úc Cơ Quân Tà thức
dậy thì đã là giữa trưa, nàng được sinh vào lúc sáng nên bây giờ có chút đói bụng, mà đệ đệ cũng vậy, hắn đang mở to hai mắt tròn tròn nhìn nàng đầy tội nghiệp.
Gì cơ? Bảo nàng khóc lớn đòi uống sữa á? Phi, còn lâu nhá, sát thủ như nảng giờ lại phải khóc nháo đòi người cho ăn à?
Thà chết đói còn hơn, Cơ Quân Tà nhất quyết không chịu khóc.
Nhưng mà, thúc có thể nhịn nhưng thím không thể nhịn, nằm kế nàng, tiểu đệ dễ thương không chút khách khí khóc rống lên thất thanh, xem chừng đói
bụng lắm.
Cơ Quân Tà vạch đen đầy đầu nhìn sang tiểu đệ khóc lóc, căn bản nàng không có cách bắt bé dừng lại, nên chỉ có thể oán hận
trừng mắt nhìn bé.
Bé bị trừng mắt có chút sợ, liền phát tiết càng khóc hung hăng hơn.
“Đứa nhỏ chắc đói bụng rồi, Tâm nhi, đem lại đây để ta uy sữa.” Phụ nhân suy nằm trên giường suy yếu nói.
Nha hoàn nghe vậy liền ẵm nam hài đưa cho di nương, sau đó trở lại nôi bế
nàng lên, nam hài dường như linh tính sẽ được cho ăn, tiếng khóc rõ ràng nhỏ dần rồi nín hẳn, ngoan ngoãn nhu thuận xuống.
Còn Cơ Quân
Tà, nàng là lần đầu tiên được người khác bế trong hơn hai mươi năm làm
người, nên có chút ngây ngốc, một đường cứ như vậy để nha hoàn bế nàng
đi, không khóc không nháo.
Tâm nhi có chút kinh ngạc, lúc nàng bế tam tiểu thư, tiểu thư không hề khóc, ngược lại ánh mắt có chút ngốc
lăng nhìn nàng, dáng vẻ đáng yêu vô đối, thấy vậy, Tâm nhi đối với vị
tam tiểu thư này liền sinh ra hảo cảm.
Cơ Quân Tà được nha hoàn
trao cho một người lạ, không phải nương nàng, đó là một vị thúc thúc
trung niên, thân thể tráng kiện, một thân bạch y sạch sẽ, tóc hơi bạc,
ánh mắt nhìn nàng rất nhu tình, bên hông còn đeo một thanh kiếm lóe ánh
sáng bạc, nam nhân này không phải phụ thân nàng chứ?
Lưu Sa một đôi mắt hồng hồng nhìn Dã Hành Sơn, hiện tại, nàng vô cùng bối rối.
“Thúc thúc, đều tại ta yêu đương mù quáng, tin vào lời Cơ Dương Hoa, bất chấp gả cho hắn, để giờ lại phải đau khổ như vậy, thúc thúc đều tại ta...”
Lưu Sa bế nam hài trên tay nhưng vẫn oán trách nói, nếu như trước đây
nàng nghe lời thúc thúc, không tin Cơ Duơng Hoa là thật lòng thật dạ yêu nàng, làm sao bây giờ khổ sở như vậy?
“Vậy ngươi có muốn rời khỏi đây không? Nếu muốn liền theo ta trở về đi, người Đông Qua thôn luôn chào đón ngươi.”
Dã Hành Sơn thở dài, nhìn đứa nhỏ hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, rất không đành
lòng nhìn nàng tự trách, mở miệng muốn nàng theo hắn trở về Đông Qua
thôn.
Lật lật thân thể nhỏ nhắn của Quân Tà, Dã Hành Sơn cố gắng
che dấu ánh mắt phức tạp, bàn tay to lớn thô ráp luống cuống ôm Quân Tà, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt nàng, dừng lại ở cái mũi nhỏ xinh xắn,
cái mũi này thật là giống kẻ kia y như đúc...
“Không được đâu
thúc thúc, bọn trẻ còn quá nhỏ, đường về thôn lại nguy hiểm trắc trở,
hay đợi chúng lớn hơn một chút, liền theo ngài trở về, được không?!”
Lưu Sa tay ôm chặt tiểu nam hài, ánh mắt đau lòng ôn nhu, xin lỗi, xin lỗi con, mẫu thân đây là quá yếu đuối rồi...
Gật gật đầu, hiện tại hắn cũng không nên tiếp tục ở lại, như vậy, liền về thôi, Dã Hành Sơn nhanh chóng lấy cớ cáo từ.
“Vậy, bây giờ ta trở về khách điếm trước, có chuyện gì cứ gửi thư báo đến, Lưu Sa những ngày này...bảo trọng.”
Dã Hành Sơn lưu luyến không muốn thả Cơ Quân Tà, trước khi đi hắn còn căn
dặn nương nàng giữ sức khỏe, bảo Tâm nhi chăm sóc nương cẩn thận, bộ
dạng lo lắng không thôi, phần tình cảm thâm sâu này, Cơ Quân Tà là lần
đầu nhìn thấy.
Sau khi tiễn Dã Hành Sơn đi, Lưu Sa liền quay
lại, cho nàng cùng đệ đệ uống sữa, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng Quân Tà vẫn là gạt qua chuyện mặt mũi, cố nuốt xuống, vẻ mặt cau có.
No bụng xong, nàng cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi, thân thể trẻ sơ sinh này của nàng vẫn cần ngủ rất nhiều a.
__________________
Chính viện, Nhã Thiến các.
“Aaaa...” Tôn Thiến nằm trên giường đau đớn hét lớn vì cơn đau bụng quằn quại.
“Phu nhân, cố lên, phu nhân, mau dùng sức,....” Bà đỡ không ngừng bên cạnh cổ vũ.
“Aaaaaa...” Tôn Thiến cả người đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Nàng biết Cơ Dương Hoa không yêu nàng, y chỉ muốn sự nghiệp tiền đồ cùng
danh vọng, nhưng là nữ nhân đã gả đi, nàng dù muốn hay không vẫn phải
phục tùng hắn, hơn nữa, phụ thân nàng là Hộ Quốc công thần, địa vị cao
quý, dễ khiến hoàng thượng nghi kỵ, cũng may ông chỉ có một nữ nhi là
nàng, nếu không hoàng thượng đã tìm cách diệt ca gia tộc nàng.
Hiện tại nàng đang mang thai con của Cơ Dương Hoa, chỉ mong đứa nhỏ sinh ra
là con trai, mới được phu quân coi trọng, có thể xem là một nửa dòng máu Tôn phủ, làm phụ thân thỏa mãn vui vẻ, còn có thể ra oai với đám hồ ly
tinh trong hậu viện, đứa nhỏ là đích tử thì còn có thể thừa kế sản
nghiệp của phu quân cùng phụ thân nếu không thì...
Không, không thể thế được, đứa trẻ này, nhất định phải là nam hài...
Tôn Thiến nghĩ vậy liền cố gắng dùng sức...
“AAAAAAA...”
“Oa…oa…oa” Tiếng trẻ con khóc vang lên, bà đỡ ngay lập tức ôm lấy đứa bé đi tẩy rửa sạch sẽ.
Thị nữ bên cạnh cũng vội vã ra ngoài truyền tin.
“Mau, để ta xem, là nữ nhi hay nhi tử?!” Tôn Thiến vội vàng hỏi.
“Bẩm phu nhân, là một tiểu thiếu gia...” Bà đỡ bế hài tử trên tay đem đến gần giường.
“Tốt, tốt lắm! Phụ thân của ta nhất định cũng sẽ vô cùng hài lòng với vị tôn
tử * này, dù sao phụ thân cũng không có con trai, cơ hội gây dựng lại
gia tộc nhờ vào tôn tử duy nhất này nhất định thành công, mà nhi tử của
ta cũng sẽ trở thành người nối dõi Cơ phủ, đám hồ ly trong hậu viện kia
là hết thời rồi, , ha ha ha...”
Tôn Thiến cười cuồng vọng, nàng
nghĩ đến viễn tưởng tốt đẹp của nàng sau khi phu quân hay tin nàng sinh
được nhi tử nối dõi tông đường, liền đuổi hết đám nữ nhân xấu xa đáng
ghét kia ra khỏi gia môn, nghĩ đến, tâm trạng mệt mỏi sau khi sinh liền
tan mất.
Cơ Dương Hoa vừa chạy đến Nhã Thiến các, nghe
thị nữ nói Tôn Thiến đã sinh được một vị công tử thì tâm trạng có chút
vui vẻ, nhưng sau khi nghe tiếng cười cuồng vọng của nàng thì vẻ mặt vui sướng liền bay mất.
Hắn đời này, ghét nhất ai trước mặt hắn nhắc đến Tôn Quyền.
Vì mỗi lần đều gợi cho hắn nhớ, vinh quang địa vị này là Tôn Quyền ban cho hắn, nhắc hắn nhớ về thuở hàn vi cực khổ, phải nhờ vào nhà chính thê mà có.
Nay Tôn Thiến vô tình nhắc đến hắn (Tôn Quyền), tâm trạng Cơ Dương Hoa tất nhiên rất không tốt, hắn (Cơ Dương Hoa) đứng tại cửa
phòng hồi lâu, cuối cùng lựa chọn phẩy tay áo rời đi.