Ma Tôn Thật Dễ Công Lược - Lục Tiểu Quy

Chương 7




Sư phụ có lẽ thấy mấy hôm nay tâm trạng ta không tốt, tưởng ta chán nản khi ở trên núi, nên đề nghị chúng ta xuống núi đi dạo, tổ chức hoạt động tập thể, tiện thể tạo cơ hội cho ta và Thẩm Hà tương tác với nhau.

Hoạt động tập thể của Thái Tông môn là một hoạt động rất toàn diện, bao gồm bán rau, dạo phố, đánh quái, tiện tay đánh cho mấy đứa trẻ hư hỏng không nghe lời một trận, nội dung vô cùng phong phú.

Ta vui vẻ đồng ý, nghĩ bụng vừa hay có thể mua thuốc cho sư phụ, liền đóng gói hoa quả, rau củ chín, xuống núi bắt đầu hoạt động tập thể quy mô lớn.

Không ngờ đi được nửa đường, có người đến cầu cứu chúng ta, nói rằng gần đó có ma vật quấy phá, làm c.h.ế.t và bị thương mấy người dân lên núi săn bắn.

Ta bảo mấy sư đệ sư muội xách hoa quả xuống núi bày bán trước, còn ta cùng sư phụ và Thẩm Hà đi đến nơi người dân chỉ đường.

Quả nhiên tìm thấy yêu quái, là hai con Bạch Cốt phu nhân.

Ta vạch ra chiến thuật đơn giản, ta và Thẩm Hà mỗi người xử lý một con, sư phụ thân thể yếu ớt thì đứng bên cạnh xem náo nhiệt là được.

Mọi việc đều rất thuận lợi, ai ngờ Thẩm Hà vung kiếm được một nửa thì đột nhiên đứng im bất động.

Kiếm của hắn tuột khỏi tay, cắm phập xuống đất ngay dưới chân sư phụ.

Con Bạch Cốt phu nhân kia như tìm được mục tiêu, hung hãn lao về phía sư phụ!

Chỉ trong chớp mắt, xương ngón tay của Bạch Cốt phu nhân đã xuyên thủng vai sư phụ, m.á.u tươi b.ắ.n ra tung tóe.

Đầu óc ta trống rỗng.

Khi hoàn hồn lại, Bạch Cốt phu nhân đã bị ta c.h.é.m thành bột mịn.

Ta ném kiếm xuống đất, động tác máy móc lấy thuốc cầm m.á.u đắp vào vết thương của sư phụ, xé tay áo băng bó cẩn thận rồi quỳ trước mặt ông, cuống cuồng lục tung gói đồ tìm kiếm đan dược hữu dụng.



Thẩm Hà chạy tới, muốn xem tình hình của sư phụ, bị ta đẩy ra.

"Ngươi bị nước vào não rồi à!" Ta gầm lên với hắn, "Đứng ngây ra đó làm gì? Tại sao lại ném kiếm về phía sư phụ, ngươi cố ý đúng không?"

Giọng ta chói tai, át cả tiếng chim hót, gào đến mức trước mắt toàn là ngôi sao.

Thẩm Hà không nói gì.

Hắn im lặng ôm sư phụ ngự kiếm xuống núi, ta bám sát theo sau, cố gắng kìm nén cơn giận muốn đ.â.m c.h.ế.t hắn.

May mà gần đây sư phụ uống thuốc đều đặn, đan dược cao cấp ta moi được từ Thính Phong các ông ấy cũng dùng không ít, thân thể không còn yếu ớt như trước, cuối cùng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Ta và Thẩm Hà hoàn toàn không nói chuyện, ta không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy.

Sư phụ uống thuốc xong, sắc mặt có vẻ khá hơn, lúc thay thuốc ta liếc nhìn vết thương, trông thật đáng sợ.

Ta nói: "Haiz, chắc sẽ để lại một vết sẹo to đấy."

Thẩm Hà im lặng đưa ra một lọ thuốc trị sẹo, sư phụ nhận lấy, vỗ vỗ giường, nói: "Tiểu Thẩm lại đây ngồi."

Thẩm Hà ngồi xuống, cúi đầu, ra dáng nàng dâu nhỏ bị ức hiếp.

Ta mặt lạnh, khoanh tay ngồi một bên, nhìn chằm chằm xuống đất.

Sư phụ hỏi: "Tiểu Thẩm, sao con cứ im lặng mãi thế?"

Thẩm Hà nghịch sợi chỉ trên áo, vẻ mặt lúng túng, liếc nhìn sư phụ một cái, rồi vội vàng quay mặt qua chỗ khác.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Lúc đó con không cố ý."



Sư phụ không ngờ hắn lại nói vậy, có chút bất ngờ.

"Ai nói con cố ý? Con cứ im lặng mãi là vì chuyện này sao, đừng để trong lòng, ta không phải vẫn ổn à, Tiểu Đào, đi mua cho Tiểu Thẩm hai cái bánh bao thịt, vừa rồi nó ăn chẳng được mấy miếng."

"Tại sao con phải đi mua bánh bao cho hắn, hắn lập công gì à?" Ta lần đầu tiên cãi lời sư phụ, "Nếu không phải tại hắn thì người sẽ bị thương sao? Sức khỏe người vốn đã không tốt, lỡ nặng hơn thì không cứu được, người có nghĩ đến con sẽ thế nào không?"

Sắc mặt sư phụ không thay đổi, ông không hề thu lại nụ cười vì thái độ tồi tệ của ta, ngược lại vẫn giữ nụ cười bao dung và ôn hòa đó.

Ông nói: "Nếu ta không còn, con không phải còn có Tiểu Thẩm sao."

Khoảnh khắc đó ta cảm thấy trí tuệ của mình thụt lùi về ba tuổi, cái gì mà công lược, cái gì mà kế hoạch, ta đều quẳng ra sau đầu, ta vừa khóc vừa hét lên không màng tất cả: "Con cần người khác làm gì! Ngoài người ra con không cần ai hết!"

Ta khóc đến nghẹn ngào, đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng, bởi vì sư phụ căn bản không hiểu tâm ý của ta, ta đối với ông không có tình cảm nam nữ, cũng không xem ông là trưởng bối, ta chỉ xem ông là người thân duy nhất của mình.

Sống hai kiếp, ta chỉ có một mình người thân là ông, chỉ có ông đối xử với ta hết lòng hết dạ, khiến ta cảm thấy mình vẫn sống như một con người.

Thẩm Hà luống cuống nhìn ta khóc, không biết từ đâu móc ra một chiếc khăn đưa cho ta, bị ta hất ra.

"Cút!" Ta nghiến răng mắng hắn.

Thẩm Hà bỏ đi.

Sư phụ nói: "Tiểu Đào."

Ta không để ý đến ông, chỉ khóc, khóc đến mức hết nước mắt mới dừng lại.

Ta rất sợ ông chết, rất sợ sống một mình, cho dù chỉ sống đến hai mươi tuổi ta cũng sợ.