Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 3






Có lẽ bởi vì cái huyệt động này quá mức ngột ngạt, hoặc là vì Hề Hoài rốt cuộc đã chịu tin Trì Mục Dao đối với hắn không có mưu đồ gì, hắn chủ động bắt chuyện với Trì Mục Dao: “Ngươi tên là gì?”
Trì Mục Dao tất nhiên không định nói cho hắn tên của mình, còn phải giữ lại cho mình một đường lui chứ.
Biết đâu anh thật sự có cơ hội nhặt cái mạng nhỏ này trốn thoát khỏi đây thì sao.

Càng lưu lại ít thông tin lại càng an toàn.

Chỉ cần Hề Hoài không tìm được anh, thì phiền toái sẽ không tìm tới.
“Ta dưới môn hạ của sư phụ đứng hàng thứ chín, hay ngươi gọi ta là Tiểu Cửu đi.” Nói xong lại nghĩ mình so ra lớn tuổi hơn Hề Hoài nhiều, ra ngoài gọi chú gọi ông cũng còn được, tự dưng giờ bảo hắn gọi mình là Tiểu Cửu có hơi sai.

Nghĩ xong lại sửa lại: “Hay là gọi ta bằng Cửu gia gia* cũng được… À mà thôi, gọi là A Cửu đi…”
*gia gia: trong tiếng Trung có nghĩa là ông nội hoặc để gọi người đáng tuổi ông mình.
Hề Hoài cũng thật sự không quan tâm lắm chuyện nên gọi Trì Mục Dao là gì, cũng chỉ là một cái tên thôi mà, gọi đại cái nào chẳng được.
Hề Hoài lại hỏi: “Ngươi đang mặc trang phục hồng nhạt của Hợp Hoan Tông đúng không? Trong tay lại còn cầm 1 cái quạt tròn?”
“Hợp Hoan Tông chỉ có duy nhất một mình ta là nam đệ tử, thiên tư không ưu tú, nên cũng không có ai đặc biệt chiếu cố ta làm gì.

Thành ra ta ăn mặc cũng giống như các sư muội, sư tỷ luôn.
Trang phục của Hợp Hoan Tông có màu hồng nhạt phối với trắng, trên vải có thêu hoa đào, trên vai còn đeo thêm một dây xích được trang trí bởi hoa đào và bướm trắng, bên trong hạt châu của dây xích này có chứa ám khí.
Hợp Hoan Tông yêu thích nhất là hoa đào, vận đào hoa chắc cũng là vận khí tốt nhất của bọn họ.

Pháp khí thống nhất của môn phái này là quạt tròn.
Nếu tu giả tu vi cao muốn giấu thân phận ra ngoài, quạt tròn có thể nguỵ trang thành kiếm.

Nhưng tu vi của Trì Mục Dao không đủ, nên tay anh hiện giờ vẫn còn cầm quạt tròn.
Hề Hoài tất nhiên không thích quần áo hường phấn, ghét bỏ ra mặt hỏi: “Một đại nam nhân mà ăn bận hường phấn loè loẹt vậy ra đường bộ không ai cười ngươi sao?”
Trì Mục Dao tủi thân trả lời: “Ta không mấy khi rời khỏi tông môn.”
“Mà làm thế nào ngươi lại gia nhập Hợp Hoan Tông vậy? Chẳng phải bọn họ không nhận nam đệ tử sao?”
Hỏi một đằng, Trì Mục Dao lại trả lời một nẻo: “Nếu ta nói ta đẹp trai thì ngươi có tin không?”
“Có thể được nhận vào Hợp Hoan Tông, nhan sắc đương nhiên phải khá rồi.” Về điểm này thì Hề Hoài gật đầu đồng tình.
“Ta vốn là dân chạy nạn.” Trì Mục Dao ôm gối kể lại hoàn cảnh lần đầu khi anh bị xuyên thư.

“Thành trì nơi ta sinh ra bị chiến tranh tàn phá nhiều năm.

Năm ấy tiết trời lại giá rét, dân chúng chết đói khắp nơi.

Ta chỉ có thể nương theo những người khác bỏ thành mà đi.


Dọc đường đói ăn khát uống, ta gần như sắp bỏ mạng thì gặp được các tiên nhân.

Đáng tiếc là các nàng chỉ thu nhận bé gái, ta khi ấy quá khổ rồi, đành dựa vào diện mạo mình có chút sáng sủa mà mặt dày đi theo.”
Hề Hoài nghe xong trầm ngâm một hồi, cũng gọi là hiểu được phần nào, nhưng hắn vẫn còn tò mò: “Các nàng sau đó không phát hiện ra ngươi là con trai sao?”
“Sau khi mang bọn ta về, tới lúc tắm rửa thì ta bị phát hiện.

Ban đầu các nàng muốn đuổi ta đi, vì Hợp Hoan Tông không có tâm pháp phù hợp cho nam tử tu luyện.

Nhưng các nàng lại cảm thấy ta thực sự quá đáng thương, đành giữ lại môn phái cho ta làm một ít việc lặt vặt.

Ta ở tông môn phụ trách việc phân phát vật phẩm.”
Kỳ thật, lý do thực sự mà Hợp Hoan Tông giữ lại Trì Mục Dao không phải là vì thấy anh ngày xưa đáng thương.

Mà bởi vì đứa nhỏ khi ấy quá đẹp, còn chưa trổ mã mà đã có thể xem như tuyệt thế mỹ nhân rồi.

Giá trị nhan sắc kiểu này làm trên dưới Hợp Hoan Tông quyết định phá lệ, toàn bộ tông môn đều thành “fan nhan sắc” của nó.

Giữ lại một bé trai siêu xinh xắn như vậy nuôi lớn, chẳng cần đứa nhỏ làm gì, chỉ cần để mấy chị em đi qua đi lại ngắm nó mỗi ngày thôi cũng vui vẻ rồi.
Nhưng Trì Mục Dao không có kể hết ra, một mặt sợ kể ra nghe có vẻ quá tự luyến, một mặt lại sợ Hề Hoài ghi nhớ đặc điểm.
Anh để cho Hề Hoài lưu giữ ấn tượng rằng mình có một diện mạo trung bình khá, để cho hắn đi mò kim đáy bể.

Toàn bộ Tu Chân Giới sau khi thanh tẩy từ tóc tới xương tuỷ để thoát tục thì ai cũng có một làn da cực đẹp, khí sắc mọi người đều không tồi.

Đâu đâu cũng thấy được nhan sắc trung bình khá, mỹ nhân lại càng nhiều không đếm xuể.
Hề Hoài nghi hoặc hỏi: “Lão rùa rụt cổ kia nói tuổi ngươi rất lớn, ngươi cũng nói thọ nguyên của mình sắp hết.

Sao ta nghe giọng ngươi vẫn như thiếu niên vậy?”
“Tâm pháp mà Hợp Hoan Tông tu luyện có khả năng trú nhan.

Vì vậy tướng mạo của đệ tử Hợp Hoan Tông đều sẽ dừng lại ở tầm mười bảy mừoi tám tuổi.

Trừ phi có người cố ý thay đổi, bằng không sẽ không già đi.”
Tướng mạo tuổi tác của tu giả còn phải dựa vào tốc độ tu luyện của họ.

Luyện Khí kỳ đem lại trăm năm thọ nguyên, đột phá Trúc Cơ kỳ sẽ lên thành ba trăm năm thọ nguyên.

Ví dụ như Hề Hoài lên Trúc Cơ kỳ năm mừoi mấy tuổi, tướng mạo hắn sẽ giữ nguyên như vậy dù tuổi thọ của họ đã tăng thêm hai trăm năm.

Nhưng nếu bảy tám chục tuổi mới lên được Trúc Cơ kỳ, tuổi thọ vẫn tăng thêm hai trăm năm nhưng bộ dáng sẽ giữ già nua như vậy.

Nhìn lão Dược Ông gầy như que củi, tóc bạc da mồi là thấy.

Nếu ra đường gặp ai tu vi cao mà bộ dạng lại trẻ trung, nhìn qua một cái đã biết người này tư chất thiên tài.

Chỉ duy có Hợp Hoan Tông là ngoại lệ, bọn họ tu luyện dựa trên nhan sắc, vì thế đã dốc tâm nghiên cứu ra tâm pháp trú nhan.
Hề Hoài đối với Hợp Hoan Tông không có quá nhiều hiểu biết.

Trước khi gặp được Trì Mục Dao, hắn chưa bao giờ để môn phái này vào mắt.
Nghe xong về tâm pháp trú nhan, hắn lại hỏi: “Vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tám mươi bảy tuổi.”
Hề Hoài từ đầu tới giờ vẫn luôn giữ biểu cảm bất biến, nghe xong câu trả lời này không khỏi sửng sốt: “Già như vậy rồi sao?”
“…” Cuộc hội thoại này xem như đã chết.
Ở Tu Chân Giới, hỏi một vòng khắp nơi thì tu giả mấy trăm tuổi đều có, tuổi cỡ Trì Mục Dao cũng không tính là thọ.

Nhưng so với Hề Hoài thì công nhận có hơi lớn tuổi một chút.
Đã tám mươi bảy tuổi rồi mà vẫn ở Luyện Khí sơ kỳ, tư chất cỡ này thì khỏi mơ có ngày lên được Trúc Cơ kỳ, chắc chỉ còn nước chờ hết thọ nguyên rồi chết tại nhà.

Tu tiên cũng giúp anh không phải chịu cảnh đau ốm tra tấn, cũng xem như là ra đi an bình.
Hề Hoài cũng dẹp luôn ý định trông chờ Trì Mục Dao luyện lên Trúc Cơ kỳ rồi giải thoát cả hai, hắn cứ thế trầm mặc một lúc lâu.
Trì Mục Dao thì cảm thấy người kia hẳn là đang thất vọng về mình lắm, biết thân biết phận rúc vào một góc.
Hề Hoài cũng không còn trông cậy gì nữa vào Trì Mục Dao, hắn hỏi dò: “Ngươi có định thi triển thuật tẩy rửa không?”
Người tu chân không tắm gội, bọn họ dùng thuật tẩy rửa thay thế cho đỡ mất thời gian tu luyện.

Hề Hoài đã bị nhốt ở đây nhiều ngày, linh lực không thể vận chuyển nên cũng chẳng tắm rửa gì được.

Hắn định nhờ Trì Mục Dao gíup một chút.
Trì Mục Dao hiểu ý Hề Hoài, nhưng anh thực sự không thể giúp gì được.

“Ta không làm được, ta không có Thuỷ Linh Căn”
“Nước, lửa đều không có, chẳng trách ngươi tu luyện mãi cũng không thành.”
“Vậy trong cơ thể ngươi có không? Ta giúp ngươi dẫn ra nhé.” Anh chủ động hỏi hắn.

Hề Hoài trả lời: “Của ta là Hoả Hệ Đơn Linh Căn.”
Hai người lại rơi vào trầm mặc.
Hề Hoài không nói tới thì Trì Mục Dao cũng không cảm thấy gì.

Nhưng tự dưng lại đề cập tới vấn đề tắm rửa, thế là anh cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.

Cũng phải, đã nhiều ngày qua không tắm rửa gì rồi.
Chần chừ một lúc, Hề Hoài lại cất tiếng: “Thôi được rồi, để ta dạy cho ngươi công pháp của Khanh Trạch Tông.”
Học lỏm công pháp kiểu này nếu như bị Khanh Trạch Tông phát hiện, bọn họ nhất định sẽ giết người diệt khẩu.
Trì Mục Dao e thẹn lắc đầu: “Thôi, ta không dám đâu.”
“Ta dạy mà ngươi sợ cái gì?”
Trì Mục Dao suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý vận chuyển linh lực quanh thân theo phương pháp của Hề Hoài.
Anh vốn dĩ là người hiện đại, nhưng xuyên thư đã được tám mươi năm nên đối với thế giới này có chút hiểu biết.

Công pháp anh cũng đã có căn bản, nghe Hề Hoài chỉ dẫn cũng không tới mức đốt đặc cán mai.
Hề Hoài vốn tưởng Trì Mục Dao là gỗ mục không thể đẽo, không ngờ Trì Mục Dao lại học rất nhanh.
Hề Hoài thiếu kiên nhẫn nên hắn chỉ hướng dẫn một lần.

vậy mà Trì Mục Dao đã thuộc lòng luôn rồi.
Nói vậy xem ra tu vi kém cỏi của Trì Mục Dao không phải do anh thiếu đầu óc.

Thậm chí Trì Mục Dao còn rất thông minh, tu luyện khó khăn như vậy hoàn toàn là do tư chất kém.

Mà tư chất là điều không thể lựa chọn hay thay đổi được.
Trì Mục Dao tự mình luyện tập một lúc rồi đứng dậy bấm tay niệm quyết, thật sự dẫn được nước ra.

Sau khi thi triển pháp thuật rửa mặt sạch sẽ cho chính mình, anh còn phát hiện ra có thể khống chế cho bọt nước không làm ướt quần áo.

Cảm giác ngứa ngáy khó chịu cũng giảm hẳn.
Trì Mục Dao nhanh chóng lần mò tới bên Hề Hoài, đứng ở vị trí đỉnh đầu của Hề Hoài mà bấm ngón tay niệm quyết giúp Hề Hoài rửa mặt.

Đang làm nửa chừng thì tự nhiên anh lại phân vân không biết có nên tránh vết thương của Hề Hoài ra không, làm dòng nước bị mất khống chế, xịt thẳng vào mặt Hề Hoài.
Hề Hoài tự dưng như bị hất cả thau nước lạnh vào mặt, tóc tai mặt mũi đều ướt nhẹp.

Tia nước quá mạnh làm làn da hắn bị xịt đau điếng.
Trì Mục Dao thấy vậy rất hoảng sợ, cố gắng điều khiển dòng nước như cũ, nhưng vì hoảng loạn mà càng làm lại càng toang.
Hề Hoài trầm giọng hỏi: “Ngươi cố ý hả?”
“Không, không phải đâu!”.

Trì Mục Dao bị doạ sợ muốn chết rồi, cố gắng phân trần: “Ta chỉ là muốn tránh nước vào vết thương của ngươi.”
“Đã tu luyện không tới đâu rồi còn dám phân tâm?”
“Rất xin lỗi…”
Trì Mục Dao không khống chế nổi dòng nước nữa rồi, đành dùng ống tay áo của mình mà lau mặt cho Hề Hoài.

Anh mới lau mấy cái, Hề Hoài đã bực bội gắt: “Cút ngay!”.
Anh hết sức tin rằng nếu Hề Hoài mà không bị nhốt, chắc anh đã bị hắn đốt ra tro nãy giờ rồi.

Anh đành ngoan ngoãn né hắn càng xa càng tốt.

Không nói chuyện với hắn có khi lại dễ chịu hơn, nghĩ vậy Trì Mục Dao thấy nhẹ nhõm được một chút.
Linh lực của Hề Hoài bị phong ấn, nước xối lên đầu hắn cũng đành nằm im chịu trận.

May mắn là thể chất hắn đặc biệt, nhiệt độ cơ thể cao hơn so với người bình thường nên hơi nước cũng nhanh chóng bốc hơi.

Hắn cũng không có cách nào khác ngoài nằm im trên giường đá chờ nước tự khô.
Cũng may phép thuật tẩy rửa cũng đã làm được một nửa, hắn cũng đỡ khó chịu hơn lúc đầu.
Mấy canh giờ sau khi Trì Mục Dao tránh xa Hề Hoài, anh có vẻ như đang tựa vào vách đá đánh một giấc.

Sau khi thức dậy thì lại ngồi xổm một mình trong góc luyện thuật tẩy rửa.

Càng luyện càng thấy hứng thú, anh còn hào phóng dùng thuật tẩy rửa lau dọn sạch sẽ luôn cả huyệt động.
Làm xong tự dưng cũng mường tượng ra được cảnh quan bên trong huyệt động, mặt đất xem như khá bằng phẳng, giường đá được đặt ở chính giữa động.

Nơi này có vẻ được làm để giam người, bốn phía đều được đặt cấm chế pháp thuật.

Cũng bởi cấm chế này mà bên trong động tối đen như mực.
Hề Hoài có lẽ cũng cảm nhận được thuật tẩy rửa của Trì Mục Dao tạm dùng được rồi, phần vì hắn vốn được nuông chiều từ bé, giờ chịu cảnh đầu bù tóc rối không nổi nữa đành phải nhờ Trì Mục Dao tới giúp mình rửa mặt.
Lúc hỏi nhờ còn hơi xấu hổ: “Ngươi…ngươi…có thể tới giúp ta…rửa mặt lần nữa…được không?”
Đây chắc là lời đề nghị lịch sự nhất cuộc đời Hề Hoài.

Một câu này hắn dùng cả nửa ngày mới rặn ra được trọn vẹn, cứ như người ta bóc đậu, tách vỏ rồi nhặt ra từng hạt từng hạt một.


Hề Hoài không quen nói chuyện với người khác bằng giọng điệu này.

Trì Mục Dao cũng biết tính tình này của hắn, không có trêu chọc hắn, chỉ lẳng lặng làm theo.

Một chút giúp đỡ này làm quan hệ giữa hai người dần dần hoà hoãn, ít nhất không quá đề phòng hoặc ngại ngần như lúc đầu.
Trì Mục Dao ngồi thừ xuống nghỉ ngơi, từ dây xích trữ vật lấy ra một ống trúc.

Bên trong ống trúc này chứa rượu Thanh Đào của Hợp Hoan Tông, mỗi đệ tử Hợp Hoan Tông đều có một cái, rượu Thanh Đào trong ống trúc đặc biệt ở chỗ cứ gần cạn lại đầy, uống mãi không vơi.
Chắc là nghe được tiếng uống nước, Hề Hoài hỏi: “Ngươi đang uống gì đó?”
Hắn hỏi vậy là cũng có ý muốn xin một ngụm.
Trì Mục Dao lắc lắc ống trúc, tiếng nước vang lên: “Rượu Thanh Đào của Hợp Hoan Tông, ngươi uống không?”
“Rượu sao?”
“Xem như nước lên men, có một chút rượu thôi à nên không bị say, hương vị cực ngon.”
“Nghe được đó!”
“Nhưng ta không có mang ly, ngươi hé miệng ta đổ vào được không?”
“Ừm”
Trì Mục Dao lần mò tới đỉnh đầu của Hề Hoài, lại mò mẫm tìm miệng của hắn, xác nhận: “Ta đổ đó nha, ngươi há miệng ra đi.”
Sau khi giúp Hề Hoài uống một chút rượu Thanh Đào, Trì Mục Dao còn lau miệng giúp hắn.

Đây cũng là lần đầu tiên anh trực tiếp chạm vào Hề Hoài, ngón tay cái sợt qua cánh môi và đường cằm, sau đó lại rất nhanh rụt lại: “Ngươi uống nữa không?”
Hề Hoài không trả lời, hắn ngủ mất rồi.

Cũng có thể nói là…đã say.
Trì Mục Dao tám mươi năm nay uống rượu Thanh Đào như nước lã, mấy sư tỷ sư muội trong môn phái đều uống rượu này mà lớn lên.

Anh không ngờ có người uống thứ rượu nhẹ hều này mà cũng say được.
Hề Hoài không phải là nhân vật có thiết lập tính cách điên cuồng sẽ huỷ thiên diệt địa sao? Vậy mà một ly đã gục?
Trì Mục Dao cúi xuống nhưng không nhìn thấy được gương mặt của Hề Hoài, chỉ nghe tiếng hít thở đều đều.

Trong giây lát tự dưng anh bật cười một cái ngốc ngốc: “xì”.
***********
Họ tên?
Trì Mục Dao
Tuổi tác?
À ừm… Tám…tám mươi bảy, tính cả trước khi xuyên thư thì thêm mười sáu tuổi… Là hơn trăm tuổi rồi.
Nghề nghiệp?
Là nam đệ tử duy nhất của Hợp Hoan Tông.
Ham muốn sở thích?
Ta thích nhất là câu cá!!!
Vậy là muốn làm chủ một ao cá hả?
Không không không! Theo nghĩa đen luôn, chỉ cần có cần câu, có mồi, sau đó ngẩn ngơ ngồi bên hồ cả một ngày.

À đúng rồi! Phải có thêm một cái thùng đựng cá, bên trong thùng có sẵn nước…
***
Họ tên?
Hề Hoài.
Tuổi tác?
Mười tám.
Nghề nghiệp?
Lò luyện cho Trì Mục Dao.
Sở thích ham muốn?
Cùng Trì Mục Dao song tu.
****
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi muốn làm rõ hơn một chút về chỗ này.

Dù nam đệ tử Hợp Hoan Tông chỉ có duy nhất một người thì cũng không có dễ kiếm ra Trì Mục Dao đâu.Người ngoài không có bất kì ai biết Hợp Hoan Tông có một nam đệ tử.Phần Văn Án có đề cập rằng Trì Mục Dao sẽ giả dạng làm một đệ tử chính phái.Các đệ tử của Hợp Hoan Tông sẽ không phản bội sư môn của mình, họ không tiết lộ bất kỳ thông tin nào..