Thiên Long nghe vậy hét lớn:
- súc vật sủa bậy.
Cậu ta vận quyền lao lên, lần này Thiên Long vận dụng tất cả khí trong người vào Phá quyền, Cước Quyền.
- mày còn non lắm.
Thập Bát trưởng lão một tay đưa ra vận nội lực phủ cánh tay đỡ quyền Thiên Long.
Ầm ầm...
Thiên Long bay ra ngoài làm một cái hố đường kính 5m liên tục hộc máu, thường thì chiêu đã ra thì phải có thứ gì đó nhận, nhưng Thập Bát trưởng lão thực lực quá cao thâm, Thiên Long bị chính chiêu thức của mình dội lại làm tự thương chính mình.
- anh em liều mình bảo vệ boss.
Hoàng kêu gần ba mươi đàn em thân tín của mình lao lên.
- Ruồi muỗi giết bẩn tay.
- ẦM ẦM ẦM...
Gần ba mươi người nổ tan nát, Hoàng cưới lớn rút dao găm ở giày lao lại chỗ Thiên Long, điều này làm Thiên Long cùng với Thập Bát trưởng lão ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì, chả lẽ thấy việc không còn đường nào để đi phản chủ cầu vinh?
Thiên Long đã không còn tý lực nào để mà vận khí, chỉ đành cười khẩy nhắm mắt, Hoàng lao với tốc độ như thiêu thân có thể nói đó là tốc độ nhanh nhất đời hắn từng chạy, lao tới Thiên Long con dao lập tức xoay lại cắm vào đai lưng, hai quyền thẳng người Thiên Long húc như trâu.
Bịch.
- Hắc Long! hi vọng kiếp sau tôi lại có thể làm đàn em của cậu, cậu phải sống để báo thù cho tôi, người Việt con của Rồng há lại làm chó cho bọn cẩu Tàu khựa.
Thiên Long bị húc bay ba mươi mét vào bụi rậm, mắt đỏ ngầu nhìn thằng đàn em trung thành à không phải đàn em mà là huynh đệ giang hồ, đời mà tìm được một người như vậy chắc dễ? nhưng hiện tại đã không còn một tý sức nào để mà nói huống chi kêu dừng lại, chỉ có bất lực rơi nước mắt có pha thêm chút tia máu nhỏ, Hắc Long không rơi lệ, lệ của Hắc Long là huyết lệ, để Hắc Long rơi huyết lệ chứng tỏ không phải việc thường.
- haha...
Hoàng rống lên thống khoái cười lớn, mẹ hắn đã chết do ung thư giai đoạn cuối phẫu thuật thất bại, bây giờ chết cũng không còn gánh nặng, nhưng mà Hắc Long chưa thể chết, việc báo thù chỉ có nhân tài như Hắc Long mới có thể gánh nổi.
roạt roạt roạt...
Hoàng gồng lên cơ bắp cuồn cuộn, một tay giựt cái áo xuống để lộ toàn bộ thuốc nổ được cuốn quanh người hắn, hoàng một tay còn lại chập hai đầu điện cho nó chạm mạch, dây cháy chậm bắt đầu kích hoạt.
Ầm Ầm Ầm...
Hoàng lao về phía Thập Bát trưởng lão trong đầu chỉ nhớ lại mới mấy tháng trước một cậu nhóc đến nhờ mình giúp, không ngờ bây giờ mình lại thành ra như vầy, đáng không? đáng! rất đáng, thời gian qua sống quá đủ, quá sung sướng, muốn gì được đấy muốn nhà có nhà muốn xe có xe muốn cô ca sĩ kia đêm nay phải có trên giường cũng chỉ là cái búng tay, mặc cho Thập Bát trưởng lão đang tức giận run người nổ ầm, Thập Bát trưởng lão nào ngờ có một tên lại trung thành như vậy! một mảnh thiên địa nổ vang ầm lên, Thập Bát trưởng lão vụt một cái xuất hiện tại chỗ Thiên Long vừa đáp mặc kệ Hoàng đã tan xác đằng sau.
- Khốn nạn.
Không còn người, Hắc Long đã biến mất vô ảnh vô tung, Lão ta đành cắn răng quay về căn cứ thông báo, điều này nhất định sẽ bị mấy lão già kia cười vào mặt, đây là nỗi ô nhục nhất trong đời của lão.
...
Tận trưa hôm sau Thiên Long tỉnh dậy ôm đầu đau nhức thống khổ, tổn thất Hoàng làm Thiên Long hình thành một cái sẹo trong tim không thể vơi đi, nhìn xung quanh thì chỉ thấy đây là một căn nhà tranh lụp xụp, một lát sau có một lão già đi vào, khuôn mặt quen thuộc còn ai khác ngoài ông sư phụ như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Lão ta lại ghế ngồi nhàn nhã nói:
- cứ nằm đó đừng kích động, có muốn biết tại sao ta không giúp không?
Thiên Long gật đầu nhanh như chớp, nếu sư phụ ra tay nhất định có thể giải trừ kiếp nạn hôm nay tại sao không giúp? khi vừa nhìn thấy sư phụ Thiên Long đã muốn hỏi lắm rồi, nhưng sợ phạm thượng sư phụ không vui.
lão già vuốt râu nói:
- nói không tới kịp thì hơi vô lí, nói đánh không lại thì không hợp tính cách kiêu ngạo của ta.
- vấn đề chính.
Thiên Long sốt ruột phát điên rồi.
- haiz... là vì vừa gây ra một cái đại đại phiền phức, khi nãy không phải chỉ có riêng Bắc Lai Thập Bát trưởng lão thôi đâu, các trưởng lão khác cũng đang măm me trong bóng tối, ta chỉ có thể chờ cơ hội ra tay, một tên ta chỉ cần một chiêu, thế nhưng nhiều quá ta có chút cố kỵ, với lại ta cũng có chút cố kỵ bọn họ!
Thiên Long nhíu mày hỏi:
- ý sư phụ là thời niên thiếu sư phụ gây thù không ít? hoặc là khoảng thời gian gần đây ngài làm một chuyện kinh thiên gì đó?
Lão già ngại ngùng nói;
- nói thật với ngươi hồi niên thiếu ta không có hiền như ngươi bây giờ đâu, có chỗ nào ghê gớm ta đều chọc, ta phá ngay cả các thế lực các nước nhỏ ta cũng phá hết, à mà mấy cái tên này ngươi cũng chả biết đâu. Đúng như ngươi nói, khoảng thời gian này ta có chơi lớn một chút...
Thiên Long vào vấn đề chính:
- tại sao tên kia lại biết con ở đâu? xin sư phụ nói rõ.
Lão già hừ một cái:
- đều là lỗi của ngươi, người mà ngươi giết hôm thanh trừ giang hồ biệt hiệu là Hoa Hồng Đen, tên đó ngoài nhanh ra còn có một thủ đoạn làm lên tên tuổi, đó là chiêu Vạn Lí Truy Hương, tên đó rắc mùi hoa hồng lên người ngươi cho dù ngươi có tắm sạch cỡ nào cũng không phai được.
Thiên Long ngớ ra, hèn chi con bé kêu mình có mùi hoa hồng dịu mà cứ cãi, mà mùi của bản thân thì bố ai mà ngửi được, có mùi quái gì đâu?
- vậy giờ phải làm sao?
- yên tâm ta đã chuẩn bị hết rồi, bên ngoài có một cái bể nhỏ ta trộn máu thú và chút vật liệu, ngươi hãy đi tắm trước đi.
- được.
Nửa tiếng sau tắm rửa sạch sẽ Thiên Long vào nhà vận động tý, ngồi vào bàn hỏi:
- vậy bọn chúng đến đây làm gì?
Lão già làm ngụm trà nhàn nhã nói:
- nghe nói là tìm báu vật thời cổ, đêm mai báu vật đó sẽ hiển linh tìm chủ, ta đến đây tìm ngươi cũng là vì chuyện này đây.
Thiên Long hỏi:
- tìm con làm gì?
Lão già giáng cho Thiên Long một cái cốc rõ to mắng:
- ngươi ngu cũng đừng chiếm hết phần người khác vậy chứ? đương nhiên là ta cũng có chút để ý cái báu vật kia, tuy biết cái vật kia tự hiển linh tìm chủ, thế nhưng cũng phải đi xem cho biết chứ!
Thiên Long nghiến răng nghiến lợi nói:
- già mà ham của lạ!
- hừ.
Nhớ ra thứ gì đó Lão già nhìn Thiên Long chăm chú cười gian xảo nói:
- qua đợt này ta sẽ ẩn cư giang hồ, ngươi cũng đừng có sợ bọn Linh Lung Tháp quá, nội bộ bọn chúng đang loạn hết lên kia kìa.
Nhìn mặt sư phụ cười gian Thiên Long lại tò mò, lão già này lâu lâu mới xuất hiện một lần, xuất hiện được một chút lại đi mất không còn cái bóng.
Hai người bàn chút việc vặt Thiên Long liên lạc với tuấn, phải gọi đến cuộc gọi thứ 3 Tuấn mới bắt máy.
- alo.
- tao Thiên Long đây!
Thiên Long nói xong còn nghe thấy đầu dây bên kia thở dài nhẹ nhõm mệt mỏi một cái, chắc thằng này đã lo lắng sốt ruột lắm đây, không đợi Thiên Long hỏi Tuấn biết ý nói luôn:
- con bé tao xin nghỉ cho nó ít bữa rồi, hiện tại tao dẫn nó đi chơi ít bữa, mày ẩn đi một thời gian cũng được.
- ừ đành vậy.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, đêm xuống trong sự im lặng đáng sợ, lão sư phụ và Thiên Long cùng nhau trong tối nhảy lên một tòa nhà cao, hai bọn họ liên tục di chuyển để truy tìm Cửu Long huyết Phi Thiên Ấn, đất Sài Thành quá rộng lớn, thế nhưng không quan trọng, đến nửa đêm 12h Cửu Long huyết Phi Thiên Ấn sẽ bị thiên địa bài trừ hiển linh, khi đó chỉ cần chờ cướp nữa là ok.