*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
trong lòng còn đang ôm một tiểu hồ ly lông trắng như tuyết, cũng chính là tiểu yêu Hoàn Ly mà bọn Lăng Yên đã phát hiện bên dưới giếng cách đây mấy ngày trước.
Nhìn vị nam tử nọ độ khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc áo bào* cũ nát (hay còn gọi áo dài, y phục nam nhân quý tộc TQ mặc ngày xưa), dung mạo trời sinh đã tuấn tú, tuy nhiên thần thái trên mặt lại thoáng vẻ đau thương, nỗi buồn tỏa ra từ hắn như khiến người khác nảy sinh thương cảm, ngay cả chính Xích Diễn cũng cảm thấy buồn bã theo.
Người vừa xuất hiện không phải Đường Lam, vậy hắn nên giải thích chuyện này thế nào với Lăng Yên đây.
Trầm Ngọc vừa trở về vừa nghĩ ngợi phải giải thích lý do mình rời đi như thế nào với Lăng Yên, khôngngờ chân còn chưa bước vào đã nghe được thanh âm đầy giận dữ của người ở bên trong bộc phát ra ngoài.
hắn chưa từng nghe Lăng Yên dùng giọng điệu kiểu này để nói chuyện bao giờ, khi thấy Lăng Yên trừng mắt nhìn ra cửa, sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch, mở to cặp mắt mờ mịt nhìn Lăng Yên.
Lăng Yên cũng không ngờ tới đột nhiên Đường lam lại trở về đúng lúc này, nhất thời cũng bất động tại chỗ.
Trầm Ngọc lui về sau hai bước. Lăng Yên thấy hắn định rời đi thì nóng nảy trừng mắt phẫn nộ với vị nam tử kia một cái, sau đó cuống quít đuổi theo: “Đường Lam, chàng nghe ta giải thích!”
Thanh Minh ở một bên thì uống cạn chung rượu như ra vẻ không liên quan đến mình, nhíu mày thu hết cảnh tượng này vào mắt.
thật sự rất quen thuộc.
###
Nghe câu hỏi của Trầm Ngọc, Lăng Yên mới dời tầm mắt về phía nam tử mới xuất hiện, trong mắt không chút kiên nhẫn: “Người này tên là Nhan Thư Minh, ở An Nhạc trấn coi như ta với hắn cũng có quen biết.”
“Có quen biết?” Trầm Ngọc thì thào hỏi, vẫn chưa thông suốt được mối quan hệ của hai người.
Nàng có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: “Chàng còn nhớ ngôi mộ ở ngoài trấn lúc trước không?”
Tất nhiên Trầm Ngọc nhớ rõ, nơi bọn họ gặp lại nhau lần thứ hai chính là phần mộ của người bạn quá cố của Lăng Yên. Nàng ấy có thân phận không đơn giản nhưng lại thích một thường dân ở An Nhạc trấn. Để có thể ở bên hắn, nàng ấy cam chịu trở thành một người bình thường, cũng chính vì vậy mà dọc đường gặp sơn tặc, không may bị giết chết rồi qua đời.
Trầm Ngọc đều nhớ những chuyện này.
Lăng Yên vừa muốn mở miệng nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại đổi ngay câu hỏi khác: “Rốt cuộc là ai đãđưa ngươi đến đây? Hoàn Ly sao?” nói dứt lời, nàng lập tức đưa mắt nhìn về phía bên kia.
Hoàn Ly vốn đang thoải mái cuộn tròn trong lòng Thanh Minh, sau khi nghe Lăng Yên nhắc đến tên liền nhỏm dậy, lông tơ trên người dựng đứng, lập tức nói: “Vốn dĩ ta muốn đuổi theo ngươi nhưng dọc đường phát hiện người này muốn tìm ngươi, vì thế ta dẫn hắn đến đây.”
…
Lăng Yên hung hăng trợn mắt với nó, Hoàn Ly tự thấy mình đuối lý liền vùi đầu thấp giọng nói: “Lần sau không dẫn đến nữa.”
Lần này Lăng Yên nóng giận thật, không một ai trong số họ dám lên tiếng trong lúc này, ngay cả người đã quen đối phó với mấy vị lão tổ tông trên Thần giới như Xích Diễn còn bị khí thế này của nàng lui về sau vài bước. Cuối cùng, tầm mắt của mọi người đều nhất trí dồn hết lên người Trầm Ngọc.
Linh đúng là rất đặc biệt. Chính vì vậy mà sau khi Thu Linh qua đời được vài năm, nàng mới đến đây hàng năm để tế bái, mỗi lần như vậy đều ở trong An Nhạc trấn một đoạn thời gian mới chịu rời đi.
Chỉ cần nhìn thấy Nhan Thư Minh, bất giác sẽ không tự chủ được nhớ đến cái chết bi thảm của Thu Linh lúc trước, nay có thanh âm Trầm Ngọc nhắc nhở thì mới thoáng bình phục lại một chút. Cuối cùng mới trầm giọng nói với Nhan Thư Minh: “Tiểu Linh cũng đã mất rồi, ngươi còn tới làm gì nữa?”
“Ta chỉ … chỉ là muốn được bồi nàng, muốn trò chuyện với nàng một chút. A Tinh, muội để ta bầu bạn bên mộ nàng một lát thôi, có được không?” Nhan Thư Minh gượng cười một tiếng, trong giọng nói mang đậm ý cầu xin.
Lăng Yên cười gằn, ngữ khí đầy vẻ chế giễu lặp lại: “Bầu bạn bên nàng?”
ngủ của hắn và Lăng Yên.
Thanh Minh nhìn bóng lưng Trầm Ngọc, trên mặt thoáng hiện nụ cười như có như không.
Mang danh là người hiểu rõ Lăng Yên nhất trong đám ma tướng, Thanh Minh vô cùng chắc chắn với bộ dáng của Ma tôn hiện giờ là đang vô cùng giận dữ. Mà vào những lúc này, nàng chỉ muốn được yên tĩnh một mình, nếu kẻ nào không biết thân phận dám quấy nhiễu nàng từ bên ngoài thì nhất định sẽ phải gánh một hậu quả vô cùng khủng khiếp.
Thanh Minh chỉ cười không lên tiếng, nhủ thầm lát nữa nhất định sẽ có kịch vui để xem rồi đây.
Ở mặt khác, Trầm Ngọc đã đứng bên ngoài cửa, gõ cửa phòng nhưng không nhận được sự đáp lại của Lăng Yên. Sau một hồi do dự, hắn mở miệng nói vọng vào trong: “A Tinh, ta vào nhé!”
Dứt lời, hắn liền đẩy cửa bước vào trong.
Chỉ là toàn bộ tâm tư của hắn lúc này đều đặt hết lên người nàng, trong lúc nhất thời đã quên cổ chân của mình còn bị thương, vì thế chỉ vài bước là dưới chân đã mềm nhũn, bước chân lảo đảo, đến khi phản ứng được thì đã thấy mình rơi vào một cái ôm mềm mại còn mang theo hơi thở tinh khiết – Lăng Yên.
Lăng Yên ngước mắt nhìn Trầm Ngọc đang gần mình trong gang tấc, thấy trong đôi mắt đầy trầm tĩnh lại sáng như trăng kia dường như đang phảng chiếu hình bóng của chính mình.
Vốn dĩ lòng nàng đang nặng nề lại đột nhiên bị cử chỉ của Trầm Ngọc làm bật cười, đổi thế chủ động ôm lại đối phương, khẽ nói: “Chàng đây là đang dùng thân thể để an ủi ta sao?”
“…” Vị thần tôn thật thà ngay thẳng nào đó bị lời trêu ghẹo này làm đỏ bừng cả hai má.
Có lẽ nếu là ngày thường khi thấy cảnh này, Lăng Yên nhất định đã động tay động chân từ lâu rồi, nhưng với tâm trạng đang vô cùng tồi tệ lúc này của nàng thì không. Nàng khẽ nhích đến gần Trầm Ngọc, nhẹ nhàng tựa đầu bên ngực đối phương, nói: “Chàng có muốn nghe chuyện xưa kia của ta hay không?”