Ma Tôn - Ngọc Hạc Phong

Chương 17: 17: Thiên Binh Thiên Tướng





Ta lén nhìn sang Long Phá Thiên nhưng chỉ thấy hắn mỉm cười khinh thường, hoàn toàn không coi thiên binh thiên tướng ra gì.

Hắn hừ nhẹ rồi mang ta phi thân đáp xuống ngay chân núi Băng Sơn..
Vừa đặt chân xuống mặt đất, ta đã nhìn thấy cả đội ngũ thiên binh, thiên tướng cao lớn uy mãnh.

Đứng đầu hàng ngũ không ai khác chính là Lương Hàn Chương.

Lương tướng quân được mệnh danh là Chiến thần của Tiên giới.

Hầu hết trong các trận chiến, Lương Hàn Chương đều hành quân như sấm, chỉ huy sáng suốt và đánh nhanh thắng nhanh.

Có thể nói, Lương tướng quân chính là thần tượng trong lòng của rất nhiều tiểu tiên của Tiên giới.

Hôm nay Chiến thần mặc giáp bạc, tay cầm Lương Hàn kiếm, ánh mắt sắc bén, uy mãnh hơn người.

Dường như trở thành tâm điểm trong hàng vạn người ở đây.

Nhưng so với Long Phá Thiên thì..

vẫn kém một chút.

Ta chẳng biết mình có chỗ nào bất ổn về nhận thức hay không? Mà hôm nay lại cảm thấy Long Phá Thiên diện mạo xuất chúng, khí chất cao quý, phong thái anh dũng lấn át quần hùng.


Ta nghĩ ta thật sự điên rồi.
Nhưng điều làm ta ngạc nhiên là Long Phá Thiên không để thiên binh thiên tướng vào mắt.

Hắn vừa đáp xuống thì nhẹ nhàng tiêu sái bước đi lên núi, coi đội ngũ trước mặt như không khí.

Thiên binh thiên tướng có vẻ rất tức giận, họ tràn ra bao vây lấy ta và hắn, chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào.

Long Phá Thiên vẫn đứng đó.

Dáng người cao lớn mà quý phái.

Hai tay chắp sau lưng khá tự nhiên.

Hắc bào tung bay trong gió như tô điểm thêm vẻ yêu dã cho khung cảnh.

Gương mặt hắn trắng trẻo, hai mắt tỏa ra sát ý nồng đượm.

Môi mỏng khẽ nhếch như cười như không.

Hắn đứng đó cao cao tại thượng như một vị thần đang nhìn xuống chúng sinh.
Lương Hàn Chương tướng quân là người phá vỡ bầu không khí căng thẳng này trước.

Chiến thần bước lên một bước rồi cất giọng:
- Tên đại ma đầu Long Phá Thiên tội ác tày trời.

Không ngờ sau bao nhiêu năm mà ngươi vẫn không chịu ở lại núi Nghênh Phong hối cải.

Giờ lại một lần nữa thoát ra gây hại cho nhân gian.

Ngươi có đưa tay chịu trói hay không?
Long Phá Thiên vừa giơ tay chỉnh lại sợi tóc mai vươn trên vai vừa lơ đễnh nói:
- Con mắt nào của ngươi thấy ta một lần nữa gây hại cho nhân gian? Mà Tiên giới dạo này thiếu giáo dưỡng vậy à? Long Bạch Quang lại có loại thuộc hạ không biết phép tắc như vậy.
- Hỗn xược! Tên của Thiên đế là để cho ngươi gọi như vậy à? - Lương Hàn Chương giận dữ quát.
Long Phá Thiên cười nhẹ đáp lại hết sức hợp tình hợp lí:
- Ta mới học theo ngươi đó.

Cả tên ta mà ngươi cũng dám gọi..

xứng sao?
Vừa nói, Long Phá Thiên vừa giơ nhẹ bàn tay lên.


Hai tay đan vào nhau, ánh sáng hai màu đỏ trắng xuất hiện trên đôi bàn tay ấy càng ngày càng lan rộng ra.

Sau đó hắn kết ấn, xoay nhẹ hai tay rồi trực tiếp vung ra phía trước.

Cả đội thiên binh vây quanh chúng ta lập tức bị một chưởng của hắn hất tung.

Họ nằm la liệt trên nền đất, ôm ngực đau đớn, nhiều người còn phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi không rõ sống chết.

Lương Hàn Chương đứng trong hàng ngũ này, tuy không bị văng ra xa nhưng sắc mặt hết sức khó coi.

Rõ ràng là Lương tướng quân cũng bị thương nhưng ráng cầm cự để không làm mất mặt của bản thân và Tiên giới.

Ta cảm thấy ngài ấy thật sự là một anh hùng.

Nhưng ý nghĩ này của ta vừa nhen nhóm thì đã vội lụi tàn..
Một tiểu thiên binh từ hàng ngũ phía dưới chạy lên ghé vào tai Lương Hàn Chương nói nhỏ gì đó mà ta nghe không được.

Tiểu thiên binh này ta có quen biết.

Hắn chính là tiểu đồng Vũ Vũ hay mang trái cây của Lương Hàn Chương gửi biếu Nguyệt Lão nhà bọn ta.

Sau khi nghe Vũ Vũ nói nhỏ gì đó, Lương tướng quân trợn mắt lên tức giận.

Hắn giơ tay hướng mũi kiếm về phía ta và quát lớn:
- Khá khen cho tiểu tiên nữ nhà Nguyệt Lão.

Ngư Lạc..

ngươi trà trộn lên Tiên giới nhằm mục đích giúp đỡ Long Phá Thiên thoát tội phải không? Không ngờ một tiểu tiên nữ nhìn nhỏ bé đáng yêu mà lại thâm độc đến thế.


Quá độc ác..
Mặc dù Lôi thần và Điện mẫu không có ở đây nhưng những lời Lương Hàn Chương nói cứ như một trận sấm sét giáng lên đầu ta.

Ta vừa tủi thân, vừa uất ức lại thêm một chút đau khổ mà gào thiệt to:
- Lương tướng quân, ta không có.

Ta chỉ mới bị Long Phá Thiên bắt giữ mấy ngày nay..
Lương Hàn Chương cười khinh rẻ:
- Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc à? Bị bắt giữ..

nực cười.

Bị bắt giữ mà hai ngươi tình chàng ý thiếp đi bên nhau như thế sao? Long Phá Thiên nổi tiếng không gần nữ sắc.

Trong cung điện của hắn cũng không có nữ nhân nào được phép tiến vào.

Nhưng hắn lại mang ngươi đi theo cùng thế này.

Đủ để cho thấy thân phận của ngươi không tầm thường.

Ngươi còn tính diễn trò tới bao giờ nữa? Tiểu Ma đầu đi cùng một Đại ma đầu...