Ma Tôn Cũng Muốn Biết

Chương 71: Ân đoạn nghĩa tuyệt




Chưởng môn Thượng Thanh phái đứng đúng vị trí Ân Hàn Giang đã chỉ định trong thiên điện rồi bắt đầu thi pháp, nghe đâu bố trí trận pháp này sẽ giúp giữ lại được không ít chân nguyên cho người độ mệnh nên Chưởng môn đảm bảo sẽ đứng yên. Một lát sau, ông phát hiện ra chân nguyên không xói mòn nhiều như mình tưởng tượng, trong lòng vui mừng lắm.

Hạ Văn Triều cũng bất động bên ngoài, căm tức nhìn Dược Gia Bình và Bách Lí Khinh Miểu. Ban đầu giận dữ đến choáng váng đầu óc, không cảm nhận được gì, sau dần ngờ ngợ chân nguyên trong cơ thể đang không ngừng hao hụt, cho dù gã hấp thu bao nhiêu linh khí xung quanh cũng không bù nổi tốc độ xói mòn.

Bất thình lình, Hạ Văn Triều nhận ra hai chân mình không tài nào rời khỏi vị trí đang đứng. Dù sao gã cũng không bị ngu, lập tức nhìn "Dược Gia Bình" quát:

"Là ngươi ra tay phải không?!"

"Dược Gia Bình" dưới lớp da nhoẻn miệng cười, y đã sớm dùng yêu cầu cần yên tĩnh để đuổi hết những môn nhân Thượng Thanh Phái khác đi. Lúc này trên thiên điện chỉ còn năm người Chưởng môn, Thanh Việt, Hạ Văn Triều, "Dược Gia Bình" và "Bách Lí Khinh Miểu".

Hạ Văn Triều vội vận chân nguyên cản lại nhưng phát giác mình càng chống cự chân nguyên thoát ra càng nhanh.

"Rốt cuộc ngươi đã làm gì?" Hạ Văn Triều hỏi.

"Làm gì là làm gì, chẳng qua thương xót sư phụ ngươi, một bó tuổi rồi còn phải rớt xuống Trúc cơ kì thôi. Ngươi thân là đệ tử, phân ưu vì sư phụ không phải việc nên làm sao?"

"Dược Gia Bình" thản nhiên nói, hưởng thụ vẻ mặt sợ giận lẫn lộn của Hạ Văn Triều.

Kì thực trận pháp này đúng là do Dược Gia Bình nghiên cứu ra, tác dụng rất ảo diệu. Người độ mệnh bên trong cũng chẳng phải độ mệnh gì cả, chính là dùng chân nguyên của mình để duy trì trận pháp, không ngừng hấp thu chân nguyên của người đứng ngoài bảo vệ, ý tứ thay mận đổi đào. Dược Gia Bình có thể phát minh được trận pháp kiểu này quả thật xứng danh kì nhân dở hơi.

Chẳng qua trận pháp không có chức năng ngăn cản người hộ trận bỏ đi. Thứ mà Dược Gia Bình muốn thấy là người hộ trận vì tiếc chân nguyên của mình rồi chạy trốn, hai người đang chữa thương trong phòng chịu trận pháp phản phệ, một chết một bị thương, rơi vào cảnh người mình tin tưởng nhất phản bội, đó mới là ý tưởng gốc của Dược Gia Bình.

Ân Hàn Giang thì chắc chắn không muốn cho Hạ Văn Triều chạy trốn rồi, vì thế Văn Nhân Ách giúp luyện chế phù chú để Liễu Tân Diệp lừa Hạ Văn Triều uống vào.

Phù chú chuyên trị khắc chế Huyết Ma, Văn Nhân Ách là một trong hai Huyết tu duy nhất trên thế gian, trong trận chiến U Minh Huyết Hải, Huyết Ma tấn công huyết văn trên hồn phách của hắn đồng thời làm Văn Nhân Ách lĩnh ngộ được pháp môn hạn chế Huyết văn. Hắn dùng năng lượng hỗn độn luyện phù, sau khi Hạ Văn Triều uống phải, huyết văn của Huyết ma sẽ bị áp chế, chìm vào mê man.

Còn vì sao Hạ Văn Triều không động đậy được thì là do Ân Hàn Giang đúng lúc thi triển thuật định thân. Không có Huyết Ma trợ giúp, chỉ bằng tu vi của Hạ Văn Triều sao có thể ăn được Ân Hàn Giang đã sớm độ kiếp.

"Dược Gia Bình, ngươi quá độc ác rồi!" Hạ Văn Triều chửi ầm lên.

"Độc ác á?" "Dược Gia Bình" đáp, "Trong kia là sư phụ và sư thúc kiêm ân nhân cứu mạng của ngươi. Ngươi xả thân là chuyện nên làm mà, chia sẻ gánh nặng cho sư phụ không ổn ở chỗ nào? Thượng Thanh Phái vẫn nên có một Chưởng môn biết nhìn xa trông rộng thì hơn."

Hạ Văn Triều hiểu đấu võ mồm với "Dược Gia Bình" không có ích gì, gã lập tức truyền âm cho sư phụ, mong Chưởng môn dừng thi pháp, ai ngờ truyền âm của gã bị chặn lại.

Ân Hàn Giang đề phòng nước đi này lâu rồi, thanh âm của Hạ Văn Triều chỉ có y và "Bách Lí Khinh Miểu" nghe thấy, không truyền được ra.

Dễ thấy chân nguyên hao đi một nửa, tu vi của gã đã từ Đại thừa kì ngã xuống Hóa Thần kì. Hạ Văn Triều không chửi rủa "Dược Gia Bình" nữa mà cầu cạnh "Bách Lí Khinh Miểu":

"Sư muội, sư muội, xin muội hãy cứu ta, cứ tiếp tục như vậy ta sẽ quay lại làm một phàm nhân mới nhập môn mất!"

"Ngươi tự đáp lời gã đi." Văn Nhân Ách trả cơ thể cho Bách Lí Khinh Miểu, để nàng ra quyết định.

Nếu đến giờ này rồi mà Bách Lí Khinh Miểu vẫn cứ bị Thần cách ảnh hưởng làm cho đầu óc lụ mụ thì Văn Nhân Ách cũng chẳng buồn nói nàng nữa. Vẫn cứ là nhân lúc trước khi tam giới tận diệt, quý trọng thời gian quấn quít với Ân Hàn Giang thì hơn.

Bách Lí Khinh Miểu nắm lại quyền điều khiển cơ thể. Nàng bĩnh tĩnh nhìn Hạ Văn Triều hỏi:

"Sư huynh, thủ đoạn của Dược tiên sinh quả thực hơi cực đoan nhưng những việc y làm đều không sai. Ngươi chịu đại ân của hai vị tiền bối, hiện tại còn vừa đúng đột phá Đại thừa kì, ngươi cáng đáng là hợp lý."

"Từ nhỏ ngươi đã bảo ban ta, người Tu chân không thể so đo được mất nhất thời, phải lấy đại nghĩa làm đầu. Cư xử của ta luôn luôn giữ gìn lời dạy dỗ của ngươi, trong mọi việc đều đặt người khác lên hàng ưu tiên, chỉ cần cứu được một mạng thì ngay cả bản thân phải chịu thương cũng không nề hà."

"Một chút công lực mà cứu được tính mạng của sư bá thì cần gì phải tiếc rẻ? Chưởng môn sư bá tuổi tác đã cao, nếu cảnh giới bị giáng xuống Trúc cơ kì, miệng ông ấy nói còn có thể tu luyện lại, nhưng thực tế thì sao? Ông ấy đã hơn tám trăm tuổi, tu vi Trúc cơ sao có thể chống đỡ được đằng đẵng 800 năm dài. Ngay khi thi pháp độ mệnh kết thúc thì thọ yểu của Chưởng môn cũng đến. Đây rõ ràng là mạng đổi mạng!"

"Nhưng ngươi thì khác, ngươi chưa đến trăm tuổi, công lực Trúc cơ kì có thể giúp tuổi thọ của ngươi kéo dài tận 150 thậm chí 200 tuổi. Ngươi độ mệnh cho Thanh Việt sư thúc là cách tốt nhất giúp mọi người cùng được sống sót."

Đây cũng là lí do tại sao Bách Lí Khinh Miểu không ra tay ngăn cản Văn Nhân Ách. Bản thân nàng cũng cho rằng nếu Hạ Văn Triều có thể hành động thay Chưởng môn sư bá thì không còn gì tuyệt vời hơn.

"Sư muội! Muội bị Dược Gia Bình khống chế sao?" Trong lòng Hạ Văn Triều nôn nóng gần chết nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm thâm tình chân thành, "Sư muội, muội nghĩ cho ta một chút được không? Ta là đệ tử chưởng môn, các sư huynh đệ đều dõi mắt nhìn ta, lấy ta làm gương. Nếu cảnh giới của ta rớt xuống đến không bằng đệ tử ngoại môn thì bọn họ sẽ coi ta ra gì đây? Ngày tháng về sau ở môn phái của ta sẽ trắc trở đến mức nào?"

Nghe gã phân trần, mông lung và thâm tình còn sót lại trong mắt Bách Lí Khinh Miểu lụi dần rồi biến mất, nàng lắc đầu nói:

"Chưởng môn sư bá sẽ còn trắc trở hơn ngươi."

Nàng vẫn luôn cho rằng, sư huynh là người mang đại nghĩa. Cho dù dây dưa quá đáng với những cô gái khác thì cũng là nhỏ nhặt một chuyện nam nữ yêu đương. Tự thân Bách Lí Khinh Miểu hiểu rõ một chữ tình biết bao phiền muộn, chưa bao giờ oán trách sư huynh, chỉ thầm một mình thương tâm mà thôi.

Giờ phút này, những gì Hạ Văn Triều từng nói và hiện tại đang làm hoàn toàn khác nhau, thứ gã dạy dỗ Bách Lí Khinh Miểu bản thân gã cũng không làm nổi.

"Sư huynh, ngươi khiến ta quá thất vọng. Ta từng nghĩ, ít nhất ngươi còn đại ái." Bách Lí Khinh Miểu lắc đầu.

Nàng lạnh lùng quay sang nói với Ân Hàn Giang:

"Từ nay Bách Lí Khinh Miểu và Hạ Văn Triều ân đoạn nghĩa tuyệt, đôi bên không màng can hệ. Ngươi và gã có oán báo oán, có thù báo thù, Bách Lí Khinh Miểu tuyệt không nhúng tay. Ước định giữa ngươi và ta coi như hủy bỏ."

Trước đó, điều kiện để Bách Lí Khinh Miểu theo Ân Hàn Giang đến Thượng Thanh phái là phải công khai phán xử Hạ Văn Triều, hơn nữa không được dụng tư hình. Lúc này, Bách Lí Khinh Miểu đã hoàn toàn chết tâm với Hạ Văn Triều. Không còn tình cảm sẽ thấy việc Ân Hàn Giang báo thù là đương nhiên, chẳng ngăn cản nữa.

"Vốn ta cũng không định tuân thủ." Ân Hàn Giang vừa lòng liếc nhìn Bách Lí Khinh Miểu, "Ngươi đưa ra được quyết định này Bổn tọa cũng vui mừng lắm."

Vui vì nỗ lực của Tôn thượng không uổng phí, vui vì quyết định của Bách Lí Khinh Miểu khiến Văn Nhân Ách không còn bị đánh đồng với Hạ Văn Triều nữa.

"Thời gian cũng vừa rồi đấy." Ân Hàn Giang xem cảnh giới của Hạ Văn Triều đã dần dần tụt đến Trúc cơ, khẽ gật đầu.

Chưởng môn Thượng Thanh phái trong phòng mắt thấy Thanh Việt trưởng lão lấy lại tuổi trẻ, tu vi đạt Hợp Thể kì, còn ông cũng không bị tụt cảnh giới, vẫn là Đại thừa kì như trước!

Mỗi cái là chân nguyên tiêu hao không còn gì, nhưng đấy đâu phải vấn đề to tát, uống chút đan dược bổ sung linh khí rồi bế quan tu luyện hơn tháng là có thể khôi phục.

Kết quả tốt hơn ông nghĩ không biết bao nhiêu, lần, Chưởng môn kích động truyền âm với "Dược Gia Bình" bên ngoài:

"Dược tiên sinh quả là bậc thần y! Sư đệ đã khỏe mạnh hẳn rồi, trận pháp người lập còn bảo vệ được tu vi của bần đạo nữa!"

"Khỏi rồi thì Bổn tọa thu phí khám bệnh nhé?" Người ngoài cửa nói vọng vào.

Bổn tọa? Chưởng môn không suy nghĩ sâu xa đáp:

"Dược tiên sinh cứ nói đi đừng ngại ngùng, chỉ cần ta làm được, chỉ cần ta có!"

"Cũng chẳng phải chuyện gì phức tạp," Ân Hàn Giang truyền âm, "Mùng bảy tháng sau, Chưởng môn hãy triệu tập chưởng môn và trưởng lão địa vị cao của các môn phái Bích Lạc, Cửu Tinh, Thiên Kiếm, Vô Tương Tự và tứ đại Tu Chân thế gia đến hội họp ở Thái Âm sơn. Bổn tọa có chuyện quan trọng cần tuyên bố."

"Cái này không thành vấn đề, chỉ là không biết Dược tiên sinh muốn làm gì?" Chưởng môn nghi hoặc hỏi.

"Đắn đo ta sẽ lén bày trận ở Thái Âm sơn thì các ngươi có thể sai đệ tử đi tra xét. Nếu ngươi đồng ý thì lập lời thề đi."

Chưởng môn thấy Thanh Việt trưởng lão đã dần tỉnh lại, trong lòng biết ơn "Dược Gia Bình", cũng cảm thấy nhiều cao thủ như vậy đến một Thái Âm Sơn không có môn phái nào tọa trấn thì xảy ra chuyện gì được bèn thề ngay, nhất định sẽ mời đến đủ.

"Hm, phần nhân quả này ngươi cứ ghi nhớ cho kĩ, Bổn tọa cáo từ."

Chưởng môn nghe "Dược Gia Bình" sắp rời đi, vội thu pháp quyết, trấn an sư đệ rồi lao ra khỏi phòng.

Vừa đến cửa thì sợ hãi kinh hồn, thấy đệ tử đắc ý của mình là Hạ Văn Triều đã biến thành dáng vẻ hơn bốn mươi tuổi, đang bị "Dược Gia Bình" xách trên tay.

Ba người "Dược Gia Bình", "Bách Lí Khinh Miểu" và Hạ Văn Triều hôn mê bất tỉnh đang đứng trên một mặt trống khổng lồ. Mặt trống này không ai trong Thượng Thanh Phái quen thuộc hơn Chưởng môn. Mười tám tháng trước, Ân Hàn Giang từng khống chế nó truy kích họ đến cùng.

"Dược Gia Bình" lột da xuống, để lộ gương mặt anh tuấn phi phàm lại có chút u ám, y thong dong cười với Chưởng môn nói:

"Bổn tọa Ân Hàn Giang."

Dứt lời ném Hạ Văn Triều cho "Bách Lí Khinh Miểu". Tay Ân Hàn Giang thi triển linh quyết, hai dòng linh khí ngưng tụ thành dùi trống trong suốt điên cuồng gõ Phần Thiên Cổ, một ngọn lửa đỏ rực bùng cháy dữ dội, kéo Phần Thiên Cổ bay lên không trung.

Thượng Thanh phái có Đãng Nguyệt Chung bảo vệ, trong phạm vi môn phái không thể phi hành. Nhưng Ân Hàn Giang có Phần Thiên Cổ nào còn để ý hạn chế cỏn con của Đãng Nguyệt Chung.

Lúc này Thượng Thanh phái có ba người dẫn động được Đãng Nguyệt Chung thì Chưởng môn cạn kiệt chân nguyên, Thanh Việt bệnh nặng mới dậy, tu vi của Hạ Văn Triều tụt xuống kì Trúc cơ, bị "Bách Lí Khinh Miểu" bắt đi. Trận pháp hộ sơn lại dễ ra khó vào, ai cứu nổi Thượng Thanh Phái nữa?

Không ai.

Chưởng môn muốn ngăn họ lại cần chạy đến chỗ Đãng Nguyệt Chung, mở trận pháp có uy lực lớn nhất mới được. Nhưng ông phải ngồi thuyền bay, đợi thuyền bay tới nơi Ân Hàn Giang đã đi được mấy hồi rồi.

"Ân Hàn Giang! Ngươi lại muốn phát động Chính Ma đại chiến sao?" Chưởng môn hộc một ngụm máu, lớn tiếng gào.

"Thì sao?" Ân Hàn Giang nhàn nhạt đáp, "Chưởng môn chớ quên, Chính Ma đại chiến ba mươi năm trước bên nào thảm bại? Nếu không phải Tôn thượng trạch tâm nhân hậu, giúp thiên hạ thương sinh tìm một con đường sống thì Chính đạo lấy gì ra mà chống trả mười năm?"

"Thả Văn Triều và Bách Lí Khinh Miểu ra!" Chưởng môn quát.

"Bách Lí Khinh Miểu phải quay lại Huyền Uyên tông giải trừ đồng tâm cổ và truy tung chú. Còn đệ tử của ngươi... gã nợ Bổn tọa, Bổn tọa sẽ thu lại một phân không thiếu. Làm phiền gửi lời đến Chưởng môn các phái khác, đệ tử của các ngươi đang ở Huyền Uyên tông. Còn muốn mạng chúng, mùng bảy tháng sau, Thái Âm sơn gặp mặt."

Dứt lời, ngọn lửa khổng lồ phá tan trận pháp hộ sơn của Thượng Thanh phái. Ân Hàn Giang đứng trên Phần Thiên Cổ ngạo nghễ rời đi. Thượng Thanh phái lần lượt hai trận U Minh Huyết Hải và Chính Ma đại chiến đều chẳng có ai ngăn nổi bước chân y. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyền Uyên Tông chủ đi lại Thượng Thanh phái như dạo chợ.