Nhất m Địa Ngục của Ma Vương là một nơi nhộn nhịp linh hồn, không hề biết hai chữ hiu quạnh là gì, linh hồn từ Thần Giới và Địa Cầu ra vào tấp nập, đặc biệt là Linh Hồn của Thần Giới, bởi vì Thần Giới to lớn gấp trăm lần Địa Cầu, người trên đó cũng hiển nhiên đông hơn gấp N Địa cầu, lớn quá cũng là cái tội, oan hồn đi từ cầu Nại Hà bên này tới đầu cầu Nại Hà bên kia của sông Vong Xuyên cũng hết vài năm âm giới.
Bên dưới cầu là dòng sông Vong Xuyên với các loại quái vật hung ác luôn trực chờ để cắn nuốt xé toạc linh hồn rớt xuống, không thể nói đây là sông được, bởi sông thì nó chỉ áp dụng vào Thập Nhị Mâu Lỗ của các Thất Hoàng Tử Ngục, còn cái sông của Nhất m Địa Ngục này nó phải nói là biển mới đúng, rộng lớn vô tận vô đáy.
Có thể nói, Thần Giới to nhất, rồi đến Ma Giới đứng giữa lại là Địa Cầu làm trung gian, khi hai đại thiên giới đánh nhau Địa Cầu đều phải cử người, thấp bé nhẹ họng ra can ngăn giảm hòa, thật bất công cũng không sai, hai thằng lớn như cái thùng phi đánh nhau, thằng to bằng cái ca uống nước phải ra can thiệp, đành thôi, thằng bé nhất vẫn là mình, hai thằng lớn đánh nhau sao chịu nổi, tục ngữ có câu, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, đây nếu cứ để hai giới to đánh nhau thằng chết trước là thằng ở giữa.
Dù sao đó cũng là chuyện xích mích của các Đại Năng tam giới, trở về đề tài mấu chốt, tại một nơi hiếm hoi của Ma Giới, một vùng đất ánh sáng tran hòa của vô vàn đom đóm tạo thành, hoa cỏ um tùm tươi tốt, tản mát khí tức thoải mái mát lạnh, những con bươm bướm tung tăng ca múa bên những bông hoa, thác nước đổ nhẹ nhàng từng bậc, mặt hồ im lặng không một gợn sóng, không sai, như mọi người đang tiên đoán, nơi đẹp đã nhất Ma Giới này chính là nơi ở của con gái Ma Vương.
Nói đến thân thế của cô nàng này thì có chút không được vui vẻ, nàng là do thiên địa nơi Ma Giới thai nghén ra, cũng giống Ma Vương, đều là con của Thiên Địa, lấy Thiên làm Cha lấy Địa làm Mẹ, họ được tôn vinh và sùng bái như một vị thần đúng nghĩa, được gọi là Thiên Sinh Linh Vật, Là tinh hoa của trời đất.
Lại nói đến Thiên Sinh Linh Vật, đó là những người được Thiên Địa thai nghén đã nói rõ, nhưng không phải lúc nào cũng là thai nghén ra con người, mà thường thì là một Hỏa Nhân Thạch, hay một Mộc Sinh Thụ, nói chung là quái vật đúng nghĩa, mỗi Thiên Sinh Linh Vật đều được Thiên Địa tặng cho một thiên phú bất phàm, có người thì có thể nhìn thấy suy nghĩ kẻ khác, có người lại thuần khiết không thể vấy bẩn dù có cố nhét vào đầu chúng, có người lại có khả năng điều khiển hỏa lực, thủy lực, thổ lực,... Chung quy đều sẽ có một thiên phú.
Ở đây tiểu Diệp là Linh Vật mang trong mình huyết mạch cao cấp trên mọi huyết mạch, thiên phú của nàng là có thể biết được suy nghĩ của kẻ khác. Thiên phú là xem trộn được suy nghĩ kẻ khác.
~ vù vù vù…
Từng tia kiếm quang rợp trời, trung tâm là một mỹ nữ đang múa kiếm, ánh mắt như sao trời làn da trắng đến biến thái, môi hồng răng trắng má hồng hai núm đồng tiền nhẹ. Mái tóc cột cao lông mày uốn lượn, vẻ đẹp này tuyệt không dưới Tinh Linh Nữ Hoàng, Tinh Linh Nữ Hoàng là thiên kiêu mỹ nữ trong Cửu Đại Kỷ Nguyên của tộc Tinh Linh, và cô nàng đang múa kiếm đây lại do đích thân Thiên Địa thai nghén, cho nên nhan sắc tuyệt không thua kém Tinh Linh Nữ Hoàng, cả hai đều sắc sảo tiên thiên được mệnh danh đệ nhất mỹ nữ hai giới cũng tuyệt không sai.
~ vù vù vù…
Chưa cần biết cô nàng Thiên Sinh này là vưu vật hay tuyệt thế thiên tài gì, chỉ cần biết khí tức cô nàng tỏa ra rất lạnh, lạnh tới mức khiến nội tạng của một Hóa Thần đứng cạnh cũng muốn đóng băng, nàng thu lại thanh kiếm vào vỏ, nghỉ ngơi một chút, nhìn về đằng sau những bông hoa bỉ ngạn đang tỏa sáng rực lửa, nàng thơ thẩn nhìn ngắm những bông hoa này đã xuất mười mấy năm, không thể phủ nhận bỉ ngạn hoa đẹp một cách quý phái ma mị, công pháp cô nàng tu luyện cũng là liên quan đến bỉ ngạn hoa không dưới tám thành, còn hai thành còn lại là A Tu La kiếm phổ!
~ hừm… tiểu Nặc, chúng ta đi qua biên giới bên kia dẫm đạp thiên tài bên đó rồi về thôi.
Từ trong căn nhà gỗ nhỏ phát ra vài tiếng lọc cọc… nghe những lời ấm áp của cô nàng lạnh giá một chú Gấu Trúc ục ịch chạy ra, cái tướng tròn tròn cùng khuôn mặt khá đáng yêu của nó khiến điệu bộ chạy khiến không ai nhịn cười nổi, rất ku te.
~ ò ò..
Thở hổn hển đi sau chân cô bé tiểu Diệp, bởi con gấu Trúc này nó to quá rồi, không khác một con Ngao Tây Tạng trưởng thành, còn muốn cao hơn cả cô bé Tiểu Diệp 1m85, cỡ này bế là gãy sống lưng còn kịp.
Quan trong là bế không có được, vừa chạm vào sinh vật sống là liền được đưa đến cửa phủ nhà Thất Hoàng Tử Ngục ngay và luôn.
Nhưng lời nguyền này vẫn chưa đạt tới trạng thái đỉnh phong, vì thế vẫn có thể khắc phục được, Ma Vương đã đích thân lặn lội tam Giới, kiếm những vật chất quý hiếm, về chắt lọc tinh hoa tạo hình một đôi găng tay cho tiểu Diệp, sau này thì không biết sao chứ hiện tại đôi găng tay mỏng như da này vẫn phát huy tốt công năng.
Mà cũng đừng nghĩ con gấu Trúc ăn hại ục ịch kia ăn hại, nhìn vậy thôi, một thân nhất cấp yêu thú cao giai, Hóa Thần thất phẩm đó a, cỡ một thành phố nó vả cái bay màu hết!
Cô bé đi đến nơi tổng bộ của Ma Vương, được tin con gái đến Ma Vương A Tu La đích thân ra đại điện gặp cô nàng, thấy con gái ngồi lạnh lùng trên ghế cùng con gấu đang lăn lộn trên sàn nhà, Ma Vương tươi cười đi tới.
~ haha… con gái ta đến là muốn đi rồi hả?
~ dạ đúng!
Ma Vương ngồi lên bảo tọa trầm lặng suy nghĩ, xong hắn cả mặc:
~ lần này đi con phải đem theo cao thủ Ma Giới ta đi cùng!
~ không muốn! Con là nữ nhi đó!
Tiểu Diệp từ chối thẳng thừng.
~ thì ta phái cao thủ là nữ đi cũng được mà?
~ không cần!
Thấy điệu bộ thà chết không muốn đem theo tùy tùng, Ma Vương cũng chỉ biết thở dài, nếu nói con bé mà nó đồng ý cho thì được, nhưng nó đã không cho, là cho dù có phái người bảo vệ trong tối cũng mất dấu ngay và luôn.
~ được rồi được rồi, khi nguy hiểm nhớ bóp nát ngọc giản độn thổ, cùng báo tin, ta sẽ lên đó san phẳng cái Địa Cầu trên đó!
Nghe phụ thân oai hùng nói lớn, tiểu Diệp chỉ biết chán nản, chỉ được cái mồm to, giới người ta đất tuy bé nhưng cao thủ cũng không thua kém ai đâu.
Để cô nàng bỏ đi, Ma Vương gõ ngón tay vào ghế ba cái, đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, bóng đen như u linh không đầu không chân lơ lửng trên không đợi lệnh, Ma Vương trầm giọng nói:
~ con bé tự biết lo cho mình, ngươi chỉ cần đến đại hội võ lâm chờ sẵn là được, khi có nguy hiểm hãy liền phá phù văn lao vào cướp người!
~ dạ!
~ vù…
U Linh biến mất, Hiển nhiên đã đi chuẩn bị, bất quá cũng nên đi sớm một chút, biết đâu trợ giúp được tiểu thư trên đường cũng không hay.
~ haiz… Ta lại sợ lần này đi lại là một kiếp nạn đánh dấu vào linh hồn bé bỏng con bé một cái thật đau a…
Với Tinh thần lực cực đại, Ma Vương đã siêu phàm thoát tục giới hạn một Ma Vương, đã có thể dự đoán trước được một chút may rủi trong tương lai, tuy không tu luyện vũ kỹ thiên cơ, nhưng lại có thể suy đoán trước được tương lai, đây không phải là giới hạn con người có thể làm được, đúng là Linh Vật trời sinh có khác, rất cường đại.