giả kinh hoàng phát hiện ra năng lượng truyền ra từ thanh kiếm giữa sân khấu đang lao về phía họ như thủy triều dâng, sóng biển cuồn cuộn cuốn vào dưới vách núi đen, rồi vỡ tan tành, bọn họ tựa hồ bị kéo vào biển sâu phập phồng, bọt sóng cuồn cuộn bốn phía nhấn chìm mình.
——Tới như sấm sét đang phẫn nộ, đi như sóng biển đón nắng sau bão giông.
Khán giả mặt nũi tái nhợt, răng trên răng dưới không ngừng va vào nhau, khi đạo kiếm như thủy triều rơi xuống, tiếng kiếm cắt ngang không trung giống không khác gì thần ma giáng lâm, kết hợp cả tiếng quỷ quái khóc gào, khiến bọn họ ngay cả dũng khí bỏ chạy khỏi chỗ ngồi cũng mất đi.
Tuy nhiên, 30 giây nhạc dạo trôi qua, giọng hát nhẹ nhàng của mọi người lại nhập vào giai điệu, xương sống bị thanh kiếm của Lê Kiều kiềm chế dần dần thả lỏng, khán giả tỉnh dậy như một giấc mơ. Đây chỉ là màn trình diễn và Lê Kiều không thể bay ra khỏi sân khấu để làm tổn thương bọn họ.
Chỉ sờ phía sau lưng thôi mà đã toát mồ hôi lạnh, cảm giác còn thú vị hơn chơi trải nghiệm VR quy mô lớn.
——Thật đáng sợ, nhưng cũng thật tuyệt!
Nếu chúng ta xếp hạng niềm vui của con người dựa trên lượng dopamine do não tiết ra, thì việc vuốt ve chó mèo đáng giá 30 đơn vị, vượt qua kỳ thi đáng giá 185 đơn vị, trúng xổ số đáng giá 750 đơn vị và sống sót đáng giá 1.000 đơn vị.
Khi khán giả định thần lại, cảm giác sống xót sau tai nạn khiến họ vừa hạnh phúc lại vừa phấn khích, sự mệt mỏi, buồn ngủ của khán giả theo đó mà cuốn trôi, họ đưa tay che miệng hét to tên của Lê Kiều. Khi âm nhạc lần nữa trở lên cao vút, đạo quang từ thanh kiếm của Lê Kiều lại xuất hiện, họ thậm chí còn rất phấn chấn, trên mặt không khỏi háo hức ——
Trải nghiệm được đi tàu lượn siêu tốc an toàn, không đau đớn còn cực kỳ thú vị, ai lại không muốn trải nghiệm lại chứ!
Và Lê Kiều không để họ chờ quá lâu, một lần nữa đem mũi nhọn của trường kiếm đang run rẩy dữ dội, giống như lần trước di chuyển trước mặt Võ Phong, ngay lập tức thân kiếm biến thành hàng chục mũi kiếm khác nhau, xoay vòng vòng quanh sân khấu. Cuối cùng, lại có biến hóa, đạo quang hồng nhạt mơ hồ rút dần, hóa thành những cánh hoa đỏ như máu từ khắp nơi rơi xuống.
Bởi vì là truyền hình trực tiếp, các thí sinh cũng không cần đợi ở phía sau, sau khi biểu diễn xong, trực tiếp ngồi vào hai hàng ghế gần sân khấu nhất.
Diệp Du Ca đang ngồi ở hàng đầu tiên gần sân khấu nhất, y mặc một chiếc áo dày trông có vẻ khá nặng với ống tay áo dài, khi quay đầu phải dùng chút sức - nhưng y không muốn nhìn lên sân khấu nữa - khác giả có mặt tại hiện trường vì tiết mục mặt ai ấy đều phiến hồng phấn khích, khi y nghe thấy tiếng hét "Lê Kiều" trong sân vận động không khác gì núi gầm, sóng thần đổ bộ, đồng tử hiện lên tia âm u nồng đậm.
Ngồi ở phía sau hắn, Triệu Trạch Dục chán nản nói: "Làm sao có khả năng, kiếm của hắn rõ ràng là...!"
Diệp Du Ca lúc này đã rất khó chịu, đến nỗi y nhìn y cũng không muốn nhìn, một lần nữa y không thể không đưa mắt về phía ghế của các huấn luyện viên, quả nhiên, đôi mắt của Thẩm Phong rõ ràng dừng lại tại sân khấu dịu dàng nhìn Lê Kiều.
Vào thời khắc đó, trong lòng Diệp Du Ca như muốn dâng lên một cỗ liệt hỏa, đốt ngón tay kêu răng rắc, hơi nóng từ nội tạng truyền lên đỉnh đầu, y cảm thấy thôi thúc muốn hủy diệt mọi thứ gần ngay trước mắt.
Nhưng mà, y còn chưa kịp làm ra bất kỳ gì động tác, y đột nhiên nhìn thấy khán giả vừa mới rồi coi mình như không khí, lúc này tất cả đều hướng ánh mắt về phía y, hoảng sợ trợn trừng mắt, người duy nhất phản ứng đủ nhanh kêu lên một tiếng.: "Nguy hiểm!"
Diệp Du Ca theo bản năng quay đầu lại, trong đầu vang lên một tiếng "ong".
Lê Kiều xử dụng sợi duy băng buộc tóc trên đầu, tùy tiện buộc nửa dây vào thanh kiếm gãy để làm cho thanh kiếm bị hư hỏng trở nên nguyên vẹn như ban đầu, Diệp Du Ca đã từ bỏ việc tìm hiểu làm sao cậu có thể làm được điều đó, dù sao thì y cũng là một người cực kỳ thực tế. Không quan tâm cậu ta đã làm như thế nào, dù sao cũng chỉ là hàng mới vá lại, nguyên nhân có thể điều tra sau, việc cấp bách nhất bây giờ là làm sao để hòa được ván này.
Nhưng mà trăm vạn lần, y không ngờ chiêu thức này chỉ trong thời gian ngắn nữa thôi sẽ thất bại thảm hại, nửa thanh kiếm gãy không hề thiên vị, hướng về phía y, quấn theo một đạo quang sát ý mà lao thẳng.
Trong nháy mắt, con ngươi của Diệp Du Ca co rút đến cực hạn, mồ hôi lạnh sau lưng như thác đổ, nhưng kiếm gãy tốc độ nhanh như ánh sáng, vô luận y làm như thế nào cũng không thể né tránh!
Tiếng hát của thần chết lặng lẽ vang lên bên tai, giây phút này thời gian dường như kéo dài vô tận trong, Diệp Du Ca hối hận, hối hận vì lẽ ra mình không nên ra lệnh cho Triệu Trạch Dục bẻ gãy thanh kiếm của cậu ta rồi giờ phải nhận trái đắng, hối hận vì để Đường Uyển Dương lộng Lê Kiều đến kinh thiên động địa, hối hận vì lúc đầu, mình không nên coi Lê Kiều là kẻ địch. Chỉ là y.....
Cạch.
Có một âm thanh mơ hồ không thể nghe được.
Gân máu nhẹ nhàng lướt qua trên ngón tay trắng nõn, từ phía sau lộ ra khuôn mặt của Lê Kiều.
Dây cột tóc của Lê Kiều phát ra tiếng rít cực kỳ chói tai, mái tóc đen của cậu tung bay, bờ môi nở một nụ cười mê hoặc.
Cậu đuổi kịp thanh kiếm gãy với tốc độ mà Diệp Du Ca không thể tưởng tượng được, dùng vài ngón tay nhẹ nhàng gạt nó ra khỏi mặt y, động tác tao nhã mà dịu dàng, giống như phẩy nước dính trên chiếc ô nhỏ.
“Quả nhiên nhân vật chính có vòng bảo vệ, tao giết không được.” Lê Kiều tiếc nuối nói với hệ thống.
"Cho nên chủ nhân mới lựa chọn chặn kiếm cho hắn trước khi bại lộ, siêu thông minh!"
Một chủ một hệ thống cùng nhau nói chuyện "giết hay không" đơn giản như đang tám nhảm "tối nay ăn gì", nếu Diệp Du Ca nghe thấy, y lại tuyệt vọng nữa cho coi. Nhưng mà, lúc nãy y cái gì cũng không biết, chỉ thấy Lê Kiều bị thanh kiếm cắt một đường vào tay, máu tươi như cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt mình.
Ánh mắt y không có tiêu điểm, theo bản năng đuổi theo đầu ngón tay của Lê Kiều, thở hổn hển, lại không nghe thấy trong cổ họng mình vang lên một tiếng ục.
Đúng lúc này, âm nhạc đi vào hồi kết, những ca từ cuối cùng của bài hát đã vang lên, động tác vũ đạo của các thực tập sinh trên sân khấu vẫn uyển chuyển như nước chảy, y phục tung bay như cánh én trong mưa hoa đỏ rực.
"Tiên y nộ mã đạp ngang qua gió sương giang hồ, mũi đao sắc nhọn khó lòng che giấu, thiếu niên anh hùng lừng lẫy ba ngàn dặm…
Không sợ yêu ma quỷ quái trên cõi đời, trong lòng hắn là quỷ hay là Phật có quan trọng gì đâu?"
Toàn hiện trường ầm ầm vỗ tay, tiếng vỗ tay và tiếng la hét ngay lập tức át đi tất cả tiếng ồn khác xung quanh.
.......