*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian trôi qua trong hồn hải khác với bên ngoài. Tốc độ dòng chảy thời gian ở đây phụ thuộc vào mức độ sâu sắc của kí ức đối với Văn Nhân Ách. Mười năm sau nhoáng lên rồi biến mất, Ân Hàn Giang cảm thấy dường như tất cả diễn ra chỉ trong giây lát.
Y là người chứng kiến thế giới này, nhìn mọi thứ trôi qua trước mắt. Thấy Văn Nhân Vũ thay tên đổi họ, bôn ba khắp chín thành bị cắt, gắng sức cứu những người mình gặp được, âm thầm tích lũy lực lượng chờ cơ hội.
Đồng thời, trong mười năm ấy triều đình cũng xảy ra những biến hóa long trời lở đất. Tân hoàng đăng cơ, quốc gia dần trở nên giàu mạnh, binh lực cũng lần nữa được tăng cường. Tân hoàng có dã tâm thu hồi lại quốc thổ đã mất, đến khi tiềm lực đủ đầy, chiến tranh lập tức nổ ra.
Văn Nhân Vũ nhân cơ hội này liên hợp thế lực ngầm trong chín thành, nội ứng ngoại hợp muốn một lần quét sạch dị tộc ra khỏi đất nước. Hắn võ công cao cường, dụng binh như thần, có dân chúng chín thành ủng hộ, trong quân giương cao uy thế. Lại nắm bắt thời cơ chín muồi, công bố thân phận cô nhi nhà Văn Nhân Nguyên soái lập tức nhất hô bá ứng. Dưới thanh thế của hắn, triều đình không thể không lật lại bản án Văn Nhân gia.
Văn Nhân Vũ ẩn nhẫn mười năm, cuối cùng nắm trong tay soái ấn xuất chinh, thế như chẻ tre đoạt lại chín thành, đánh cho dị tộc phải bỏ chạy vào sâu trong thảo nguyên không dám ló đầu ra.
Mà lúc ấy, vị kì tài tu chân cũng đã đạt Kim đan đỉnh kì.
Dựa vào chinh chiến, Văn Nhân Vũ rất nhanh tiến giai Kim đan, nhưng cũng từ ấy, hắn bắt đầu gặp bình cảnh.
Cho dù giết bao nhiêu người, đoạt được bao nhiêu quốc thổ đánh mất cũng không thể đột phá bình cảnh. Đúng như lời tâm pháp kia nói, Sát Lộ Đạo rất khó đăng Nguyên Anh kì.
Lúc này, Ma tu kia lại xuất hiện. Gã đề xuất ý kiến, Văn Nhân Vũ còn chưa luyện chế pháp bảo bản mạng. Vừa hay khi đó thiên không thảo nguyên giáng thiên thạch, lửa thiên thạch mang khí thế quét sạch thảo nguyên, liệt hỏa rừng rực trên đồng cỏ khoảng nửa tháng trời khiến dị tộc không có nơi chăn thả, dê bò chết đói hàng loạt. Văn Nhân Vũ tìm được thần thiết trong khối thiên thạch, lợi dụng thiên hỏa luyện chế pháp bảo bản mạng. Chiến kích đã luyện thành từ lâu nhưng không tài nào dung nhập được vào cơ thể để sử dụng như pháp bảo bản mạng.
Thảo nguyên bị thiêu rụi khiến cho quốc lực dị tộc trống rỗng mất đi chi viện, đành phải đệ hàng thư lên triều đình, nguyện trở thành nước phụ thuộc, hằng năm tiến cống mẫu quốc.
Tân hoàng hạ lệnh nghị hòa, giao tranh kéo dài ba năm cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng Văn Nhân Vũ không chấp nhận được sự thực ấy.
Ngày biên thành bị tàn sát, hắn đã thề phải giết sạch đám dị tộc, bất kể binh sĩ hay dân chúng bình thường, hắn đều sẽ đoạt mạng không chừa một ai.
Quan viên được triều đình cử đến nghị hòa tình cờ sao là tộc nhân một chi của Chung Ly thế gia, tên Chung Ly Sơ. Không ngờ ông ta cũng là tu giả Kim Đan kì nhập thế, thêm vào danh vọng trên người, Văn Nhân Vũ bị ông ta dùng một chiêu chế phục, ép giao binh quyền rồi giam lỏng trong soái phủ.
Lửa cháy rừng rực trong tim hắn, tay nắm chặt chiến kích mới luyện thành, giữa mày cuồn cuộn khí hung thần, mơ hồ có tướng nhập ma.
Ân Hàn Giang đã qua mười lăm năm vẫn thấp thấp bé bé chưa bao giờ thấy Tôn thượng như thế này. Y lo lắng đi đến ôm chân Tôn thượng, mong hắn khôi phục thần trí, mà Văn Nhân Ách đang đắm chìm trong hồn hải kí ức lại không nhìn thấy y.
"Chậc chậc, nhìn bộ dạng này của ngươi chắc không đột phá Nguyên anh kì được rồi." Ma tu lại xuất hiện, gã tính được trong mấy ngày này hẳn là Văn Nhân Vũ sẽ kết Anh bèn thường xuyên lượn lờ quanh biên cảnh chờ thời cơ sắp tới.
Gã ngó nghiêng soi mói một lúc nói:
"Tu luyện Sát Lộ đạo quả thật rất nhanh, mới mười năm ngắn ngủi đã từ Dẫn Khí kì lên đến Kim Đan đỉnh kì, đúng là chưa nghe thấy bao giờ. Nhưng sau 5 năm ngươi lại chẳng tiến bộ được thêm chút nào. Hm... tu luyện Sát Lộ Đạo so với các loại tâm pháp khác nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, chỉ cần giết người là được. Nhưng càng cuồng giết chóc tâm ma sẽ càng thịnh, rất khó đánh bại tâm ma kiếp Nguyên anh kì. Bảo sao Nguyên anh kì lại là ngưỡng cửa cao trên Sát Lộ đạo, không ai qua nổi, thì ra là thế."
Văn Nhân Ách vung chiến kích về phía gã, Ma tu vội lùi ra sau nói:
"Ui giời, sát khí của ngươi nặng quá đấy, đến cả ta cũng muốn giết. Thế này đi, ta nghĩ cho ngươi một cách. Pháp khí kia của ngươi không dung nhập được vào cơ thể hẳn là do chưa có linh tính. Linh tính ấy à, hoặc là từ thiên địa nuôi dưỡng thành, hoặc là phong nhập huyết hồn vào nó. Không phải ngươi bắt được rất nhiều tù binh sao? Còn có đám dân du mục vì lửa lớn mà phải chạy đến chín thành tị nạn nữa. Nhốt hết vào doanh tù binh, cộng lại cũng phải được ngót mười vạn người ấy chứ."
"Không phải tộc ta tất có dị tâm. Bọn chúng có thù oán với ngươi, đừng coi là người. Ngươi ngẫm lại xem, luyện nhập mười vạn lệ quỷ vào chiến kích, mười vạn sát nghiệt lẽ nào còn không đột phá được Nguyên Anh kì? Đạt Nguyên anh kì rồi, cái tên đệ tử nhập thế của Chung Ly gia kia làm gì có cửa ăn được ngươi?"
"Cả tộc Văn Nhân hơn trăm mạng người, chỉ minh oan giải tội thôi có đủ không? Chẳng bằng tự lập làm vương, giết đến kinh thành, chém chết đám tham quan ô lại đó, đạp đổ đế vương ngồi lên ngôi hoàng không phải tốt hơn bao nhiêu sao?"
Lời ma mị như kịch độc từng chút một ăn mòn Văn Nhân Vũ. Hắn cầm chiến kích rời khỏi soái phủ trong đêm, nhảy vào doanh tù binh, ánh mắt quét qua đám bại quân chồng chất vết thương mệt mỏi đến kiệt sức đang nằm tựa vào nhau ngủ mê man.
Diện mạo người ngoại tộc có hơi khó phân biệt, trong mắt Văn Nhân Vũ, khuôn mặt của những người này chẳng hiểu sao dần trùng lên những binh lính dị tộc tàn sát người dân biên thành năm xưa.
"A Vũ!"
Ân Hàn Giang vẫn duy trì thân hình đứa bé sáu tuổi điên cuồng cào chân Văn Nhân Vũ, mong đánh thức được hắn.
Nhưng nơi đây chỉ là kí ức, tất cả những gì Ân Hàn Giang làm đều không có ý nghĩa.
Văn Nhân Ách giơ trường kích lên, nhắm ngay vào một tù binh dị tộc quần áo rách nát bẩn thỉu. Khi đang định xuống tay, bỗng một đứa trẻ yếu ớt nói, "A mẫu, con đói quá." làm hắn tỉnh lại, nhìn chiến kích trong tay mình, thân thể không kìm được run bần bật.
Hắn đang làm gì đây?
Ra tay với tàn binh bại tướng, người già phụ nữ và trẻ em, định phong ấn vĩnh viễn huyết hồn của họ vào chiến kích. Tàn nhẫn man rợ y hệt như những gì quân đội dị tộc từng làm với biên thành.
"Ơ? Nghĩ ngợi gì nữa?" Ma tu hỏi, "Sao ngươi còn chưa động thủ?"
Từ bao giờ, kẻ đã thề phải bảo vệ dân chúng biên thành là hắn lại biến thành đao phủ máu lạnh như đám binh lính dị tộc rồi.
Khi hắn kháng chỉ không tuân, khăng khăng phải tàn sát không còn một bóng dị tộc, Chung Ly Sơ đã nói gì?
Chung Ly Sơ nói:
"Văn Nhân Nguyên soái, ngươi dụng binh như thần, ngươi võ công cái thế, ngươi có thể một tay giết sạch hết thảy sinh linh trên thảo nguyên này, nhưng sau đó thì sao? Mai đây gió xuân thổi qua, cỏ non lại thi nhau trổ mầm, thảo nguyên bao la cần có người chăm sóc, cần có người chăn dê thả bò huấn luyện ngựa. Ngươi giết hết những người kia rồi thì triều đình phải đi đâu tìm người nuôi ngựa nuôi dê đây? Để cho biên quân quản lý, ngươi muốn chiếm đất xưng vương sao? Để cho phạm nhân lưu đày đến khai hoang vỡ hoá, ngươi muốn nuôi dưỡng ra một dị tộc mới sao?"
"Ngươi là võ tướng, ngươi muốn ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia. Nhưng mấy chục năm chinh chiến liên miên chỉ moi rỗng quốc khố mà thôi. Đối địch với dị tộc sẽ khiến dân chúng biên cương lâm vào cảnh lầm than. Chỉ có đánh họ thật đau, sau lấy giáo hoá làm thuần phục, khai thông chợ chung, đẩy mạnh mậu dịch, biến thảo nguyên này trở thành một tuyến phòng thủ vững chắc thì chúng ta mới chân chính được coi là đang thủ vệ biên cương!"
"Ngươi nói mối thù đồ thành mười lăm năm trước chưa báo, ta hiểu, nhưng xét trên phương diện về lâu về dài, thù này chỉ có thể chấm dứt tại đây."
Lúc ấy, Văn Nhân Vũ cho là Chung Ly Sơ đang nói nhảm, cho là đau không ở trên người ông ta, sao ông ta hiểu nổi thù này không phải muốn buông là buông.
Nhưng hiện tại, hắn đứng sững trên không trung, nhìn xuống đám tù binh trong doanh tù binh sống kiểu người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Giết chết họ, luyện chế pháp bảo bản mạng là hắn có thể đột phá Nguyên Anh kì, chân chính trở thành một Tôn Sát Thần. Tha cho họ, chưa tính đến khả năng vĩnh viễn không có tiến cảnh, thì còn tên Ma tu vẫn đang như hổ rình mồi bên cạnh chờ moi Kim đan của hắn.
Ánh mắt Văn Nhân Vũ dần chuyển từ tù binh lên người Ma tu. Vị Ma tu tự xưng là Âm Sát Tán Nhân nghi hoặc hỏi:
"Ngươi nhìn ta làm gì? Những con kiến dưới kia mới là mục tiêu của ngươi, nhiều người như vậy ngươi có không giết thì ta cũng sẽ thu hồn phách của chúng thôi. Ngươi xem bọn chúng chịu đủ chiến loạn và hoả hoạn tra tấn, một đám lòng ôm thù hận là nguyên liệu luyện khí tốt đến mức nào cơ chứ! Ta đang nhịn tiếc nhường cho ngươi đấy!"
Trong lúc nói, Văn Nhân Vũ giương trường kích lên, không còn hướng vào tù binh nữa mà nhắm ngay Âm Sát Tán Nhân.
"Ngươi làm gì đấy?" Âm Sát Tán Nhân hỏi.
"Man di đã hàng, sau khi nhận giáo hoá sẽ trở thành con dân triều ta. Kẻ làm tướng phải lấy việc bảo hộ lê dân bá tính làm nghĩa vụ của mình. Ta không thể giết tù binh, cũng tuyệt không cho phép ai lợi dụng hai nước giao tranh, tàn hồn chiến trường để thi triển tà pháp!"
Dứt lời, trường kích màu đen lao về phía Âm Sát Tán Nhân.
Âm Sát Tán Nhân Nguyên Anh kì không chút hoang mang lấy ra thứ gì đó. Là hình nhân chứa máu đầu tim của Văn Nhân Vũ. Gã đâm một châm vào ngực hình nhân, Văn Nhân Vũ giống như bị một đòn nặng giáng vào ngực. Hắn nén đau cố gắng tiếp tục ra chiêu, nhưng hoàn toàn không thể thắng được Ma tu có cảnh giới cao hơn hắn một bậc, chưa qua mấy chiêu đã bị bắt lại.
"Thôi vậy, lãng phí mười năm chẳng có ý nghĩa gì, tâm pháp Sát Lộ Đạo này không bá như trong truyền thuyết nhỉ, chắc toàn sử dụng biện pháp phóng đại thôi. Cũng may lấy được Kim đan này và một đám oan hồn, luyện chế xong vừa hay giúp ta đột phá Hoá Thần kì, coi như không uổng công uổng sức." Âm Sát Tán Nhân miệng nói, tay đánh một chưởng về phía đan điền Văn Nhân Vũ, định móc Kim đan của hắn.
Hình nhân mang máu đầu tim của Văn Nhân Vũ đã bị Âm Sát Tán Nhân bứt ra từng mảnh. Mỗi một khớp tháo xuống trên thân thể Văn Nhân Vũ sẽ có một bộ phận mất đi năng lực hành động. Hiện tại cả người hắn vô lực, động đậy cũng không nổi, chỉ có thể mặc người xâu xé.
Hắn ngước mắt nhìn bầu trời lấp lánh ngàn tinh trên thảo nguyên, ý niệm không cam lòng nghẹn ngào trong tim. Mười lăm năm trước hắn không bảo vệ được cha mẹ thân nhân, dân chúng biên thành. Mười lăm năm sau hắn vẫn vậy không bảo vệ được những tù nhân đã từng là kẻ địch.
Văn Nhân Vũ nắm chặt trường kích không buông, máu tươi loang lổ. Thanh trường kích này được luyện thành bởi thần thiết trong thiên thạch trời giáng, cho dù nhỏ bao nhiêu máu cũng không chế phục được nó, rất khó cách không điều khiển.
Lúc này, Văn Nhân Vũ chỉ có một ý niệm, thiên hạ thương sinh, biên thành bá tính đã không cần Văn Nhân Vũ nữa, vậy tác dụng duy nhất cuối cùng của cái mạng này chính là thúc đẩy nghị hoà, bảo vệ tương lai.
Giết! Giết chết Ma tu trước mặt!
Sát ý bùng lên trong lòng, nhưng thêm vào đại nghĩa bảo hộ giúp cho nội tâm của Văn Nhân Vũ dù tràn ngập khát vọng tàn sát nhưng vẫn duy trì bình tĩnh.
Nháy mắt Kim đan bị Âm Sát Tán Nhân lấy ra, thanh trường kích đó giờ không sử dụng được bỗng di chuyển. Trường kích hấp thu máu tươi, toả ra hào quang kim sắc.
Sao Thất Sát trên không trung ngời lên kì lạ, tinh lực giáng xuống theo hào quang của trường kích. Chiến kích vụt bay kéo theo một chùm sáng ánh kim cắt ngang qua màn đêm, chặt đứt cánh tay Âm Sát Tán Nhân, Kim Đan quay về Đan điền của Văn Nhân Vũ.
Áo trên thân Văn Nhân Vũ rơi xuống, từng vết từng vết thương lưu lại sau nhiều năm giết địch ở biên cương là minh chứng cho nhiệt huyết bảo vệ quốc gia quốc thổ.
Văn Nhân Vũ yên lặng vận chuyển tâm pháp, nhân lúc trường kích mượn tinh lực triền đấu với Âm Sát Tán Nhân muốn đột phá Nguyên Anh kì.
Chỉ phải liều chết đánh một trận mới có cơ hội diệt trừ kẻ này.
Thời khắc ấy, vượt được tâm ma kiếp hay không, sống sót tiếp được hay không hắn đã chẳng để ý nữa. Chỉ cần giữ sức mạnh trong nháy mắt kết Anh là đủ rồi.
Tinh lực khổng lồ chữa trị thân thể trọng thương của Văn Nhân Vũ. Ý nghĩ của hắn vừa chuyển, trường kích trở lại trong tay. Đủ loại sát nghiệt từ xưa đến nay lướt qua trước mắt, Văn Nhân Vũ không dao động, nắm chặt trường kích, nhờ chân nguyên Kết Anh, lấy khí thế xé toạc bầu trời đánh về phía Âm Sát Tán Nhân.
Từng luồng sáng lạnh hiện lên, một khắc cuối cùng trước bình minh, trường kích đâm xuyên qua đan điền của Âm Sát Tán Nhân, Văn Nhân Vũ đứng trên không trung lẳng lặng dõi mắt nhìn đại địa.
Sao Thất Sát lấp lánh trên đầu, cùng quang văn kim sắc trên chiến kích tôn nhau toả sáng.
Âm Sát Tán Nhân hồn phi phách tán dưới tinh lực, khoé mắt Văn Nhân Vũ ròng ròng hai hàng lệ máu.
Thù của hắn cuối cùng không báo được.
"Văn Nhân Nguyên soái đại nghĩa, Sơ khâm phục vạn phần." Chung Ly Sơ chậm rãi đi về phía Văn Nhân Vũ, cung kính nói, "Sơ đi theo nguyên soái tới đây, vốn ôm lòng ngọc nát đá tan, không ngờ nguyên soái cao thượng, buông thù hận xả thân thành Thánh. Hôm nay nguyên soái dùng võ ngăn qua, không hổ danh xưng làm "Vũ"."
Văn Nhân Vũ nhìn Chung Ly Sơ, trầm giọng đáp:
"Ngươi cũng không cần lo ta dùng sức người Tu chân can thiệp việc triều đình. Từ nay thế gian không còn Văn Nhân Vũ, chỉ có Văn Nhân Ách."
Chiến loạn tái khởi, tai ách giáng thế Văn Nhân Ách mới xuất hiện trên đời.
Đêm đó, thương cũ của Văn Nhân Vũ tái phát nguy kịch, qua đời ngay trong đêm trước buổi nghị hoà, triều đình truy phong Trấn Bắc Vương.
Không lâu sau, một vị cao thủ Nguyên Anh kì đột nhiên xuất hiện trên Ma đạo, ngắn ngủi vài tháng đã tiêu diệt mấy Tông môn Ma tu trộm cướp tàn hại dân chúng.
Người ấy trong tay cầm Thất Sát Kích, quanh thân mù mịt khí hung thần, tên gọi Văn Nhân Ách.
Kí ức chấm dứt, Ân Hàn Giang bị đẩy khỏi hồn hải của Văn Nhân Ách. Văn Nhân Ách vừa tái diễn quá khứ cũng mở mắt ra.
Hắn vẫn đang trong hồn hải của Ân Hàn Giang, có điều khối máu trước đó còn không cho hắn tới gần đã biến thành một vầng sáng khổng lồ. Văn Nhân Ách chăm chú quan sát, nhận ra bên trong là từng li từng tí cảnh tượng chung sống của hắn và Tiểu Hàn Giang.
Vầng sáng dẫn Văn Nhân Ách bay lên không trung. Cuối cùng lơ lửng ở nơi cao nhất trong hồn hải của Ân Hàn Giang rồi bắt đầu hấp dẫn tất cả những điểm sáng xung quanh.
Từng điểm từng điểm sáng bị hút lại quanh vầng sáng, hoá thành một mặt trời chói mắt. Không gian vốn tăm tối mênh mang được mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Tất cả những vết máu xấu tan biến dưới ánh dương trong hồn hải.
Văn Nhân Ách cười cười, rời khỏi hồn hải của Ân Hàn Giang, trở lại hiện thực.
Ân Hàn Giang mở to mắt, trong lúc hoảng hốt không biết mình đang ở đâu.
Y nhìn quẩn quanh một vòng. Đám "Văn Nhân Ách" xuất hiện mọi nơi trong tầm mắt đã biến mất, chỉ còn sót lại "cái không giống nhất".
Không đúng, không phải không giống, đó là Văn Nhân Ách chân chính mà y chưa bao giờ dám đối diện.
Khát khao và tôn kính khiến y Thần hoá người ấy, xấu hổ tự ti, chủ động phân rõ giới hạn, lùi sau ba bước.
Ân Hàn Giang vươn tay về phía người trước mặt, ôm chặt hắn vào lòng không buông, khẽ thì thầm:
"A Vũ của ta."
Cho dù không chạm được vào thực thể, y cũng muốn ôm người ấy.
Ai ngờ vòng tay căng đầy, bao quanh một thân hình rắn rỏi.
Đừng nói Ân Hàn Giang, đến Văn Nhân Ách cũng kinh ngạc muốn rớt con mắt. Thần huyết đã trả cho Bách Lí Khinh Miểu, hắn ngưng tụ thân thể bằng cách nào vậy?
"Thất Sát Kích đâu?"
Văn Nhân Ách lục lọi không gian giới tử. Chẳng thấy Thất Sát Kích vì mất thực thể, không thu được pháp bảo bản mạng vào đan điền nên phải đặt trong đó đâu cả.
Phá Quân Thích nằm bên mép giường kêu u u với lồng ngực Văn Nhân Ách, dường như đang chào hỏi ai đó.
Ân Hàn Giang tâm ý tương thông cùng Phá Quân Thích, y áp tay lên ngực Tôn thượng nói:
"Ở đây."
Nguyên liệu luyện chế Thất Sát Kích là thiên thạch trời giáng - cũng là tai nạn mà năm xưa Thiên Sinh Thần chấp chưởng tai ách gieo rắc xuống thảo nguyên. Trong Vẫn Thiết ẩn chứa Thần lực của Thiên Sinh Thần, bởi có luồng sức mạnh ấy án ngữ nên năm đó Văn Nhân Vũ không thể đánh thức nó thu làm pháp bảo bản mạng. Nhưng cũng nhờ Thần lực mà Thất Sát Kích sau khi thức tỉnh đã dẫn động tinh lực, hấp thu máu của Văn Nhân Ách.
Trong kí ức hồn hải, Văn Nhân Ách tái hiện đủ loại chuyện quá khứ, một lần nữa đánh thức Thần lực trong Thất Sát Kích, dung hợp với thể hỗn độn, vô thức trùng tố thân hình, tu thành Thần thể!
Tu chân tức tu tâm, quá trình Văn Nhân Ách trị liệu cho Ân Hàn Giang, còn không phải là quay lại điểm ban đầu, tìm về sơ tâm tu luyện hay sao.
Văn Nhân Ách nắm bàn tay đang áp trên ngực mình của Ân Hàn Giang:
"Ân Hàn Giang, ta đã trở lại."
"Cung nghênh Tôn thượng."
Miệng Ân Hàn Giang nói cung nghênh nhưng thực tế đang ôm Văn Nhân Ách đến nghẹt thở.
"Ân Tông chủ có thể trả lại pháp bào cho Bản tôn được rồi chứ?" Văn Nhân Ách thấp giọng nói.
Sau khi hắn ngưng kết lại thân thể, quần áo lúc trước huyễn hoá ra liền biến mất luôn rồi. Mới nãy hai người vừa tỉnh lại từ nhập hồn, cảm xúc chưa ổn định, không kịp thời chú ý đến việc này.
Nhưng hiện tại Ân Hàn Giang ôm Văn Nhân Ách chặt quá làm hắn có chút xấu hổ.
"Không trả!" Ân Hàn Giang từ chối hiểu, "Tôn thượng tự tay ban cho ta rồi còn đâu."
"... Tôn thượng vừa mới chân ướt chân ráo quay lại Huyền Uyên tông đã bị thuộc hạ tiếm quyền đến mức pháp bào cũng không có mà mặc sao?" Văn Nhân Ách cười nói.
"Đúng." Ân Hàn Giang chăm chú nhìn Văn Nhân Ách, ánh mắt giống hệt Tiểu Hàn Giang.
Văn Nhân Ách cười cười nhào lên đoạt lại pháp bào của chính mình, tranh giành mấy ngày, mãi đến khi Ân Hàn Giang sức cùng lực kiệt, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Văn Nhân Ách mới thôi.
***
Thư Diễm Diễm: Chỉ mấy ngày thôi? Có uổng tâm pháp ta dày công truyền thụ cho không cơ chứ!