Đối tượng nhận được truyền âm: ??
Hắn là Cửu Thiều, thời điểm cùng Đoạn Lâm giao lưu ba ngàn năm trước là Vô Cực Cung thiếu chủ. Hiện tại hắn đã trở thành Vô Cực Cung cung chủ, thực lực so với ba ngàn năm trước càng thêm khủng bố.
Đối với người bên ngoài, Cửu Thiều cũng là một nhân vật tà ác.
Vô Cực Cung nằm ở nơi xa xôi ở đảo Vô Cực, không quan tâm đến việc của ngoại giới. Nói Cửu Thiều là chính đạo thì hắn lại có giao tình sâu đậm cùng ma đầu Đoạn Lâm, nói Cửu Thiều là tà đạo thì hắn lại chưa từng làm việc gì thương thiên hại lý*.
*Thương thiên hại lý: tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tình người.
Cho nên thái độ của các tông môn đối với Vô Cực Cung chính là địch bất động ta bất động. Chỉ cần Vô Cực Cung không gây chuyện thì bọn họ cũng kính nhi viễn chi*.
*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó
Qua ba ngàn năm, có lẽ Cửu Thiều cũng quên rằng mình từng đưa cho Đoạn Lâm một khối truyền âm thạch.
Đương nhiên âm thanh của Đoạn Lâm thì hắn vẫn nhớ.
Nhưng mà âm thanh này thay đổi không nhỏ. Chưa nói đến nội dung truyền âm, âm thanh lười biếng này khiến người ta cảm thấy vị ma tu ngày xưa lật úp Tam Giới đã mất đi ý chí quét ngang Cửu Châu.
Sau đó, Đoạn Lâm nói gì cơ?
Mấy con cá á!?
"......" Cửu Thiều càng ngơ ngác, cái vị im hơi lặng tiếng suốt ba ngàn cuối cùng cũng truyền âm cho hắn nhưng nội dung truyền âm lại làm người ta không hiểu gì hết.
Nhưng mà ngồi chỗ này suy đoán cũng không được gì, không bằng trực tiếp đi hỏi là được rồi.
Cửu Thiều nói với truyền âm thạch: "Đoạn Lâm? Ta là Cửu Thiều đây, người rốt cuộc có bao nhiêu khối truyền âm thạch? Ngay cả ta cũng không nhớ."
Sau khi thu được hồi âm, Đoạn Lâm 'a' một tiếng: "Thì ra là Cửu Thiều, vừa đúng lúc trên đảo ngươi nhiều cá, bắt cho ta một ít đi."
Đừng nói tới Vô Cực Cung Chủ ở đầu bên kia hoang mang thắc mắc, ngay cả Úc Yên nằm trong lồng ngực Đoạn Lâm cũng không ngờ tới. Thì ra Đoạn Lâm còn có thể liên lạc với bên ngoài, còn có thể nhờ người khác mang đồ tới thăm tù!
Sao lại hạnh phúc như vậy chứ!
Vì sao trước đó cậu luôn cảm thấy Đoạn Lâm thật đáng thương, tên này rõ ràng muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.
Vậy thật kỳ quái, một khi đã vậy thì vì sao trước kia Đoạn Lâm không liên lạc với bên ngoài?
Tự cô lập mình sao?
Hay là đã mất đi sự tin tưởng đối với mọi người?
Úc Yên cảm thấy chắc hẳn là người sau.
"Suy nghĩ cái gì, mau ăn bàn đào của ngươi đi." Đoạn Lâm cầm bàn đào đã sắp rớt xuống đút cho Úc Yên.
Lúc này, Vô Cực Cung cung chủ lại truyền tin đến: "Ngươi chỉ cần cá thôi sao? Không cần thứ gì khác hả?"
Cái vị ba ngàn năm mới truyền tin một lần kia lẽ nào chỉ cần mấy con cá thôi sao?
Đừng nói chỉ có Cửu Thiều không tin, ngay cả Đoạn Lâm mấy ngày trước cũng không tin nữa kìa.
Nhưng hắn thực sự làm vậy, hơn nữa không miễn cưỡng chút nào.
"Đúng vậy, ta chỉ cần một ít cá bột. Đương nhiên nếu ngươi không chê phiền thì có thể mang một ít mật hoa linh tinh tới." Đoạn Lâm nói.
Đoạn Lâm là người nói một không nói hai, nói chuyện tuyệt đối sẽ không quanh co vòng vèo. Nếu hắn nói chỉ cần mấy con cá thì chính là cần mấy con cá.
Cửu Thiều không hề thắc mắc: "Ngươi chờ một lát, ta tự mình đưa tới."
Năm đó hắn từng chịu ân huệ của Đoạn Lâm, đến nay vẫn còn nhớ tình cũ. Hắn lập tức đi chuẩn bị một đống đồ, tự mình đi tới Tiên Nhai đế.
Đương nhiên Cửu Thiều biết chuyến đi này chắc chắc sẽ không trốn được tai mắt của người khác nhưng hắn không quan tâm lắm.
Thật ra Cửu Thiều còn tự mình đa tình, hắn cho rằng lão bằng hữu bị giam giữ ở đáy vực lâu quá nên muốn tìm người trò chuyện, chơi cờ gì đó.
Hắn cũng đã chuẩn bị ở dưới đáy vực với Đoạn Lâm một thời gian. Nhưng mà lúc hắn đi vào cửa động, thằng nhãi này thế mà nói với hắn: "Đặt đồ ở cửa động là được rồi, ngươi về đi."
"Ý của ngươi là, ta xa xôi ngàn dặm tới đây một chuyến mà ngươi lại không muốn gặp ta?" Cửu Thiều tan nát cõi lòng.
Đoạn Lâm xin lỗi nói: "Cũng không phải là không muốn gặp ngươi. Chỉ là ở chỗ của ta có một bé mèo nhát lắm, lỡ người đi vào làm nó sợ thì không tốt."
Cửu Thiều: "???"
Thằng nhãi này đang nói cái quái gì vậy!? Giao tình mấy ngàn năm còn không quan trọng bằng một con mèo!?
"Từ từ, ngươi kêu ta đưa cá tới không phải là vì mèo con của ngươi đó chứ?" Cửu Thiều có cảm giác hắn đã nhận ra chân tướng, hắn lập tức cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười: "Ôi mẹ ơi, người còn có tâm trạng nuôi mèo, có vẻ không tồi nha. Vậy bổn cung chủ không gặp ngươi nữa ."
Chủ nhà cũng không giữ hắn lại: "Đa tạ ngươi đi một chuyến."
Cửu Thiều vung tay áo bay đi. Mà tin tức hắn đi thăm hỏi vị ở Tiên Nhai đế giống như virus mà lan truyền khắp Cửu Châu với tốc độ chóng mặt.
Bạn tốt của đại ma đầu đi xuống đáy vực thăm hắn, điều này có nghĩa là gì? Không lẽ Đoạn Lâm muốn ra ngoài rồi sao?
Chẳng lẽ gọi bạn tốt đến để thảo luận tiếp theo nên tàn phá các đại tông môn như thế nào?
Không thể không nói, tiếng ác của Đoạn Lâm vẫn cứ bao phủ trên đại địa này. Tin tức Đoạn Lâm gặp gỡ Vô Cực Cung cung chủ làm các môn phái nhỏ từng đắc tội hắn hoảng sợ.
Người quen biết Cửu Thiều cũng nhao nhao hỏi thăm tin tức, muốn biết rốt cuộc hắn đi Tiên Nhai đế để làm cái gì?
Cửu Thiều ở Tiên Nhai đế bị chọc cho sôi máu liền một năm một một mười mà kể: "Hắn ở động phủ nuôi mèo con nên kêu ta mang chút cá qua."
Nói thật chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Mọi người sôi nổi lộ ra thần sắc không thể tin được: "......"
Thật sự chỉ có như vậy?
Chính đạo cũng ồn áo huyên náo không kém, đặc biệt là Viêm Thiên tông – kẻ thù lớn nhất của Đoạn Lâm.
Nhóm đệ tử tông môn Viêm Thiên tông đều châu đầu ghé tai mà thảo luận chuyện này. Thậm chí có người còn tìm đến trước mặt Cô Huyền Triệt, muốn hắn an ủi một chút.
Cô Huyền Triệt nói dăm ba câu ổn định bọn họ, trong lòng lại không nghĩ như thế.
Thấy sắc mặt của Cô Huyền Triệt có chút ngưng trọng, dường như là đang sầu chuyện của Đoạn Lâm, Linh Gia trấn an hắn: "Yên tâm đi, Đoạn Lâm không có ra nhanh như vậy đâu. Phải mấy trăm năm nữa thì tu vi của hắn mới có thể đột phá cấm chế của Thiên Đạo."
"Chỉ hy vọng là như thế." Cô Huyền Triệt gật đầu.
Không lâu sau đó, bọn họ liền nghe được tin tức từ chính miệng cung chủ Cửu Thiều truyền ra.
Nghe nói Cửu Thiều đi Tiên Nhai đế chỉ để đưa cho Đoạn Lâm một ít cá bột, bởi vì hắn đang nuôi mèo mà ng động phủ lại không có lương thực.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Tu sĩ chính đạo: "........."
Úc Yên cảm thấy Đoạn Lâm thật là trâu bò nha, gọi một cú điện thoại liền có người đến đây tặng đồ.
Cậu tâm tâm niệm niệm cá nước ngọt, trong vòng một giờ liền có đầy trong hồ sen. Cậu vui sướng lắc lư cái đuôi nhỏ.
Thật chiều ta nha, đây là quan hốt phân chất lượng cao sao?
Yêu yêu.
Đại ma đầu sau khi thả cá vào ao xong xuôi thì dùng ngón tay thon dài gãi cằm Úc Yên: "Thế nào, vừa lòng chưa?"
Thanh âm cùng động tác này, trong nháy mắt trong đầu Úc Yên xuất hiện một hình ảnh!
Đoạn Lâm là tổng tài bá đạo còn cậu là tiểu bạch hoa* bị ép buộc, bá tổng nâng cằm cậu hỏi: "Thế nào, vừa lòng em chưa?"
*Tiểu bạch hoa: giống với tiểu kiều thê, có nghĩa là những cô vợ dễ thương ngọt ngào. Cảm ơn bạn LyEspresso đã chỉ cho tui nha.
Úc Yên: !
Cậu nhanh chóng đem cái hình ảnh này vứt ra sau đầu. Bé ngây thơ chớp chớp mắt, không không không, cậu cùng đại mà đầu không phải là loại quan hệ này, bọn họ là quan hệ chủ tớ đúng đắn.
"Meo~" Úc Yên chạy nhanh đến 'meo' một tiếng, xác nhận mình là một con mèo chứ không phải là chim hoàng yến* của bá tổng đâu.
*Chim hoàng yến: theo kinh nghiệm đọc truyện của tui thì có nghĩa là mấy người bị giam giữ, không được tự do. Giống chim hoàng yến đẹp nhưng chỉ để trong lồng mà ngắm thôi, không thả đi đâu hết.
"Meo..." Úc Yên vôi tội chớp mắt, chuyện này có thể trách cậu sao?
Bàn đào mềm mại lại có nhiều nước đường. Ôm ăn chắc chắn sẽ bị dính lên người, trừ khi cắt thành từng miếng nhỏ mà đút cho cậu ăn.
Cho nên nói tới nói lui, tất cả đều là do Đoạn Lâm!
Đoạn Lâm chờ bé cưng cọ tới cọ lui gặm xong bàn đào mới đi hoàn thành nốt công việc trồng trọt.
Úc Yên lôi thôi lếch thếch đi theo sau chân Đoạn Lâm. Thường xuyên bò lên vạt áo của hắn, mà Đoạn Lâm lần nào cũng dung túng cậu, không hề xua đuổi vật nhỏ phiền phức này.
Thậm chí Úc Yên cảm thấy nội tâm Đoạn Lâm hy vọng cậu quấn lấy hắn bởi vì khi cậu thử đi ra ngoài, cậu nhanh chóng cảm giác được khí thế sắc bén của Đoạn Lâm.
Không phải cái khí thế muốn giết cậu, mà là hắn không vui.
Úc Yên: Thật là một nam nhân dính mèo.
Không có biện pháp, cậu đành phải quay về bên chân đối phương, kêu một tiếng với tên quan hốt phân dính mèo.
"Meo~~"
Úc Yên phát hiện chỉ cần mình ra sức kêu với Đoạn Lâm thì mọi việc đều được giải quyết dễ dàng.
Đây là ma lực của mèo con.
Chờ đến khi Đoạn lâm phân loại xong hạt giống, thúc giục nửa ngày thì sắc trời cũng tối om.
Hắn bế mèo con dơ hề hề lên, quay về tắm rửa thêm lần nữa rồi cho ăn.
Úc Yên thật ngoan ngoãn. Đương nhiên, có cuộc sống hưởng thụ như vậy làm sao không ngoan cho được?
Cậu nằm trong tay của Đoạn Lâm, Đoạn Lâm nhìn cậu, đôi mắt hơi nhọn cười như không cười, bỗng nhiên nói: "Ta phát hiện một vấn đề."
Lúc này Úc Yên đã không còn tỉnh táo nữa, cậu híp nửa con mắt lại hưởng thụ suối nước nóng. Thoải mái quá đi.
"Từ khi ngươi đi vào động phủ của ta thì chưa từng đi vệ sinh...Vì sao vậy?" Đoạn Lâm như đang lẩm bẩm, lại như đang dò hỏi Úc Yên.
Vệ sinh?
Bởi vì cậu đã tích cốc rồi nha, đương nhiên không có nhu cầu này.
Nhưng mà đây lại là nhu cầu của một con mèo bình thường đó!
Úc Yên cảm thấy da đầu tê rần, toàn bộ cơ thể cứng đờ. Thôi xong, cứ như vậy thì không phải là chưa đánh đã khai sao?
"Hà chíu!" May mà Úc Yên trong cái khó ló cái khôn, căng thân thể hắt xì một cái. Giả bộ như vì sắp hắt xì nên cơ thể mới cứng đờ.
Đoạn Lâm quả nhiên không còn nghi ngờ, lực chú ý lập tức bị dời đi.
Hắn cho rằng do tắm quá lâu nên bé cưng bị nhiễm khí lạnh. Vì thế nhanh chóng bế cậu lên rồi dùng khăn lông bao lại.
"Tại sao ngươi lại yếu ớt như thế?" Đoạn Lâm cau mày, lập tức lấy từ túi Càn Khôn ra một viên đan dược có linh lực ôn hòa.
Úc Yên thấy đan dược ánh mắt liền sáng lên. Đây là đồ tốt nha, mình ở Tu Chân giới lâu như vậy rốt cuộc cũng bắt đầu tu tiên rồi!
Aaa.
Cậu chủ động há mồm ăn đan dược. Viên thuốc màu đỏ vừa vào miệng là tan ra, sau đó cậu cảm giác có một luồng khí đi từ cổ họng đến bụng.
Cả người lập tức ấm áp hẳn lên.
Đoạn Lâm một bên vuốt ve cậu, một bên lại dùng truyền âm thạch quấy rầy Cửu Thiều...Có một số việc chỉ có làm một lần hoặc vô số lần, một khi đã làm thì sẽ sinh ra hiệu ứng "Cửa sổ vỡ".
*Hiệu ứng cửa sổ vỡ: là hiệu ứng tâm lý của con người với đại ý rằng khi cửa sổ của một ngôi nhà bị vỡ mà không được sửa hoặc thay thế thì người ta sẽ coi đó là nhà không có chủ và tiếp tục làm các cửa sổ khác vỡ theo.
"Cửu Thiều, ngươi có biết vì sao mèo con không đi vệ sinh không?" Đoạn Lâm hỏi.
Cửu Thiều nửa đêm bị gọi dậy tỏ vẻ: Cạn cmn lời rồi. Hắn có nuôi mèo đâu mà biết tại sao mèo con không đi vệ sinh!
Nhưng mà Cửu Thiều cũng không thể không cho Đoạn Lâm mặt mũi, hắn đành phải đi hỏi đệ tử tông môn vấn đề này.
Đến khi nhận được đáp án hắn mới truyền âm lại cho Đoạn Lâm: "Con mèo kia của ngươi lớn bao nhiêu? Có phải tuổi còn rất nhỏ hay không?"
Đoạn Lâm dùng bàn tay ước lượng một chút: "A, chắc là vậy, nó còn không to bằng bàn tay ta nữa."
Cửu Thiều: "...... Vậy là chưa được một tháng tuổi rồi. Mèo nhỏ như vậy sẽ không tự đi vệ sinh được, cần có mèo mẹ hỗ trợ."
Đoạn Lâm nheo mắt lại, mèo mẹ? Không, hắn không muốn nuôi thêm một con mèo nữa.
"Không còn biện pháp nào khác sao?"
"Có, ngươi dùng khăn lông nhúng nước ấm lau chỗ đi vệ sinh của nó, nhớ phải nhẹ tay."
Nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, Úc Yên trốn trong khăn tắm sợ hãi run bần bật.
"Thì ra là thế." Gương mặt quỷ dị của đại ma đầu phóng to trước mắt Úc Yên, đối phương lẩm bẩm nói: "Ngươi thật là khó chiều, đi vệ sinh cũng cần bản tôn giúp đỡ."
Úc Yên sợ lắm lắm rồi: Ta không phải, ta không có, trẫm không cần ngươi giúp đỡ—— meooo!!!
----------------------------------
Aly: Mấy chỗ Tiên Nhai đồ á, QT ghi là "đọa Tiên Nhai đế", tui tra từ điển không thấy nên để là "Tiên Nhai đế" luôn. Ai biết chỉ tui nha.