Lúc Văn Nhân Ách đọc truyện, cảm thấy thần thức của Bách Lí Khinh Miểu phân phối không đều, rõ ràng có tính khuynh hướng. Ngày thường khi ở chung với Hạ Văn Triều và một số nữ phụ cùng sư môn cùng thế hệ thì như một đứa ngốc, ai nói gì cũng tin. Trái lại khi Hạ Văn Triều có chút ái muội với nữ tử khác, Bách Lí Khinh Miểu lại trở nên cực kì nhạy bén. Trước khi phát hiện ra có gì sai sai, nàng luôn ở bên Hạ Văn Triều, nhìn ra tình cảm ái mộ của những nữ phụ đó với Hạ Văn Triều.
Nếu không phải Bách Lí Khinh Miểu bị Văn Nhân Ách phân tán đưa xuống núi rèn luyện sáu tháng, Hạ Văn Triều tuyệt đối không có cơ hội ăn chung đổ lộn với Thư Diễm Diễm mỗi ngày như thế, chỉ một hai lần là Bách Lí Khinh Miểu phát hiện.
Bách Lí Khinh Miểu vừa về đã thấy có gì không đúng, dọc đường đi Hạ Văn Triều liều mạng cản trở cũng không ngăn được nàng, trơ trơ nhìn Bách Lí sư muội đạp Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng vội vàng phá cửa sổ nhảy vào phòng. Lúc này Thư Diễm Diễm đang ngồi trước gương tháo trang sức, gỡ hoa tai ra.
Nàng thấy cửa sổ bỗng bị mở, vội xoay người nhìn thấy Bách Lí Khinh Miểu đang ghen lồng ghen lộn, cùng với Hạ Văn Triều bám đuôi theo tới không ngừng nháy mắt với Thư Diễm Diễm.
Thư Diễm Diễm làm như không nhìn thấy Hạ Văn Triều, vừa nhìn thấy Bách Lí Khinh Miểu liền ngây người, nước mắt rào một cái chảy như vòi nước mở khoá, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống.
Thư cô nương từ trước đến nay đều hiểu lòng người, Hạ Văn Triều vốn định thừa dịp trước khi sư muội đặt câu hỏi, ám chỉ Thư cô nương đừng nói linh tinh. Ai ngờ Thư cô nương còn không thèm nhìn mình, mới thấy sư muội đã lùng túng.
"Thư cô nương, cho dù ta có ân với cô thì cũng không cần hành đại lễ như vậy."
Hạ Văn Triều vội nói.
"Huynh im miệng đi." Bách Lí Khinh Miểu liếc Hạ Văn Triều.
Nàng đi đến trước mặt Thư Diễm Diễm, lạnh giọng hỏi: "Sao cô phải quỳ trước mặt ta?"
Thư Diễm Diễm chẳng nói năng gì, im tiếng khóc, một hơi hít thở không thông, "hức" một tiếng lăn ra ngất xỉu.
Bách Lí Khinh Miểu một tay bế Thư Diễm Diễm như đoá hoa trắng lên, một tay ấn mạnh huyệt nhân trung, đánh tỉnh người, đặt lên ghế, lạnh mặt nói:
"Thư cô nương, cô là người thường, ta dù có tức giận cũng sẽ không đánh một người thường, đừng khóc."
Nàng mới nói đừng khóc, nước mắt Thư Diễm Diễm lại như châu rơi, nghẹn ngào nói: "Bách Lí cô nương, cô là ân nhân cứu mạng của ta, ta thẹn với cô, hu hu hu..."
Hạ Văn Triều nghe Thư Diễm Diễm nói, mặt xanh như tàu lá, nắm tay siết chặt, nếu không phải còn có Bách Lí Khinh Miểu ở đấy, không biết gã ra làm ra điều nữa.
Thư Diễm Diễm qua góc mắt thấy sắc mặt của Hạ Văn Triều, thầm cười lạnh.
Sáu tháng ở chung, Thư Diễm Diễm chấm điểm qua bao nhiêu đàn ông liếc mắt một cái là biết ngay nhân phẩm của Hạ Văn Triều.
Hạ Văn Triều thích Bách Lí Khinh Miểu thật, sư muội chắc chắn là người gã yêu nhất, tình nghĩa thanh mai trúc mã không phải một người nào đó có thể tuỳ tiện chen ngang.
Nhưng Hạ Văn Triều phân rất rõ giữa tình cảm và thể xác, gã cảm thấy mình chỉ yêu một người là Bách Lí Khinh Miểu, tình cảm này không có chút tạp chất nào, gã không quá cảm thấy có lỗi với Bách Lí Khinh Miểu. Cho dù là Thư Diễm Diễm cũng chỉ là nhất thời hồ đồ và trợ thủ luyện công thôi. Khi không có sư muội ở, Hạ Văn Triều vì dỗ dành Thư Diễm Diễm ở bên mình thì lời ngon tiếng ngọt nào cũng nhả ra được. Sau khi Bách Lí Khinh Miểu trở về, Thư Diễm Diễm là vết bẩn mà Hạ Văn Triều muốn che giấu nhất, tuyệt sẽ không lưu tình. Yêu đương vụng trộm, giấu được thì là vụng trộm yêu đương, không giấu được thì thành phiền phức.
"Cô thẹn gì với ta?" Bách Lí Khinh Miểu nhìn Hạ Văn Triều, lại nhìn Thư Diễm Diễm.
"Ta..." Thư Diễm Diễm muốn nói lại thôi.
"Thư cô nương, ta sẽ dùng Chân Ngôn Quyết. Đối với người có pháp lực cao hơn ta hoặc có thần thức mạnh mẽ thỉ vô dụng, nhưng với một người bình thường, chỉ cần điều mà ta muốn biết, không gì ta không hỏi được." Bách Lí Khinh Miểu nói.
Hạ Văn Triều nghe được, tiếp tục nháy mắt điên cuồng với Thư Diễm Diễm, trong tay hoá một linh quyết, nỗ lực ám chỉ với Thư Diễm Diễm, pháp lực của mình cao hơn sư muội, có thể áp chế Chân Ngôn Quyết, để Thư Diễm Diễm an tâm lớn mật nói dối, có gì gã sẽ che chở cho.
Trong lòng Hạ Văn Triều, Thư cô nương vẫn luôn là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa tự biết mình không xứng với Hạ Văn Triều, sẽ không chen chân vào quan hệ giữa gã và sư muội, lúc này hẳn cũng không dám nói ra sự thật.
Đáng tiếc Thư Diễm Diễm chẳng nhìn gã lấy một lần, đôi mắt long lanh ầng ậng nước nhìn Bách Lí Khinh Miểu, dịu dàng thưa:
"Bách Lí cô nương, ta hơi khát nước, hoãn lại chút cho ta uống ngụm trà rồi nói tiếp được không?"
"Uống đi, ta chờ được." Bách Lí Khinh Miểu lùi bước.
Thư Diễm Diễm thướt tha đứng dậy, từ trong rương lấy ra một túi trà nhỏ, pha trà xong chậm rãi uống.
Vẻ mặt nàng sầu muộn nhìn Bách Lí Khinh Miểu, thấp giọng:
"Từ nửa năm trước tạm biệt nơi quán trà, tiểu nữ đã không quên được tư thế oai hùng của Bách Lí cô nương. Ngày đó khi ta rơi xuống đất, Bách Lí cô nương ôm ta bay lên tầng trên quán trà, giúp ta đòi lại công bằng, ta vui lắm."
Thấy dáng vẻ đó của nàng, Bách Lí Khinh Miểu cũng hoà hoãn hơn, kéo một cái ghế qua ngồi đối diện Thư Diễm Diễm. Hạ Văn Triều càng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Thư cô nương sẽ không nói bậy gì.
"Lúc đó ta liền nghĩ, nếu có thể trở thành một người như Bách Lí cô nương thì thật tốt biết bao." Thư Diễm Diễm lâm li bi đát nhìn Bách Lí Khinh Miểu, vươn bàn tay nhợt nhạt lạnh băng cầm tay nàng.
Bách Lí Khinh Miểu không cự tuyệt.
Nàng dần cảm thấy có phải mình hiểu lầm không. Những sư tỷ khác ái mộ sư huynh đều viết ở trên mặt, vừa nhìn biết ngay, Bách Lí Khinh Miểu không còn nghi ngờ gì. Nhưng Thư cô nương lại khác, trong mắt nàng không có tình cảm với đại sư huynh, ngược lại nhìn mình tràn đầy kính nể. Nàng là cô gái tự trọng cao và nỗ lực như vậy, hẳn sẽ không làm ra sự tình thế kia.
Bỗng Thư Diễm Diễm đổi chuyện, lắc đầu nói:
"Những dù sao ta cũng không phải Bách Lí cô nương, ta ti tiện, ích kỷ, nhỏ bé lắm. Giữa thế đạo này nếu không có chỗ dựa, ta căn bản không sống nổi."
"Sư muội, ta cũng là nhìn thấy điều này, mới giúp Thư cô nương mua nhà, ngẫu nhiên tới nhìn nàng một lần, để nàng sống qua ngày cũng tốt hơn. Đây là người mà muội cứu, làm một sư huynh, quyết không thể để ý tốt của muội uổng phí." Hạ Văn Triều tiếp lời ngay.
Đầu óc Bách Lí Khinh Miểu rối tinh, nhưng cứ thế tin luôn, trên mặt nàng tỏ ra xấu hổ, nói với Hạ Văn Triều:
"Là ta hiểu lầm sư huynh, ta sai rồi."
Văn Nhân Ách đang ở một phòng khác quan sát nhíu mày, cực kỳ muốn đập đầu Bách Lí Khinh Miểu, vẫn là người chết rồi thì bớt lo hơn.
"Ân hộ pháp, thể loại lời nói này ngươi có tin không?"
Văn Nhân Ách thực sự không hiểu nổi, không khỏi truyền âm hỏi thử người duy nhất bên cạnh mình.
"Tôn chủ nói gì thuộc hạ cũng tin. Người khác nói gì đều là gió thổi bên tai." Ân Hàn Giang trả lời.
Văn Nhân Ách lắc đầu, không nên hỏi Ân Hàn Giang này, chẳng có tí giá trị tham khảo nào.
Bên kia Thư Diễm Diễm thấy Bách Lí Khinh Miểu và Hạ Văn Triều ôm nhau thắm thiết cởi bỏ khúc mắc, tình chàng ý thiếp các thứ, Hạ Văn Triều trong lúc ôm Bách Lí Khinh Miểu còn không quên cho Thư Diễm Diễm một ánh mắt tán thưởng.
Thư Diễm Diễm nở một nụ cười tuyệt mỹ mà quỷ dị, máu tươi từ khoé miệng nàng chậm rãi chảy ra.
"Thư cô nương!" Bách Lí Khinh Miểu ôm sư huynh đủ rồi mới phát hiện có gì không đúng, chuyển mắt nhìn thấy Thư Diễm Diễm thất khiếu đổ máu, lập tức kinh hồn bạt vía.
Nàng nhìn ấm trà, đổ nước ra mới thấy, trà trong túi là độc dược giết người! Bách Lí Khinh Miểu vội ôm Thư Diễm Diễm, một tay chống giữa lưng nàng, muốn dùng chân khí giúp nàng bức độc.
Thư Diễm Diễm gian nan lắc đầu, nâng tay nhẹ chạm vào mặt Bách Lí Khinh Miểu, cười với nàng:
"Ta muốn sống như cô, đáng tiếc... mệnh ta còn mỏng... mỏng hơn giấy. Chung quy không thể... trở thành cô... không phải. Cô... ta... ta có lỗi với cô... không thể sống, nếu có... kiếp sau..."
Nàng chưa kịp nói nếu có kiếp sau sẽ thế nào đã nhắm mắt lại, ngọc nát hương tan.
"Thư cô nương, vì sao cô phải chọn đường cùng như vậy? Ta không muốn tổn thương cô, cho dù cô có thật sự cùng sư huynh... ta cũng sẽ chỉ yên lặng rời đi, vì sao chứ?"
Bách Lí Khinh Miểu cảm nhận được đầu ngón tay lạnh băng của Thư Diễm Diễm từ mặt mình trượt xuống, trong lòng lạnh toát.
Hạ Văn Triều cũng không nghĩ tới vì để che giấu bí mật của hai người mà lại dùng phương pháp như vậy. Nàng từ đầu tới cuối không nói ra quan hệ giữa mình và Hạ Văn Triều, chỉ thể hiện sự hâm mộ của mình với Bách Lí Khinh Miểu, nhìn cũng không nhìn Hạ Văn Triều một cái.
Hạ Văn Triều cũng ngồi xổm xuống, trầm trọng nói:
"Nhất định là khi không có ta ở đây, Thư cô nương đã bị kẻ nào đó tổn thương, sư muội, chúng ta phải báo thù cho cô ấy."
Văn Nhân Ách:...
Từ từ, Hạ Văn Triều rút ra kết luận này từ đâu vậy?
Bách Lí Khinh Miểu cầm túi trà vừa mới đổ từ ấm trà ra, nói với Hạ Văn Triều:
"Huynh nhìn đi, đây là túi trà mà Thượng Thanh Phái phát cho đệ tử chưa Trúc cơ tích cốc."
"Còn có cái này!" Bách Lí Khinh Miểu gỡ túi tiền bên hông Thư Diễm Diễm xuống, mở ra chỉ thấy bên trong có một sợi tóc dài.
"Sư huynh, đây không phải tóc của huynh chứ?"
"Sư muội, muội đừng nghi ngờ lung tung!" Hạ Văn Triều vội ôm lấy nàng, "Túi trà là ta mang tới, năm đó khi ta còn Trúc cơ được phát mà uống không hết, linh trà có lợi với cơ thể, từ lần Thư cô nương bị ngã xuống lầu ta sợ cô ấy bị thương nguyên khí, liền mang trà cho để cô ấy dưỡng thân. Nhưng vì sao lá trà có độc hay tóc trong túi tiền là của ai ta hoàn toàn không biết!"
Bách Lí Khinh Miểu tránh khỏi vòng tay của Hạ Văn Triều, ôm xác Thư Diễm Diễm, lắc đầu rơi lệ:
"Sư huynh, tạm thời ta không muốn nhìn thấy huynh nữa, ta, ta đi an táng Thư cô nương trước."
Dứt lời mang Thư Diễm Diễm rời khỏi phòng ngay. Hạ Văn Triều vội đuổi theo, ai ngờ nhanh như vậy mà bóng dáng sư muội cũng không thấy, chẳng biết nàng đã chạy đi đâu.
Đây là do Văn Nhân Ách che mắt Hạ Văn Triều, khiến gã không đuổi kịp Bách Lí Khinh Miểu.
Trong lòng Bách Lí Khinh Miểu nhưncos cuộn chỉ rối, đêm khuya đi vào một quán bán quan tài, ném lại một thỏi bạc rồi bê một cái quan tài đi, đặt Thư Diễm Diễm vào trong.
Sau đó nàng một tay khiêng quan tài bay đến bãi tha ma ở một trấn gần đó, dùng Ánh Nguyệt Huyền Sương Lăng đào một cái hố, vững vàng đặt quan tài vào.
Nàng nhìn quan tài một lúc lâu, vẫn không lấp đất lên. Lúc này phía sau có giọng nói:
"Ta có thể truyền cho ngươi Toả Hồn Thuật, chặn nàng ta trước khi vào địa phủ, bắt lấy hồn phách, hỏi cho ra nhẽ xem là như thế nào. Người sống có thể lừa lọc, chết rồi lại chẳng dám nói sai một câu trước Toả Hồn Thuật đâu."
Bách Lí Khinh Miểu quay người, thấy Văn Nhân Ách đứng sau lưng mình, nói nhỏ:
"Tiền bối..."
"Ta dùng bí thuật che mắt Hạ Văn Triều, không cho gã đuổi kịp ngươi."
Văn Nhân Ách nói, "Gã không biết được đâu, ngươi có thể yên tâm thử một chút."
"Như vậy có làm tổn thương thần hồn của Thư cô nương không ạ?" Bách Lí Khinh Miểu hỏi.
"Đương nhiên rồi, sau khi dùng Toả Hồn Thuật, bỏ lỡ sứ giả Câu Hồn, nàng ta vĩnh viễn không thể đầu thai." Văn Nhân Ách bình tĩnh nói.
"Không được." Bách Lí Khinh Miểu lắc đầu, "Thư cô nương số khổ, ta chỉ muốn siêu độ cho cô, mong kiếp sau cô ấy được làm một người trong sạch."
"Ngươi không muốn biết sự thật sao?" Văn Nhân Ách nói.
Bách Lí Khinh Miểu im lặng, nàng cúi đầu nhìn quan tài của Thư Diễm Diễm, giơ tay đẩy, bùn đất vùi lấp quan tài, như chôn sâu cả những nghi vấn của nàng.
Kì thật trong ngoài lời nói Thư Diễm Diễm đều cho Bách Lí Khinh Miểu thấy, nàng đã xảy ra quan hệ với Hạ Văn Triều, nhưng Thư Diễm Diễm lại thích Bách Lí Khinh Miểu, trong lòng cảm thấy có lỗi, lúc này mới uống thuốc độc tự sát để đối diện với chất vấn của Bách Lí Khinh Miểu. Đoán được, nhưng trong tình huống không có gì đối chứng, nàng không muốn tin.
"Hỏi rõ đi, nếu Hạ Văn Triều thực sự phản bội ngươi, ta giết hắn cho." Văn Nhân Ách đứng sau lưng Bách Lí Khinh Miểu, âm thanh trầm thấp như ác ma trong giấc mộng.
Bách Lí Khinh Miểu sợ đến giật bắn mình, điên cuồng lắc đầu:
"Không được, không được, cho dù sư huynh có thực sự bội bạc, ta với huynh ấy cũng chỉ là ước định lời nói, trong lòng thầm hứa, chưa kết làm đạo lữ, nhiều nhất là vui vẻ tạm biệt hai người hai ngả, sao có thể giết người được. Hơn nữa, sư huynh cũng chưa chắc... nói không chừng thật sự có người hãm hại, huynh ấy là quân tử, tuyệt đối không thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của."
Văn Nhân Ách nhướng mày, hắn nghe được tiếng thở dài của Thư Diễm Diễm trong quan tài, xem ra hữu hộ pháp cũng cảm thấy đầu óc Bách Lí Khinh Miểu chập cheng.
"Nếu ngươi thật sự thích Hạ Văn Triều, ta còn có một cách." Văn Nhân Ách nói tiếp, "Ta luyện gã thành con rối, để gã chỉ nghe ngươi, chỉ tốt với ngươi, cả đời không phản bội ngươi, ngươi xem có được không?"
Bách Lí Khinh Miểu hoảng sợ: "Tiền bối, sao người lại nghĩ thế? Tình yêu là thiếp tình chàng nguyện, ngàn vạn lần không cưỡng cầu được đâu!"
"Thế tuỳ ngươi đấy." Văn Nhân Ách xoay người bỏ đi, để lại một mình Bách Lí Khinh Miểu khắc bia mộ cho Thư Diễm Diễm.
Sau khi rời khỏi trấn nhỏ dưới chân núi Thượng Thanh Phái, Thư Diễm Diễm theo sát đuổi kịp tôn chủ và Ân Hàn Giang, ba người trở lại tổng đàn Huyền Uyên tông. Thư Diễm Diễm trợn trắng mắt:
"Bách Lí Khinh Miểu ngu hết thuốc chữa rồi, Hạ Văn Triều kia tốt ở chỗ nào vậy? Bổn hộ pháp ăn nhiều đến nhìn thấy là muốn ói. Cuối cùng cũng được về tổng đàn, trước Chính Ma đại chiến ta nhất định phải đi ghẹo trai một lần, ăn thêm vài món mới."
Văn Nhân Ách hỏi:
"Ngươi cũng không hiểu à? Bản tôn cho rằng đều là con gái, ngươi nên hiểu suy nghĩ của Bách Lí Khinh Miểu chứ?"
"Tôn chủ, nếu như ta thể hiện ra bản thân thâm tình bất hối với một gã đàn ông nào đó thì tức là gã có giá trị lợi dụng vậy thôi." Thư Diễm Diễm nghiêm mặt, "Nếu ta cho không Hạ Văn Triều mà có được một Thượng Thanh Phái thì ta dán lên người gã bằng mọi cách ấy chứ."
Nói đến đó nàng gọi thủ hạ yêu thích nhất đến trước mặt mình, là một nam tử tuấn dật phi phàm, Thư Diễm Diễm nắm cằm đối phương nói:
"Ngoan, nói bổn hộ pháp nghe, ngươi thích ta ở điểm nào?"
Thuộc hạ kia thế mà cũng Nguyên Anh kì, ôm Thư Diễm Diễm rất trôi chảy nói:
"Đương nhiên là do hộ pháp anh minh thần võ, xinh đẹp động lòng người, thuộc hạ tâm yêu hộ pháp."
Văn Nhân Ách: "Nói tiếng ngươi xem nào."
Nam tử kia rầm một cái quỳ xuống, trước uy áp của Văn Nhân Ách không dám nói dối mảy may:
"Đương nhiên là do đi theo hộ pháp có thịt ăn, cùng hộ pháp song tu có thể nâng cao công lực, hơn nữa hộ pháp xinh đẹp động lòng người, ta không mệt chút nào."
Thư Diễm Diễm lại không để ý chút nào, kéo thuộc hạ của mình: "Ta thích nhất là dáng vẻ thức thời của ngươi đấy."
"Tại sao ngươi không vạch trần quan hệ của mình và Hạ Văn Triều, để Bách Lí Khinh Miểu hoàn toàn hết hy vọng?" Văn Nhân Ách hỏi.
Thư Diễm Diễm: "Đương nhiên là vì Chính Ma đại chiến. Thuộc hạ lo Hạ Văn Triều cãi nhau với Bách Lí Khinh Miểu sẽ phát điên mất, Thượng Thanh phái sẽ thay đổi kế hoạch, không để gã thủ trận nữa. Vị trí mỗi đệ tử trong Tuyệt Linh Trận đều trải qua tính toán kĩ lưỡng, một người thay đổi thì cả trận đồ thay đổi, thuộc hạ không thể để Hạ Văn Triều xảy ra sai sót vào lúc này. Sự tình chưa lộ, gã vẫn dỗ được Bách Lí Khinh Miểu, Tuyệt Linh Trận sẽ vẫn có chỗ cho gã."
Nàng muốn dùng Chính Ma đại chiến hung hăng nghiền áp nhuệ khí của chính đạo, lập uy trong ma đạo, sao có thể để việc nhỏ này làm hỏng kế hoạch!
Nhắc tới Chính Ma đại chiến, Văn Nhân Ách nói: "Truyền lệnh cho bốn vị đàn chủ, chuẩn bị chiến sự."
Nhắc tới chính sự, Thư Diễm Diễm liền không rảnh lo triền miên với bảo bối trong lòng nữa, nàng vỗ vỗ vào ngực thuộc hạ nói: "Gọi mấy đứa khoẻ mạnh giỏi đánh, ở tầng trung đạo tràng Tụ Linh Trận chờ ta."
Thuộc hạ kia cười rồi lĩnh mệnh rời đi. Văn Nhân Ách nhìn bộ dáng vô tâm của Thư Diễm Diễm, âm thầm gật đầu, thế này mới có phong thái ma tu chứ.
Tứ đại đàn chủ của Huyền Uyên tông nhận được mệnh lệnh của tôn chủ lập tức tới tổng đàn thương nghị đối sách. Trước cuộc họp, Văn Nhân Ách cường điệu khen ngợi sự hy sinh thân mình của Thư Diễm Diễm. Đồng ý rằng sau Chính Ma đại chiến, Thư Diễm Diễm có thể tu luyện ở cấm địa Huyền Uyên tông mười năm.
Các đại môn phái đều có Tiên khí, Huyền Uyên tông là đệ nhất tông ma đạo, đương nhiên cũng có ma khí toạ trấn, cấm địa chính là ma khí Phần Thiên Cổ. Nghe nói năm đó trên chiến trường Tiên giới, máu của vô số tiên ma chảy ra đọng lại trên mặt trống Phần Thiên này, uy lực cực kì đáng sợ. Tuy nhiên trước mắt không ai dám gõ trống, chỉ tu luyện trên mặt trống mà thôi.
Năm đó khi Văn Nhân Ách quyết chiến với lão tông chủ, vì bảo mệnh mà lão tông chủ gõ Phần Thiên Cổ, quả thực làm Văn Nhân Ách chịu không ít khổ. Nhưng lão tông chủ còn chưa kịp giết Văn Nhân Ách đã bị chiến ý của Tiên ma trong Phần Thiên Cổ xâm lấn tâm thần, trong lúc hoảng hốt tưởng rằng mình đã đi đến trước chiến trường tiên ma, tẩu hoả nhập ma rồi bị trọng thương, Văn Nhân Ách lại dùng một chiêu huỷ hoại thần hồn.
Tu luyện trên mặt trống này không tồi, nhưng không dùng được, dễ chết lắm. Thư Diễm Diễm nhận được lời Tôn chủ, vui vẻ rạo rực cảm tạ, đảo mắt nhìn bốn vị đàn chủ cười nói:
"Sau lần tu luyện này có khi ta sẽ đạt thành Đại thừa kì ấy chứ."
"Ờ, sau đó độ kiếp bị thiên lôi đánh chết."
Cừu Tùng Tuyết Cừu đàn chủ nói.
Nàng là nữ tu duy nhất trong tứ đại đàn chủ, tâm pháp tu luyện khác với Thư Diễm Diễm, luôn nhìn Thư Diễm Diễm không vừa mắt. Mà nàng đã sớm là cao thủ Đại thừa kì, hiếu thắng hơn Thư Diễm Diễm.
Thư Diễm Diễm hơi sợ Cừu Tùng Tuyết, nàng ta tu chính là Tu La đạo khó nhất trong Quỷ đạo. Năm đó để tấn chức Đại Thừa kì, tự mình tiến vào tu Ngạ Quỷ đạo. Năm mươi năm sau từ Ngạ Quỷ đạo bò ra, máu thịt trên dưới đều không còn, chỉ còn lại bộ xương khô và một cái đầu còn nguyên không xây xát gì.
Thuộc hạ dưới Cừu Tùng Tuyết cũng là quỷ tu, mỗi người một bộ quần áo đen bọc bản thân lại kín đến không một kẽ hở, đầu là đầu người bình thường, thân hình phía dưới áo đen có hình dạng như thế nào chẳng ai biết.
Văn Nhân Ách đảo mắt nhìn sáu vị thuộc hạ của mình lục đục với nhau, giương cung bạt kiếm, đồng môn tương tàn, trong lòng thấy rất vừa ý, đây mới là ma đạo.
Xuất phát từ tò mò thuần tuý, hắn vẫn hỏi Cừu Tùng Tuyết một câu: "Cừu đàn chủ, nếu ngươi có một người yêu, gã phản bội ngươi yêu một cô gái khác, còn luôn miệng nói yêu ngươi, ngươi sẽ làm gì?"
Mặt Cừu Tùng Tuyết không có một tia máu nào, giọng nói cũng không giống người sống:
"Thuộc hạ sẽ không có người yêu. Nếu có, cũng sẽ đem hắn biến thành ác quỷ, luyện thành pháp khí, giấu dưới áo choàng."
Thư Diễm Diễm nuốt nước miếng, nàng đương nhiên biết trong áo choàng của Cừu Tùng Tuyết đều là ác quỳ và thân hình xương khô kia!
Văn Nhân Ách thở dài trong lòng, hỏi đàn cấp dưới này của hắn, một chút ý kiến có giá trị tham khảo cũng không thấy.