Thiên Long tạm biết Lãnh Huyết Cô Cô một dường bay sang thủ đô Bắc Kinh, trước tiên làm gì thì làm cứ phải đi tìm hiểu ăn chơi cái đã, mới qua lạ nước lạ cái.
Thiên Long không cần mất bao lâu đã ăn chơi không kém gì các Phú Nhị Đại nơi đây, một tuần trời thôi máu mặt hót ở các quán bar, vũ trường, ăn chơi có chút tiếng tăm, vung tiền như rác, nhiều tiền để làm gì? Cứ sài thoải mái.
Tuần đầu Thiên Long rất nhanh đã thích ứng được, sang mấy ngày sau cậu ta từ bỏ ăn chơi chuyển qua đi phượt đi chơi, Thiên Long cảm thấy ăn chơi quá bức bối, chả hiểu sao đám Phú Nhị Đại kia miệt mài vậy, cái này chắc không phải gu của Thiên Long.
Nhưng cho thêm mười lá gan Thiên Long cũng không dám gây lộn với tên Phú Nhị Đại nào, linh tính mách bảo cậu ta đừng làm vậy, cao thủ đi theo bảo vệ thực lực không phải thứ Thiên Long có thể so sánh.
khi đang chơi trên một chiếc cano Thiên Long lại đột nhiên có một ý tưởng, sao mình không nhảy xuống biển tu luyện xem sao! đi chơi hoài cũng chán, đã đến lúc nâng cao thực lực.
Ủm Ủm...
Nghĩ là làm Thiên Long lập tức nhảy xuống giữa biển, vứt luôn cái cano trên bờ, kệ không sao, bọn Trung Quốc này nó không phải dạng vừa đâu, hết giờ thuê cano nó tự động đi về vị trí mặc người thuê làm sao, Thiên Long không thèm quan tâm, cậu ta máu tu luyện đến mức chưa tính đến hiện tại mình đang cách bờ rất xa đó a, về bằng cách nào còn chưa tính, xem ra quả này bơi về chắc vã chết luôn.
Ở cách đó khá xa, tầm 3 dặm có một đoàn tàu lớn đồ sộ tới biến thái, tàu du lịch kiêm casino, thế nhưng cái tàu lớn này lại không hề có một dân chơi nào, chỉ cần liếc qua một chút nhất định toàn bộ người trên đất Trung Quốc này ai cũng biết, chiếc tàu này là tàu Hoàng gia, chỉ có người của gia tộc giàu nhất nước mới được ngồi trên này, Hoàng ở đây là là họ Hoàng, là quý tộc.
Ngồi bên trên có một cô nàng vận đồ bạch y phiêu phiêu trong gió, phải gọi là vưu vật trời sinh mới đúng, thần thái tươi sáng, khí chất hoàng thất lạnh giá, ba vòng đẫy đà ánh mắt nhu thủy đoan trang, khuôn mặt góc cạnh cân xứng đến ghen tỵ, khí tức tỏa ra cao quý cao ngạo đến lạ thường.
Cô nàng chợt muốn tập chạy cano cho nên hướng một tên vệ vĩ nói:
- ta muốn chạy cano, ngươi lập tức chuẩn bị cho ta một cái đi.
Tên vệ sĩ thở dài đau đớn một cái, rõ là một đống vệ sĩ khác trước mặt nàng vậy mà nàng lại không gọi, đã trốn tới khúc giữa giữa này vậy mà cũng bị chọn trúng, đây người ta gọi là xui tận mạng chứ đâu, Công Chúa à! không phải cứ muốn là được đâu, trên ta còn cả chục cấp chỉ huy nữa đó a. Hắn đành nghiên trang tiến lại chỗ cô nàng nói:
- dạ, để tôi trình báo lên cấp trên.
Cô nàng nhíu mày nói:
- không cần, ta đi đâu là quyền của ta, chả lẽ các ngươi đây là áp giải ta đi hay ta là chủ của các ngươi?
Mọi người có một cảm giác ức chế, cũng quá ngang ngược đi, thử hỏi cô thấy có ai áp giải tù binh mà để tù binh ăn chơi lâu lâu buồn lại mắng người không? đầy cái ngang ngược kể không hết luôn ấy.
- bịch... bịch...
Một chàng trai thân hình chuẩn tiêu chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp đến lạ, đẹp trai thì là khác, đây là xinh đẹp a, ngũ quan tinh xảo chỉ cần để tóc dài cải trang nữ nhất định không ai biết tên này là nam nhân, người giàu người ta sinh ra toàn Long là Phượng, haiz... Ghen tị chết mất... À mà thôi đi quá xa rồi hehe...
- Băng nhi, muội nên ngồi đây chơi với ta đi, đi chơi cano da đen mất đẹp đấy.
Cô tiểu công chúa này năm nay còn chưa tròn 18, tên là Tuyết Băng Băng, con tên khuôn mặt xinh đẹp kia tên Hoàng Hải Lệ, hắn là con trai của đệ nhất tỉ phú của đất nước này, gia đình hai bên luôn muốn tạo điều kiện riêng cho hai đứa ở gần nhau để sinh tình cảm, nói sao thì nói một gia tộc có chủ tịch nước chống lưng nó là khác, một chủ tịch nước có một tỉ phú giúp sức nó lại là câu chuyện khác.
Hai bên gia đình Tuyết Băng Băng và Hoàng Hải Lệ rất đau đầu tình cảm hai cái đứa nhỏ này, thường thì hứa hôn từ nhỏ nhất định mấy đứa nhỏ vô tri vô giác nó nhất định sẽ thích nhau, vậy mà từ khi sinh ra con bé Tuyết Băng Băng nó không khác gì tảng băng, cười là một vấn đề thiên kinh địa nghĩa, nói không khoa trương phụ thân cô nàng Tuyết Băng Băng đã từng thừa nhận con gái mình dây thần kinh cười vẫn còn, thế nhưng chưa bao giờ cười, đây là một chuyện lạ của thế gian.
Dù bị Tuyết Băng Băng xa lánh nhưng Hoàng Hải Lệ vẫn si tình một lòng, theo đuổi cô nàng từ nhỏ tới lớn chưa hề có một chút lơ là mất cảnh giác.
Cô nàng Tuyết Băng Băng này thì khác, chả hiểu sao nàng lại không ưa Hoàng Hải Lệ này chút nào, mình đã trắng thì bỏ đi, đàn ông con trai trắng nhìn như bê đê vậy, nhìn lúc nào nó cũng cứ yếu ớt lai lai con gái làm sao ấy, cái nàng cần là một người không cần đẹp trai thế nhưng cảm giác an toàn buộc phải có.
Nàng ta khó chịu nói:
- muội không thích, chúng ta đều là người tu luyện, nắng thì sợ gì?
Người nhà cao quý đương nhiên biết tu luyện, công pháp tu luyện lại là bá đạo là đàng khác, thế nhưng Hoàng Hải Lệ đã đạt tới Trúc cơ sơ giai năm 21 tuổi, có thể nói đây là thiên tài trăm năm, khi cậu ta đột phá Trúc cơ Hoàng gia đã bung hẳn một trăm triệu đô để ăn mừng, thiên tài đó a.
Còn thực lực Tuyết Băng Băng lại khác, con gái thì khó tu luyện hơn, với lại đa phần chăm học hơn, đã thế cô nàng Tuyết Băng Băng lại có một cái tính giống y đúc Tĩnh Như, đó là lười vận động, hiện tại nàng mới đạt tới luyện khí sơ giai, đó là bỏ qua các lần được hoàng thất bồi bổ linh dược quý, vậy mà mới đạt tới luyện khí là hiểu độ lười của mấy cô nàng này.
Dối với Tuyết Băng Băng thì tu luyện hoàn toàn không cần thiết, sống lâu cũng chỉ có mình thì rất buồn, luyện tuyệt kỹ nâng tạm thực lực để ra đường chống nắng chống mưa thì khỏi bàn, mục đích chính đã đạt được thì thôi, không có ham lên cao nữa.
Hoàng Hải Lệ cười ấm áp quay lưng nhìn trời, nói:
- không sao, muội cứ vui chơi đi, ta đã đề xuất kết hôn với phụ hoàng muội và đã được chấp thuận, không có gì xảy ra thì chắc khoảng 5 tháng nữa chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, nghĩ tới tràng cảnh rước muội về ta đã đứng ngồi không yên rồi đây!
- hừm.
Tuyết Băng Băng hừ một cái yêu kiều nhưng vẫn đầy khí chất lạnh lùng, đối với nàng thì gả cho tên này chả vấn đề gì, đằng nào chả phải cưới hắn, từ nhỏ tới giờ đã cố gắng không gần gũi thân mật hết sức có thể, thế nhưng Hoàng Hải Lệ chơi chiêu bài hỏi cưới ngay lúc này thì chịu, số phận con gái thì đành cắn răng chịu thôi, cha mẹ gán đau con ngồi đó là mầm non ghê gớm nhất mà cha nàng cấy vào đầu từ nhỏ, ở cái đất nước này tuy con gái ít, thế nhưng trong dòng dõi hoàng gia thì cần gì quan tâm vấn đề đó, quyền được đua đòi lựa chọn người mình thích thì chỉ có thể là mấy cô nàng tầng lớp thượng lưu đổ xuống, con Tuyết Băng Băng thì từ nhỏ đã xác định một điều, mình chỉ là công cụ gắn kết tình hữu nghị của gia tộc, ngoài cái đó ra đẹp không quan trọng.
- ta muốn xuống cano chơi một chút!
Tuyết Băng Băng lạnh lùng nói.
- được không thành vấn đề gì!
Hoàng Hải Lệ rất sẵn lòng, quyền quyết định cho nàng đi hay ở trên thuyền này hắn được quyền quyết định, khi biết tin này làm Tuyết Băng Băng muốn bỏ chuyến đi mấy lần, vậy mà lại giao bản thân nàng vào tay kẻ khác. Hoàng Hải Lệ nói tiếp:
- nhưng ta phải đi theo sau, biết đâu nàng rớt xuống nước ta còn có thể cứu được.
Tuyết Băng Băng nói.
- tùy!