99 tuổi thì có nhiêu đâu, chưa được một góc nhỏ của cường giả, 99 tuổi thì đầu óc vẫn còn minh mẫn như thanh niên chán, người ta cả 9 ngàn tuổi vẫn đang nhớ rõ cẩn thận từng câu nói một kia kìa, không làm sao được, Thiên Long lại là kẻ không chịu ngồi yên chịu trói, đưa chum rượu cụng với Hư Chiến Hồi rõ vang:
~ Tiểu bối đa tạ lời chúc có cánh của tiền bối, thôi, gọi Nhạc Phụ luôn đi, ta chúc ngài sống lâu trăm tuổi thọ tựa năm nay, nào… Uống!
~ Phụt.. Khụ Khụ...
Nghe Thiên Long chúc tý nữa thì Hư Chiến Hồi phun ra máu chứ không phải ra rượu nữa rồi, trợn trắng mắt nhìn Thiên Long, ta năm nay đã chín chín rồi thằng bố láo, lại còn cho chắc sợ ta chết hụt, Thọ Tựa Năm Nay! Lịch âm năm nay chỉ còn tính theo đầu ngón tay nữa thôi đó a, thằng con rể do đích thân con gái mình chọn đây ư?…
~ được được… ta xem ta say trước hay ngươi say trước!
~ ta lại chưa ngán thứ gì, thiên tài ta đạp dưới chân dăm ba cái rượu, nào cạn!
Thiên Long phất tay có thêm hai mươi vò rượu nặng xuất hiện, lần này Thiên Long muốn giết vị nhạc phụ mới nhận này, ý Thiên Long là chờ ta chút, ta giết xong lão đầu này ta ra ta giết luôn thằng oắt bóp cổ lão bà ta ngoài kia.
~ Con bé Hư Huyễn đâu rồi nhỉ?
Ôm bé Thước Thước đang ngủ trong lòng, nằm trong lòng mẫu thân cô bé ngủ ngon luôn, Hàn Linh mẫu thân hai cô bé xoay đi xoay lại hỏi, Thiên Long gãi đầu nói nhỏ:
~ Huyễn Nhi nãy khóc mệt, đang ngủ ở bên phòng ta, có mấy tỉ muội chăm sóc, chắc không sao đâu!
~ Cũng tại ngươi hết!
Hư Chiến Hồi vỗ cái bốp vào đầu Thiên Long một cái, làm Thiên Long hoa hết mắt đom đóm bay đầy đầu, trong lòng thì nghiến răng đọc thần chú: Nhịn! Phải nhịn, theo phép không được đánh Bố Vợ… Ta Nhịn!
~ A… lát còn phải đánh nhau, ngươi ép nó uống rồi tẹo nó trực tiếp ngỏm thì sao hả?
Hàn Linh vội lên tiếng, thấy cả hai đã uống hơn một nửa số rượu, mà toàn rượu nặng, nhìn qua Thiên Long thì thấy hắn vẫn tỉnh như chưa uống, chỉ là phải dựa tường mà ngồi hai mắt vô thần nhìn một ra năm thôi, may quá, vẫn chưa nhìn một ra mười là tốt rồi.
Hàn Linh nhắc nhở đã muộn, hai tên bất tỉnh từ hồi nào rồi, chỉ là không biết tại sao mắt của hai người lại vẫn trừng nhau mở to, đây là sống không giết được ngươi chết vẫn phải mở mắt nhìn ngươi chết trước mà.
~ Alo… Alo… Alo… Ta xin trân trọng giới thiệu, trận thứ 2 bắt đầu, chiến đài đã sửa tương đối hoàn chỉnh, xin mời thí sinh Ma giới và bang chủ Hắc Long lên chiến đài!
Giờ lành đã đến, trọng tài lao lên bục hống lớn, trận chiến thứ hai bắt đầu.
~ haha… Ta cược hết gia sản vào Thánh Nữ Ma giới, kaka… lần này ta xin phát tài trước… đúng là thời tới cản không kịp mà…
~ Đúng thế… từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên ta đánh cược mà có thể biết trước kết quả…
~ Haiz… ngày xưa ta cố gắng duy trì sự nghèo khó, không ngờ bây giờ tiền bạc ập tới, ta cản không nổi…
…
Khán giả khắp nơi bàn ra tán vào, họ dùng gia sản nhà mình đập thẳng mặt Thanh Ngọc Diệp, không hề khoan nhượng, lần này mọi người xuống xác Thanh Ngọc Diệp. Ai… Ai… Ai nữa… Ai trồng khoai đất này, Thiên Long thua chắc rồi.
~ Mời Hắc Long vào vị trí!
Thấy Thanh Ngọc Diệp đã lao lên ứng chiến sẵn sàng đầy đủ, mà mãi chả thấy Thiên Long đâu, cái này làm mọi người vô cùng hoang mang, chạy rồi á hả? Nghi lắm nha.
~ Bang Chủ đâu rồi a…
~ Lão đại chạy đâu rồi.
…
Cả đám Lang Khắc Hàn rối rít lên, Tuyết Hàn Mặc và Tuấn nhảy cẫng lên đi tìm mọi ngóc ngách, lần này mà lề mề như lần trước là trực tiếp bị loại đó a…
~ Đây đây đây… việc gì mà căng thế? Chờ chút không được hả?
Làm mọi người trợn mắt há mồm, cằm ai cũng muốn chạm đất, một đại hán đen hôi khoác vai Thiên Long lảo đảo đi đến, đằng sau Thánh nữ Hư Huyễn và chất nữ Cung chủ Hư Thước Thước che mặt ngại ngùng theo sau, ngại muốn đào một cái lỗ chui xuống cho xong.
~ Con rể… ta chúc ngươi có một chuyến du lịch hồn du địa phủ, đi chán rồi đi luôn, đừng quay về tìm ta!
Vứt Thiên Long lên chiến đài như vứt đồ, Hư Chiến Hồi nặng nhọc quay lưng lảo đảo đi về, làm hai cô bé đỡ hắn muốn gãy lưng.
~ Chúc Nhạc Phụ đại nhân Bách Niên Giai Não, ta nếu có xuống đó thật… ta nhất định sẽ thuê rạp chờ ngài xuống ăn hội!
Thiên Long đứng trên chiến đài lảo đảo quay đầu lại chúc những lời thật tâm nhất đáy lòng, cho dù ý thức mong manh dễ vỡ, Thiên Long vẫn quyết đấu với vị nhạc phụ đến phút chót.
~ Haha…
Khán đài nhìn Thiên Long và Hư Chiến Hồi không nhìn được mà cười rộ lên, ngay cả Thanh Ngọc Diệp tảng băng vạn năm cũng phì cười nhẹ nhàng sau lớp mặt lạ, trên đời lại có hai cái con người chết đến nơi rồi mà vẫn thong dong như đi trong hậu hoa viên, nhạc phụ không ra nhạc phụ mà con rể cũng không ra con rể.
~ tới đi…
Thiên Long lảo đảo lúc bên trái lúc bên phải đưa tay ngoắc ngoắc Thanh Ngọc Diệp lên trước, mà Thanh Ngọc Diệp lại cứ có cái giác mình chỉ cần lao lên búng một cái Thiên Long liền nằm la liệt dưới sàn.
~ Grào……
Ma Kiếm bay ra, Ma khí bùng nổ, đốt cháy một thiên địa sau lưng, khí thế hãi hùng trên đầu Thiên Long một đầu Hắc Long hình thành, không gian bạo liệt sụp đổ hư ảnh núi thây biển máu chất chồng như núi, Thiên Long triệt để phóng thích Ma khí làm không gian trở lên khó thở hơn bao giờ hết, ngay cả bên ngoài những kẻ ngồi gần Thiên Long đều tự bóp cổ mình ánh mắt đỏ rực tia máu, đó là bị nhiễm Ma khí hiếu sát, trong đầu họ đã bị Ma khí của Thiên Long ăn mòn ý thức trở thành một Ma đầu chỉ muốn giết người.
Rặc… Rặc…
Bỉ ngạn hoa bắt đầu đỏ rực chiến đài, hơn ai hết Thanh Ngọc Diệp biết Thiên Long là kẻ khó nhai, cần phải tập chung tinh thần.
~ Thù cũ ta trả ngươi… Ta là kẻ ghi nợ có lãi, ta không phạm ngươi nhưng ngươi phạm ta, dù là Ma nữ ta cũng giết!
Thiên Long đạp chân lao lên, Ma kiếm toát ra vẻ ma mị bổ đôi thiên địa lao vào mi tâm Thanh Ngọc Diệp.
~ Hừ…
Thanh Ngọc Diệp cảm thấy bị xúc phạm danh dự, nàng muốn giải thích nhưng thôi, vì kiệm lời lười giải thích, nàng rút Thanh A Tu La kiếm ra, khí thế bùng nổ, sau lưng nàng không gian bị bẻ cong bạo tạc tạo ra những vụ nổ không đáng có do súc tích áp suất khí quyển.
Ầm Ầm Ầm…
Thanh Ngọc Diệp lao vào Thiên Long, A Tu La kiếm tỏa ra khí tức tử vong, một hướng bạo nổ đâm thẳng đan điền Thiên Long.
Người có ý mà đối thủ vô tình, Thiên Long xuất kiếm giết tới, nhưng không lao vào Thanh Ngọc Diệp mà lao thẳng vào phù văn mà công kích ầm ầm, làm Thanh Ngọc Diệp đánh hụt vào không trung, nàng tức quá quay lại thấy Thiên Long găm vào phù văn bảo vệ thư thế hình chữ đại từ từ trượt xuống sàn.
Thử xem lén suy nghĩ của Thiên Long một cái, cô nàng muốn nôn thốc nôn tháo hoa mắt chóng mặt, tại trong đầu Thiên Long bây giờ như một mê cung, mặt trời mới phân chín cái tròn đẹp treo trên đỉnh đầu, đừng bảo sao thân em vừa trắng lại vừa tròn, hơi chói một tý… nhưng mà không sao. Thanh Ngọc Diệp xem lén có mỗi cái thôi mà lảo đảo hoa mắt.
Thiên Long thì khóc không ra nước mắt, cố khóc tiếng Mán mà không nổi, Thanh Ngọc Diệp cô nàng chỉ cần di chuyển hơi nhanh một tý thôi, là y như rằng có vài trăm đến vài ngàn cái tàn ảnh phía sau, làm Thiên Long ôm cột đứng không vững, hối hận nồng đậm! Nếu biết Nhạc phụ đô bất tử Thiên Long thà chết không chiến!