"Rút linh căn đã là còn may, biết đâu bây giờ Mục Qua đã bị Mục Thiên Lý đoạt xá rồi cũng nên." Đoan Mộc Vô Cầu nói.
Đoan Mộc Vô Cầu liếc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tống Quy, thầm khen mình "Bản tôn quả là biết nhiều hiểu rộng", rồi đắc ý nhìn Lạc Nhàn Vân, chờ Lạc Nhàn Vân khen hắn.
Đáng tiếc lúc này Lạc Nhàn Vân không có tâm trạng đó. Trong đầu y chỉ hiện lên những hình ảnh chiến đấu cùng Mục Thiên Lý năm xưa, y không muốn tin vào chuyện này.
"Tất cả chỉ là tin đồn, ta muốn đến Kiếm phái Kình Thiên gặp Mục Thiên Lý." Lạc Nhàn Vân nói, "Không tận mắt chứng kiến, ta sẽ không suy đoán lung tung."
Đoan Mộc Vô Cầu thuận thế gật đầu: "Đúng lúc bản tôn cũng muốn tra hỏi Mục Qua, tại sao lại giúp Ma đạo phá hoại thung lũng của bản tôn."
Chuyện này rất kỳ quái.
Cho dù Mục Thiên Lý thật sự rút linh hồn của Mục Qua, hoặc dù Mục Thiên Lý đoạt xá Mục Qua, thì tất thẩy cũng chẳng liên quan gì đến Đoan Mộc Vô Cầu.
Tại sao Mục Qua lại bắt giữ oan hồn, luyện chế trận pháp Địa Sát Phệ Hồn?
Mà tựu chung, Đoan Mộc Vô Cầu đã tìm được một lý do hợp lý để đi chung với Lạc Nhàn Vân.
Lạc Nhàn Vân thấy hắn cũng muốn đến Kiếm phái Kình Thiên, liền vội vàng khuyên nhủ: "Đoan Mộc đạo hữu, ta biết ngươi nhất định sẽ đi Kiếm phái Kình Thiên để đòi công bằng, đây là chuyện thường tình, ta sẽ không cản ngươi. Nhưng khi đến Kiếm phái Kình Thiên, có thể đừng vội ra tay, để ta hỏi trước được không?"
Lời này quả là nhạc tiên lọt tai!
"Lạc Nhàn Vân không để bản tôn động tay, còn muốn đứng ra giúp bản tôn!" Đoan Mộc Vô Cầu vui mừng nghĩ.
Hắn sống đến giờ, chưa ai từng nói với hắn câu "Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta làm"!
Hệ thống Cứu thế đồng bộ báo cáo biến động cảm xúc của Đoan Mộc Vô Cầu: [Độ hảo cảm tăng lên 85, vượt xa dự đoán ban đầu của hệ thống.]
Lạc Nhàn Vân cũng không hiểu vì sao Đoan Mộc Vô Cầu bỗng tăng hảo cảm, y chỉ nghĩ Đoan Mộc Vô Cầu đã đồng ý.
"Đoan Mộc đạo hữu hiểu chuyện, Vân xin cảm tạ trước." Lạc Nhàn Vân nói.
Đoan Mộc Vô Cầu gật đầu: "Ngươi phải làm ra ngôi ra khoai với Kiếm phái Kình Thiên, đừng ép bản tôn phải ra tay."
"Tất nhiên rồi." Sau khi an ủi Đoan Mộc Vô Cầu thành công, Lạc Nhàn Vân thở phào nhẹ nhõm.
Sư thúc và Tôn thượng đều muốn đến Kiếm phái Kình Thiên hỏi tội, với tư cách là hậu bối và thuộc hạ, Tống Quy nhanh tay lấy một ngọc giản trống ra, ghi lại linh thạch chưa hoàn toàn biến mất, oan hồn đang siêu độ và hình ảnh của Mục Qua mà oan hồn hiện lên vào ngọc giản, làm chứng cứ đến Kiếm phái Kình Thiên đòi công lý.
Đoan Mộc Vô Cầu rất hài lòng với Tống Quy.
Hắn là một Ma Tôn rất lười biếng.
Nếu để hắn xử lý việc này, hắn sẽ không đi hỏi tội mà sẽ trực tiếp đánh thẳng vào, ép Kiếm phái Kình Thiên giao Mục Qua ra.
Nếu Kiếm phái Kình Thiên giao ra, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ bỏ qua cho môn phái này. Nếu không giao, Đoan Mộc Vô Cầu sẽ xông vào cướp người.
Tóm lại nhất định sẽ có một trận chiến đẫm máu, cũng khá mệt mỏi.
Giờ có Lạc Nhàn Vân và Tống Quy, Đoan Mộc Vô Cầu có thể đi theo chống lưng cho họ, còn Lạc Nhàn Vân và Tống Quy làm những việc phiền toái kia.
Ban đầu Đoan Mộc Vô Cầu chỉ muốn Lạc Nhàn Vân giúp mình giải quyết Hệ thống Diệt thế, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, hắn nhận ra rằng tương lai mà hắn hoạch định sẽ hoàn hảo hơn nếu có Lạc Nhàn Vân.
Làm thế nào để đổi Lạc Nhàn Vân từ Bắc Thần phái đây?
Đoan Mộc Vô Cầu rơi vào suy nghĩ sâu xa.
Hắn lục lọi trong kho báu của mình, phát hiện không có bảo vật nào xứng với Lạc Nhàn Vân.
Nếu là Bắc Thần phái, dù có hái được mặt trăng trên trời cũng sẽ không giao Lạc Nhàn Vân ra.
"Thứ duy nhất có thể sánh ngang với Lạc Nhàn Vân là bản tôn, nhưng nếu giao bản tôn cho Bắc Thần phái, Lạc Nhàn Vân đến Đào Nguyên Tông, chẳng phải chúng ta lại phải xa nhau sao?" Đoan Mộc Vô Cầu bối rối nhíu mày.
Lạc Nhàn Vân không biết nỗi khổ tâm của Đoan Mộc Vô Cầu, cứ tưởng Ma tôn đang cố nén sát ý với Kiếm phái Kình Thiên, y cảm kích nhưng cũng lo lắng.
Y nghĩ một lát rồi nói với Tống Quy: "Tống Quy, ngươi làm thêm một ngọc giản gửi đến Bắc Thần phái, để chưởng môn sư huynh có sự chuẩn bị tâm lý."
"Nếu Kiếm phái Kình Thiên không đưa ra được lời giải thích hợp lý, hãy nhờ chưởng môn liên lạc với các môn phái như Sương Hoa Cung, Chân Ngôn Tự, Tứ Tượng Sơn Trang và Thiên Thọ phái, truy hỏi việc Kiếm phái Kình Thiên cấu kết với Ma đạo."
Tống Quy đáp: "Tuân lệnh."
Tống Quy đi làm ngọc giản. Đoan Mộc Vô Cầu nửa nằm trên ghế, tay vuốt ve đầu Vượng Tài, thỉnh thoảng nhìn Lạc Nhàn Vân, thỉnh thoảng nhìn Tống Quy, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy tính gì đó.
Lạc Nhàn Vân thấy vẻ mặt của Đoan Mộc Vô Cầu, nghĩ đến những gì vừa làm và nói, trong lòng hối hận.
Hiện giờ Tống Quy vẫn là nội gián của Ma đạo, sao y có thể ra lệnh cho Tống Quy trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu?
Điều này chẳng phải sẽ lộ thân phận của Tống Quy ư?
Hơn nữa y lại nhắc đến Thiên Thọ phái trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu, khác nào đang nhắc nhở Đoan Mộc Vô Cầu đi giết Hạ Kinh Luân?
Lạc Nhàn Vân không khỏi gõ đầu mình một cái.
Y thường làm việc rất cẩn thận, hiếm khi mắc sai sót. Nhưng trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu, y luôn khó che giấu điều gì.
Không phải Đoan Mộc Vô Cầu có khả năng nhìn thấu mọi thứ, mà là trước mặt Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân luôn quên đề phòng hắn.
Hệ thống Cứu thế an ủi y: [Điều này bình thường mà, người bình thường đứng trước một đứa trẻ mười tuổi cũng sẽ lơ là cảnh giác.]
Lạc Nhàn Vân không chấp nhận lời an ủi này.
Y cố gắng sửa sai, bước tới hỏi: "Đoan Mộc đạo hữu đang lo lắng chuyện gì à?"
Đoan Mộc Vô Cầu hơi nheo mắt, chỉ nói hai từ: "Tống Quy..."
Nói xong hắn lại lắc đầu.
"Không được, để mời Lạc Nhàn Vân giúp đỡ bản tôn đã tặng Tống Quy đi rồi, không thể dùng anh ta đổi Lạc Nhàn Vân. Hơn nữa hai người như trời và đất, Tống Quy sao mà xứng." Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ thầm.
Lạc Nhàn Vân thấy vẻ mặt Đoan Mộc Vô Cầu biến đổi không ngừng khi nhắc đến tên Tống Quy, lòng y trùng xuống, biết rằng thân phận của Tống Quy đã bị lộ.
"Đoan Mộc đạo hữu, ngươi đã biết rồi đúng không?" Lạc Nhàn Vân hỏi.
"Bản tôn biết gì? Bản tôn nên biết điều gì à?" Đoan Mộc Vô Cầu nghi hoặc trong lòng.
Hắn không rõ Lạc Nhàn Vân đang nói về chuyện gì, nhưng Ma tôn đại nhân là người thích giữ thể diện, nên hắn giữ vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu: "Biết chứ."
Nói xong Đoan Mộc Vô Cầu không dám đối diện với Lạc Nhàn Vân, chuyển ánh mắt sang Tống Quy đang làm việc, cố gắng che giấu sự hoang mang bằng vẻ mặt sâu xa, hiểm ác.
Lạc Nhàn Vân thấy Đoan Mộc Vô Cầu "hiểm ác" nhìn Tống Quy, y liền nói: "Đoan Mộc đạo hữu, Tống Quy đúng là do Bắc Thần phái bí mật cài vào Ma đạo, nhưng nhiều năm nay cậu ấy chưa từng làm điều gì hại đến đồng đạo. Lần phá trận này cũng nhờ có Tống Quy phát hiện có người âm thầm dò tìm thung lũng. Xét công lao này, có thể... tha cho Tống Quy một con đường sống được không?"
"Ừm... Ừm?" Đoan Mộc Vô Cầu theo phản xạ đồng ý yêu cầu của Lạc Nhàn Vân, sau đó mới nhận ra Lạc Nhàn Vân vừa nói gì.
Tống Quy không phải là đệ tử bỏ đạo của Bắc Thần phái à?
Lạc Nhàn Vân thấy Đoan Mộc Vô Cầu dễ dàng đồng ý, vui mừng nói: "Đoan Mộc đạo hữu quả là người cao thượng! Sau này bất kể đạo hữu có yêu cầu gì, chỉ cần không phải là việc tổn hại đến trời đất, Vân sẽ hết sức giúp đỡ đạo hữu."
Y quay sang Tống Quy, hân hoan nói: "Tống Quy, Đoan Mộc đạo hữu sẽ không truy cứu chuyện của ngươi, ngươi có thể tìm cơ hội quay về Bắc Thần phái rồi!"
Tống Quy vừa làm xong việc thì nghe thấy lời của Lạc Nhàn Vân. Ban đầu anh kinh ngạc, sau đó thì vui mừng. Anh nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, thấy Ma tôn thật sự không có ý định giết mình liền xúc động quỳ một chân xuống, nói với hai người: "Tạ ơn Tôn thượng, tạ ơn sư thúc!"
Lạc Nhàn Vân đỡ Tống Quy dậy, đại diện cho bậc trưởng bối của Bắc Thần phái vỗ vai Tống Quy an ủi: "Những năm qua, ngươi đã chịu khổ nhiều rồi."
Lời này khiến Tống Quy nhớ lại những năm tháng nhẫn nhịn và uất ức, anh vốn là người dễ xúc động, khi căng thẳng tan biến, không kìm được nước mắt.
"Sư thúc, Tống Quy không khổ, hu hu hu hu..." Tống Quy dựa vào vai Lạc Nhàn Vân, òa khóc.
"Đứa trẻ ngoan, ngươi bình an trở về là tốt rồi." Lạc Nhàn Vân vỗ lưng Tống Quy, mắt cũng hơi ướt.
Đoan Mộc Vô Cầu chứng kiến cảnh tượng trước mặt: "..."
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Hắn còn chưa hiểu sao mà mọi sự lại thành thế này.
Tự dưng Lạc Nhàn Vân nói với hắn thật ra Tống Quy là nội gián do Bắc Thần phái cài vào, rồi Tống Quy khóc, xong Lạc Nhàn Vân ôm Tống Quy an ủi!
Đoan Mộc Vô Cầu đứng nhìn, bỗng thấy một phần cô đơn, một phần ghen tị, bèn ôm chặt Vượng Tài, vô thức bắt chước cách cách an ủi của Lạc Nhàn Vân, khe khẽ vỗ về Vượng Tài.
Lần đầu tiên Vượng Tài được chủ nhân ôm, hạnh phúc đến mức sủi bọt. Nó thăm dò đặt cằm lên vai Đoan Mộc Vô Cầu, thấy hắn không đẩy ra liền mạnh dạn áp mặt vào cổ hắn.
Vậy là Lạc Nhàn Vân ôm Tống Quy, Đoan Mộc Vô Cầu ôm Vượng Tài, tạo nên một cảnh tượng kỳ quặc!
Những con cá trong ao nhìn lên, mắt mở to, tròn xoe nhìn chằm chằm cảnh này.
Tống Quy khóc một hồi mới buông Lạc Nhàn Vân ra, hơi ngượng ngùng nói: "Sư thúc, đệ tử thất thố rồi."
Lạc Nhàn Vân an ủi: "Ngươi có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, tâm tính vượt xa người thường. Phát tiết cảm xúc một chút không phải là thất thố."
Y buông Tống Quy ra, định cảm ơn Đoan Mộc Vô Cầu. Nhưng quay lại thì thấy Đoan Mộc Vô Cầu đang ôm chặt Vượng Tài, nhẹ nhàng vỗ lưng nó.
Lạc Nhàn Vân cười nói: "Đoan Mộc đạo hữu quả thật rất thích Vượng Tài, là người đầy tình cảm."
"Bản tôn không thích Vượng Tài, bản tôn tàn nhẫn vô tình, không thích bất cứ ai hay thứ gì." Đoan Mộc Vô Cầu lạnh lùng đáp.
Để chứng minh lời mình, hắn vô tình đặt Vượng Tài xuống, để nó nằm bò dưới chân không ôm thêm cái nào một cách lạnh lùng!
Tất nhiên Lạc Nhàn Vân sẽ không vạch trần Đoan Mộc Vô Cầu, chỉ cười hiểu ý rồi chuyển chủ đề: "Đoan Mộc đạo hữu, lát nữa ta sẽ dạy ngươi hai loại trận pháp, một loại có thể che giấu dấu vết của thung lũng. Với công lực của đạo hữu, sau khi bày trận tu sĩ dưới Đại Thừa kỳ không thể nào tìm thấy dấu vết của thung lũng, tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng cần một thời gian để tìm ra, và trong khi họ tìm kiếm, đạo hữu sẽ cảm nhận được có người ở gần thung lũng, có thể kịp thời trở về."
"Loại thứ hai là trận pháp kết nối ao cá với sông hồ bên ngoài, chỉ cho phép sinh vật không có pháp lực và không quá một thước đi qua, tiện cho cá nhỏ ra sông."
"Hai loại trận pháp này không nên phiền đến đạo hữu, lẽ ra ta phải tự mình bày trận, chỉ tiếc công lực không đủ, đành phải dựa vào đạo hữu."
Lời của Lạc Nhàn Vân khiến Đoan Mộc Vô Cầu thoải mái vô cùng, hắn nhất quyết phải có được Lạc Nhàn Vân, ngay bây giờ, lập tức!
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu thật sự không tìm ra được thứ gì để đổi lấy Lạc Nhàn Vân.
May mà chuyện của Tống Quy đã nhắc nhở hắn, giúp hắn nghĩ ra một kế sách tuyệt vời.
Đoan Mộc Vô Cầu hắng giọng, mặt nghiêm lại: "Tống Quy có thể miễn tội chết, nhưng Bắc Thần phái đã trêu đùa bản tôn trước, bản tôn không thể cứ vậy mà bỏ qua."
Lạc Nhàn Vân thấu hiểu cơn giận của Đoan Mộc Vô Cầu, y chân thành nói: "Chỉ cần không giết Tống Quy, không tàn sát Bắc Thần phái, không làm chuyện tổn hại đến trời đất, bất cứ yêu cầu gì của đạo hữu, ta đều sẽ đáp ứng."
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Bản tôn không phải là người không nói lý lẽ, bản tôn muốn công bằng."
"Bắc Thần phái đã cài gián điệp vào Đào Nguyên Tông, thì Đào Nguyên Tông cũng nên có gián điệp ở Bắc Thần phái."
"Bản tôn quyết định tự mình làm gián điệp ở Bắc Thần phái, gia nhập Linh Đô phong, đó mới là công bằng."
Vậy thì hắn không cần bảo vật để đổi lấy Lạc Nhàn Vân, mà còn có thể ở bên Lạc Nhàn Vân dài lâu.
Trong lòng Đoan Mộc Vô Cầu tính toán rất rõ ràng.