“Ta…làm thiệt đó nha!” Trì Mục Dao ăn xong đan dược rồi vẫn không hết lo lắng.
“Ừ!” Hề Hoài dứt khoát nhắm nghiền mắt, đằng nào cũng chẳng động đậy gì được, đành mặc kệ ai muốn làm gì thì làm.
“Cố lên…” Trì Mục Dao tự cổ vũ chính mình, nhẹ nhàng leo lên giường đá.
Có điều màn cổ vũ này lại làm cho người trên giường đá cảm thấy như thể Trì Mục đang đi làm nhiệm vụ cảm tử, một đi không trở lại.
Hề Hoài nghe thấy hai chữ “cố lên” liền tức giận tới mức suýt nữa thì nổi cơn điên.
Làm như hắn không phải là một cái lò luyện cực đỉnh, mà là quái thú ăn thịt người đang nhe nanh giương vuốt chờ sẵn Trì Mục Dao vậy.
Tìm được vị trí thích hợp rồi thì Trì Mục Dao lập tức ngừng lại, không dám sờ mó lộn xộn.
Có thể nói đây chính là tu giả song tu nghiêm túc nhất trần đời.
Hề Hoài đã chuẩn bị sẵn tâm lý, còn đang tưởng sẽ có một màn dạo đầu “gay cấn”.
Không ngờ Trì Mục Dao dùng ngón trỏ ghép lại với ngón giữa, tu tập linh lực, ấn ngón tay vào ngực Hề Hoài.
Một luồng linh lực ấm áp cuồn cuộn từ ngực Hề Hoài theo chỉ dẫn của Trì Mục Dao mà dần dần tụ lại ở đan điền.
Đan điền hắn lập tức nóng lên, khí huyết dâng trào.
Hề Hoài vừa định thần lại, Trì Mục Dao đã “chuẩn bị xong”.
Hề Hoài mở to mắt, nhưng vẫn không nhìn thấy gì ngoài bóng tối.
Sau đó là một loạt những âm thanh sột sột soạt soạt, hắn có thể đoán được Trì Mục Dao đã bắt đầu làm, nhưng cảm giác thực sự rất nhẹ nhàng.
Tập trung chú ý một lúc, cảm giác sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Từng hành động nhỏ khi Trì Mục Dao “làm” hắn đều có thể cảm nhận.
Ví dụ như hắn cảm nhận được vạt áo Trì Mục Dao sượt qua người hắn thật nhẹ nhàng, còn mang theo một chút mơ màng, lơ đãng.
Công pháp mà Trì Mục Dao tu luyện là lấy nhu thắng cương, lấy nhược chế cường.
Lấy hợp thành hoan.
Như thế nào là hợp?
Sóng vỗ vào đá, một cơn rồi lại một cơn, dùng cách mềm mại nhất mà không ngừng tấn công.
Như thế nào là hoan?
Sóng ngọt, nước trong, chậm rãi giao hoà, từ từ nuôi dưỡng.
Đợi nước chảy thành sông, đá cũng mòn.
Tinh hoa của trời đất hoá thành một sợi sương khói, lại bị nước hấp thụ.
Lúc này công pháp kết thúc.
Trì Mục Dao tu luyện thử nghiệm lần đầu, công pháp chưa vững, tiến độ cũng chậm.
Anh ở trong tông môn tu luyện không tới nơi.
Lần đầu trải nghiệm, linh lực trong cơ thể vận chuyển hỗn loạn, va chạm lung tung, khiến anh có dấu hiệu tẩu hoả nhập ma.
Rõ ràng Trì Mục Dao đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu trên đường tu luyện gặp phải giai nan khổ ải, anh vẫn có thể nuốt nước mắt vào trong.
Bên ngoài nỗ lực tu luyện, mặc cho bên trong nước mắt tuôn như mưa.
Song tu là hai người cùng làm, nhưng đặc tính cơ thể của Hề Hoài giúp Trì Mục Dao thành người tu luyện chính, Hề Hoài chỉ lặng yên phối hợp.
Lúc tu luyện hai người không có giao tiếp gì, rõ ràng là người lạ, vậy mà vẫn tiếp tục cọ cọ sát sát mà làm.
Hề Hoài có thể nghe được tiếng Trì Mục Dao sụt sùi, cùng với tiếng thở dốc của anh khi song tu.
Điều này làm cho tâm trí Hề Hoài hỗn loạn.
Rõ ràng là đem thân thể hắn ra tu luyện, lại đi rấm rứt khóc lóc như vậy, làm như bị hắn bắt nạt không bằng.
Hề Hoài hơi nhiú mày, hai bàn tay nắm chặt, xích sắt va đập leng keng.
Tiếng xích sắt nhịp nhàng trong huyệt động trống trải trở nên rất vang, làm tiếng khóc của Trì Mục Dao bớt rõ ràng.
Hề Hoài vốn dĩ tưởng rằng mình sẽ khó chịu lắm, còn sợ nửa đường đã hối hận.
Nhưng không ngờ chính mình lại phối hợp giúp Trì Mục Dao hoàn thành tu luyện.
Hắn không rõ Trì Mục Dao có ổn không, có hấp thụ được hết linh lực không.
Bởi vì khi kết thúc tu luyện, nước mắt của Trì Mục Dao đã rơi rất nhiều trên ngực hắn.
Ngay khi vừa luyện xong, Trì Mục Dao đột ngột ngã xuống, gương mặt nện lên ngực Hề Hoài, nước mắt giàn giụa trên má anh làm ướt đẫm áo hắn.
Y phục của Hề Hoài là pháp khí nước lửa bất xâm, nước mắt vì vậy mà trượt dọc theo kẽ áo, rơi hết lên người Hề Hoài.
Hắn cũng không biết Trì Mục sao lại khóc dữ như vậy, sau khi ngất xỉu rồi vẫn còn nức nở, nước mắt tuôn trào như mưa ướt đẫm ngực hắn.
Hề Hoài không làm được gì ngoài tiếp tục nằm trên giường đá, lẳng lặng chờ Trì Mục Dao tỉnh lại.
Sau khi xác định được Trì Mục Dao chỉ đang hôn mê, không có gì nguy hiểm, Hề Hoài nặng nề nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt thả lỏng ra, rồi chậm rãi thở hắt một hơi.
Cuộc đời hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ lưu lạc tới bước đường này, trở thành công cụ tu luyện cho người khác.
Sau khi hoàn thành lần đầu tu luyện, Hề Hoài tự dưng trở nên quái quái.
Hắn liên tiếp cố gắng ngẩng đầu, muốn xem Trì Mục Dao sao rồi.
Hắn vậy mà lại bắt đầu lo lắng, sợ rằng đồ ngốc này tu luyện không thành mà tẩu hoả nhập ma mất rồi.
Hắn ngửi được trong không khí nhàn nhạt mùi máu tươi pha với mùi hoa hạt dẻ nồng đậm.
Hắn sợ tình trạng Trì Mục Dao không mấy lạc quan.
Trong giây lát mùi hoa hạt dẻ dần dần nhạt đi, hẳn là đã bị Trì Mục Dao hấp thu.
Trong không khí hiện giờ chỉ còn thoảng mùi máu tươi sót lại.
Nửa canh giờ sau Trì Mục Dao mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Trì Mục Dao ngồi dậy ngay, rồi anh nhận ra chỗ mình ngồi có vẻ không được ổn cho lắm lại bật dậy.
Trước tiên anh giúp Hề Hoài chỉnh trang lại quần áo, sau đó mới chỉnh trang lại y phục của mình.
Tạm ổn rồi thì Trì Mục Dao chủ động nhận sai: “Ta thật sự xin lỗi, ta không phải cố ý ngất xỉu đâu.”
“Không có gì”.
Hề Hoài trả lời bằng giọng khàn khàn, có vẻ như đang khát nước.
Trì Mục Dao rất hiểu chuyện, anh tới bên cạnh Hề Hoài, đút cho Hề Hoài một chén nước.
Sau đó anh dọ dẫm tới bên cạnh một tảng đá nhỏ khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt trên gối, bàn tay xoè hình hoa sen, anh nói với Hề Hoài: “Giờ ta phải tu luyện, hấp thụ linh lực ngươi sinh ra khi nãy.”
“Ừm”
“Chắc sẽ khá lâu, linh lực nhiều hơn ta tưởng nhiều.”.
đam mỹ hài
“…”
Trì Mục Dao không nói gì thêm nữa, tiến vào trạng thái đả toạ* tu luyện.”
*Đả toạ: ngồi thiền
Trì Mục Dao đối với Hề Hoài luôn kính kính cẩn cẩn, tới một chút ý tưởng không an phận cũng không có.
Giữa hai người hoàn toàn là hợp tác tu luyện, không có bất cứ đụng chạm dư thừa nào.
Hề Hoài chẳng làm được gì, xiềng xích gông thân thể hắn nằm thẳng, tứ chi cũng chẳng nhúc nhích được bao nhiêu, hắn chỉ có thể nằm yên chờ đợi.
Trong huyệt động không ý thức được thời gian, hắn chỉ có thể đại khái đoán chừng chắc tầm mười ngày trôi qua, Trì Mục Dao mới thay đổi tư thế khoanh chân, thở ra một hơi đục ngầu.
Hề Hoài hướng về phía Trì Mục Dao nhưng không thấy được gì, chỉ nghe được tiếng Trì Mục Dao nói: “Ta hấp thụ xong rồi.”
“Tiến độ như thế nào?”
“Chờ ta một chút, ta tính sơ sơ lại đã.”
Trì Mục Dao dựa trên lần hấp thụ này tính nhẩm một chút, nói: “Ban đầu quá trình sẽ hơi chậm, sau đó hiệu suất sẽ tăng lên, thời gian rút ngắn lại.
Theo như ta tính chúng ta sẽ cần song tu một trăm ba mươi hai lần, trừ đi một lần vừa rồi còn một trăm ba mươi mốt lần.
Tổng cộng sẽ mất khoảng chín trăm bốn mươi bốn ngày, là khoảng hai năm, thêm hai trăm mười bốn ngày.
“Sao lại nhiều như vậy? Không thể bớt một chút được hả?”
“Ta sẽ cố gắng để giảm bớt số lần lại.
Nếu sau này làm quen rồi có khi giảm được thật.
Ta sẽ cố gắng duy trì ở mức một trăm hai mươi lần được không?”
Hề Hoài nghe mấy con số này xong cảm thấy trước mắt tối sầm.
Quá nhiều! Hắn không biết mình có thể kiên trì được tới lúc nào.
Cuối cùng đành mặc kệ tới đâu thì tới: “Làm đi!”
“Có điều, cám ơn ngươi rất nhiều.
Nhờ vào lần song tu trước mà linh lực trong cơ thể ta hiện giờ đã dồi dào.
Ta sẽ không bị kiệt sức như lần trước nữa đâu.”
Trì Mục Dao đi tới trước người Hề Hoài, dùng thuật tẩy rửa rửa ráy cho hắn một chút.
Cuối cùng cũng được rửa mặt, Hề Hoài nhẹ nhõm thở hắt một hơi.
Lúc Trì Mục Dao đả toạ hấp thụ tu vi hắn không thể quấy rầy được.
Mười ngày nay chỉ một mình hắn cô độc nằm trên giường đá, không có ai nói chuyện, vô cùng bức bách.
Trước đây, tính cách Hề Hoài không phải thuộc dạng người thích tán gẫu.
Nhưng lâm vào cảnh này thì ai cũng sẽ ngột ngạt tới mức trở nên thèm được nói chuyện thôi.
Hề Hoài hỏi: “Hấp thụ linh lực của ta xong ngươi có cảm giác thân thể bị bỏng rát không?”
Trong cơ thể hắn tồn tại Huỷ Long Diễm, là phản hệ của khế ước linh hồn mà phụ thân hắn trót dại ký kết.
Huỷ Long Diễm này mỗi ngày đều tra tấn cha con bọn họ.
Sau khi bị Trì Mục Dao hút bớt linh lực, thân thể hắn bằng cách thần kỳ nào đó trở nên bình thường hơn một chút.
Cảm giác như một ít Huỷ Long Diễm đã bị hút đi.
Bản thân Trì Mục Dao dường như có cơ chế tự lọc, hấp thụ linh lực của Hề Hoài rồi loại đi những phần gây ảnh hưởng xấu, chỉ để lại linh lực tinh khiết giúp anh tăng tiến tu vi.
Đây rõ ràng là một kết quả tốt ngoài ý muốn.
“Ta không bị gì cả.” Trì Mục Dao trả lời thành thật: “Ta hấp thụ linh lực nguyên bản từ ngươi, sau đó từ linh lực nguyên bản phân giải ra linh lực tinh khiết.
Cách này của ta so với công pháp truyền linh lực của ngươi không giống nhau đâu.”
“Làm như vậy thật sự có thể hoá giải Huỷ Long Diễm quấy nhiễu trong người ta.
Tại sao phụ thân ta lại không nghĩ ra nhỉ?”
“E rằng nếu đổi lại là các sư tỷ, sư muội của ta sẽ chịu không nổi cách tu luyện này.
Ta là nam tử, trong cơ thể đa phần là dương khí, lúc tiếp nhận Hoả Long Diễm không bị bỏng rát.
Nếu là nữ tử chắc chắn sẽ tổn hại tới thân thể không ít thì nhiều, thậm chí còn có thể bỏ mạng.”
Lý thuyết là vậy nhưng hỏi khắp Tu Chân Giới chắc cũng không ai ngờ rằng Hợp Hoan Tông có giấu một nam đệ tử.
Mà Trì Mục Dao ở Hợp Hoan Tông lại làm việc ở Chấp Sự Đường, có khi nào rời khỏi tông môn đâu.
Còn chưa nói tới phụ thân Hề Hoài còn lâu mới chịu cùng song tu với nam đệ tử Hợp Hoan Tông.
Nói tới nói lui chắc ông vẫn chọn cách tra tấn đứa con trai này.
Trì Mục Dao lại bò lên giường đá một lần nữa, anh nói với Hề Hoài: “Vậy ta bắt đầu nha!”
“Ừm”
Đây chính là cái gọi là trước lạ sau quen, lần thứ hai Trì Mục Dao đã không còn lúng túng như lần đầu.
Có điều anh vẫn giống như lần trước sụt sùi khóc.
Cả quá trình cứ “ư ư a a” như chịu cực hình, Hề Hoài nghe thấy mà mím cả môi, nhíu cả mày lại.
Lần này, sau khi kết thúc, Trì Mục Dao không có ngất xỉu nữa, nhưng cũng phải chống giường đá một lúc lâu mới đứng được dậy.
Anh cố trụ vững mà hỏi Hề Hoài: “Ta lại dùng thuật tẩy rửa rửa ráy cho ngươi nhé!”
“Ờ! Rửa xong thì giúp ta buộc tóc lại một chút, bị ngươi làm bung ra hết cả rồi.”
“Được thôi!”
Trì Mục Dao đứng trước người Hề Hoài, dùng thuật tẩy rửa tắm gội cả hai người sạch sẽ.
Sau đó dò dẫm lại chỗ đỉnh đầu của Hề Hoài, giúp hắn buộc lại tóc.
Phát quan tuột ra đằng sau, Trì Mục Dao dùng tay bới lại tóc cho hắn, ngón tay luồn giữa kẽ tóc, bàn tay miết lên da đầu.
Động tác nhẹ nhàng, dịu dàng, Hề Hoài không những không thấy khó chịu, còn thấy thích thích.
Trong lúc bới tóc, Trì Mục Dao đụng trúng sừng rồng bên phải trán của Hề Hoài mấy lần.
Anh không quen với việc con người lại có sừng rồng nên cứ phải mò mẫm vừa chải tóc vừa tránh, anh lầm bầm: “Tóc ngươi nhiều ghê ta.
Kiểu người dễ nổi giận như ngươi mà không bị rụng tóc sao?”
“…” Hỏi vậy, Hề Hoài cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Trì Mục Dao đã quen với kiểu một người nói, một người nghe nên vẫn tiếp tục luyên thuyên: “Mấy người trẻ tuổi các ngươi đúng là quá nóng nảy.
Cứ ỷ vào tuổi còn trẻ mà sử dụng lãng phí thân thể của mình…”
“Bây giờ là ngươi đang sử dụng thân thể của ta…”
Trì Mục Dao không kịp phản ứng gì.
“Là ngươi đang dùng ta.”
“…” Bàn tay đang chải tóc đông cứng lại, chỉ trong nháy mắt, cả khuôn mặt của Trì Mục Dao trở nên đỏ bừng.
Tác giả có lời muốn nói:
Dính thính rồi, thay đổi rồi, yêu rồi!.