cọc cọc cọc...
Tuấn nặng nề đi lên trên mặt đất, trên này là một quảng trường được cậu ta xây tường cao cả chục mét để che bốn hướng, ba mươi người Thiên Thần Tử đang hấp thụ Thạch nhũ Sinh Mệnh, thấy Tuấn đi lên họ lập tức đứng dậy làm lễ:
- công tử luyện công sao rồi?
Tuấn cả tháng nay học tiếng trung muốn điên đầu, bây giờ cũng sương sương nói được vài câu ra hồn:
- cũng tạm được, mới luyện tới Kim Phàm trung giai thôi!
te te...
Tiếng hít thở tê tê của ba mươi người đồng thanh, họ ngoại trừ bị đả kích từ chàng trai Thiên Long, bây giờ đến Tuấn, họ mới có nhiêu đâu? 20 tuổi chứ mấy! vậy mà trình độ thực lực luyện nhanh đến mức biến thái, Thiên Long thì họ không thèm ví, bọn họ Nguyên Anh đây đối mặt với Kim Phàm còn thấy ngại nha.
Thiên Thần Tử bước lên một bước nói:
- công tử, chúng ta tính về nước trong ngày mai, cậu có muốn đi chung luôn không?
Tuấn nhíu mày đi qua đi lại một chút, sau đó lên tiếng:
- các vị, ta thật cảm ơn các vị hết sức vì đã chuyển hàng đến đây, thế nhưng ta lại còn quá nhiều việc, các vị có việc, có thù, các vị cứ đi trước, ta sẽ theo sau vài ngày.
Tuấn nói làm đám Thiên Thần Tử thấy hơi ngại a, chuyển có chút nặng thế nhưng được Tuấn phi cho ba mươi tấm thẻ có chứa vài chục triệu đô chứ ít gì, cái này là lời to rồi, đãi ngộ quá hậu hĩnh.
Chia tay bọn họ, Tuấn đi về nhà trọ Tĩnh Như, cao thủ ẩn nấp trong tối đi theo bảo hộ cô nàng đã vượt qua mười đầu ngón tay rồi a.
Cô bồ Linh Nga của Tuấn chia tay cậu ta lâu rồi, ở với Tuấn cô nàng không chịu nổi, sinh lý cậu ta quá cao kiềm chế không được, lần nào làm tình cũng phải cả ngày cả đêm, một tuần vài lần chứ ít gì, đây đúng là chuyện nực cười mà, con gái bỏ con trai vì yếu sinh lý, nghe bỏ vì dồi dào sinh lý hình như là chưa a.
Tuấn không hề níu kéo mà thả cô nàng đi một cách rất thoải mái, cậu ta còn quá nhiều việc phải làm, gái gú chỉ là vật ngoài thân mà thôi, quan trong nhất, Linh Nga không hề có tư chất th luyện, sau này kẻ đầu xanh tiến kẻ đầu bạc, mà kẻ đầu bạc lại cùng tầm tuổi, như vậy không hay, để lại trong tim vết sước nhỏ.
Vào Phòng trọ Tĩnh Như Tuấn nằm lên ghế ngủ một giấc ngon lành, khi ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức mũi cậu ta mới dậy được, xem đồng hồ cũng đã 7h30 tối rồi, vươn vai một cái nói lớn:
- út đâu, sắp cơm đi!
Tĩnh Như trong bếp phụng phịu má không biết làm sao, từ lúc anh hai đi anh Tuấn đến đây ăn cơm rất đủ 3 bữa a. Cô nàng cằn nhằn:
- anh Tuấn đi tắm đi, hôi quá út đuổi đi đấy!
Tuấn đành đi tắm thơm tho sạch sẽ rồi ra ăn cơm, đang ăn cơm Tuấn nói:
- chắc tuần sau anh sẽ đi tìm Thiên Long, út ở nhà mấy tháng nữa thi tốt, anh tìm được Thiên Long sẽ liên lạc với út, rồi đưa út qua đó chơi có được không?
Tĩnh Như đang ăn cơm chợt dừng lại, mắt đỏ hoe lên nói:
- anh Tuấn đi vậy út ở nhà chơi với ai?
Tuấn bẹo má cô nàng bánh bèo một cái cười nhẹ:
- haha... Không muốn gặp anh hai hả?
- anh hai vô tâm nhất quả đất luôn, đi một cái là mất luôn không còn một chút thông tin!
Nghe đến Thiên Long cô nàng lấy lại được chút tinh thần nhưng vẫn tức giận.
Tuấn đưa cho Tĩnh như một sợi dây, có một viên đá tầm một đốt ngón tay út thôi:
- đeo nó vào cổ tuyệt đối đừng để ai nhìn thấy, nấp sau áo ấy, cái này là Thiên Long gửi từ bên kia về, tuyệt đối hợp với bệnh của út, trời Sài Gòn nóng bức đeo vào sẽ cảm thấy mát mẻ, trời lạnh giá sẽ ấm áp, nhớ kỹ đây tuyệt đối không được cho ai biết!
Tĩnh Như từ chiếc Lông Vũ Phượng Hoàng đã rất ngạc nhiên, nay thêm cái này cũng ngạc nhiên không kém, thứ của anh hai toàn đồ trong phim kiếm hiệp cả!
- có thật là của anh hai gửi về không?
Hỏi lại cho chắc.
- chữ trên đó không phải nét gà bới của nó chứ của ai?
Sợi dây truyền này đích thị là Thiên Long chăm chú làm tặng riêng cho cô bé, chống nóng chống lạnh chỉ là chút da lông tác dụng của viên Thạch Nhũ này thôi, thử nghĩ một viên đá bằng móng tay đã cả tỉ đô, tác dụng đương nhiên là vô vàn.
- bé heo học giỏi, mấy tháng nữa anh rước qua đây chơi!
Tĩnh Như đọc dòng chữ trên Thạch nhũ mà nước mắt không kìm được, vội đeo nó lên cổ cảm giác như đang trong lòng Thiên Long vậy, ấm áp như trong chăn bông.
- dạ khi nào anh đi?
Cô nàng phải cố lắm mới nói được, nhớ lại câu này hình như đây là lần thứ hai nói thì phải.
- chắc tuần nữa thôi, à anh nói út nghe cái này nha!
Tuấn rụt rè nói, chuyện này không biết nên nói hay không đây?
Tĩnh Như kỳ quái hỏi lại:
- chuyện gì mà anh rụt rè vậy?
Tuấn nghĩ thôi thì nói luôn đi, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi:
- bên Trung Quốc ấy, khi Thiên Long gặp sự cố suýt chết thì phải, có một cô nàng kịp thời đến cứu, từ đó hình như Thiên Long nó thích cô nàng luôn rồi, nhưng mà vẫn còn rào cản về út ấy, cho nên cậu ta không dám thổ lộ...
Tuấn lắp bắp nói không ra hồn, lần đầu chém gió với con bé Tuấn đã nghĩ cả vạn câu chuyện, đau đầu mãi mới chọn cái này để nói, thấy Tĩnh Như nghe xong ngồi im như tượng gỗ Tuấn có chút đau lòng nói:
- cái này... à...
- không cần nói, út chỉ thắc mắc anh hai mà gì mà suýt chết?
Tuấn nghe vậy cụt đường thật rồi, chém gió Thiên Long là nhất thế nhưng Tuấn thì chịu, cậu ta nghĩ nếu Thiên Long mà ngồi đây nhất định thuận lợi qua cửa là điều chắc chắn, đột nhiên Tuấn sáng mắt lên đúng rồi...
Cậu ta có rất nhiều băng ghi hình Thiên Long chiến đấu, giả bộ cho tay vào túi quần khi nhấc ra có một cái thẻ nhớ đưa cho Tĩnh Như:
- Thiên Long trước nó thích đi đóng phim, út không thấy nó hay xem phim kiếm hiệp huyền huyễn hay sao? nó đã huy động một nguồn vốn có thừa để đóng những tập phim này.
- khi qua bên kia Thiên Long nó vẫn tiếp tục ước mơ, vì vậy nó lỡ đánh một thằng trùm xã hội đen gãy nửa hàng tiền đạo, hậu vệ cũng mất vài cái, bị truy sát thương tích suýt mất mạng, may được cô nàng kia cứu nên ấy ấy vậy vậy...
Thiên Long mà nghe được những lời này nhất định sẽ thổ huyết ba lít máu, ma khí cũng không chữa được, biết thằng bạn mình bố láo cũng thôi đi, ai ngờ cái độ cà chớn nó đạt tới mức vô cực, anh em huynh đệ bao năm vậy mà dám kêu mình đi đóng phim, đóng phim xxx ấy đm.
Tĩnh Như liếc Tuấn một cái, cầm thẻ nhớ nhét vào máy tính bắt đầu mở clip coi, từ đầu đến cuối, tập nào cũng vừa vào đã chiến đấu hăng máu, liếc vài cái cô nàng tròn cả mắt hỏi Tuấn:
- kỹ sảo Việt Nam từ khi nào có thể bá đạo như vậy rồi?
- ặc ặc... À... À... Cái này Thiên Long nó mời rất nhiều kỹ sư nước ngoài về, làm ít phim này để tặng út nhân ngày hết khóa 1 đại học...
Thôi kệ, thời buổi này nhân phẩm không cần, chém gió thành chương luôn, Tuấn lập tức về phòng mình đóng cửa cái rầm, ngồi với con bé áp lực quá, hỏi thêm vài câu chắc Tuấn khai thật mất.
Tĩnh Như cả đêm trời ngồi cày phim, tư thế ấy, ánh mắt ấy, oai phong lẫm liệt hạ đối thủ như phim bom tấn, cày cả đêm mới hết có một chút clip thôi, may mà Thiên Long khi trước giết đối thủ không có máu me quá, có thì cũng chỉ vài tập thôi, phía võ đài cũng chỉ quay Thiên Long chiến đấu và ít chỗ khán đài hò hét, không chiếu mấy chỗ có bọn háo sắc đang thực hiện hành vi mất dạy.
Có khi một tập phim có 20p thôi cô nàng coi đi coi lại cả mấy tiếng đồng hồ, tuy đau lòng thật nhưng xem anh hai uy vũ như vậy khiến cô nàng nổi hết da gà, may sao có Thạch Nhũ hộ thể, làm sáng hôm sau Tĩnh Như vẫn tươi tỉnh như không có gì xảy ra.
Không có Thiên Long để làm nũng, không có Tuấn để làm chỗ dựa, cô nàng vẫn chưa buồn tới mức tự kỷ, bạn bè để làm gì? Sáng học chiều đi phượt, thoải mãi cỡ nào cơ chứ, ăn chơi chán đi, thi thật tốt, rồi anh Tuấn đưa qua kia chơi với anh hai.