Ma Tôn Tại Đô Thị Huyền Huyễn

Chương 142: Đại Đế, Ma Tôn!




- A...

Hồng Lực bị một trưởng của một lão già đánh nát phần ngực, đám Đạo Tiêu hốt hoảng nhìn lại thì thấy hai lão già đang cười nham hiểm, vừa nhìn một cái họ lập tức biết ngay là ai, niên hiệu giang hồ một là Hỏa Quân lão nhân và một Hỏa Âm lão quái, hai lão già sinh đôi đã sống cả trăm năm.

Vì sao đang không họ đột nhiên đoạt mạng một người trong đám Đạo Tiêu, bởi vì một điều cực kỳ dễ hiểu, sư phụ của năm tên Đạo Tiêu là kẻ thù không đội trời chung của hai lão già, họ muốn giết sư phụ của năm tên Đạo Tiêu, và đã giết thành công, nhưng thù hận lâu ngày của các lão ai mà biết nó đã sâu đậm cỡ nào, hai lão thề phải giết cho bằng được đệ tử của tên đó, thế là từ mấy chục đệ tử nay chỉ còn năm tên Đạo Tiêu và một đám nhỏ nhỏ thực lực không đủ thí luyện ở nhà.

- nhị Hỏa tiền bối, hai người không thể đê tiện như vậy chứ? Chúng ta thực lực hoàn toàn không thể địch lại một ngón tay hai người, cớ sao hai người lại muốn truy cùng giết tận chúng ta?

Đạo Tiêu phẫn nộ gào lên, không ngờ một kẻ thứ hạng tiền bối, lại hạ thủ một chiêu tuyệt sát không để huynh đệ họ một đường sinh cơ.

- haha... Khi xưa sư phụ các ngươi truy đuổi, hãm hiếp đệ tử yêu mến của chúng ta nhiều ngày trời, đến nỗi nó chết khi đang bị sư phụ các ngươi đồi bại, thử hỏi ai mà chịu cho nổi?

Hỏa Quân lão quái phẫn nộ, nhưng cái phẫn nộ này nó cứ làm sao sao đó, như kiểu không phải vì đệ tử ruột của mình chết vì bị trưởng lão Thiết Giáp Môn hiếp chết, mà nó có mùi vị khác a.

Đúng vậy, đệ tử hai lão Hỏa này năm đó mới chỉ mười năm tuổi mà thôi, cái tuổi đang được hai lão cưng như con ruột, không ngờ bị hãm hiếp chết một cách tức tưởi, thù này đã ghim, điều tra ra tên đã hiếp chết đệ tử mình, hai lão Hỏa dành nửa đời còn lại đi giết hung thủ trả thù!

Đám Đạo Tiêu cũng không hiểu tại sao sư phụ mình sau lần đó về công lực đại tăng, tăng một cách biến thái, mặc dù sư phụ luyện là vũ kỹ thuộc hệ quang minh chứ không phải hệ ma đạo a.

- chết đi đám nhãi con.

Hỏa Âm lão quái phá nước lao lên giết, cả đám gần hai chục tên đệ tử Thiết Giáp Môn tụ lại đối phó với hai lão già này, họ chỉ có thể chống đỡ chút nào hay chút đó thôi, sức cùng lực kiệt hết rồi.

...

Thiên Long chậm rãi đi vào bên trong, đi một cách chậm chạp, bởi nơi đây không thể khinh công được, vì toàn bộ nơi đây toàn bộ là bẫy, cậu ta đang nhắm mắt, đi theo tâm của mình, tâm là cái gì thì phải hỏi cường giả.

- cạch cạch...

Đột nhiên đá phải một viên đá Thiên Long mở mắt ra, tới đây Thiên Long tuyệt không thể đi thêm được nữa, không biết thứ gì đang giam giữ mình, thứ sức mạnh vô hình kia khóa Thiên Long lại một chỗ chỉ có thể nhìn ngắm những thứ bên trong này.

- chuyện gì đây?

Thiên Long tự hỏi đầu gối mình, căn phòng này rộng như một sân đá bóng quốc tế, những cây cột cao ngút mây to còn hơn ba cái thùng phi, không phải vì cảnh đẹp mà Thiên Long choáng, mà là căn phòng kim sắc này làm Thiên Long choáng, cảm giác nhìn một ra hai là đây.

Căn phòng này khác bọt vô cùng, ví dụ một cái cốc đang ở trên khay, thế nhưng nó có một cái hư ảnh nằm dưới một hư ảnh bê tông nào đó, ba cây cột đình bên trong đây sừng sừng thật đó, thế nhưng hư ảnh của nó lại là đổ gẫy, bị chấn nát toàn bộ, hàng thật thì là hoành tráng mỹ mãn tuệ nhãn, nhưng hư ảnh lại là một quang cảnh đổ nát toàn bộ.

Đột nhiên Thiên Long nhìn thấy một con quỷ, chính xác là một đám hắc vụ đen xì từ trên cao toàn bộ nóc cung điện lao xuống, nó lao đến mà Thiên Long cảm giác từ xa khó thở như muốn đứt hơi, ngay cả gió tản ra từ người quỷ vụ đó cũng đã khiến Thiên Long ngạt thở, nó lao dần đến Thiên Long hung thần ác sát.

Thiên Long chỉ biết cười tự diễu, cường giả cấp độ này đã chủ muốn giết vậy giãy chết cũng như cá trên thớt thôi, chưa nghĩ được thêm xa, lập tức Thiên Long phải choáng váng, quỷ vụ bay xuyên qua người mình nhưng lại không gây một chút sát thương nào, là hoàn toàn không một chút biểu hiện khác thường xảy ra.

Thiên Long tức tốc quay về sau, một đại hán đầu đội trời chân đạp đất, mình khoác khải giáp kim sắc óng ả, đầu đội vương niệm uy nghiêm, một thân cơ bắp hùng dũng cầm đại đao, hắn hiên ngang không coi quỷ vụ ra gì, một đao đưa ra đối chiêu, một chiêu chạm nhẹ sóng xung kích chấn nát toàn bộ đại điện, chiến đấu tiếp theo Thiên Long hoàn toàn không thể nào xem tiếp được nữa, hai mắt Thiên Long bắt đầu rỉ máu, đầu đau như búa bổ đôi, chiến đấu cấp bậc cường giả này đã thoát khỏi phạm trù Thiên Long có thể hình dungvaf lĩnh ngộ.

Hoàn toàn không thấy gì nữa rồi, một cái chớp mắt của cậu ta là cả ngàn vạn chiêu đã xuất của hai cường giả, Thiên Long lập tức nhắm mắt tịnh tâm, theo bố cục Thiên Long có thể đoán một bên là Ma tôn và một bên là Đại đế, nhưng không biết thời của hai kẻ đại năng này là thời nào, cảnh vật bắt đầu từ thật thành giả, từ những thứ đẹp lộng lẫy nguy nga đã và đang đổ nát bạo liệt nằm vừa khít với các hư ảnh đổ nát của nó.

Khi Thiên Long mở mắt mọi thứ toàn bộ đã biết mất, một cung điện xa hoa lộng lẫy đã tạo thế một cách vi diệu thành hư ảnh, hư ảnh từ giả thành thật.

Xác Đại Đế tươi cười chết trên bảo tọa, xác Ma tôn cũng hóa thành vài tia quỷ vụ trên một bảo tọa đối diện, kết quả... Đồng Quy Vu Tận!

- - Tách...

Đột nhiên từ ngoài một thiếu nữ độ tuổi xuân xanh, nét đẹp động lòng người tựa tiên nữ giáng trần, khuôn mặt đau đớn đang khóc lóc sưng cả mắt chạy lại chỗ đại đế lưng hùm vai gấu, nàng ta quốc sắc thiên hương một thân hồng nhan không chờ một giây ôm chầm lấy cổ Đại Đế, mặc cho một ngọn giáo với mũi giáo đã xuyên qua ngực Đạo đế vài chục phân.

- xụt...

Một âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu Thiên Long, bởi vì nãy giờ Thiên Long coi chỉ là hư ảnh đào đâu ra âm thanh, vậy mà một tuyệt sắc hi sinh, họ nói gì thì Thiên Long không biết.

Đại Đế cười ôn hòa tay trái ôm lấy tiểu tiên nữ của mình, tay phải dồn toàn bộ thực lực còn lại cầm lấy không khí, không gian nơi bàn tay vị Đại Đế chợt bị xé rách ra một hố đen, các vết nứt không gian tỏa ra những vầng hào quang rực rỡ, ngài Đại Đế lấy trong không gian bị xé rách ra một tấm thẻ, truyền một tia ý chí vào đó, rồi hất tấm thẻ bài lên không trung cho nó xoay chơi trên đó, cuối cùng thì cũng đã nhắm mắt xuôi tay.

Thiên Long nhìn qua phía bên Ma Tôn, đột nhiên Ma khí cũng cuồng nộ gào thét đúc kết thành một tấm bài, nó bay lên không trung đối diện tấm kim bài của Đại Đế tranh phong tiếp, dù chết hai lão này vẫn tuyệt không chịu thua, Thiên Long cũng đến á khẩu với độ chất chơi của hai kẻ này rồi đấy.

Hoa Lạp Lạp...

Tiếng âm thanh của kính nát vụn, không gian đột nhiên được giải khai, Thiên Long đi lại bảo tọa Ma Tôn chỉ còn một mảnh vải đen vái ba cái, đi lại bảo tọa Đại đế vái ba cái, dù gì cũng là tiền bối, cũng là hai cường giả bậc nhất thế giới lúc đó, Thiên Long tuyệt đối tin hai người này là cao thủ khi đó.

Vái xong đột nhiên hai tấm Kim và Hắc bài xuất hiện, chúng tạo thành một hình vô cực xoay với tốc độ cứa hỏng không gian quanh nó vài thước.

Thiên Long quỳ xuống đối diện hai tấm kim bài vái chín cái, đưa hai tay lên không trung, nếu có duyên với Kim bài vậy Thiên Long nguyện bỏ tà theo đạo, nếu có duyên với Hắc bài, vậy Ma vẫn hoàn Ma!