Đoan Mộc Vô Cầu chỉ thẳng chân đá một phát, đá Đoạn Thừa Ảnh vừa mới thu kiếm bay vèo đi.
Hắn dùng lực rất mạnh, Đoạn Thừa Ảnh quay cuồng trong không trung mấy chục vòng, bay về phía dãy núi xa xăm.
Hạ Kinh Luân suýt nữa hét lên kinh ngạc, nhưng bị Tống Quy vội vàng bịt miệng lại.
Tống Quy truyền âm: "Sư đệ, không nhìn điều sai, không nghe điều sai, không hét điều sai."
Sau đó Tống Quy nhanh chóng dùng pháp lực dựng lên một rào chắn, ngăn cách phần sau của thuyền bay, nơi Đoan Mộc Vô Cầu đang đánh Đoạn Thừa Ảnh khỏi tầm nhìn của mình và Hạ Kinh Luân.
Bất kể Đoan Mộc Vô Cầu có đánh Đoạn Thừa Ảnh như thế nào, họ cũng không thấy và không nghe được.
Dù đã đá bay Đoạn Thừa Ảnh, Đoan Mộc Vô Cầu vẫn chưa nguôi giận, muốn bay theo để đấm ông thêm một trận nữa.
Nhớ lại việc Đoạn Thừa Ảnh từng canh giấc ngủ cho mình suốt mười lăm canh giờ, Đoan Mộc Vô Cầu quyết định nương tay, chỉ đánh ông một vết thương cần bế quan mười năm sẽ lành.
Vì có thể sẽ đánh Đoạn Thừa Ảnh bị thương, Đoan Mộc Vô Cầu quyết định giúp ông giết Mục Thiên Lý, xem như bù đắp cho việc đã ra tay.
Đoan Mộc Vô Cầu suy tính cẩn thận, đảm bảo công bằng rồi mới bay đi truy kích.
Vì đang tính toán trong đầu nên hắn bay chậm đi một chút, vừa đủ để Lạc Nhàn Vân kịp nắm lấy áo hắn.
Đoan Mộc Vô Cầu vừa bay lên đã bị Lạc Nhàn Vân kéo lại, đành phải kiên nhẫn ngồi xuống: "Sư huynh, huynh là người giỏi nói lý nhất thiên hạ, chỉ cần huynh mở miệng thì chắc chắn có thể thuyết phục bản tôn bỏ qua cho Đoạn Thừa Ảnh. Vậy nên huynh đừng nói gì, bản tôn không muốn tha cho ông ta."
Lạc Nhàn Vân chỉ biết cười khổ.
Quả thật y đã nghĩ ra một lý do hoàn hảo để thuyết phục Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu đã nhanh nhẹn chặn trước.
Nếu Lạc Nhàn Vân cố nói, e rằng sẽ bị Đoan Mộc Vô Cầu chặn miệng bằng cách hôn, chẳng khác gì khi Đoạn Thừa Ảnh chưa đến.
"Yên tâm, bản tôn đã nghĩ ra cách cực kỳ công bằng để trừng phạt Đoạn Thừa Ảnh, không khiến ông ta thiệt thòi cũng không để ông ta chết." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Lạc Nhàn Vân vẫn không buông tay Đoan Mộc Vô Cầu.
Đoan Mộc Vô Cầu không nỡ gạt tay Lạc Nhàn Vân ra, cố nén giận nói: "Sư huynh, buông tay, bản tôn không thể gạt huynh ra được!"
Lạc Nhàn Vân nhân lúc Đoan Mộc Vô Cầu do dự, càng nắm chặt tay hắn hơn.
Đoan Mộc Vô Cầu càng không nỡ đẩy Lạc Nhàn Vân ra.
Hắn nghiến răng: "Sư huynh, dù huynh có ngăn ta hôm nay, sau này Đoạn Thừa Ảnh vẫn sẽ khiến bản tôn khó chịu, vẫn sẽ khiến bản tôn muốn giết ông ta. Bản tôn để ông ta nằm liệt giường mười năm cũng là tốt cho ông ta thôi!"
Hệ thống Cứu thế: [Đúng đó! Chủ nhân đừng ngăn Đoan Mộc Vô Cầu nữa, Đoạn Thừa Ảnh đã phá đám bao nụ hôn rồi!]
Lạc Nhàn Vân không thể nói gì, đành thầm trách Hệ thống Cứu thế trong lòng: "Nếu Đoan Mộc Vô Cầu làm Đoạn Thừa Ảnh bị thương, sẽ khiến hắn trở thành kẻ thù của Kiếm phái Kình Thiên. Ngươi không định để Đoan Mộc Vô Cầu cứu thế nữa à?"
Hệ thống Cứu thế: [Không sao, miễn là Đoạn Thừa Ảnh còn sống và vẫn là chưởng môn, Kiếm phái Kình Thiên sẽ không dám đối đầu với Đoan Mộc Vô Cầu đâu.]
"Xem ra trong lòng ngươi, việc hôn hít quan trọng hơn cả cứu thế." Lạc Nhàn Vân nói.
Hệ thống Cứu thế: [Không phải mà! Nhiệm vụ chính của hệ thống là cứu thế, chỉ là việc hôn hít liên quan đến cứu thế, nên việc đó quan trọng hơn mạng sống của Đoạn Thừa Ảnh.]
Một người không cho Lạc Nhàn Vân nói, một hệ thống chẳng thèm để ý lời y nói, chỉ lo việc hôn hít, Lạc Nhàn Vân không thể thuyết phục được ai.
Y chỉ có thể nắm chặt tay Đoan Mộc Vô Cầu, dùng hành động để biểu thị sự phản đối.
Đoan Mộc Vô Cầu thấy Lạc Nhàn Vân quá kiên quyết, bực mình giậm chân, nghiến răng nói: "Được thôi! Sư huynh, huynh có thể nói, nhưng chỉ được nói một câu, đừng có giảng lý với ta. Nếu câu nói đó không thuyết phục được bản tôn, thì dù phải đau lòng mà gạt tay huynh ra, bản tôn cũng sẽ đi tính sổ với Đoạn Thừa Ảnh."
Lạc Nhàn Vân chớp lấy cơ hội: "Ta có thể khiến Đoạn Thừa Ảnh từ nay về sau không bao giờ làm phiền đệ nữa, hễ thấy đệ đi cùng ta là ông ấy sẽ tránh đường, hiệu quả còn tốt hơn việc đệ vô cớ đánh người."
"Thật không?" Đoan Mộc Vô Cầu không tin, "Đoạn Thừa Ảnh thích dựa vào tuổi tác để lấn át người khác, còn muốn dạy dỗ bản tôn từng li từng tí, sao mà đổi tính được?"
Lạc Nhàn Vân nói: "Hóa ra đệ nhìn thấu được tính cách của Đoạn chưởng môn?"
Đoan Mộc Vô Cầu hừ lạnh một tiếng, hắn làm Ma Tôn sao có thể không hiểu lòng người, chỉ là hắn không thích tuân theo nhân tính, muốn làm theo ý mình mà thôi.
Lạc Nhàn Vân khuyên: "Vậy hẳn đệ biết rằng tính cách của Đoạn chưởng môn rất cứng rắn, thà chết không khuất phục. Đệ càng đánh ông ấy càng không phục, thậm chí nếu đệ giết ông ấy, ông ấy cũng không bao giờ nhận ra sai lầm của mình."
"Ông ta chết rồi thì sai lầm cũng biến mất, không cần nhận ra lỗi phải gì nữa." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Lạc Nhàn Vân cười: "Nhưng đó không phải là cách giải quyết tốt nhất. Ta có thể dùng một phương pháp đơn giản khiến Đoạn chưởng môn từ nay về sau cảm thấy hối hận vô cùng. Mỗi khi nghĩ đến hành động trước đây đều xấu hổ không thể chịu nổi, chỉ ước gì có thể quay lại quá khứ để tự tát vào mặt mình. Đệ thấy như vậy có vui hơn, hay là giết ông ấy thì tốt hơn?"
Đoan Mộc Vô Cầu nhìn chằm chằm vào Lạc Nhàn Vân, tức giận ngồi trở lại thuyền bay: "Bản tôn lại bị sư huynh thuyết phục rồi."
Biết không nên để Lạc Nhàn Vân mở miệng, vì một khi y nói, mình chắc chắn sẽ mềm lòng. Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn không thể cưỡng lại sự tò mò muốn nghe Lạc Nhàn Vân sẽ nói gì.
Đoan Mộc Vô Cầu vừa thấy mình không có chí khí, vừa tò mò về cách của Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân nhận thấy hắn vẫn còn giận, bèn nói: "Sư huynh đã bao giờ khiến đệ thất vọng chưa?"
Đoan Mộc Vô Cầu nhớ lại những khoảnh khắc từ khi hắn quen biết Lạc Nhàn Vân, mỗi lần tin tưởng Lạc Nhàn Vân, nghe theo lời y đều nhận được kết quả tốt hơn mong đợi ban đầu.
Cơn giận của Đoan Mộc Vô Cầu từ từ tan biến, nhưng vẫn cố chấp nói: "Vậy thì bản tôn sẽ chờ xem, mong rằng sư huynh không phụ lòng bản tôn."
Đoan Mộc Vô Cầu vẫn như trước, thích dùng từ ngữ lung tung. Lạc Nhàn Vân lắc đầu cười.
Lúc này Đoạn Thừa Ảnh vừa ôm ngực vừa bay về, vừa ho vừa nói: "Đoan Mộc Vô Cầu, ngươi..."
Đoạn Thừa Ảnh định trách mắng Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng chưa kịp nói gì thì thấy Lạc Nhàn Vân xoay mặt Đoan Mộc Vô Cầu đối diện với mình. Khi Đoan Mộc Vô Cầu còn đang bối rối, Lạc Nhàn Vân nghiêng người tới gần, nhẹ nhàng hôn lên môi Đoan Mộc Vô Cầu ngay trước mặt Đoạn Thừa Ảnh.
Đoan Mộc Vô Cầu còn đang chờ Lạc Nhàn Vân nói lý với Đoạn Thừa Ảnh, nhưng lại bị y hôn nhẹ một cái, khiến đầu óc Đoan Mộc Vô Cầu nổ tung, thần thức bay tán loạn, phiêu du tận chín tầng mây, mãi không hồi lại được.
Sau khi hôn Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân chỉ vào chỗ ngồi đối diện, lịch sự nói: "Đoạn chưởng môn, mời ngồi."
Đoạn Thừa Ảnh: "..."
Lạc Nhàn Vân đứng dậy đổi chỗ với Đoan Mộc Vô Cầu, bảo vệ hắn ở phía sau rồi đối diện với Đoạn Thừa Ảnh: "Ta thay Vô Cầu xin lỗi Đoạn chưởng môn."
Tiếng "Vô Cầu" này lại làm thần thức của Đoan Mộc Vô Cầu mới vừa thu lại bùng nổ lần nữa.
Đoạn Thừa Ảnh ho vài tiếng, lắp bắp ngượng ngùng: "Bản tọa... Ta... Thuyền bay của các ngươi chật quá, ta tự dùng kiếm bay là được rồi, một người một kiếm, phiêu bạt giang hồ."
Nói rồi "vèo" một cái bay lên phía trước thuyền bay, giữ khoảng cách vừa đủ.
Đứng trên kiếm bay, Đoạn Thừa Ảnh sờ ngực bị Đoan Mộc Vô Cầu đá trúng, không nhịn được tát mình một cái.
"Đoạn Thừa Ảnh, ngươi mù rồi à? Ngươi đúng là đáng bị đánh mà!" Đoạn Thừa Ảnh tự mắng mình.
Trên thuyền bay, Lạc Nhàn Vân bình tĩnh nói: "Giải quyết xong rồi, ông ấy sẽ không làm phiền đệ nữa."
Hai ngón tay Đoan Mộc Vô Cầu vô thức đặt lên môi, nhìn Lạc Nhàn Vân với vẻ không thể tin nổi.
Hệ thống Cứu thế bắt đầu lảm nhảm trong ý thức của Lạc Nhàn Vân.
Hệ thống Cứu thế: [Chủ nhân, Đàn chủ Đàn Túng dục của Đào Nguyên Tông có một quyển "Mười Tám Phương Thưc Điều Hoà Âm Dương", ngươi có thể bảo Đoan Mộc Vô Cầu cướp lấy, cả hai cùng tu luyện thử.]
Lạc Nhàn Vân lạnh nhạt: "Hình như ngươi đã hiểu lầm gì rồi."
Hệ thống Cứu thế: [Hiểu lầm gì chứ? Không hiểu lầm đâu. Hệ thống đã tận mắt chứng kiến và ghi lại, có thể phát lại cảnh đó vô số lần trong ý thức của chủ nhân!]
Lạc Nhàn Vân không thèm để ý đến Hệ thống Cứu thế, mà quay sang nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Sư đệ, đệ đừng hiểu lầm. Sư huynh không có ý đồ gì xấu, chỉ là để từ nay Đoạn Thừa Ảnh tránh mặt đệ thôi."
"Bản tôn cứ hiểu lầm đấy!" Đoan Mộc Vô Cầu nói một cách kiên quyết.
Hệ thống Cứu thế và Đoan Mộc Vô Cầu một trong một ngoài, nói những lời giống nhau khiến Lạc Nhàn Vân đau đầu.
Tâm trạng của Lạc Nhàn Vân lúc này rất phức tạp. Y làm vậy để cứu Đoạn Thừa Ảnh, không muốn Đoan Mộc Vô Cầu vì một chút tức giận mà phá hỏng mối quan hệ vừa mới xây dựng với Kiếm phái Kình Thiên.
Y dám giết Hạ Diên Niên và Tiết Hoa Thanh ở Thiên Thọ phái cũng vì có Đoạn Thừa Ảnh ở đó.
Có một môn phái lớn thứ ba làm chứng, hành động của Lạc Nhàn Vân mới không bị các môn phái khác chỉ trích Bắc Thần phái, mới có thể đè bẹp sự bất mãn của đệ tử Thiên Thọ phái.
Y đã cắt đứt quan hệ với Thiên Thọ phái, không thể lại làm Đoạn Thừa Ảnh phật lòng.
Huống chi Đoạn Thừa Ảnh là người tốt, chỉ là thích tỏ vẻ làm cha làm thầy, không đáng bị giết.
Lạc Nhàn Vân định nói rõ lợi hại cho Đoan Mộc Vô Cầu để hắn cố gắng kết giao với Đoạn Thừa Ảnh, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu đã nhận ra trước, không cho y nói.
Hai người này, một người thì không biết giữ ý, một người thì nói là làm. Thêm Hệ thống Cứu thế cứ liên tục châm dầu vào lửa trong đầu Lạc Nhàn Vân, khiến dây đàn đạo đức trong lòng y đứt phựt.
Gì mà không có tình cảm tương ứng để đáp lại Đoan Mộc Vô Cầu, gì mà không muốn để hắn lún sâu hơn, gì mà không lợi dụng tình cảm của hắn...
Những nguyên tắc đó, Lạc Nhàn Vân quăng hết sang một bên.
Giống như khi y nổi giận ở Thiên Thọ phái để đòi lại công bằng cho Đoan Mộc Vô Cầu, lúc này Lạc Nhàn Vân chỉ muốn làm theo ý mình.
Sức ảnh hưởng của Đoan Mộc Vô Cầu rất mạnh, Lạc Nhàn Vân ở bên cạnh hắn lâu ngày, cũng dần dần bị lây sự bướng bỉnh của hắn.
Giờ Lạc Nhàn Vân chỉ cảm thấy, lo nghĩ cho đại cục quá mệt mỏi, chi bằng trước khi mọi thứ tan vỡ thì đập bể cái đĩa luôn, ít nhất thì đập đĩa cũng vui hơn!
Giữa ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân vẫn ung dung ngồi trên thuyền, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của y, trông vô cùng thư thái.
Thấy Đoan Mộc Vô Cầu cứ nhìn chằm chằm vào mình, Lạc Nhàn Vân quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình thản: "Sư đệ thấy ta làm nhục đệ à? Ta nhớ sư đệ thích công bằng, trước đây đệ cũng làm chuyện tương tự để ta không thể nói chuyện mà? Chiêu gậy ông đập lưng ông thế này hợp với sự công bằng trong lòng đệ chứ?"
"Ta nhớ sư đệ đã nói, chỉ cần ta không nói gì khiến đệ khó chịu, đệ sẽ không hôn ta. Mà đệ không hôn ta, thì ta cũng đâu có trả lại cho đệ."
"Chuyện này chúng ta đã trả xong nợ rồi, mong sư đệ hãy giữ tâm trạng thoải mái, tiếp tục tuân theo "công bằng" trong lòng mình."
Lạc Nhàn Vân dùng chính lý lẽ của Đoan Mộc Vô Cầu để đánh bại lời mà hắn định nói.
Hệ thống Cứu thế: [Ngụy biện! Công bằng gì chứ! Đoan Mộc Vô Cầu hèn thế! Lúc này còn để ý đến lý lẽ, phải mạnh mẽ lên! Nếu cứ rụt rè thế thì lần này có lẽ sẽ là lần hôn cuối cùng của ngươi đấy, ngươi muốn lại chết trong nuối tiếc như thế hả?]
Lạc Nhàn Vân nói: "Hệ thống, ngươi la hét trong đầu ta cũng vô ích, Đoan Mộc Vô Cầu không nghe được đâu. Ngươi có chắc không phải mình đã ràng buộc nhầm người không?"
Hệ thống Cứu thế lập tức im bặt.
Lạc Nhàn Vân lại nói: "Mà ý ngươi là, trong kiếp trước ta và Đoan Mộc Vô Cầu từng có một nụ hôn?"
Hệ thống Cứu thế thành thạo giả chết.
Lạc Nhàn Vân tò mò hỏi: "Dựa trên những gì ngươi tiết lộ về kiếp trước, đáng lẽ ta và Đoan Mộc Vô Cầu là kẻ thù không đội trời chung, gặp nhau lần đầu đã đánh nhau, giữa chúng ta có mối thù sâu đậm bởi Bắc Thần phái. Sao hắn lại để ta tiếp cận, sao chúng ta có thể hôn nhau được?"
Hệ thống Cứu thế không kìm được mà nói: [Ở kiếp này chủ nhân đã hôn Đoan Mộc Vô Cầu hai lần, lại còn biết rằng kiếp trước hai người cũng có một nụ hôn, sao ngươi vẫn không động lòng, vẫn có thể bình thản trước hành động thân mật như vậy?]
Lạc Nhàn Vân nhìn Đoan Mộc Vô Cầu đang đỏ mặt vì nụ hôn vừa rồi, trong lòng thầm lạnh nhạt đáp: "Vì ta giả tạo."
Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ Lạc Nhàn Vân là người tốt nhất trên đời, nhưng Lạc Nhàn Vân biết rõ hơn ai hết, y đã ở trong Chính đạo nhiều năm, sự giả tạo đã trở thành bản chất của y.
Thiên linh căn được thiên đạo ưu ái bao nhiêu, thì cũng bị người khác ghen tỵ bấy nhiêu.
Thuở bé Lạc Nhàn Vân đã cảm nhận được ác ý từ đồng môn, thậm chí sư huynh của y, người hiện tại là chưởng môn Bắc Thần phái, người từng hết mực bảo vệ y cũng từng rất ghét y. Khi truyền dạy tâm pháp còn cố ý đọc sai hai chữ, khi phát đan dược còn trộn lẫn bùn từ nhà xí gần đó.
Y đã từng chất vấn trực tiếp, nhưng chỉ nhận được câu trả lời là: "Ta vô tình chép nhầm, chẳng phải đệ là Thiên linh căn đó à? Dù tâm pháp có sai thì cũng có thể luyện được mà?"
"Ta vô tình làm rơi đan dược, dính chút bùn thôi, chẳng phải đệ là Thiên linh căn đó sao? Dù có dính bùn, trời cũng sẽ cho mưa xuống trước khi đệ ăn đan dược để tránh đệ bị bẩn mà."
"Ta quên phát linh thạch cho đệ, nhưng chẳng phải đệ là Thiên linh căn ư? Những linh vật kia sẽ tự động chạy đến bên đệ, đệ đâu cần đống linh thạch đó."
Lạc Nhàn Vân hiểu cho họ. Đố kỵ là bản tính của con người, họ không cảm thấy cân bằng nên phải làm gì đó để tự cân bằng lại, nếu không sẽ bị sự đố kỵ khiến bản thân phát cuồng.
Việc làm người khác ghen tỵ là lỗi của y, vậy nên y phải là người xoa dịu sự ghen tỵ đó.
Những việc như thế chỉ xảy ra vài lần, Lạc Nhàn Vân đã học cách đọc vị người khác, biết cách làm thế nào để người ta thích mình trước khi nảy sinh lòng đố kỵ, khiến họ tự trách bản thân vì ghen tỵ.
Sau khi chưởng môn Bắc Thần phái trở thành chưởng môn đã nhiều lần hối hận về những gì mình đã làm khi còn trẻ, nhiều lần xin lỗi Lạc Nhàn Vân, nhưng Lạc Nhàn Vân không để bụng.
Từ nhỏ Lạc Nhàn Vân đã biết nói lời hay ý đẹp, biết cách an ủi người khác, biết cách xoay chuyển với lòng người để đạt được thứ mình muốn.
Sự giả tạo đã trở thành bản chất của y.
Thậm chí y đã quên mình là một người giả tạo, luôn nghĩ mình là một thánh nhân rộng lượng.
Cho đến khi gặp Đoan Mộc Vô Cầu, người hành động theo cách không giống ai, y mới thực sự thấy thế nào là nói và làm đi đôi, thế nào là thẳng thắn, mới dần nhận ra sự giả tạo của mình.
Lạc Nhàn Vân thầm nghĩ: "Chỉ cần giao đấu với Đoan Mộc Vô Cầu một lần, ta sẽ hiểu mình không phải là đối thủ của hắn. Nhưng ta biết, vì thù hận với Bắc Thần phái và núi Thiên Thọ, ta phải giết chết kẻ thù này, ngoài ta ra không ai có thể đánh bại hắn."
"Dù ta đã từng đấu với hắn, nhưng đó là để ra mặt cho Sương Hoa Cung, Đoan Mộc Vô Cầu không để tâm lắm."
"Ta nghĩ với tính cách của mình, sau khi không chiến thắng được, ta sẽ thử lùi một bước để tiến hai bước, tìm cách khiến Đoan Mộc Vô Cầu tạm thời không thể sử dụng quan tài chôn trời."
"Ta sẽ đè nén thù hận mà kết giao với hắn để tìm ra điểm yếu."
"Ta không nghĩ rằng trong sự dây dưa giữa ta và hắn ở "kiếp trước" có bao nhiêu chân tình."
Như hôm nay y có thể chủ động hôn Đoan Mộc Vô Cầu để cứu mạng Đoạn Thừa Ảnh. Trong kiếp trước, sau khi đã chịu thua, Lạc Nhàn Vân chắc chắn sẽ nghĩ ra cách tốt nhất để đối phó với Đoan Mộc Vô Cầu.
Trong đầu Lạc Nhàn Vân hiện lên hình ảnh từ hai kẻ không ưa nhau đến việc vị chưởng môn Bắc Thần phái sẵn sàng hy sinh vì y, thậm chí còn muốn chết thay y, khiến Lạc Nhàn Vân khẽ cười.
"Hệ thống, ngươi đã ở trong đầu ta bao lâu rồi mà không nhận ra rằng ta là một người cực kỳ giả tạo sao? Trên đời này, người chân thành nào lại khéo ăn khéo nói vậy chứ?" Lạc Nhàn Vân tự giễu.
Hệ thống Cứu thế yếu ớt đáp: [Chủ nhân không giả tạo.]
Lạc Nhàn Vân nói: "Có vẻ như ta kết giao tốt với mọi người, nhưng trong thâm tâm ta biết, đến cuối cùng họ sẽ không chọn ta, và ta cũng sẽ không chọn họ. Vì trong ta không có lòng chân thành. Dù Đoan Mộc Vô Cầu đối xử tốt với ta thế nào, ta cũng không thể đáp lại với sự chân thành tương tự, ta chỉ có thể đối xử với hắn bằng sự giả tạo xen lẫn mục đích của mình."