Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 313: Vào viện lão đại




~ Thánh Nữ Thanh Niên Cung đâu… Ta muốn gặp…

Vũ Mạc bị đánh tức giận hét lớn, vận thêm chút lực lượng làm âm hống của hắn to còn muốn hơn chục cái loa thùng, làm cả đám học viên sợ vỡ mật, mặt ai cũng xanh mét không còn giọt máu, tùy tiện gọi tên Thánh Nữ đã là trọng tội, hống to như vậy sẽ bị coi là phạm đạo sẽ bị nhốt vào ngục tối mặt đen của Thanh Niên Cung.

Mọi người sợ hãi không như dân Đông Lào, họ giữ mạng chạy mất dép, nhà ai lấy về không dám ở gần đám Lý Kiệt nữa, chỉ trong chốc lát chỉ còn hai bạch y đệ tử canh cửa, hai cô bé nội biện đệ tử và vị nữ tu tiền bối, năm người sợ hãi đứng im một chỗ không dám cử động, họ sợ.

~ Làm gì mà dữ vậy?

Thấy biểu hiện của tất cả mọi người khiến cả đám cũng rân rân sợ hãi, bây giờ họ chỉ cầu mong, cầu mong hi vọng Thánh Nữ Thanh Niên Cung là lão bà của lão đại thật, nếu mà hai bọn họ mới bỏ nhau, Thánh Nữ nhất định sẽ đùn đẩy tức giận lên đầu họ, vậy coi như Thiên Long đi tắm sông hoàng tuyền rửa tội cũng không hết tội.

~ Ai kêu ta đó… có ta đây…

Hư Huyễn xuất hiện rồi, nàng muốn đến phòng sư phụ, đi qua cổng thì bị réo tên, trong âm thanh còn có nồng đậm giận dữ, nàng vô cùng thắc mắc, ta còn chưa đụng đến ai luôn đâu, ta mới từ viện của ta đi ra, ta chưa hề chọc xù lông ai luôn á, Hư Huyễn nào biết Vũ Mạc giận dữ là bị đánh, chứ có biết giận nàng đâu, đây chỉ là hiểu lầm.

~ Thánh Nữ…

Năm người của Cung thấy Hư Huyễn đều cúi đầu muốn chạm đất, họ còn không dám ngẩng lên liếc nhẹ Hư Huyễn, một là quy luật hai là sợ, sợ Hư Huyễn giận dữ.

~ Biểu tẩu, còn nhớ ta không? Ta là Lang Khắc Hàn khi trước mình gặp nhau ở đấu trường này.

Thấy Hư Huyễn Lang Khắc Hàn vội vã đá mọi người ra đi lên, hắn hiện tại chỉ sợ Hư Huyễn không nhớ hắn thôi, mà nhớ ra thì coi như nước chảy ra sông không lo tương lai nữa.

~ A… Lang Khắc Hàn ca ca… Quy Khứ Hồi ca ca… còn nhiều người nữa ta đều gặp qua rồi, nhưng mà sao các ngươi thảm vậy?

Hư Huyễn nhìn mọi người thì ngẩn ra, gặp hết rồi nha, Sở Tiêu và Vũ Mạc hai tên này đã gặp rồi, là thí sinh của lần đấu võ lần trước, Lang Khắc Hàn, Quy Khứ Hồi, Mộc Hồng Lai, Lý Kiệt, Tùng Khúc, năm người này thì là huynh đệ vớ Thiên Long cái này nàng biết, trước đi mạo hiểm chung còn gì nữa, không phải người quen nhưng là người thân.

~ Cái này á hả? Đều là lỗi của Thánh Nữ muội.

Lang Khắc Hàn tức giận chỉ Hư Huyễn mắng, đều lỗi của muội hết đó, do Hư Huyễn chưa chính thức được Thiên Long rước về một nhà, mà nơi đây ai cũng trên nàng cả chục tuổi, có người hơn cả hai chục tuổi, gọi Hư Huyễn là đại tẩu vẫn không được thuận mồm mấy cho lắm, gọi là muội muội thì vẫn hợp lý hơn.

~ Muội thì có làm gì sai đâu? Mấy hôm nay ở trong viện này, không ra ngoài luôn á, xong khi nãy mới đi ra viện, chưa hề đụng đến mấy ca ca luôn nha…

Hư Huyễn không hề biết gì hết, cái gì đều là lỗi của ta? Ta đây vô tội từ đầu tới chân, không hề luôn, đừng có đổ lỗi vô cớ như thế.

~ Còn chối hả? Mấy ngày trước lão đại hóa Hắc Long chạy đến Thanh Niên Cung, hắn còn nói kẻ nào đụng đến nữ nhân của ta đều phải chết, xong hắn chạy đến đây, trên đường đi bị kẻ địch cản, chúng ta đến kịp đánh nhau ba vạn mấy ngàn hiệp để lão đại đi trước, xong bọn ta bị truy sát đến tận đây, còn lời gì để chối nữa không?

Tùng Khúc thở hồng hộc buồn bã, lão đại cứu được mỹ nhân không quay lại đón họ với, để cả đám phải nhảy xuống bùn trốn chạy, bay lên không trung chạy rẽ đất khi bị kẻ địch thả ong truy sát, nhiều lần đã xuýt được gặp được cả ông bà ông vại.

~ Oa… Trước tiên muội cảm ơn mọi người, sau cùng muội cũng xin lỗi để mọi người cực khổ, à đúng rồi, để muội dẫn mọi người đi tắm rửa, trên đường kể muội chuyện mấy hôm trước với ạ, nghe thích ghê…

Hư Huyễn không hổ danh Thánh Nữ, được dạy dỗ rất gắt gao, cái gì thì cái, trước tiên là lễ phép, sau cùng là thái độ, ăn nói có chuẩn mực ai chả thích, đầu tiên cảm kích mọi người để lấy thiện cảm, sau đó xin lỗi để nịnh nọt làm mọi người nâng nâng, cuối cùng đòi hỏi một chút tiện nghi thông tin, mọi người sẽ rất sẵn lòng.

~ Mua mau… trên đường vừa đi vừa kể.

Nghe giọng ấm áp của Hư Huyễn làm mọi người cảm giác vơi đi được cả mười phần áp lực mất hôm nay, họ cảm thấy Thiên Long có phúc hưởng thật, có một lão bà vừa dễ thương vừa lễ phép, thái độ ngoan ngoãn như vậy ai mà chống cự cho nổi, nếu Thiên Long mà biết cả đám huynh đệ nghĩ gì chắc hắn bấm huyệt bất tỉnh luôn, đó là các ngươi thôi, Hư Huyễn nàng ấy mà tức lên coi, hay buồn buồn không việc gì làm ấy, nàng không nổi máu cắn ta cũng là xách tai túm tóc ta lôi như con đẻ.

~ Đó là Thánh Nữ pha ke hả?

~ Không biết, hình như đó là hàng giả thì đúng hơn.

~ Nhất định là mạo danh Thánh Nữ.

Năm người còn lại lẩm bẩm trong tuột độ sợ hãi, Thánh Nữ Thanh Niên Cung được mệnh danh là thanh sắt đóng băng mới được vài cái vạn năm thôi, kiệm lời đến mức phát cáu, không ngờ hôm nay lại lễ phép, nho nhã, đã thế lại rất ngoan, đây hoàn toàn không phải là cái Thánh Nữ mà họ nghe đồn a.

~ Hihi… oa… Thiên Long hắn kêu vậy thật sao?

~ Ơ chả thế à, mọi người đều nghe rõ mà…

Hư Huyễn nghe đám Lang Khắc Hàn kể chuyện làm lòng nàng nở hoa hạnh phúc, Thiên Long chuyên gia chọc nàng giận không ngờ khi ở xa nàng lại tâng nàng cao chín tầng mây với mọi người, khi nàng gặp nguy hiểm còn tuyên bố thẳng thường đu gj đến nàng đều phải chết, ui ui… lão công nhà ta từ khi nào lại thương ta vậy rồi????

~ Đây là viện của Thiên Long, mọi người vào đi, tên bại hoại đó chả bao giờ chịu ở viện đâu, toàn ăn không ngồi rồi ở viện muội, mọi người tùy tiện đi.

Hư Huyễn nói đến Thiên Long toàn ở viện nàng khiến hai má hồng lên có thể thấy rõ, ở viện nàng không đè nàng ra hiếp thì còn làm gì nữa, ngại chết mất.

~ ok ok… Muội đi làm việc đi, để bọn ta tự xử!

~ Dạ… vậy muội đi đây.

~ Ok…

Tiễn biệt Hư Huyễn mọi người chờ Hư Huyễn đi khuất bóng đi thật xa, sau đó cả đám ánh mắt liếc liếc gian xảo nhìn nhau.

Ầm…

Bảy người đỏ mắt lao đi đủ phía, cái họ muốn là phòng tắm, thằng nào tìm được trước thì tắm trước.

Ủm…

Ủm…

Ủm…



Tùng Khúc mò được phòng tắm hắn liền khóa trái cửa ngay, mọi người không làm sao được lao ra cái hồ nhỏ sau viện, hồ nước trong veo có thể thấy cả đáy, ấy mà cả đám nam nhân lao xuống làm cái hồ nhỏ đen xì, cá koi nổi hết lên mặt hồ sủi bọt mép.