Lần này không cần Lạc Nhàn Vân phải kêu gọi các môn phái, mà chính các môn phái khác nghe tin Bắc Thần phái, Thiên Thọ phái và Kiếm phái Kình Thiên lần lượt bị Đoan Mộc Vô Cầu diệt, liền tự tìm đến Lạc Nhàn Vân, nhờ y giúp đỡ.
Tứ Tượng Sơn Trang và Chân Ngôn Tự từng có hai người trong bảy ngôi sao cứu thế, tuy họ đã qua đời nhưng cũng có giao tình với Lạc Nhàn Vân, khiến y không thể từ chối khi họ đề nghị Lạc Nhàn Vân làm người dẫn dắt Chính đạo.
Dù các môn phái này không quá mạnh, nhưng họ cũng có ít nhất hai mươi tám cao thủ Pháp Thân, đủ để bày bố trận pháp Tinh Tú, hỗ trợ Lạc Nhàn Vân trừ ma.
Lạc Nhàn Vân không ngại làm người đứng đầu, lần trước khi cột trụ trời sụp đổ, y cũng từng đảm nhiệm vị trí này, và luôn tin rằng nếu giới tu chân cần y ra tay, y sẽ không ngại khó.
Chỉ có điều, càng đi sâu vào sự việc, Lạc Nhàn Vân càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Y bắt đầu nghi ngờ đệ tử Mục Qua của Kiếm phái Kình Thiên.
Lúc đó, y chưa biết rõ về Mục Qua, sau này Dung Lạc Sương mới tiết lộ rằng Mục Qua là đệ tử của Mục Thiên Lý, thuộc linh căn hệ Kim.
Mục Thiên Lý nhận đệ tử không có gì lạ, nhưng toàn bộ Kiếm phái Kình Thiên đều đã chết, chỉ còn lại duy nhất Mục Qua – một đệ tử thu nhận hơn một trăm năm trước, điều này thật vô lý.
Tổ đã vỡ, nào có trứng lành?
Mục Qua với thực lực chưa đạt tới Pháp Thân, hoàn toàn không đủ đáng chú ý. Các môn phái đều không biết nhiều về gã, chỉ biết rằng gã là đệ tử cuối cùng của Mục Thiên Lý.
Một người yếu kém như vậy, liệu có thể may mắn thoát khỏi cuộc tấn công của Đoan Mộc Vô Cầu không?
Lạc Nhàn Vân đã từng trực tiếp trải nghiệm sức mạnh của Quan Tài Chôn Trời, y biết trước sức mạnh của nó, không ai có thể may mắn sống sót.
Với sức mạnh của Kiếm phái Kình Thiên, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ không thể diệt phái nếu không sử dụng Quan Tài Chôn Trời, thế nên sự sống sót của Mục Qua trở nên cực kỳ đáng ngờ.
Lạc Nhàn Vân vẫn giữ viên hỏa châu kia.
Y đưa ra một quyết định táo bạo, y sẽ đối mặt trực tiếp với Đoan Mộc Vô Cầu.
Dù biết mình không phải đối thủ của Quan Tài Chôn Trời, Lạc Nhàn Vân tin Đoan Mộc Vô Cầu cần thời gian để kích hoạt nó.
Với khả năng hòa mình cùng thiên địa của mình, chỉ cần không ham chiến, Lạc Nhàn Vân có thể thoát khỏi tầm ngắm của Đoan Mộc Vô Cầu trước khi bị tấn công.
Tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, Lạc Nhàn Vân quyết định đi tìm Đoan Mộc Vô Cầu một mình trước khi liên minh chính đạo tập hợp.
Tống Quy từng gửi thông tin về nơi trú ẩn của Đoan Mộc Vô Cầu về môn phái. Sau khi chưởng môn Bắc Thần phái nhận được tin, theo thói quen đến Lăng Đô phong kể khổ. Vừa thể hiện sự lo lắng với Tống Quy, vừa tường thuật lại tin tình báo, nên Lạc Nhàn Vân cũng biết vài chỗ ở của Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân tìm đến động phủ của Lão Tổ Huyết Minh.
Động này đầy rẫy u ám, minh chứng rõ ràng cho sự tàn ác của Đoan Mộc Vô Cầu. Nếu không vì nghi ngờ viên hỏa châu này là do Đoan Mộc Vô Cầu để lại cho mình, chắc Lạc Nhàn Vân đã quay đầu rời đi ngay mà không hề có ý định chất vấn.
Người nào ở được trong cái phủ này thì chắc cũng chẳng phải người lương thiện gì, giết người không ghê tay, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng.
Lạc Nhàn Vân tiến vào, thấy Đoan Mộc Vô Cầu đang ngủ trên chiếc ghế mây.
Đây là vật duy nhất còn sót lại từ Tiêu Dao Cốc, cùng là chiếc ghế mây mà Vượng Tài đã liều chết để bảo vệ.
Đoan Mộc Vô Cầu khẽ nâng tay, khẽ vuốt ve như Vượng Tài vẫn nằm dưới chân hắn vậy.
Dù đang ngủ, Đoan Mộc Vô Cầu vẫn để lại một chỗ trống dành cho Vượng Tài.
Lạc Nhàn Vân nín thở bước vào động phủ, chỉ cần y không ra tay, thì chẳng ai có thể phát hiện được y.
Y bất ngờ khi Đoan Mộc Vô Cầu ngủ mà không hề thiết lập bất kỳ trận pháp phòng vệ nào.
Y nhìn Đoan Mộc Vô Cầu nhíu mày, trông hắn ngủ không hề ngon giấc.
Lạc Nhàn Vân cũng chú ý đến diện mạo của Đoan Mộc Vô Cầu, nhận thấy hắn trẻ trung đáng ngạc nhiên.
Y bước tời gần, nhìn Đoan Mộc Vô Cầu mà lòng phức tạp. Có thù hận, cũng có thắc mắc.
Lạc Nhàn Vân không đến để đánh lén, y ném thẳng viên hỏa châu vào người Đoan Mộc Vô Cầu, dùng cách thô lỗ gọi hắn tỉnh dậy.
Bị hỏa châu nóng rực rơi trúng tay, Đoan Mộc Vô Cầu hoảng hốt mở mắt: "Cháy rồi, Vượng Tài chạy đi, đừng lo cái ghế này!"
Trong khoảnh khắc đó, Đoan Mộc Vô Cầu trông như một đứa trẻ mất tất cả, bối rối và hoảng loạn. Nhưng chỉ một giây sau, hắn nhận ra đó là hỏa châu và nhanh chóng quay lại dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày của một Ma Tôn.
Lúc này Lạc Nhàn Vân đã lộ diện, đứng ngay trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu nắm viên hỏa châu trong tay, nhìn Lạc Nhàn Vân – cái người đẹp đẹp lúc trước – và lạnh lùng nói: "Kẻ quấy rối giấc mơ của bản tôn, phải chết!"
Lạc Nhàn Vân lập tức chuẩn bị tinh thần bỏ chạy.
Nhưng không ngờ Đoan Mộc Vô Cầu lại nghiền nát viên hỏa châu rồi nói: "Nghiền nát thành tro bụi!"
Lạc Nhàn Vân: "..."
Đoan Mộc Vô Cầu nói "chết" là ám chỉ viên hỏa châu ư? Sao không thể nói rõ ràng hơn một chút chứ?
May mà Lạc Nhàn Vân ôm tư tưởng nếu đánh thì chạy nên không động thủ. Nếu Lạc Nhàn Vân lo sợ Đoan Mộc Vô Cầu định giết mình mà ra tay tự vệ trước, chẳng phải hai người sẽ lại lao vào đánh nhau thêm trận nữa sao?
Lòng Lạc Nhàn Vân đầy căm hận với Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng y lại là người dù có nuôi hận trong lòng cũng vẫn chú trọng công lý, chẳng bao giờ mắng người vô cớ.
Vậy nên y không mấy thiện cảm mà nói: "Ma tôn quả là lợi hại, chỉ trong tích tắc đã biến viên Hỏa Châu này thành trăm mảnh, đúng là oai phong lẫm liệt!"
Người tinh mắt nghe là biết Lạc Nhàn Vân đang mỉa mai, nếu đổi lại là Đoạn Thừa Ảnh nóng tính, nghe xong chắc đã tuốt kiếm ngay tại chỗ rồi.
Không ngờ Đoan Mộc Vô Cầu lại mỉm cười nhếch mép, nhẹ nhàng đáp: "Nghe ngươi khen cũng xuôi tai đấy, thế nên bản tôn không chấp việc ngươi tự tiện xông vào động phủ nữa."
Lạc Nhàn Vân ngạc nhiên, phát hiện Đoan Mộc Vô Cầu thật sự coi lời y nói là lời khen.
Lạc Nhàn Vân không rõ Đoan Mộc Vô Cầu là ngốc thật hay giả ngốc, nhưng điều đó với y chẳng còn quan trọng nữa.
Y đến để đòi công lý, chỉ cần Đoan Mộc Vô Cầu chịu nói chuyện, không đánh nhau đùng đùng là được rồi.
Lạc Nhàn Vân hỏi: "Ta và Dung cung chủ đều có Hỏa Châu trên người, là của ngươi phải không?"
Đoan Mộc Vô Cầu hừ lạnh một tiếng: "Công lực các ngươi yếu kém, nếu có chết cóng ở cực Bắc, người ta cũng bảo là các ngươi bị đông lạnh chứ không phải bị bản tôn đánh chết. Thế chẳng phải bản tôn không dưng lại phải đánh các ngươi một trận nữa sao? Bản tôn không muốn gánh cái mệt này."
Đoan Mộc Vô Cầu không hề nhắc đến Hỏa Châu, người có năng lực lý giải hơi kém chút sẽ tưởng hắn đang phủ nhận.
May mà Lạc Nhàn Vân thông minh hơn người, nghe ra được Hỏa Châu đúng là do Đoan Mộc Vô Cầu cho, sợ bọn họ bị thương nặng không chống nổi cái rét khắc nghiệt, vì vậy mới cẩn thận chuẩn bị Hỏa Châu cho họ.
Đến lúc này, Lạc Nhàn Vân mới hiểu sơ sơ kiểu nói của Đoan Mộc Vô Cầu.
Lạc Nhàn Vân hỏi tiếp: "Đoan Mộc Ma tôn, hôm đó ngươi vì sao tha cho ta và Dung cung chủ? Rõ ràng ngươi diệt Bắc Thần phái, ta với ngươi có mối thù sâu như biển, tha cho ta một mạng ta cũng chẳng biết ơn đâu. Chỉ cần còn sống, ta nhất định tìm cách giết ngươi."
"Hơn nữa ngươi không chỉ tha cho ta, mà còn lặn lội đến núi Thương Viêm lấy Hỏa Châu. Núi Thương Viêm rực lửa, người bình thường vào đó đều trọng thương, mà hình như ngươi lại sợ lửa. Rốt cuộc ngươi làm thế là...?"
Đoan Mộc Vô Cầu ngắt lời y: "Đừng tưởng bở, bản tôn không mạo hiểm vì ai cả. Hỏa Châu là do bản tôn tình cờ có được, không cần dùng nên ném cho các ngươi, coi như bố thí cho kẻ ăn xin thôi."
Lạc Nhàn Vân nhớ tới việc Dung Lạc Sương coi viên Hỏa Châu như báu vật, để trưng trong khu của đệ tử cấp thấp, nghĩ bụng nếu cô mà nghe được lời này chắc sẽ xấu hổ đến mức ném thẳng Hỏa Châu trả lại cho Đoan Mộc Vô Cầu, tỏ rõ rằng cung của bọn họ không nhận đồ bố thí.
Cả đời Lạc Nhàn Vân tiếp xúc toàn những người mưu mô, chưa làm gì đã đòi phần lợi. Đây là lần đầu tiên y gặp kẻ tặng báu vật xong lại còn đòi bị đánh thế này.
Lúc này, Đoan Mộc Vô Cầu để chứng minh mình thật sự không mạo hiểm vì Lạc Nhàn Vân, hắn giải thích: "Trong Đào Nguyên Tông có một tên khốn tên Tiêu Hoành Trụ. Gã phiền phức lắm, suốt ngày ép bản tôn làm việc. Bản tôn bèn phong ấn gã vào núi Thương Viêm, Hỏa Châu là lấy được khi ấy, bản tôn có hẳn mấy viên."
Lạc Nhàn Vân: "..."
Người này cứ như đang cố tình đẩy mọi thiện cảm của người khác ra xa.
Hơn nữa hình như Đoan Mộc Vô Cầu đã quên bẵng chuyện hận thù giữa hai người. Y mà hỏi lại chắc chỉ tự làm mình ngu ngốc thêm, thế nên đành hỏi: "Bắc Thần phái là do ma tôn diệt?"
"Đúng." Đoan Mộc Vô Cầu hoàn toàn không phủ nhận.
Hắn cũng chẳng tỏ vẻ hối hận gì.
Lạc Nhàn Vân vừa dấy lên chút thiện cảm liền tan biến. Y gắng nén cơn giận, lạnh lùng hỏi: "Chính tay Ma tôn diệt à?"
"Đúng. Cái lão già của Bắc Thần phái dẫn theo đám đệ tử chẳng ra gì vây đánh bản tôn, đòi bản tôn bồi mạng cho Tống Quy. Trước khi chết còn nguyền rủa rằng dù hôm nay bản tôn có giết bọn họ, ngày sau cũng sẽ có người báo thù."
"Bản tôn vốn chỉ định giết mỗi Tống Quy thôi, lười chả muốn đến diệt Bắc Thần phái. Nhưng Bắc Thần phái đòi lại cứ muốn đòi công bằng cho Tống Quy, nên bản tôn cũng phải đòi công bằng cho Vượng Tài, chim, cá của mình chứ. Diệt Bắc Thần phái cũng không tính là công bằng, vì số người của bọn họ chẳng đủ để đền bù thiệt hại của bản tôn."
Người khác nghe được chắc đã tức đến mức lao vào chém giết rồi.
Nếu không phải Lạc Nhàn Vân vừa tận mắt thấy Đoan Mộc Vô Cầu hô to cho "Vượng Tài chạy đi", y cũng đã nổi cơn tam bành.
Lạc Nhàn Vân nghĩ đến vẻ sợ hãi thoáng qua của Đoan Mộc Vô Cầu khi tỉnh dậy, đoán có thể Tống Quy đã khiến hắn mất đi một người vô cùng quan trọng.
Y kìm nén hận thù, kiên nhẫn hỏi: "Vượng Tài là ai?"
Lạc Nhàn Vân hiểu rõ, dù Tống Quy có sai, việc Đoan Mộc Vô Cầu giận cá chém thớt lên Bắc Thần phái, giết nhiều đệ tử vô tội cũng là sai trái.
Nhưng y nghĩ, mối thù lớn đến mức này, tội ác tày trời thế này, trước khi phán xét cần phải hiểu rõ toàn bộ sự việc.
Bởi vì, hơn cả việc giết Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân muốn xé toạc cái thái độ coi mạng người như cỏ rác của hắn.
Đoan Mộc Vô Cầu nghe đến cái tên "Vượng Tài", nhìn Lạc Nhàn Vân thật chăm chú rồi nói: "Khi lão già của Bắc Thần phái xông đến, bản tôn đã nhắc đến Vượng Tài rất nhiều lần, nhưng lão không hề hỏi "Vượng Tài là ai". Ngươi khác lão già đó."
Lạc Nhàn Vân không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, chờ đợi câu trả lời.
Y nghĩ, Vượng Tài hẳn là người rất quan trọng với Đoan Mộc Vô Cầu, có lẽ Tống Quy vô tình đã làm Vượng Tài bị thương.
Nhưng câu trả lời của Đoan Mộc Vô Cầu lại là: "Vượng Tài là con chó cứ nhất định bám theo bản tôn, dù bản tôn có đuổi nó đi, nó cũng không chịu rời."
Lạc Nhàn Vân đã bị những trò cù nhầy của Đoan Mộc Vô Cầu làm cho hết kiên nhẫn, y hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Đoan Mộc Vô Cầu, ta hỏi lần nữa, con "chó" mà ngươi nói, là chó theo nghĩa bóng kiểu tay sai hay là chó theo nghĩa đen?"
"Đương nhiên là chó thật, nó là con chó hoang ta tiện tay cho ăn khi ở làng." Đoan Mộc Vô Cầu đáp tỉnh bơ.
Lạc Nhàn Vân nhắm mắt thật chặt, y nhận ra Đoan Mộc Vô Cầu hoàn toàn khác với những tu sĩ chính đạo mà y từng biết.
Hắn lạnh lùng tàn nhẫn, tâm trạng thay đổi thất thường, coi mọi thứ như cỏ rác, có thể vì một con chó mà tiêu diệt cả môn phái. Đoan Mộc Vô Cầu đúng là loại ma đầu mà Lạc Nhàn Vân chưa từng tiếp xúc bao giờ.
Có lẽ Đoan Mộc Vô Cầu chính là ngôi sao ma mà y đã suy ra từ thiên tượng trước khi bế quan.
Hai trăm năm trước, sau khi cứu thế, trong lòng Lạc Nhàn Vân luôn có một nỗi bất an, y cảm giác mình đã bỏ sót điều gì đó, nhưng không thể nhớ ra là gì.
Vì thế y không ngừng suy đoán thiên cơ và phát hiện một tai họa đã len lỏi vào thế gian khi y cứu thế. Tai họa này sẽ trở thành mối nguy, làm cho trụ trời vốn có thể duy trì hàng ngàn năm sụp đổ trong chớp mắt.
Nên trước khi bế quan, y đã để lại lời tiên tri rằng sẽ có một ngôi sao ma mang tai họa cho thế gian, đó cũng là lý do chưởng môn Bắc Thần phái phái Tống Quy đi nằm vùng trong ma đạo để tìm tung tích ngôi sao này.
Lạc Nhàn Vân nghĩ, có lẽ Đoan Mộc Vô Cầu chính là tai họa được tiên đoán từ năm đó.
Dù tức giận đến thế, Lạc Nhàn Vân vẫn kiềm chế được bản thân để tiếp tục hỏi. Y là người kiên định với mục tiêu, nghi vấn chưa được giải đáp hoàn toàn thì dù cảm xúc thế nào y cũng sẽ không bỏ đi giữa chừng, nhất định phải hỏi đến cùng.
"Được, cứ cho là Bắc Thần phái tự chuốc lấy diệt vong, cứ cho là Ma Tôn tôn trọng muôn loài, không phân biệt người hay chó. Vậy còn núi Thiên Thọ thì sao? Hàng trăm đệ tử, hàng chục vạn mạng người và cả vô số sinh vật khắp núi, họ đã làm gì mà ngươi lại ra tay tàn độc, hủy diệt cả nơi đó?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
Y đợi Đoan Mộc Vô Cầu đáp lại bằng giọng lạnh lùng như lúc trước.
Ai ngờ Đoan Mộc Vô Cầu lại nhìn y ngây thơ vô tội, mắt trong veo, ngơ ngác hỏi: "Núi Thiên Thọ là gì? Bản tôn đến núi Thiên Thọ lúc nào?"
Cũng nhờ Lạc Nhàn Vân vừa đẹp lại nói chuyện dễ nghe, thỉnh thoảng còn khen Đoan Mộc Vô Cầu vài câu, nên hắn mới chịu nói chuyện nhiều với y như vậy. Nếu đổi lại là người khác hỏi mấy câu này, Đoan Mộc Vô Cầu đã cắt lưỡi lâu rồi.
Lạc Nhàn Vân đáp: "Núi Thiên Thọ bị trận pháp tàn bạo hủy diệt, chúng ta tìm thấy đồ cá nhân của ngươi ở đó."
Nói rồi y lấy ra một tấm lệnh bài, đây là lệnh bài ra vào Đoạn Long Uyên, chỉ có Đoan Mộc Vô Cầu mới chế tạo được.
Đoan Mộc Vô Cầu nhận lấy lệnh bài, nhìn kỹ một lúc rồi giận dữ nói: "Đây là thứ bản tôn chôn cùng mộ của Vượng Tài! Tốt, tốt lắm! Các ngươi không chỉ phá hoại thung lũng của bản tôn mà còn đào mộ Vượng Tài!"
Đoan Mộc Vô Cầu đứng dậy, hóa thành một vệt sáng bay khỏi động phủ.
Lạc Nhàn Vân vẫn chưa có câu trả lời, nhưng y có trực giác rằng chuyện của núi Thiên Thọ có lẽ không liên quan đến Đoan Mộc Vô Cầu. Với suy nghĩ rằng dù có mối thù sâu đậm đến đâu cũng phải rõ ràng mọi chuyện, y cũng hóa thành ánh sáng đuổi theo Đoan Mộc Vô Cầu để tìm chân tướng.
Đoan Mộc Vô Cầu đến Đoạn Long Uyên, mở Sơn Hà Lục bắt vài người ra.
Lạc Nhàn Vân đến sau hắn chỉ trong chớp mắt, tốc độ của y gần như không kém gì Đoan Mộc Vô Cầu, điều này khiến Đoan Mộc Vô Cầu lại nhìn với ánh mắt tán thưởng.
Những người mà Đoan Mộc Vô Cầu bắt được bao gồm cả Âm Dương Quái.
Hắn không chần chừ mà đánh Âm Dương Quái một trận, rồi ném lệnh bài ra trước mặt gã hỏi: "Ai đào mộ?"
Âm Dương Quái vừa khóc vừa nói: "Chuyện này thật sự không liên quan đến chúng ta, là lão tổ Huyễn Sinh nhân lúc trưởng môn Bắc Thần phái vây công tôn thượng mà lén đào trộm ra!"
Đoan Mộc Vô Cầu đạt được câu trả lời mong muốn, liền tiện tay giết hết mấy người đó.
Lạc Nhàn Vân nhíu mày: "Người khác cũng liên quan đến chuyện này sao? Tại sao họ lại phản bội ngươi? Lão tổ Huyễn Sinh có mục đích gì? Những điều này ngươi không định hỏi à?"
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Bản tôn chỉ tiện tay bắt mỗi nơi một người, có tham gia hay không bản tôn cũng không rõ."
Thực ra ngoài Âm Dương Quái đúng là có dính dáng đến vụ việc ở Sương Hoa cung, những người còn lại chỉ là do Đoan Mộc Vô Cầu tiện tay bắt, không hề liên quan đến chuyện này.
"Ngươi giết oan người vô tội rồi." Lạc Nhàn Vân nghiêm túc nói.
Đoan Mộc Vô Cầu không vui: "Bản tôn là vì thấy ngươi đẹp tựa tiên giáng trần, giọng dễ nghe như nhạc trời, khiến người khác yêu thích nên mới chịu nói chuyện thêm với ngươi. Ngươi mà còn nói những điều bản tôn không thích nghe thì bản tôn sẽ phong ấn miệng ngươi, để ngươi khỏi nói được câu nào!"
Lạc Nhàn Vân bị mớ lời khen của Đoan Mộc Vô Cầu làm cho ngẩn ngơ.
Y đã được khen nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp ai khen thẳng thắn và thật lòng như Đoan Mộc Vô Cầu.
Chính đạo toàn là người nói một đằng, nghĩ một nẻo, lần nào nghe khen Lạc Nhàn Vân cũng phải phân tích cả đống hàm ý ẩn chứa trong đó, chỉ riêng lời của Đoan Mộc Vô Cầu là thật lòng, không pha chút giả dối nào.
Người ta khen mình đến thế thì cũng khó mà trách tội. Lạc Nhàn Vân liền dịu giọng lại: "Ngươi giết người bừa bãi, nhỡ họ còn đồng bọn thì chẳng phải ngươi đã mất cơ hội điều tra sao?"
Đoan Mộc Vô Cầu nghe vậy cũng hạ giọng: "Bản tôn biết ngươi lo lắng cho bản tôn, nhưng ngươi đúng là lo chuyện bao đồng rồi. Nếu còn đồng bọn thì bản tôn giết hết là xong, cần gì phải hỏi này hỏi nọ cho rườm rà."
Lạc Nhàn Vân định nói "Ta không hề lo lắng cho ngươi," nhưng nếu tiếp tục theo đà câu chuyện này, với khả năng cù nhây của Đoan Mộc Vô Cầu, không biết nó sẽ đi tới đâu. Y đành bắt ngay vào điểm chính: "Chẳng lẽ ngươi định giết sạch cả Tẩu Uyên Tông à?"
"Giết sạch thì sao?" Đoan Mộc Vô Cầu tỉnh bơ nói, "Chẳng lẽ bọn chúng vô tội à?"
Hắn tiện tay ném Sơn Hà Lục ra trước mặt Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân mở ra xem, thấy sau mỗi cái tên là vô số tội ác đẫm máu, nào là giết người, phóng hỏa, cướp bóc, không chuyện ác nào mà không làm.
Không một ai vô tội cả.
Thậm chí bên cạnh những tên ma tu mà mấy ngày trước Lạc Nhàn Vân cùng Đoan Mộc Vô Cầu hợp sức giết còn có thêm một tội danh: giết con cháu của cá của bản tôn.
Lạc Nhàn Vân nhất thời không biết phải nói gì.
Đoan Mộc Vô Cầu giật lại Sơn Hà Lục, rồi tiếp tục hóa thành ánh sáng bay đi xa.
Lạc Nhàn Vân liền đuổi theo, chỉ thấy Đoan Mộc Vô Cầu đến một ngôi làng hoang tàn, tìm đến một ngôi mộ nhỏ đã bị người ta phá hoại. Gần đó, hắn còn tìm được một cái đầu lâu hình chó.
Đoan Mộc Vô Cầu ôm đầu lâu, khuôn mặt xám xịt, giọng trầm xuống: "Bọn chúng vứt hài cốt của Vượng Tài tứ tung, giờ chỉ tìm được mỗi cái đầu này."
Trong khoảnh khắc ấy, Lạc Nhàn Vân nhìn thấy nỗi đau từ kẻ ma tôn máu lạnh vô tình này.
Không biết vì sao, Lạc Nhàn Vân nhẹ nhàng chạm ngón tay vào cái đầu lâu, từ đó phát ra vô số ánh sáng, những tia sáng bay về nhiều hướng khác nhau.
"Chiêu dò xương tìm dấu này có thể giúp gom lại những phần chưa bị phá hủy." Lạc Nhàn Vân nói khẽ.
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn y một cái, rồi lần theo những tia sáng đó, từng chút một gom hài cốt của Vượng Tài lại.
Nhìn hắn mặt không cảm xúc, như thể không hề có chút tình cảm nào với Vượng Tài trong lúc gom hài cốt, Lạc Nhàn Vân không khỏi nói: "Có lẽ ta đã hiểu lầm, Vượng Tài rất quan trọng với ngươi."
Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Nó chỉ là một con chó cứ bám riết lấy bản tôn, dù bản tôn đuổi cũng không chịu đi."
Lần này Lạc Nhàn Vân lại hiểu được ý của Đoan Mộc Vô Cầu.
Hắn đang nói, Vượng Tài là gia đình của ta.
Lạc Nhàn Vân hiểu được nỗi hận của Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng y không thể tha thứ cho việc hắn giết hại những đệ tử vô tội của Bắc Thần phái.