Đã quá nửa đêm, nhưng Thẩm Phong vẫn ăn mặc chỉnh tề với chiếc áo len cổ chữ V màu xám đậm, khoác bên ngoài chiếc áo denim màu đen, quần tây sẫm màu tôn lên hình dáng đôi chân thon thẳng tắp, cùng tất tối màu chìm trong dép lê.
Diệp Du Ca không khỏi nhìn anh thêm vài lần, muốn hỏi lại không dám hỏi, thấy ánh mắt Thẩm Phong rơi vào văn kiện trong tay, vội vàng hắng giọng, vén tóc ra sau tai, và nói: "Thưa lão sư, trên đường đến đây, em đã xem qua. Ý của tiến sĩ Nhã Minh là tình trạng của bà Thẩm cần được xem xét nghiêm túc hơn. Anh ấy sẵn sàng mang đội y tế đến Trung Quốc ngay trong tháng. Nhanh chóng vì lão phu nhân mà tiến hành phẫu thuật…”
Y tự cảm thấy mình có năng lực ăn nói lưu loát, vừa nói vừa đưa những bản fax bằng tiếng Anh ra, thấy Thẩm Phong cầm lấy xem lướt qua, trong lòng ẩn ẩn một tia đắc ý. Nhìn quanh toàn bộ chương trình, người có thể cùng Thẩm Phong tìm hiểu về tài liệu và chủ đề này rất hiếm, chỉ hai người mới có thể hiểu nhau mà thôi.
Y hít sâu một hơi, sau đó muốn tìm một chỗ ngồi xuống, lại không dám ngồi lên giường Thẩm Phong, liền đi về phía chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, vừa định đặt mông ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy Thẩm Phong nói: "Cậu không được ngồi ở đó."
“Cậu ngồi...…” Thẩm Phong nhìn lướt qua phòng khách, quả nhiên phát hiện không còn chỗ ngồi, anh chỉ vào bàn làm việc gọi Diệp Du Ca một tiếng "lại đây".
Diệp Du Ca ngơ ngác nhìn chiếc ghế sô pha, nhưng không tìm thấy bất kì vết nước hay đồ vật gì, trên đó chỉ có vết lõm, như thể ai đó đã ngồi lên nó cách đây không lâu. Tại sao y không thể ngồi chứ?
Tự an ủi mình rằng Thẩm Phong bị ám ảnh bởi bệnh sạch sẽ, cảm thấy đứng cạnh nhau càng thân mật hơn — lẽ nào là Thẩm Phong cố ý?
Nghĩ đến đây, hai má y hơi ửng hồng, cầm bản tài liệu nhẹ nhàng bước tới.
Kết quả Thẩm Phong muốn lật trang kế tiếp lại lật không được, phát hiện góc trang bị tay Diệp Du Ca đè lại, không khỏi nghi hoặc giật giật về phía mình hai lần, Diệp Du Ca như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng, giật mình buông lỏng tay.
Sau khi đọc tài liệu, Thẩm Phong nói: "Cảm ơn."
Dù những ký ức trong quá khứ đối với anh chỉ giống một tấm gương phản chiếu, nhưng trách nhiệm với bà Thẩm vẫn còn đó, anh không ngừng tìm cách chữa bệnh cho bà.
Vài ngày trước thực tập sinh tên Diệp Du Ca này đã đến tìm anh và cho biết mình có thể liên hệ với đội ngũ y tế IEA của Svia, chỉ cần Thẩm Phong sẵn lòng cung cấp báo cáo sức khỏe của bà Thẩm, cậu ta có thể yêu cầu IEA đến thăm bệnh cho bà.
IEA là một tổ chức y tế danh tiếng, có tiếng vang tầm cỡ quốc tế, các thành viên trong tổ đều là những chuyên gia y tế hàng đầu trong các lĩnh vực, ngay cả Thẩm Phong, một đỉnh lưu hàng đầu ở Trung Quốc, cũng không dễ dàng chiêu mộ họ.
Sau khi liên tục xác nhận tính chân thực của những gì Diệp Du Ca nói, Thẩm Phong liền giao ra báo cáo sức khỏe của bà Thẩm.
Nghe được Thẩm Phong nói cảm ơn, Diệp Du Ca mặt đỏ bừng: "Không cần PD, em... "
"Cậu muốn thù lao sao? Ngoại trừ những thứ ảnh hưởng đến tính công bằng của chương trình, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ." Thẩm Phong cất hồ sơ đi, nghiêm túc nhìn y.
"Không cần tiền" Diệp Du Ca sửng sốt, nói "Chỉ cần ngày mai có thể cùng em ăn cơm..."
“Ngày mai lịch trình dày đặc.” Không nghĩ Thẩm Phong nhướng mày nhìn y không chút do dự cự tuyệt “Vạn nhất truyền ra tai tiếng gì đó, đối với tiền đồ của cậu cũng không tốt, cậu cần gì khác không? Tiền, hay nhà, xe?..."
Sắc mặt của Diệp Du Ca dần dần tái nhợt, cuối cùng y cũng hiểu cảm giác không ổn từ lúc bước vào là từ đâu đến. Thẩm Phong đối với y không có bất kỳ tình cảm mơ hồ nào, giọng điệu hoàn toàn giống với lúc làm việc, lời hứa mà anh đưa ra thậm chí còn rất hào phóng, chỉ cần y không yêu cầu những thứ ái muội, tài sản tiền bạc gì anh cũng có thể đáp ứng.
Nhưng nó không có đúng! Mọi thứ không nên như thế này!
Tối nay y cố tình mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng gần như trong suốt, ba cúc đầu mở rộng, nhưng Thẩm Phong lại hoàn toàn không chú ý tới, thậm chí một cái liếc mắt cũng không cho y... Điều này không bình thường chút nào.
Trong lòng Diệp Du Ca tự nhủ phải bình tĩnh kiềm chế, nhưng đồng thời cũng dâng lên nghi hoặc cùng lo lắng mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, một lúc lâu sau mới đưa tay lên nắm chặt cúc áo trước mặt. Trông có vẻ lo lắng và ngại ngùng nhưng lại vô tình đem làn da trắng nõn, yếu ớt nơi lồng ngực lộ ra hoàn toàn.
Y tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói: "Thẩm lão sư, văn kiện vừa rồi có một điểm em chưa rõ..."
Thẩm Phong nhướng mi liếc y một cái, Diệp Du Ca động tác vô thức cứng đờ.
Anh đem văn kiện trong tay đặt lên bàn, đẩy nó về phía Diệp Du Ca, thản nhiên nói: "Cậu nên biết, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt của cuộc thi."
Diệp Du Ca bắt lấy tài liệu, ngón tay đặt lên nó vô thức dùng lực mạnh đến mức chuyển sang màu trắng.
Thẩm Phong không nhìn y, chậm rãi nói tiếp: "Nếu như vụ bê bối cùng cố vấn nổ ra, sẽ thu hút đủ loại công kích, cậu tổn hại rất nhiều mà còn không thu được lợi ích gì, hiểu không?"
Khi nói đến vấn đề này, anh không nhìn Diệp Du Ca, nhưng Diệp Du Ca cảm thấy mình đang bị ánh mắt của người này lột trần giữa ban ngày, suy nghĩ của y bị phơi bày dưới sáng không còn nơi nào để trốn. Con ngươi tương phản với ánh đèn trong phòng hiện lên một loại cảm giác âm u lạnh lẽo, phảng phất đang đè nén xúc động, môi nhất thời run lên cắn chặt răng nói: "Sẽ không truyền ra."
"Chỉ cần em không muốn, em sẽ không truyền ra ngoài!"
Nói lần thứ hai, giọng nói của y đã sắp mất khống chế, nhưng trong tình huống này, Thẩm Phong chỉ cười nhạt, khoát tay về phía cửa, lời nói vẫn ôn hòa lãnh đạm: “Muộn rồi, về nghỉ đi thôi."
"Em, em.... " Diệp Du Ca không cam lòng, lại phát hiện giờ phút này kế hoạch ban đầu của mình đề ra đã mất đi ý nghĩa, y hít sâu một hơi, ép mình bình tĩnh lại, lui về phía sau một bước, cúi đầu thật sâu nói: "Xin lỗi lão sư, vừa rồi cảm xúc của em bị mất khống chế, về sau nhất định sẽ không có nữa."
Y lợi dụng khoảng trống lúc khom lưng để điều chỉnh nhịp thở, tiếp tục nói: "Lão sư, tài liệu anh có thể giữ lại. Em...em chỉ là rất ngương mộ lão sư. Cho dù bị người từ chối, em vẫn mong sau này lão sư có thể quan tâm đến em một chút.." y lấy hơi thật sâu tiếp tục nói "Về phần thù lao... em sẽ nói chuyện với lão sư sau khi biểu diễn."
Trong lúc đó y cố gắng bình phục nhịp thở, khi mà Diệp Du Ca cho rằng trạng thái của mình đã trở lại như cũ bình tĩnh cùng kiềm chế. Y tươi cười ngẩng đầu, dư quang tầm mắt nhẹ lướt qua tấm thảm đằng sau.
Trong nháy mắt, đầu y tựa hồ xuất hiện một quả cầu lửa có thể nổ tung ngay tức thì ——
Đó là một đôi giày thể thao hàng hiệu với hình vẽ graffiti xấu xí được vẽ bằng tay chính chủ, vì vậy đôi giày mà mỗi người sở hữu đều là độc nhất vô nhị trên thế giới.
Trong số năm mươi năm học viên, thì đến năm mươi tư cái không khác gì nhau, đôi này là của Lê Kiều.
Trong nháy mắt, Diệp Du Ca đột nhiên hiểu ra tất cả. Không phải y đụng tới cái gì không bình thường, mà là có người xông lên trước cướp đi thứ y muốn!
“Được, lần sau cứ nói với trợ lý của tôi đi.” Thẩm Phong lại hạ lệnh đuổi khách.
Chỉ là anh phát hiện vừa rồi Diệp Du Ca đã bình tĩnh rất nhiều, nhưng lần này ngẩng đầu lên, y lại nặng nề thở dốc, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên lấm tấm vài vệt mồ hôi chảy xuống. Cuối cùng y mỉm cười cúi chào.
"Cảm ơn lão sư, em đi trước."
*
Đêm nay Lê Kiều ở lại ký túc xá.
Từ ngày tìm được địa điểm thích hợp, hầu như đêm nào cậu cũng ra ngoài luyện tập, đã lâu rồi không cho bản thân được một giấc ngủ ngon. Mặc dù thể chất hiện tại của cậu có thể tồn tại mà không cần ngủ, nhưng không chỉ người bình thường, nghỉ ngơi vẫn là giải pháp tốt cho người tu luyện.
Cậu nhắm mắt nằm trên giường, dùng thần thức đọc đống tài liệu nhàm chán một lúc rồi chìm vào giấc ngủ trong vô thức.
Cậu mơ về tu chân giới của rất nhiều năm trước.
Khi đó, cậu mới đột phá kim đan kỳ, cùng sư huynh đi ngao du khắp nơi, đụng phải hai con thận yêu* nguyên anh kỳ rất am hiểu về chế tạo ảo cảnh.
(*蜃 - một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một con hàu khổng lồ)
Sư huynh dễ dàng thoát khỏi ảo giác, nhưng cậu giãy giụa hồi lâu, ảo cảnh xảo quyệt đối mặt liền biến thành bộ dáng của sư huynh, cởi quần áo che nửa thân, lộ ra bờ vai thơm tho dụ dỗ cậu.
Một mặt, Lê Kiều xấu hổ vì ngay cả ảo ảnh cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, mặt khác, lại vô cùng tức giận khi ảo ảnh dùng bộ dáng hồ ly quyến rũ đó xúc phạm sư huynh, cậu vung trường kiếm lên và chém điên cuồng, đem đỉnh núi một nửa chém nát tươm, còn thận yêu run rẩy nằm dưới chân cầu xin cậu tha thứ. Lê Kiều vẫn đỏ mặt mắng: "Vô liêm sỉ, nhìn thấy ngươi dùng cái gương mặt kia, ta liền ghê tởm!"
Lúc đó cậu xấu hổ và tức giận đến mức chẳng còn thời gian để ý đến chuyện khác. Lúc này, trong giấc mơ, góc nhìn như đứng trên thiên giới, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng biểu hiện của mọi người.
Phản ứng của sư huynh lúc đó như thế nào?
Sư huynh trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng sau khi nghe được lời này, liền ngừng lại một hơi, một lát sau mới tiến lên đỡ lấy cậu: "Một kiếm giết sạch, đừng để thứ dơ dáy này làm bẩn mắt."
Lê Kiều trong lòng "Ầm" một tiếng, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhất định phải nhìn kỹ một chút, nhưng trên mặt sư huynh tựa hồ bị một tầng sương mù bao phủ, càng nhìn càng mơ hồ.
"Chủ nhân, chủ nhân ——" cậu bị thanh âm mỏng manh của hệ thống đánh thức, nó chui vào một góc, hèn nhát chỉ vào trang thông tin trong thần thức Lê Kiều "Không xong, trên mạng xảy ra chuyện rồi!"
Đầu óc Lê Kiều còn đang rối bời, cậu ngồi dậy, chậm rãi kéo trang thông tin lại gần xem.
Hotsearch đầu bảng #nghi vấn Lê Kiều yêu thầm Thẩm Phong. Theo sau còn treo một chữ "bạo"
*
Hot search nói là "nghi", nhưng trên thực tế, khán giả dưới bình luận gần như đã chắc chắn.
Nguyên nhân là do ai đó đã đào ra các trang mạng xã hội mà Lê Kiều xử dụng trước kia — tức nguyên chủ và xác minh thông qua các manh mối như địa chỉ, hình ảnh và quần áo trong cùng một ngày. Chỉ ra tất cả những tài khoản này đều là của cậu.
Giống như mọi chị dâu lén lút thể hiện tình cảm của mình, niềm vui khi được yêu, đặc biệt là niềm vui khi yêu một người nổi tiếng quá khó để che giấu, và nguyên chủ cũng sở hữu một bộ não tình yêu như vậy.
Cậu ta sẽ lặng lẽ ghi lại địa chỉ của nhà hàng sau khi dùng bữa với Thẩm Phong, cùng Thẩm Phong phối cùng một kiểu đồ từ quần áo đến phụ kiện, và cũng sẽ đăng những tấm hình xinh đẹp của Thẩm Phong lên với nội dung như "Em nhớ anh rất nhiều"...
—— Nếu những thứ này còn có thể gọi là truy tinh, thì sau khi nguyên chủ theo Thẩm Phong đến một thành phố nào đó để nhận phòng, cậu đã chụp một bức ảnh hai người họ nắm tay nhau, và viết vài dòng thơ tình "Em đón lấy từng cơn gió từng thổi qua anh, vậy có tính là mình ôm lấy nhau rồi không? Mà đôi tay này trống rỗng như vừa choàng tỉnh khỏi giấc mộng, tim cũng không còn gì nữa*" liền có thể xác nhận.
(*Thời không sai lệch - Ngải Thần)
Sau khi làm rõ bằng chứng, có người đã đăng trên diễn đàn tố "Lê Kiều tham gia cuộc thi chỉ để theo đuổi Thẩm Phong", "Lê Kiều và PD dây dưa không dứt"... Trải qua một hồi bị nhóm thủy quân đảo loạn, lên cả hotsearch, những bình luận chế diễu tại hiện trường sung sướng gào thét:
[Hóa ra Lê Kiều cũng là một kẻ si tình, nói chuyện với fan thì tốt lắm, nhưng thực chất là đến để theo đuổi chồng [nhe răng cười]]
[Fan bạn gái và fan sự nghiệp khóc thét hahaha]
[Sức hút của Thẩm Phong thật lớn, nghe nói có một tiểu hoa cũng thích anh ấy.]
[Tiểu hoa là tiểu hoa, cô ấy đã có sự nghiệp của riêng mình, ai giống như Lê Kiều, trước khi ra mắt đã xuất hiện scandal như này thì ai dám bình chọn cho cậu ta nữa]
[Cái gì không dám cơ? Tao nhan khống nên thích mặt ổng với chân ổng đấy thì có làm sao không? Fan năng lực thì có vấn đề à?]
[Hehe, vậy thì mong cậu ta thật sự có năng lực để thu hút fan nha [lè lưỡi]]
...
Đây là trận chiến giữa fan của chương trình bao gồm anti fan ghen tị với sự nổi tiếng ngày càng tăng cao của Lê Kiều, những khán giả có cảm tình với Lê Kiều, và cuộc chiến đẫm máu hơn vẫn thuộc về phía những người hâm mộ của Thẩm Phong ——
Người hâm mộ của Thẩm Phong được gọi là Phong Đường, bởi vì các tác phẩm của anh quá xuất sắc, mắt cao hơn đỉnh đầu, kiêu ngạo và thường xuyên cùng các nhà khác xảy ra tranh chấp nên bị đối thủ gọi là "Phong Đường tinh" thậm chí là "Tinh dầu", có nghĩa là sức mạnh chiến đấu khốc liệt.
Phong Đường một bên ôn hòa, bình luận "đừng cue Thẩm Phong", "ôm Thẩm Phong về nhà"; một bên là "Phong Đường tinh" với sức chiến đấu hóa thân của bậc thầy âm dương "Những thực tập sinh khác có thể cùng cố vấn đơn độc ở chung sao?", "Thẩm PD thật khổ, ngày nào cũng bị người ta cọ nhiệt"... Còn về "tinh dầu" với sức chiến đấu bùng nổ, lúc này họ đã lao thẳng vào siêu thoại của Lê Kiều, mắng cậu không biết xấu hổ.
Quảng trường Weibo của Lê Kiều một mảnh hỗn chiến, có người mắng mỏ Lê Kiều, có người qua đường không biết tình hình cảm khái chuyện tình này thật ngọt ngào, có người đề nghị Lê Kiều rút khỏi chương trình, có người bênh vực Lê Kiều, điều duy nhất không ai để ý, là ai đào ra tài khoản mạng xã hội của Lê Kiều.
"Chết tiệt!" Hệ thống tức giận nhảy dựng lên, "Tui đã truy ra nguồn gốc bài đăng đầu tiên rồi, người lấy được tài khoản xã hội của cậu có địa chỉ IP ở Hoài Nam. Diệp Du Ca cũng là người Hoài Nam. Anh ta chắc chắn đã thuê ai đó làm việc này!"
“Có thể là hắn, trước đó hắn cùng nguyên chủ từng có ăn miếng trả miếng đối chọi gay gắt, nhưng cùng tao hoàn toàn xa lạ” Lê Kiều nói “Hắn tra được nhiều thứ về nguyên chủ qua lời kể cũng không dễ dàng."
Hệ thống có chút choáng váng: "Chủ nhân, ý của cậu là?"
"Không phải mỗi Diệp Du Ca, nguyên chủ hẳn là tin tưởng người nào đó." Lê Kiều ngồi ở giường trên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng trông theo dòng nước phía xa "Kỳ thật cũng tốt mà, trong sách không viết, vậy thì ta càng dễ dàng thay đổi quỷ đạo, sớm muộn gì tao cũng thay đổi tất cả. Cho nó nổ tung với phiên bản tốt hơn."
"Mặc dù như vậy, nhưng chủ nhân nhận được "truyền thừa" của nguyên chủ, giờ bị mắng thành vậy tui cũng rất tức giận..." Hệ thống ngồi xụi lơ trên chiếc giường nhỏ, đôi mắt to đen láy rưng rưng, sắp khóc rồi. "Rõ ràng không phải chủ nhân sai!"
“Sự đời may rủi thất thường, biết đâu là họa đâu là phúc.” Lê Kiều xoa xoa đầu của nó, nhếch khóe miệng “Không có nghĩa là chúng ta sẽ từ bỏ phản kháng… Hệ thống, mày học câu cá bao giờ chưa?"
Cùng lúc Lê Kiều bắt đầu mở lớp dạy "câu cá", "phòng làm việc Thẩm Phong" online, trên weibo đăng bài.
...