Thiên Long nhảy dựng lên khi đang kiềm chế được, giả vờ lắc lắc đầu choáng váng, cô nàng Hoa Tùng Nương bò dậy khỏi mặt đất hình người, nàng ta nhìn Thiên Long nghiến răng ken két, hận không thể nhai xương Thiên Long một cái cho hết tức.
- đi tiếp.
Không khí trở lên căng đét cho đến khi Đại sư huynh thúc dục mọi người, Thiên Long cười khan lập tức đi kế cuối, trong hang động không có gì gọi là sạch sẽ, mọi người phải chui vào nhiều chỗ chật hẹp khó tả, đi xuyên qua các huyệt nước bẩn để tiến về phía trước, khi vừa tới một không gian rộng lớn, dưới này hiện tại đã không có ai, cả sáu người tiến dần đến.
- oa oa...
Mọi người đồng thanh hét lớn, mật đạo rộng lớn nhờ một mồi lửa đã có thể sáng rực, bởi vàng bạc quá quá nhiều, chưa cần nói đến biểu hiện của đám Đạo Tiêu, Thiên Long hai mắt tỏa sáng ánh kim cháy rực tỏa sáng cả căn phòng, đời này nhìn thấy nhiều vàng như vầy coi như sống không phí rồi.
- mọi người tự chọn đi.
Nhị sư huynh Ô Mã Lai lên tiếng, nhiều thì nhiều thật nhưng không đem đi được nhiều, chọn cái thứ gì đắt giá nhất gọn nhất mang theo.
Thiên Long mặc kệ bọn họ, nhảy lung tung, bề ngoài tỏa ra là một kẻ ham vật chất hàng thật giá thật đúng chất, nhưng bên trong ánh mắt Thiên Long lại ngược lại hoàn toàn, cậu ta liếc qua những nơi khác một cách tỉ mỉ, rất nhiều đồ án trên tường cùng cách sắp xếp những viên Minh Châu tại sao chúng lại có thể đứng thẳng, Thiên Long chăm chú nhìn hết, cuối cùng để không bị quá hớ Thiên Long vơ bừa một viên đá mà cậu ta cảm thấy khác lạ nhất nơi đây nhét túi, vậy được rồi.
- Tiểu Long, ngươi lấy được thứ gì vậy?
Hoa Tùng Nương hướng Thiên Long rải mị lực, nàng ta chưa quên thù Thiên Long đè lên người, không biết vô tình hay cố ý, thù này đã ghim, phải phục thù.
- ta thấy viên đá này mà làm nhẫn cưới thì đúng là tuyệt vời, vợ tương lai của ta nhất định sẽ thích!
Thiên Long không giấu diếm đưa viên đá ra vuốt ve cảm xúc tỏa ra tận đáy lòng.
Cậu ta không cần nhìn lên mà chỉ cần cảm nhận, vậy cũng biết cả năm tên kia đang nhìn mình với một ánh mắt khinh bỉ cỡ nào.
- Rầm... Rầm....
Đột nhiên một cơn địa chấn vang lên, mọi người lập tức về thế phòng thủ, chợt không còn một tiếng động nào nữa, biết là chuyện không thể nào dễ dàng như vậy Đạo Tiêu nói:
- tiếp tục di chuyển!
Mọi người lập tức tiến về phía trước, Thiên Long cảm thấy một cái khí tức phô thiên cái địa, rộng lớn bao la đang gần đây, cố hít một hơi kinh hãi thật sâu bắt đầu tiến tiếp, không ngờ nơi đây lại có cường giả, từ giờ phải chú ý hơn.
- Rầm Rầm Rầm...
- - Ọc Ọc Ọc...
khi chui ra khỏi một lỗ hang động, một tràng cảnh khiến mọi người choáng ngợp, ai cũng vận khí bảo vệ cơ thể dưới nước, toàn bộ nơi đây rộng lớn bao la, là dưới nước nhưng không biết là độ sâu bao xa, đang có năm mươi người của ba môn phái và cả những mạo hiểm giả được mời đều có ở đây, họ đang chiến đấu với một con Lươn Điện dài 10 trượng một trượng đang khí thế đánh nhau, không nghĩ nhiều đám Đạo Tiêu lập tức gia nhập chiến trường.
Thiên Long đứng một bên xa xa hỗ trợ thôi, cậu ta tới giờ vẫn có chút ám ảnh điện lưỡi, bị Thọ chơi một vố sợ tới già, một con lươn điện Nhất cấp yêu thú trung giai, tương đương Hóa Thần Tam trọng, tuy chiến đấu với hơn năm mươi tên Nguyên Anh xen lẫn vài tên Hóa Thần nhất cấp, Lươn thú vẫn giữ được thế trung hòa không thất thủ.
- con Lươn thú này thuộc Kim hệ yêu thú!
Thiên Long vê cằm như cụ non phán hệ yêu thú, nhìn con Lươn thú phóng điện choẹt choẹt Thiên Long cho tiền cũng không đánh, dù biết là ăn lại thì sao, thà cho chúng mày đánh ta thành đầu heo, vậy cũng đừng mơ ta chơi với con lươn kia, đau còn hơn bị giật.
- haiz..
Nhìn từng đứa, từng đứa bị tia điện phóng chết Thiên Long thở dài không thôi, đang yên đang lành ra đây đứng không thích, cứ chui vào vùng có điện để nó giựt chết, cái này là chết ngu chứ chết vinh gì.
Tên vô sỉ này, Thiên Long thừa biết may mà có đám người kia quấy rối con Lươn thú cho cậu ta đứng chơi, nhưng với cái tính bố đời của Thiên Long thì cậu ta vẫn thở dài chửi đám ngu.
- không thể nào nơi đây có yêu thú nhưng lại không có bảo vật!
Thường thì yêu thú nó là linh vật thủ trận, thủ động, thủ bảo vật, thủ chủ, thủ Thiên Đạo. Mọi võ giả gặp yêu thú thường bỏ đi chứ không trêu, Thiên Long không thèm đứng một bên trợ trận hồi phục sinh cơ cho đám Đạo Tiêu nữa, cậu ta lập tức bỏ đi.
Đi tận sâu xuống dưới đáy, Thiên Long phát hiện một cái cổng rộng lớn, nó tỏa ra kim quang kim sắc hào nhoáng, to lớn còn muốn hơn cổng trời, trên nền đất là đồ án một một thứ gì đó nhìn vào đau mắt cực kỳ.
Thiên Long làm sao mà biết mấy loại trận pháp thời tiền cổ cho được, đây là trận pháp khai thiên, là trận kích hoạt một lượng lớn năng lượng để mở hai cánh cửa nặng bằng ngàn con voi Châu Phi cộng lại mới được một cánh. Đột nhiên trong đầu Thiên Long đau nhói, có một giọng nói đang gầm gừ truyền vào ý thức cậu ta:
- Thối Thủ Cước Liên, Đông Tây Một Trượng, Nam Bắc Một Li, Quỷ Trảo Xuất Chiêu, Nhất Nhị Tam Tinh,...
Thiên Long vội vã ghi nhớ lại, biết Hắc Long trong Thất Tinh Long Mạch đang chỉ dẫn, Thiên Long tức thì làm theo, cậu ta liên tục xuất những chiêu thức và thế huyệt, liên tục quyền cước vào từng điểm sáng nhỏ trên trận pháp, cuối cùng giai đoạn kết thúc, Thiên Long ném viên đá ngũ sắc vừa lấy được ở huyệt động bên trên, hèn chi cứ cảm giác viên đá khác lạ, không cần chỉ điểm Thiên Long cũng nhặt viên đá đó, bởi tiền bạc Thiên Long không thiếu, kim cương đám nữ nhìn đã chán, đem viên đá này về làm trang sức cho họ thì tuyệt vời, đây có thể là hên mà cũng không phải là hên, viên đá Thiên Long chắc chắn là nhặt, nhưng tuyệt không biết công hiệu của nó lại là mở cổng.
Kẹt kẹt kẹt...
Cánh cổng dần dần mở ra, khiến dòng nước bên trên góc hai cánh cổng thành hai lốc xoáy cả trượng, không gian rung động ầm ầm khiến Lươn thú lập tức đình chỉ chiến đấu vội vã lao về cổng, cả đám gần trăm tên võ giả tức thì cũng đuổi sau Lươn thú.
Về tới nơi nhìn thấy cửa đã mở, trong mắt Lươn thú không hề có một tia phẫn nộ vì đã có kẻ xông vào bên trong nơi cấm địa, mà là một tia nhỏ nhoi thả lỏng tinh thần, đúng vậy không sai đâu, đây nhất định có chuyện gì đó!
Rít Rít...
Tiếng Lươn thú rít vang vọng ngàn dặm hải lý, nó quận tròn lấy trận pháp mở cổng, đột nhiên thực lực và cơ thể nó tăng lên một trạng thái cực khủng, từ đen nhánh trở lên đỏ rực. Nó phẫn nộ gào rít lao về đám võ giả, cổng? Ừ thì một đứa vào được rồi, còn lại ở ngoài hết cho... Bổn Lươn! ( Oai)
- đại sư huynh, huynh nhìn!
Bích Ba Xà kêu lớn, chi phải chỉ về nơi trận pháp mở cổng, một viên đá quen thuộc, mọi người bừng tỉnh, họ đang điên tiết vì đến thời khắc mấu chốt tên Tiểu Long hắn lại biến mất, không ngờ tên oát con đó lại là kẻ mở cổng vào được, sâu trong anh mắt Hoa Tùng Nương hiện lên vẻ khó chịu và một tia cười đểu, không biết ý nàng ta là gì đây?
- Mọi người cùng nhau giết yêu thú, bảo vật sau cánh cửa đều là của mọi người.
- được...
- ta liều mạng...
Một trưởng lão phái Phiêu Diêu Môn đã có mặt, lão liền ra lệnh tiêu diệt Lươn thú, các cao thủ tông môn họ đã dò đường và biết nơi đây có một con Lươn thú, họ muốn cho đám đệ tử trải nghiệm chiến đấu dưới nước một chút, còn cánh cổng kia họ đã nghiên cứu cả mấy năm trời hoặc rất lâu rồi, nhưng ngay cả một vết xước trên cổng họ cũng không làm gì nổi huống chi đẩy ra một li.