Ma Tôn Cũng Muốn Biết

Chương 80: Phần Thư Tiên Tôn




(Tiên Tôn đốt sách)

Hạ Văn Triều chết là ngày khu bình luận của hai quyển sách thể hiện bầu không khí hoàn toàn trái ngược. "Diệt thế thần tôn" như tận thế tiêu điều, "Ngược luyến phong hoa" cuồng hoan thả tim.

Bình luận sách "Diệt thế thần tôn"...

"Hoàn toàn văn là ý gì đây? Một bộ truyện đang bá vãi tự dưng bảo sửa là sửa, tôi cũng miệt mài xách dép hóng, hóng đến hơn một trăm vạn chữ, nam chính đột nhiên... chết? Tôi tưởng định bật nắp quan tài trùng sinh lần cuối gì đấy, kết quả là tác giả bảo hết truyện rồi? Tác giả vừa chơi đồ vừa kết truyện à? *** ** tác giả!"

"Tác giả đừng vừa hút truyện vừa viết cần nữa nhé, ông đây bỏ tiền ra xem cái thứ *** *** gì không biết, bố tác giả viết nam chính như *** ***, *** ** tác giả!"

"Đây không phải thần tác một thời sao? Năm ấy tôi còn mua sách này! Giờ tự dưng quyển thứ nhất chưa xong nam chính đã chết, **** ** ** tác giả, trả tiền đây!"

"Tuy nhiên nhưng mà... lầu trên ơi, quyển này đã xuất bản đâu, ông từng thấy quyển sách một trăm vạn chữ xuất bản thật sao?"

"Thế không thì tôi mua cái gì?"

"Có phải một quyển sách siêu dày, cỡ chữ bé tẹo, chất giấy xấu vãi, thường có dấu chấm câu gõ không ra biến thành dấu chấm hỏi đúng không? Cái đấy người ta gọi là sách lậu đấy bạn tôi ơi!"

"Tạm không bàn đấy vấn đề sách lậu đi, tác giả ông sửa truyện sửa thành như thế này à? Lúc Triều ca bị Huyền Uyên Tông bắt giam tôi còn đợi anh ấy lật ngược tình thế, ai ngờ đại hội toàn giới vừa mở thì bị Ân Hàn Giang thiêu chết? Sau đó gõ "hoàn toàn văn", thể loại gì vậy ạ?"

"Lại nói bộ "Diệt thế thần tôn" này, bởi năm xưa kết thúc đặc biệt sảng nên tôi vẫn luôn coi như kinh điển sách gối đầu giường. Không ngờ sau mười năm đọc lại, đột nhiên cam thấy nam chính hình như hơi bị lươn lẹo, logic hậu cung cũng có vấn đề. Chắc do tôi trưởng thành hơn rồi, quan niệm với thẩm mỹ thay đổi nhỉ?"

"Tác giả cũng thế phải không? Sau khi lớn lên thấy truyện mình từng viết đúng là không ngửi nổi, quyết định chặt tay viết lại, tôi thông cảm được cho tác giả ở chỗ không dám đối diện với lịch sử đen tối đấy, nhưng nhìn chung vẫn phải nói một câu, *** *** ** tác giả!"

"Bình luận truyện này sao nhiều *** thế nhỉ?"

"Gạch men, từ ngữ mắng chửi không nên để thiếu nhi thấy. Mà thiếu nhi cũng không nên coi bộ này, dễ dẫn đến hoài nghi nhân sinh, thôi đi đọc truyện không CP rửa mắt vậy."

Độc giả của "Diệt thế thần tôn" từ cuồng nộ đến cam chịu, cuối cùng chuyển sang nhàm chán đi tìm truyện khác đọc. Không giống như bên "Ngược luyến phong hoa", một bầu hân hoan.

Trong bản sửa chữa "Ngược luyến phong hoa", Bách Lí Khinh Miểu ngộ đạo tỉnh lại đã tấn chức Đại thừa kì, đạt được thành tựu trên Vô Tình Đạo. Sau khi nàng nghe tin Hạ Văn Triều chết và bản thân được chỉ định làm Chưởng môn đời sau thì trầm mặc một lát, đồng ý nhậm chức Chưởng môn.

Việc này làm đồ đệ Túc Hòe rất khó hiểu. Nó cho rằng Bách Lí Khinh Miểu đã Đại thừa kì rồi, rất nhanh sẽ có thể phi thăng, tại sao còn để Thượng Thanh Phái trói buộc?

Bách Lí Khinh Miểu ôn hòa cười với đệ tử, hỏi:

"Con cảm thấy Thượng Thanh Phái thậm chí là cả Chính đạo này toàn những kẻ mua danh chuộc tiếng phải không?"

"Ngoài sư phụ ra, tất cả những kẻ khác đều là." Túc Hòe phẫn nộ đáp.

Tận khi trên Thái Âm Sơn nghe Ân Hàn Giang ép hỏi đám Chính đạo bại hoại thú nhận từng chuyện, nó mới biết hóa ra Huyền Uyên tông bị nhiều người hắt nước bẩn như vậy. Nó giận quá trời, cực kì mong Ân Tôn chủ thiêu chết hết bọn chúng. Nhưng Ân Tôn chủ không làm vậy, người chỉ diệt trừ Huyết Ma, còn những tên bại hoại khác nhất nhất trả về cho các môn phái, để bọn chúng tự xử lí nhau.

Theo Túc Hòe nghĩ, biện pháp tốt nhất hẳn là nên chém chết hết đám cao thủ Chính đạo có mặt ở đó, Huyền Uyên Tông thống nhất Tu chân giới có phải tuyệt vời không!

"Nhưng con có biết tại sao Chính đạo dám vu oan cho Huyền Uyên tông nhiều như vậy không?" Bách Lí Khinh Miểu hỏi.

"Chuyện này..." Túc Hòe nhất thời không biết nói gì.

Nó định nói do danh tiếng của Huyền Uyên Tông không tốt, nhưng tại sao danh tiếng lại không tốt? Bởi quả thực Huyền Uyên tông đã từng làm rất nhiều chuyện ác.

"Trước khi Văn Nhân Tôn chủ thống nhất Ma đạo, Huyền Uyên Tông thực sự là không chuyện ác nào không làm." Bách Lí Khinh Miểu nhớ tới những điều Chung Ly Khiêm dạy bảo và chuyện từng xảy ra trong quá khứ Thanh Tuyết sư phụ kể cho nàng nghe, "So với những chuyện bại hoại Chính đạo làm ra mà con vừa được nghe chỉ có hơn chứ không kém."

Nhiều năm qua Bách Lí Khinh Miểu không chôn chân trong Thượng Thanh Phái. Nàng đi ngàn dặm đường, tận mắt chứng kiến nhân gian muôn vàn tang thương, hiểu ra rằng thế giới này chẳng phải không đen thì trắng. Khi đôi mắt được thanh tẩy khỏi thứ ái tình mù quáng, nàng cảm giác thế gian này cũng chầm chậm đổi thay.

Nàng vỗ vỗ tay Túc Hòe, thoái mái nói:

"Sau khi Văn Nhân Ách trở thành Ma Tôn, dùng thủ đoạn đẫm máu để quét sạch nếp cũ của Lão Tông chủ, là Phá. Hắn trọng chỉnh môn phái, thiết trí môn quy, lệnh chúng nhân tuân thủ, là Lập. Trăm năm sau, Huyền Uyên Tông từ chuẩn Ma đạo dần trở thành một môn phái toàn những người tùy tính. Con ở Huyền Uyên Tông, cảm thấy vui vẻ thoái mái là bởi mọi người nơi ấy đều tự thân thẳng thắn, ác ý và thiện ý viết hết trên mặt, không hề che đậy giả dối. Có thể khiến cho họ được như vậy, không phải ai khác chính là Văn Nhân Ách."

"Mà nay, Ân Hàn Giang trên Thái Âm Sơn vạch trần tật kín nhiều năm qua của Chính đạo, cũng là Phá. Chính đạo lâu đời ở Tu chân giới quảng thu môn đồ, dần sẽ xuất hiện những nơi không quản lý tới, môn phái rộng như vậy, dễ sinh ra thói hư tật xấu. Nếu không tàn nhẫn khoét đám thịt thối ấy xuống thì chúng sẽ không ngừng ăn mòn da thịt lành khỏe. Đến lúc đó, Chính không chính, Ma không ma, thị phi chẳng phân, đen trắng chẳng rõ, thiên hạ đại loạn!"

"Vậy tức là... Chuyện mà Ân Tôn chủ làm có ích với Chính đạo sao?" Túc Hòe kinh ngạc nói, "Sư phụ, có phải ngươi thông minh hơn trước kia không? Nhiều thứ như thế, ngươi tự nghĩ ra sao? Chắc chắn là Chung Ly tiên sinh lén dạy ngươi rồi!"

Nó và Cừu Tùng Tuyết không có khoảng cách thế hệ gì cả, Bách Lí Khinh Miểu lại dễ tính, trước giờ hai người đều nói chuyện bất phân lớn nhỏ như vậy.

Bách Lí Khinh Miểu gập ngón tay gõ gõ trán Túc Hòe nói:

"Vi sư tự nghĩ ra chứ sao, sau khi vi sư đạt được Huyết Diễm Nghê Quang Lăng đã nhớ lại không ít chuyện."

Huyết Diễm Nghê Quang Lăng do Thần huyết chuyển hóa thành, Thần huyết là sự sắp xếp để khôi phục Thần vị của Tiên Thiên Thần, trong đó có chứa một chút kí ức tiền kiếp, sau khi Bách Lí Khinh Miểu tấn chức Đại thừa kì đã dần lấy lại kí ức.

Nàng từng bị Hạ Văn Triều kiếp trước ảnh hưởng, thực sự cho rằng những việc mình làm là xấu xa. Nhưng sau khi chuyển kiếp, chứng kiến đủ loại sự tình Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang làm được, nàng từ từ hiểu ra.

"Ân Tôn chủ Phá, đối với Chính đạo mà nói thì thật đau nhưng cũng là con đường sống duy nhất." Bách Lí Khinh Miểu cảm khái, "Kiếp trước ta gieo rắc vô số đau thương xuống nhân gian. Những nỗi đau ấy với từng cá nhân mà nói, là hủy diệt, là đả kích nhưng đối với thiên địa mà nói, sau mỗi một lần Phá là một lần Lập bắt đầu."

Túc Hòe không quá hiểu những gì nàng nói, nghiêng đầu lắng nghe.

"Kiếp trước ta luôn ở thế "Phá", chưa từng tham dự vào "Lập", vì thế vị trí Chưởng môn Thượng Thanh phái này coi như cho ta một cơ hội. Thượng Thanh Phái là lá cờ đầu của Chính đạo. Chưởng môn sư bá đã dùng sinh mạng để rửa sạch vết nhơ mà Hạ Văn Triều bôi lên Thượng Thanh Phái. Ông ấy tin tưởng ta, giao cho ta cơ hội trọng chỉnh môn phái, trọng chỉnh Chính đạo. Mang trách nhiệm trên vai, Bách Lí Khinh Miểu nguyện việc nhân nghĩa không nhường ai."

Vẻ mặt Bách Lí Khinh Miểu dần nghiêm túc lên, hướng về phía Thái Âm Sơn nơi Chưởng môn qua đời, chắp tay thi lễ thật sâu.

Trong lòng nàng mơ hồ có cảm giác, ngay khi nàng dẫn dắt Chính đạo một lần nữa lập được uy tín trên thế gian, đó cũng là ngày nàng xứng đáng được nhận lại Thần cách.

Tiên Thiên Thần sinh ra cùng Thiên Địa, mọi suy nghĩ và việc làm đều phải lấy giữ gìn Thiên Địa làm đầu. Một Thiên Địa tràn ngập tai ương chung quy đi về phía diệt vong, tai nạn chỉ là quá trình, mục đích để thải loại độc hại, gột rửa bụi trần, đổi lấy một Thiên Địa thanh minh trong sạch.

Túc Hòe ngây ngô mơ màng. Bách Lí Khinh Miểu hỏi nó muốn về Thượng Thanh phái hay ở lại Huyền Uyên Tông. Nó nghĩ ngợi, quyết định vẫn đi theo sư phụ. Tuy rằng Huyền Uyên Tông là nơi nó hướng đến nhưng thật sự sư phụ hơi ngốc nghếch, chỉ sợ ở Thượng Thanh phái một mình sẽ bị bắt nạt, Túc Hòe không quá yên tâm.

Hơn nữa ở lại Huyền Uyên Tông cứ bị cái tên đàn chủ kêu Sư Tòng Tâm kia nhìn trộm, sợ nó đoạt mất vị trí đàn chủ Minh Hỏa Đàn. Túc Hòe cảm thấy đám người Huyền Uyên tông có chút khó quản. Đến thông minh như Chung Ly tiên sinh còn sắp hói tới nơi. Nó vuốt ve mái tóc có thể coi là dày mượt đẹp của mình, thầm nhủ làm đệ tử thủ tịch Thượng Thanh phái cũng không tồi đâu.

Trước khi Bách Lí Khinh Miểu rời khỏi Huyền Uyên Tông, mấy người có quan hệ khá tốt với nàng đã đến chào từ biệt.

Cừu Tùng Tuyết rất không vừa lòng. Đệ tử nàng dạy dỗ nên người cuối cùng cũng đạt Đại thừa kì, thế nhưng không chịu liên thủ với nàng ám sát Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang, ngược lại muốn đi làm Chưởng môn Thượng Thanh phái gì đó. Nàng lôi Bách Lí Khinh Miểu ra dạy dỗ một trận. Túc Hòe thực sự nghe không nổi nữa, kéo sư tổ qua bên, thì thầm nói cho nàng biết ý tưởng thống nhất Chính đạo của sư phụ.

Cừu Tùng Tuyết nghe xong lập tức hai mắt sáng như đèn pha, ưỡn ngực nói:

"Ngươi thoái mái tiến hành kế hoạch đi. Đợi đến khi ngươi thống nhất Chính đạo ta cũng hẳn là Huyền Uyên Tông chủ rồi. Đến lúc đó hai chúng ta thầy trò trở mặt, tái khởi chiến tranh, cũng coi như viết nên giai thoại."

Túc Hòe đỡ trán, sư tổ nói cái gì nghe cũng chẳng đáp biên với hai chữ "giai thoại".

"Cậu yên tâm đi," Thư hộ pháp xinh đẹp sờ sờ mặt Túc Hòe, " Có bổn hộ pháp ở đây, sư tổ nhà cậu đừng mơ thống nhất được Ma đạo. Sau khi nàng ta lên Tông chủ, chắc chắn sẽ ép cả Huyền Uyên tông đi làm Quỷ tu. Đến lúc đó, chẳng ai có da thịt, mấy bộ xương lắc lư qua lại, lấy đâu ra người đến song tu với bổn hộ pháp cơ chứ?"

Thư hộ pháp diễm lệ quá đáng, Túc Hòe đỏ bừng mặt, lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn Thư Diễm Diễm:

"Sau này ta cùng sư phụ náo loạn Chính đạo rồi, nhất định không song, song tu với cô!"

Thư Diễm Diễm cười khúc khích, tiến lên hai bước, bóp mặt Túc Hòe, dịu dàng nói:

"Ta ấy à, không bao giờ động đến người như cậu đâu. Kẻ quá nghiêm túc, quá si tình sẽ nguyện dâng hiến mọi thứ vì người yêu. Phần nhân quả ấy ta không gánh nổi."

Trong lúc Thư Diễm Diễm và Túc Hòe trò chuyện, Sư Tòng Tâm nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên Bách Lí Khinh Miểu, hai tay nâng một tấm ngọc phù đưa lên.

"Đây là?"

Bách Lí Khinh Miểu tò mò nhìn Sư Tòng Tâm. Trong thời gian nàng ở Huyền Uyên Tông thật ra cũng không có liên hệ gì nhiều với vị Sư đàn chủ này. Khi nàng hôn mê, vì bảo vệ bản thân mình và chống lại Thần cách đã theo bản năng hút bệnh khí của Sư đàn chủ, nợ về nhân quả. Có điều khi nàng trả lại bệnh khí, chúng ở trong cơ thể của Thiên Sinh Thần chủ tai ách đã mạnh lên nhiều, Sư đàn chủ nhận bệnh khí cũng sẽ đại trướng pháp lực. Có qua có lại, Bách Lí Khinh Miểu đã sớm trả hết nhân quả.

"Thì, thì là bên trong có phương pháp chú thuật. Ai dám không nghe lời, dùng một chút." Sư Tòng Tâm nhỏ giọng nói.

Mỗi lần hắn nhìn thấy Bách Lí Khinh Miểu đều muốn quỳ xuống, không nhịn được phải dâng lên thứ gì đó, thật không biết là làm sao nữa.

"Đa tạ." Cho dù chưa chắc đã dùng đến, Bách Lí Khinh Miểu vẫn nhận ý tốt này.

Hơn nữa ngẫm lại Chú Truy Tung giữa nàng và Chung Ly Khiêm có thể thấy chỉ cần chú thuật được dùng đúng chỗ thì cũng không phải toàn là ảnh hưởng xấu.

Nghĩ đến người bạn đồng hành hơn ba mươi năm ấy, Bách Lí Khinh Miểu nhìn Chung Ly Khiêm, cách không hành lễ bái biệt.

Không có lời nói dư thừa cũng chẳng có dặn dò không cần thiết, quân tử chi giao nhạt như nước. Nhưng Bách Lí Khinh Miểu biết, nếu ngày sau nàng lâm nạn, Chung Ly Khiêm chắc chắn sẽ vươn tay tương trợ, mà Chung Ly Khiêm phàm có gặp phải việc khó, nàng cũng không thể chối từ đạo nghĩa.

Sau khi từ biệt Bách Lí Khinh Miểu, Chung Ly Khiêm hỏi Thư Diễm Diễm:

"Thư hộ pháp, không biết khi nào thì hai vị Tôn chủ xuất quan? Khiêm còn muốn từ chức bái biệt."

"Xuất quan?" Thư Diễm Diễm nâng bàn tay mảnh dẻ xinh đẹp che đi vẻ mặt kinh ngạc, "Thế thì cũng chẳng biết bao lâu nữa. Hôm qua vừa về Tông môn Văn Nhân Tôn thượng đã tìm ta đòi một bản tâm pháp để bế quan. Người muốn tâm pháp cao thâm nhất, tâm pháp ấy đến ta cũng chưa thấu đáo đây này. Nếu muốn tu thành thì chẳng ít hơn ba năm mười năm được đâu."

Chung Ly Khiêm:...

Y vội tìm Bách Lí Khinh Miểu, mong vị bằng hữu này có thể giúp đỡ mình. Ai dè sau khi từ biệt, Bách Lí Khinh Miểu bước mau hơn bất kì ai, đã sớm biệt tích.

Chung Ly Khiêm thở dài, hai vị Tôn chủ muốn y gánh hết trọng trách giáo hoá Ma đạo chứ gì, cái gọi là bước lên thuyền giặc khó xuống, xem như y đã rõ.

Chương cuối cùng của "Ngược luyến phong hoa" khép lại ở hình ảnh gà bay chó sủa như vậy. Mỗi một người đọc xem đến kết cục đều hớn hở niềm vui nhà ta có con gái mới lớn.

"Hu hu hu! Đọc được những lời của Bách Lí Khinh Miểu, tôi có cảm giác con gái yêu bị trai đểu lừa đã trưởng thành thật rồi. Cảm giác hạnh phúc chua chua ngọt ngọt này quá tuyệt vời!"

"Ngon, con gái tôi không chỉ đạp vào mặt trai đểu còn cướp được công ty của trai đểu, quá đỉnh."

"Đọc hơn một trăm vạn chữ, đến phút chót cũng không có diễn biến tình cảm. Thật ra là từ góc nhìn của Bách Lí Khinh Miểu viết chuyện yêu đương của Văn Nhân Ách và Ân Hàn Giang đúng không, tôi nhìn nhan đề và suy nghĩ sâu xa."

"Ngược luyến? Tôi chỉ thấy Ân Hàn Giang tuyệt hậu đại của Hạ Văn Triều một cách phong hoa thôi, ngược luyến ở đâu chỉ hộ?"

"Chung Ly Khiêm ngược luyến với tóc của anh ấy chứ sao. Đến cuối cùng còn phải giáo hóa Ma đạo, thầy giáo kim bài bị học sinh hư chọc tức đến hói đầu, hê hê hê!"

"Lầu trên đừng nói nữa, quá tượng hình rồi. Khiêm nhà tôi... hay là cạo hết tóc đi. Hòa thượng vừa cấm dục vừa đẹp trai, dù gì cũng đỡ hơn Địa Trung Hải."

(Địa Trung Hải: hói)

"Ai nói không có ngược luyến? Bách Lí Khinh Miểu và Thanh Tuyết trưởng lão, trăm năm sau, một khôi thủ Chính đạo, một Chí Tôn Ma đạo, hai người tương ái tương sát. Năm đó ta cứu sống ngươi, ngươi giúp ta thoát khỏi trai đểu và cứu rỗi linh hồn ta, chúng ta nâng đỡ lẫn nhau ba mươi năm trời, không ngờ sau cuối lại tương phùng chốn binh đao, còn chưa đủ ngược à?"

"Lầu trên nghĩ nhiều rồi, Thanh Tuyết không có chỉ số thông minh làm Tôn chủ đâu, bà ấy muốn, chị Thư tôi còn chưa đồng ý."

"Nói đến chị Thư, tôi muốn xem tâm pháp tối cao của chị Thư tu luyện ba năm mười năm như thế nào."

"Tôi cũng thế..."

"Bộp!" Một tiếng Ân Hàn Giang khép "Ngược luyến phong hoa: Chàng là điều duy nhất trong ta bất biến" lại, không đọc bình luận nữa.

Y cầm cuốn sách, nhìn chằm chằm ngọn đèn đầu giường, bình tĩnh đưa sách về phía ánh lửa.

Một cánh tay rắn chắc vươn tới, lấy đi sách trên tay y, thanh âm biếng nhác thì thầm bên tai Ân Hàn Giang:

"Trên đó viết gì? Làm em giận đến muốn đốt sách vậy."

"Chỉ là Bổn tọa đang lo..." Ân Hàn Giang vừa mở miệng thì thấy cổ họng khàn khàn đến có chút quá đà, vội lấy một ly linh tửu trong không gian giới tử ra uống nhuận họng rồi mới nói tiếp:

"Thứ này có tà tính sẽ ảnh hưởng đến nhân tâm."

Y giản lược kể lại chuyện khi Văn Nhân Ách bị vây trong U Minh Huyết Hải, y đã nhìn thấy cảnh tượng của nguyên tác, làm tâm ma nặng thêm.

"Chuyện này không chỉ xảy ra với riêng em."

Văn Nhân Ách nhớ đến khi Cừu Tùng Tuyết thay hắn được Bách Lí Khinh Miểu cứu đã bị nhồi lời thoại nguyên tác vào đầu. Khi Sư Tòng Tâm gặp Bách Lí Khinh Miểu cũng từng nhìn thấy Thần quang.

Chẳng qua là cùng một tình huống áp dụng với những người khác nhau sẽ dẫn đến những kết quả hoàn toàn khác nhau.

"Tại sao lại xảy ra tình trạng đó?" Ân Hàn Giang lật tới lật lui bốn quyển sách "Ngược luyến" và "Diệt thế", thấy "Diệt thế" II và III đã trở thành những quyển giấy trắng, ngoài phần bình luận có người đang không ngừng chửi rủa ra thì không xuất hiện nội dung sửa chữa nữa.

"Ta vẫn luôn có một nghi vấn, bình luận về "Ngược luyến" và "Diệt thế" trước nay chưa từng xuất hiện sự so sánh giữa hai cuốn sách. Rõ ràng nhân vật chính của hai câu chuyện hoàn toàn trùng khớp, chẳng lẽ không có ai từng đọc cả hai cuốn sách sao?" Văn Nhân Ách nói.

Ân Hàn Giang ngẩn người, nhìn sâu về phía hai quyển sách, vô vàn suy đoán vụt qua đầu y, chỉ có một trong số ấy tiệm cận đáp án hợp lý nhất:

"Hai quyển sách không ở cùng một thế giới."

Văn Nhân Ách nói:

"Đúng vậy. 3000 thế giới tuy không can thiệp lẫn nhau, nhưng thật ra vẫn không tránh khỏi ảnh hưởng tương tác. Tu chân giới cũng có không ít truyền thuyết về Tiên giới, Thần giới. Cụ thể thật giả ra sao, chưa lên Tiên giới, Thần giới thì chúng ta còn chưa xác nhận được. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc chúng ta biết về các câu chuyện và bình luận chúng."

"Câu chuyện của chúng ta cũng thế. Từ diện mạo của những người khác nhau sẽ phản ánh những góc độ bất đồng của thế giới. Cho nên việc đâu là thế giới thật đâu là thế giới trong sách đều không ảnh hưởng đến toàn cảnh thực tế. Chỉ là góc nhìn của một người được thể hiện ra mà thôi."

"Nếu nhất định phải nhận xét, ta cho rằng hai cuốn "Ngược luyến" và "Diệt thế" này là cảnh báo của Tam giới trước bước đường cùng. Tại sao chúng xuất hiện trên tay những người khác nhau cũng do thiên cơ khó đoán, phân tán tin tức về hạo kiếp Tam giới. Có thể nắm lấy sinh cơ duy nhất này hay không đành chờ xem người nhận được sách sẽ hành xử ra sao."

"Việc trong đầu một số người xuất hiện nội dung cốt truyện có thể do Thần cách quấy phá, có thể do Thiên đạo cảnh báo, cũng có thể là tác động của các thế giới khác lên chúng ta, hay còn những nguyên nhân bí ẩn khác chăng, ta không kết luận được."

"Điều duy nhất chắc chắn là sau khi tu luyện Vô Tình Đạo và chấp chưởng Thượng Thanh Phái, tâm chí của Bách Lí Khinh Miểu cũng kiên định, hẳn sẽ có đủ khả năng áp chế được sức mạnh của Thần cách."

Ân Hàn Giang không quan tâm lắm chuyện Bách Lí Khinh Miểu có cứu vớt Tam giới hay không. Đối với y mà nói, được đồng sinh cộng tử với Văn Nhân Ách, sau khi ra đi hoà hợp một thể, hoá thân thiên địa đã là kết cục không tồi.

"Chẳng biết có quyển sách nào lấy chúng ta làm nhân vật chính không nhỉ?"

Ân Hàn Giang tuỳ ý đung đưa cuốn sách trên ngọn đèn, bỗng nghĩ đến một chuyện như vậy.

"Ai biết?" Văn Nhân Ách khẽ cười, không ngăn cản hành động muốn đốt sách của Ân Hàn Giang, "Em bận tâm việc câu chuyện của chúng ta bị người khác đọc được sao?"

"Liên quan gì?" Ân Hàn Giang tuỳ tiện ném sách trên mặt đất.

Theo như lời Văn Nhân Ách, cho dù những thế giới khác đọc được cũng không có năng lực ảnh hưởng tới họ. Đối với Ân Hàn Giang, điều quan trọng nhất là Văn Nhân Ách còn sống và hai người được ở bên nhau, thế là đủ.

Mái tóc dài bình thường luôn bị Ân Hàn Giang túm chặt buộc cao lúc này tản mát trên giường, có chỗ bị Văn Nhân Ách đè lên y cũng không để ý, lơ đãng đùa nghịch những lọn tóc của mình và Văn Nhân Ách đang quấn quít bên nhau.

"Phần Thiên Tiên Tôn là ta hay là ai khác nhỉ? Xét cho cùng ta là Phần Thiên Tiên Tôn lịch kiếp chuyển thế hay vẫn là cướp đoạt Tiên vị của đối phương?" Ân Hàn Giang nói.

"Chuyện này... Lên Tiên giới rồi tự nhiên sẽ biết thôi. Vì sớm ngày đăng Tiên, chúng ta lại tu luyện tâm quyết của Thư hộ pháp một chút em thấy sao?" Văn Nhân Ách nói.

Ân Hàn Giang ôm lấy Văn Nhân Ách xoay người, y rũ mắt, giấu đi tâm tư thực hiện được mưu kế.

Cùng lúc xoay người, lòng bàn tay y xuất kình lực, bốn quyển sách bị vứt trên mặt đất bốc cháy rừng rực.

Ánh lửa chiếu sáng căn phòng có chút tăm tối, đuôi mắt Ân Hàn Giang thoáng liếc ngọn lửa bập bùng, khẽ mỉm cười.

.:: Hoàn Chính Văn::.

Chính văn kết thúc ở đây, chuyện về Huyền Uyên tông, chuyện về Ân Hàn Giang và Văn Nhân Ách, chuyện về Bách Lí Khinh Miểu, sẽ tiếp diễn ở thế giới của chính họ.