"Sao ngươi lại chôn lệnh bài ra vào Đoạn Long Uyên cùng với Vượng Tài?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
Nếu không có tấm lệnh bài đó, mộ của Vượng Tài không bị đào lên, mọi người sẽ không đổ tội tàn sát núi Thiên Thọ lên đầu Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu thản nhiên đáp: "Mỗi lần bản tôn trở về thung lũng, Vượng Tài luôn bày ra vẻ bị bỏ rơi. Bản tôn đã tặng nó tấm lệnh bài này để nó biết rằng, bản tôn cho phép nó ra vào lãnh địa của bản tôn."
"Nó luôn đeo lệnh bài đó, có vẻ rất thích. Bản tôn không nhỏ mọn, thứ đã tặng làm sao có thể lấy lại. Khi nó chết, bản tôn chôn lệnh bài cùng với nó như một vật bồi táng."
Lạc Nhàn Vân nhận ra Đoan Mộc Vô Cầu bắt đầu nói nhiều hơn, có lẽ hắn đã dần mở lòng với y. Mặc dù hai người có thù, nhưng chẳng việc gì phải kéo một con chó vào cuộc. Vì thế Lạc Nhàn Vân nói: "Ngươi chôn Vượng Tài như thế, dẫu không có ai đào mộ, thú rừng cũng sẽ bới lên. Ta có một trận pháp, với sức mạnh của ngươi, nếu bày ra thì không ai có thể tiếp cận ngôi mộ."
Đoan Mộc Vô Cầu lắc đầu: "Không cần, vốn dĩ là do bản tôn nhiễu sự thôi."
Hắn giơ tay, ngọn lửa bùng lên thiêu rụi bộ xương thành tro. Đoan Mộc Vô Cầu nhẹ nhàng vung tay, để tro cốt bay theo gió.
Hắn nói: "Tro về tro, đất về đất, thế là được rồi."
Chỉ là túi da mà thôi.
Xong việc, ánh mắt Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Lạc Nhàn Vân có chút dịu dàng hơn. Trong lòng hắn, Lạc Nhàn Vân trở thành người vừa đẹp như tiên, nói chuyện êm tai, lại còn đơn thuần thiện lương.
Là người mà Đoan Mộc Vô Cầu ngưỡng mộ nhất, nhưng cũng là người mà cả đời hắn không thể trở thành.
Đoan Mộc Vô Cầu bất ngờ nói: "Hôm đó bản tôn không giết ngươi, là vì động lòng."
Lạc Nhàn Vân sững sờ.
Đoan Mộc Vô Cầu tiếp tục: "Bản tôn đã ở Ma đạo bao năm, chứng kiến vô số dục vọng đen tối nhưng chưa từng động tâm. Chỉ duy nhất hôm đó, khi nhìn ngươi nằm trong Quan Tài Chôn Trời, bản tôn mới sinh dục niệm."
Sự thẳng thắn của hắn khiến Lạc Nhàn Vân cũng thấy thoải mái, không hề nghĩ Đoan Mộc Vô Cầu đang thổ lộ tình cảm, mà chỉ đơn thuần là bày tỏ cảm xúc.
Lạc Nhàn Vân đáp: "Ta là Thiên linh căn, xác thực là đối tượng song tu tốt nhất. Bản năng của ngươi muốn hấp thụ ta cũng bình thường. Nhưng hôm đó ta đã bất tỉnh, tại sao ngươi không ra tay?"
Lạc Nhàn Vân bình thản nói về vấn đề này, như thể không có gì nghiêm trọng.
Đoan Mộc Vô Cầu bỗng đỏ mặt, thẹn quá hóa giận đáp: "Bản tôn đã nói rồi, đó là hành động bẩn thỉu, bản tôn khinh thường làm thế. Ngươi còn câu hỏi gì không? Hỏi nhanh trước khi bản tôn hết kiên nhẫn."
Lạc Nhàn Vân hỏi: "Nếu ngươi đã cho rằng việc hấp thụ là tà đạo, không màng đến loại tu luyện đó, thì chuyện đệ tử Sương Hoa Cung bị hại, chắc hẳn ngươi không hề hay biết?"
Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ ngợi, rồi ném cuốn Sơn Hà Lục cho Lạc Nhàn Vân: "Bản tôn không biết gì, cũng lười đi điều tra. Ngươi có thể tự xem xét."
Lạc Nhàn Vân vô cùng ngạc nhiên: "Ngươi đưa Sơn Hà Lục cho ta, không sợ ta dẫn người tiêu diệt đám ma tu sao?"
"Giết thì giết, bản tôn còn đang mệt mỏi vì bọn chúng đây. Suốt ngày gây rắc rối. Biết thế này bản tôn đã không lập ra Đào Nguyên Tông, giết sạch bọn chúng cho đỡ phiền." Đoan Mộc Vô Cầu cáu kỉnh nói.
Lạc Nhàn Vân cầm cuốn Sơn Hà Lục, đáp: "Dù ngươi sẵn lòng giúp ta điều tra chuyện Sương Hoa Cung, ta cũng không vì thế mà từ bỏ ý định trả thù ngươi."
"Bản tôn giết người vô số, kẻ muốn giết bản tôn cũng nhiều không kể hết. Nếu ngươi có bản lĩnh, cứ đến mà lấy mạng bản tôn." Đoan Mộc Vô Cầu không né tránh hay ngại ngần khi nhắc đến thù hận giữa hắn và Lạc Nhàn Vân, thái độ này khiến cả hai có thể đối thoại bình thường.
Sau khi đã có được phần lớn câu trả lời, Lạc Nhàn Vân hỏi câu cuối cùng: "Chuyện diệt Kiếm phái Kình Thiên, ngươi có liên quan không?"
"Bản tôn quả thật đã giết nhiều người ở Kiếm phái Kình Thiên, có phải diệt môn hay không thì bản tôn không rõ." Đoan Mộc Vô Cầu đáp.
Trong đầu Lạc Nhàn Vân hiện lên cảnh tượng đệ tử phái Kiếm phái Kình Thiên chết thảm, chút thương hại dành cho Đoan Mộc Vô Cầu cũng lập tức tan biến.
"Tại sao ngươi lại tấn công phái Kiếm phái Kình Thiên? Lần này ngươi lại có thù hằn gì?" Lạc Nhàn Vân hỏi. "Hay ngươi thực sự là kẻ tàn bạo thích giết người như thiên hạ đồn đại?"
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn Lạc Nhàn Vân, lại liếc sang ngôi mộ đổ nát của Vượng Tài, như thể muốn giải thích điều gì, nhưng cuối cùng hắn lại không mở miệng.
Hắn chỉ tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi lớn lên ở Bắc Thần phái, ngươi báo thù cho họ là lẽ đương nhiên. Còn Dung Lạc Sương là nhân tình của ngươi, ngươi xả thân vì cô ta cũng hợp lý. Nhưng Kiếm phái Kình Thiên liên quan gì đến ngươi?"
"Lạc Nhàn Vân, ngươi quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi định lo cả thiên hạ sao?"
Thấy hắn hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Dung Lạc Sương, Lạc Nhàn Vân liền vội giải thích: "Ta với Dung Cung chủ không phải đạo lữ, càng không phải tình nhân. Ngươi đừng dùng từ "nhân tình"... nghe thật thô lỗ để miêu tả chúng ta."
"Vậy ngươi vì cô ta mà xả thân, thậm chí còn chấp nhận để ta giết cơ mà?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.
Lạc Nhàn Vân thở dài: "Quan hệ giữa ta và Dung Cung chủ khá phức tạp, ta cũng chẳng cần phải giải thích với ngươi. Cứ coi cô ấy là em gái ta đi, dù gì chúng ta cũng có mối liên hệ huyết thống."
"Em gái à..." Đoan Mộc Vô Cầu nhìn ra xa, trong mắt thoáng chút ngẩn ngơ, như đang nhớ về điều gì đó.
Lúc này nếu Lạc Nhàn Vân bất ngờ tấn công, có thể khiến Đoan Mộc Vô Cầu bị thương nặng.
Nhưng Lạc Nhàn Vân là người chính trực, không bao giờ làm chuyện như vậy.
"Bảo vệ em gái, đúng là nên làm." Cuối cùng Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Lạc Nhàn Vân thấy hắn lại hiểu sai ý, đành nói tiếp: "Cho dù ta không có mối quan hệ huyết thống với Dung Cung chủ, ta vẫn sẽ ra tay giúp đỡ. Mặc dù ta không thân thiết với Kiếm phái Kình Thiên, nhưng ai dám hại người đồng đạo, ta nhất định phải can thiệp."
"Ngươi nói đúng, việc của thiên hạ ta sẽ quản, hai trăm năm trước đã quản, hai trăm năm sau ta vẫn sẽ quản!"
Đoan Mộc Vô Cầu nhíu mày, nhìn Lạc Nhàn Vân đầy bối rối, như không thể hiểu nổi tại sao trên đời lại có người như vậy.
"Vậy thì ngươi hãy tìm cách giết bản tôn đi. Bản tôn sẽ không ngồi yên chờ chết, đến lúc đó xem bản lĩnh của ngươi thế nào." Đoan Mộc Vô Cầu lạnh lùng hừ một tiếng, quay lưng đi.
Lạc Nhàn Vân biết mình không phải đối thủ của Đoan Mộc Vô Cầu, liền mang theo Sơn Hà Lục đi điều tra vụ việc đệ tử Sương Hoa Cung bị hại.
Không điều tra thì thôi, điều tra ra mới thấy vụ việc liên quan đến Tứ Tượng Sơn Trang và Chân Ngôn Tự.
Chân Ngôn Tự rất hợp tác với cuộc điều tra của Lạc Nhàn Vân, tự xử phạt các đệ tử Phật môn phạm tội, còn mời toàn bộ Sương Hoa Cung đến chứng kiến cuộc xử phạt, thành công xóa bỏ hận thù giữa hai bên.
Phía Tứ Tượng Sơn Trang lại rắc rối hơn.
Họ đã giao nộp hầu hết kẻ phạm tội, nhưng có hai người, một là con trai của Tiêu Lân – một trong bảy ngôi sao cứu thế, người còn lại là con trai của trang chủ Tứ Tượng Sơn Trang. Trang chủ Tiêu Tuân đích thân đến xin lỗi, mong Dung Lạc Sương tha thứ cho hai người này.
Ông ta bảo mình đã đánh cả hai người họ, họ cũng hứa sẽ không tái phạm.
Dung Lạc Sương với ý định hợp tác trừ ma sau này, định tha thứ cho họ.
Nhưng Lạc Nhàn Vân không đồng ý.
Y cho rằng thời loạn cần phải dùng hình phạt nghiêm khắc. Hiện giờ Thiên kiếp đã biến mất, lễ giáo suy đồi, lòng người bất ổn, nếu khoan dung nửa vời sẽ khiến kẻ xấu lợi dụng.
Huống hồ hai người này đã hại đồng đạo chính phái, còn gian dâm giết hại phụ nữ, làm chuyện của Ma đạo, ngay cả trong thời bình cũng đáng tội chết.
Tiếc rằng Bắc Thần phái đã bị diệt, Lạc Nhàn Vân không có thế lực để chống lưng, lời y nói không có sức nặng. Đa số các môn phái đều e ngại quyền lực của Tứ Tượng Sơn Trang, đồng ý với đề nghị của Tiêu Tuân. Chỉ có một hòa thượng trông như côn đồ, đầy hình xăm là kiên quyết ủng hộ ý kiến của Lạc Nhàn Vân.
Nhưng cuối cùng, số đông thắng thế, hai người đó vẫn giữ được mạng.
Ba ngày sau, Đoan Mộc Vô Cầu mang theo đầu của hai kẻ đó đến Lăng Đô Phong. Hắn bỏ đầu vào một chiếc hộp gỗ, buộc thêm dây lụa thành hình nơ bướm, dưới ánh trăng lãng mạn, nhẹ nhàng gõ cửa.
Khi ấy Lạc Nhàn Vân đang tĩnh tâm tu luyện, vì ba ngày trước trong hội nghị chính đạo y đã nổi giận thực sự, suýt nữa sinh ra tâm ma.
Dường như tâm ma này không phải của Lạc Nhàn Vân, mà là của Hạ Kinh Luân. Lúc sinh thời Hạ Kinh Luân đã mang trong mình tâm ma, ngay cả khi chết đi, tâm ma ấy vẫn chưa tiêu tan, và giờ thông qua linh căn đã truyền sang Lạc Nhàn Vân.
Trước đây, Lạc Nhàn Vân luôn giữ tâm thế vững vàng, nên chút tâm ma đó không ảnh hưởng gì.
Ba ngày trước Lạc Nhàn Vân thất vọng với các tu sĩ chính đạo, trong lòng y bất ngờ dấy lên ý nghĩ "chi bằng giết sạch bọn họ để giải thoát cho chính mình", điều này khiến y giật mình.
Y lập tức quay về Lăng Đô Phong để bế quan tĩnh tâm, rồi nhận ra tâm ma đó không phải của mình, mà là của Hạ Kinh Luân.
Vì sao Hạ Kinh Luân lại có ác khí đáng sợ đến vậy?
Lạc Nhàn Vân tạm thời đè nén tâm ma xuống, vừa nghĩ vừa không hiểu.
Đúng lúc này, cửa sổ phòng y bị gõ.
Lạc Nhàn Vân phất tay, một luồng gió mạnh thổi mở cửa sổ ra, thấy Đoan Mộc Vô Cầu đang ngồi trước cửa, tay cầm hộp gỗ, hống hách nói: "Tặng ngươi đấy."
Lạc Nhàn Vân ngửi thấy mùi máu nồng nặc từ trong hộp gỗ.
"Ngươi lại giết ai nữa?" Lạc Nhàn Vân hãi hùng khiếp vía.
"Nhìn đi rồi biết." Đoan Mộc Vô Cầu đáp.
Lạc Nhàn Vân tháo nơ bướm, mở chiếc hộp được gói ghém tinh tế, bên trong là hai cái đầu người.
Nhìn thấy khuôn mặt hai kẻ đó, y thở phào nhẹ nhõm vì không phải người vô tội. Nhưng ngay sau đó Lạc Nhàn Vân cảm thấy Đoan Mộc Vô Cầu quả thật có vấn đề, đầu người mà cũng đóng gói kiểu này, đúng là vừa tàn nhẫn vừa biến thái.
"Ngươi giết cả Tứ Tượng Sơn Trang, hay chỉ hai kẻ này?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
"Chỉ hai tên thôi. Giết cả Tứ Tượng Sơn Trang thì ngươi lại đến hỏi lằng nhằng, phiền chết được." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
"Tại sao ngươi giết họ?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
"Vì bọn chúng khiến ngươi hiểu nhầm về ta. Đáng chết. Nếu không phải ngươi quá phiền phức, ta đã giết sạch Tứ Tượng Sơn Trang rồi." Đoan Mộc Vô Cầu trả lời thản nhiên.
"Họ đúng là đáng chết, nhưng không thể tự ý giết, phải công khai xử phạt để răn đe kẻ khác." Lạc Nhàn Vân nghiêm túc nói.
"Ngươi thật phiền phức." Đoan Mộc Vô Cầu nhức đầu, "Họ sống thì ngươi không vui, họ chết thì ngươi cũng không vui, rốt cuộc thế nào mới khiến ngươi vui lòng?"
Lạc Nhàn Vân đáp: "Thế giới phải công bằng, ai có tội thì chịu tội, ai có công thì được thưởng. Khi đó, người già, trẻ nhỏ đều được chăm sóc, mọi người được sống yên bình..."
"Nghe không hiểu, đừng nói nữa." Đoan Mộc Vô Cầu ngắt lời.
Lạc Nhàn Vân hỏi: "Ngươi đã đến Bắc Thần phái, nhìn những người bị ngươi giết, không thấy áy náy à?"
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Ma tu trong Đào Nguyên Tông ấy, môn phái của bọn họ đều bị bản tôn diệt, bản tôn quay lại cũng chẳng có gì để áy náy."
"Ngươi đi đi." Lạc Nhàn Vân nói. "Hôm nay ngươi tặng ta quà, ta không thể lấy oán báo ơn, sẽ không giết ngươi lúc này."
"Ngươi cũng có đánh lại bản tôn đâu." Đoan Mộc Vô Cầu tự tin.
Lạc Nhàn Vân lại nói: "Công lực của chúng ta ngang nhau, hôm đó ngươi thắng ta là nhờ Quan Tài Chôn Trời. Nhưng giờ ta ở Bắc Thần phái, có chuông Tỉnh Thế trợ giúp, chưa chắc ta không thắng nổi ngươi."
Bất ngờ, Đoan Mộc Vô Cầu nổi giận: "Bản tôn không muốn đánh với ngươi! Hôm nay bản tôn đến đây là vì nghe nói ngươi bị bọn chính đạo ức hiếp, bản tôn định đến giúp ngươi xả giận. Vậy mà ngươi còn chẳng chịu cười một cái, chán chết! Bản tôn đi đây!"
Nói xong hắn dùng Độn Quang bay mất, chẳng rõ hắn giận điều gì.
Lạc Nhàn Vân nhìn chiếc hộp gỗ tinh xảo với hai cái đầu, chẳng biết phải giải thích thế nào với Tứ Tượng Sơn Trang, đầu nhức vô cùng.
Gặp lại Đoan Mộc Vô Cầu tại Bắc Thần phái, lòng Lạc Nhàn Vân rối bời. Y đi đến khu mộ phía sau núi, nơi có hàng trăm ngôi mộ mới do chính tay y đào.
Có xác thì y hỏa táng rồi chôn, không có xác thì lấy một món đồ của người quá cố để lại đặt vào mộ.
Khuôn mặt Đoan Mộc Vô Cầu và cảnh tượng những xác chết la liệt ở Bắc Thần phái cứ liên tục hiện ra trong đầu Lạc Nhàn Vân, khiến y không thể kiềm chế cơn giận. Y quyết định đến gần chuông Tỉnh Thế.
Dù sao Bắc Thần phái cũng không còn ai, chi bằng y thu phục chuông Tỉnh Thế mang theo bên mình, lần sau gặp Đoan Mộc Vô Cầu có thể dùng chuông này để chế ngự hắn, tránh bị hắn quấy nhiễu tâm trí.
Lạc Nhàn Vân đặt tay lên chuông Tỉnh Thế, vận dụng tâm pháp để thu phục bảo vật của môn phái vào cơ thể. Nhưng ngay lúc đó, y phát hiện chuông Tỉnh Thế là đồ giả!
Chiếc chuông cổ trước mắt trông giống y như chuông Tỉnh Thế thật, nhưng hóa ra lại là hàng giả!
Phải rồi, nếu Bắc Thần phái thực sự có chuông Tỉnh Thế, sao Đoan Mộc Vô Cầu có thể diệt sạch môn phái?
Chưởng môn sư huynh vốn rất coi trọng truyền thừa của Bắc Thần phái, trước khi xuất phát chắc chắn đã để lại một vài cao thủ Pháp Thân để phòng ngự, tránh tình trạng diệt môn mà không có ai sử dụng chuông Tỉnh Thế.
Chuông Tỉnh Thế đã bị đổi từ trước hay sau khi Bắc Thần phái bị diệt?
Tâm pháp để kích hoạt chuông Tỉnh Thế chỉ truyền cho cao thủ cấp Pháp Thân của Bắc Thần phái, còn tâm pháp thu phục chuông chỉ có chưởng môn biết. Ngay cả Lạc Nhàn Vân cũng là trường hợp đặc biệt khi chưởng môn sư huynh đã phá lệ nói cho y biết trong lần cứu thế hai trăm năm trước.
Theo lý mà nói, trên thế gian này chỉ có y và chưởng môn có thể thu phục chuông Tỉnh Thế. Vậy ai đã đánh cắp chuông?
Lạc Nhàn Vân chợt nhớ đến "người bạn đồng minh" mà chưởng môn từng nhắc tới, y nhận ra rất có thể chưởng môn đã trao đổi tâm pháp của chuông Tỉnh Thế để đổi lấy sự giúp đỡ từ đồng minh. Nhưng kẻ đó lại không trợ giúp Bắc Thần phái, thậm chí còn đánh cắp chuông trong lúc Bắc Thần phái gặp họa diệt môn.
Rõ ràng, Bắc Thần phái bị diệt không chỉ là do một mình Đoan Mộc Vô Cầu.
Nhưng Kiếm phái Kình Thiên đã bị diệt, liệu còn ai sống sót không, Lạc Nhàn Vân không rõ.
Y nghi ngờ rằng với tính cách của Đoan Mộc Vô Cầu, có thể hắn chưa giết hết đệ tử Kiếm phái Kình Thiên, và kẻ chủ mưu thật sự có lẽ vẫn còn sống.
Dù manh mối bị đứt, Lạc Nhàn Vân quyết định tạm dừng hành động tiêu diệt ma đạo.
Hành vi Đoan Mộc Vô Cầu giờ đã khiêm tốn hơn, nhưng những vấn đề trong nội bộ chính đạo lại là mối nguy lớn hơn. Lạc Nhàn Vân muốn thanh lọc những kẻ bại họa trong chính đạo trước.
Nhưng vào lúc này, trang chủ Tứ Tượng Sơn Trang, Tiêu Tuân lại triệu tập giới tu chân, thể hiện quyết tâm tiêu diệt ma đạo.
Khi nhận được thư của Tiêu Tuân, việc đầu tiên Lạc Nhàn Vân làm là tiêu hủy hai cái đầu. Y không muốn để Tứ Tượng Sơn Trang hiểu lầm, sinh ra thêm rắc rối vào lúc này.
Khi tiêu hủy hai cái đầu, Lạc Nhàn Vân chợt có suy nghĩ kỳ quái rằng mình đang đồng lõa với Đoan Mộc Vô Cầu. Y hoàn toàn không liên quan đến vụ giết người này, sao phải chột dạ chứ.
Đến Tứ Tượng Sơn Trang, Lạc Nhàn Vân mới nhận ra việc tiêu hủy hai cái đầu là không cần thiết.
Bởi vì hôm đó Đoan Mộc Vô Cầu đã hiên ngang xông vào Tứ Tượng Sơn Trang, chặt đầu hai kẻ đó trước mặt mọi người, chẳng ai nghi ngờ Lạc Nhàn Vân.
Quả nhiên, ma tôn là kẻ dám làm dám chịu, không để liên lụy đến ai.
Tiêu Tuân tuyên bố Đoan Mộc Vô Cầu quá ngông cuồng, chắc chắn sẽ trở thành mối họa cho cả thế giới.
Để tiêu diệt ma đầu này, Tiêu Tuân sẵn sàng đem bảo vật của Tứ Tượng Sơn Trang là "Di Vận Kính" ra để diệt ma.
Tiêu Tuân nói khi vá trời có một luồng trọc khí trốn thoát, ẩn mình trong thế gian, mê hoặc chúng sinh.
"Di Vận Kính" không chỉ có thể hoán đổi vận mệnh của người với người, mà còn có thể kết nối vận mệnh của một người với khí vận của thế gian.
Đoan Mộc Vô Cầu làm điều ác quá nhiều, đã liên kết với trọc khí, các tu sĩ có thể bày trận vây bắt hắn, để Lạc Nhàn Vân dùng Di Vận Kính đánh vào người Đoan Mộc Vô Cầu, triệu hồi trọc khí trở về cột trụ, hoàn thành đại nghiệp còn dang dở từ hai trăm năm trước.
Nghe đến đây, trong đầu Lạc Nhàn Vân vang lên tiếng "ầm," ký ức bị phong ấn đã lâu nay được giải phóng.
Lúc này, tâm ma của chính Lạc Nhàn Vân và tâm ma của Hạ Kinh Luân trỗi dậy, ý niệm giết chóc không thể kìm nén dâng tràn trong lòng y.