Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 8: Tần Thiên Anh




Mục Thư quả thật tin tưởng y sẽ không ngu ngốc mà hạ độc Vương phủ. Như các nhân vật chính khác, Tần Thiên Anh khởi đầu rất gian nan nhưng vẫn luôn hướng về phía trước, để cuối cùng đứng đầu thiên hạ. Một người như vậy sẽ không ngu ngốc đi hạ độc. Lịch ăn thị vệ rất phức tạp, chia làm bốn nhóm, ăn khác giờ và khác món ăn, để đề phòng đồ ăn có vấn đề. Mà mặc dù hắn có ra khỏi được Vương phủ, một thân không ngựa không bạc, đừng về lại Nam Quốc, ra khỏi kinh thành e là còn không được.

Tần Thiên Anh tất nhiên không biết Mục Thư biết gì, chỉ thấy tên Bình Vương này quen mình mấy ngày mà tin mình, nếu không phải giả dối thì là điên hoặc ngốc.

---------Mẫu thân Tần Thiên Anh vốn là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành Nam Quốc nhưng có thể cả tứ quốc không ai sánh bằng. Mặc dù đàn hát ở lầu xanh lớn nhất kinh thành, nàng bán nghệ chứ không bán thân. Nhưng không may mắn gặp vào mắt xanh của hoàng đế Nam Quốc khi hắn cải trai thành thường dân. Hắn đưa nàng vào hậu cung, chim thế là đã vào lồng, không có đường ra. Mặc dù không tranh sủng nhưng với vẻ đẹp hơn người và tài năng cầm kì thi họa, hoàng đế ân sủng nàng, khi nào mang thai và hạ sinh Tam Hoàng Tử, hắc sắc phong nàng làm Tần.


Nhưng không may mắn, sao khi Tam hoàng tử ra đời, hoàng đế bệnh nặng và một đạo sĩ nói Tam Hoàng Tử là khắc tinh của hoàng đế. Tình phụ tử chỉ vì một câu dị đoan thế này cũng không còn. Hắn thật sự đã muốn loại trừ đứa con này nhưng cuối cùng không ra tay được, kết cục vẫn lạnh nhạc như không có đứa con này.

Tần Thiên Anh thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ, và đôi mắt hồ phách và tóc nâu nhạc của hoàng thất. So với các hoàng tử khác quá vượt trội. Y cảm giác phụ hoàng không thích hắn, nên cố gắng học hỏi cầm kì thi họa từ mẹ. Mặc dù nam nhân gần bếp bị coi thường, y vẫn học hỏi, một phần cho mẫu thân, một phần hy vọng một ngày phụ hoàng để ý hai mẹ con hắn. Có lẽ nhờ những nỗ lực này, phụ hoàng mới không nỡ hại y. Nhưng vẫn không bao giờ khen ngợi hay ăn món ăn nấuCuộc sống của hai mẹ con ấy cũng khá chật vật. Khi mẫu thân hắn thất sủng, các phi tần khác khi xưa ghen tỵ mẫu thân hắn liên tục làm khó dễ. Phụ hoàng cũng mắt nhắm mắt mở không để ý. Các hoàng tử khác đều có thái sư dại dỗ nhưng hắn thì không. Thái sư vừa tội nghiệp vừa thấy y thông minh hơn người, lại cố gắng học hỏi nên lén lúc dạy hắn. Ai ngờ hậu quả khó lường, trong cung có tin đồn y là con của thái sư và mẫu thân hắn. Rõ ràng là màu mắt và màu tóc của hắn chứng tỏ hắn là con hoàng đế nhưng tên hoàng đế này không suy nghĩ. Ngoài mặt dẹp đi tin đồn này, sau lưng đưa rượu độc cho thái sư và mẹ hắn.


Trước khi uống ly rượu độc, mẫu thân hắn có nguyện vọng cuối cùng là gặp được người chồng bạc tình bạc nghĩa kia và con trai nàng lần cuối.

Trước mặt hoàng đế kia, nàng vẫn một mực giữ một lòng trong sạc, chỉ xin hoàng đế niệm tình năm sưa ta cho con nàng, cho y rời khỏi cung điện xa hoa nhưng không tình người này. Tần Thiên Anh chỉ nhớ mẫu thân hắn đưa hắn một ngọc bội, món quà cuối cùng của nàng. Nàng xin lỗi vì không bảo vệ được y, để họ sống chật vật mấy năm nay. Nàng chỉ hy vọng y rời khỏi nơi này, sống thật hạnh phúc.

Lúc này y chỉ mới mười tuổi.

Hắn mơ màng chưa hiểu chuyện đã bị tách ra khỏi mẫu thân và đem đến một quân trại xa xôi.Hoàng đế đã đồng ý mẫu thân y, một phần vì có phần hối lỗi, một phần nghĩ nếu y đi xa, thì sẽ không là hắc tinh của hắn nữa.


Sau vài ngày khóc lóc gào thét, đòi mẫu thân không kết quả, y bắt đầu thích nghi với cuộc sống nơi này. Mặc dù vẫn nhớ mẹ, nhưng vốn là một đứa trẻ, lại được tự do mới, y bắt đầu quên đi đau khổ. Một người ai cũng chân thật vui vẻ, không có tâm tư riêng như trong cung.

Mọi người trong đây cũng nghe được câu chuyện trong cung, biết y là thân phận hoàng tử mà bị đày tới đây. Không phải ai đi quân cũng tự nguyện, họ có thể là không có kế sinh nhai khác, hoặc làm gì đó phải rời quê, hoạc bị ép đi. Ăn uống thiếu thốn, ngày đêm luyên tập đau người, có nhiều người biết bị phạt vẫn trốn. Tam Hoàng Tử kia thế mà không tan thở, lại liên tục học hỏi, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu. Mọi người từ thương hại sau đó cực kì yêu thương y. Mặc dù trong quân phải ăn đơn giản giống nhau, họ góp mức lương nho nhỏ cho tiểu hoàng tử ăn đầy đủ. Ai đi đưa tin gì cũng mang quà về cho y. Họ sợ y ăn không đủ, mà lại đang tuổi mới lớn.Tần Thiên Anh quả thật lớn lên khỏe mạnh, từ một tiểu hoàng tử trắng trẻo thàh một thanh niên cao to lực lưỡng.
Khi còn nhỏ, y không hiểu chuyện, ai đưa gì ăn nấy. Sau này lớn lên, y không dám nhận nữa, lâu lâu vào núi săn đem về cho cái quân lính chia nhau, coi như là báo đáp họ.

Hạ tướng quân là người dạy y võ công và binh khí. Tướng quân đi săn với y, dạy y binh thư và tối lại vụng về kể chuyện cho hắn ngủ, sợ hắn nhớ mẫu thân. Đối với y, tướng quân chính là người cha, thái sư là người thầy. Người cha ruột của y vẫn không hề liên lạc với y từ khi y vào quân. Mặc dù mọi người che giấu, như y cũng biết được mẫu thân đã không còn. Y không biết tại sao phụ hoàng lại đối xử với mẹ con y như vậy nhưng y cũng không cần người cha này. Nam tháng hạnh phúc nhất của y thế mà lại ở trong quân đội này.

Bắc Quốc luôn rình rập biên giới Nam Quốc, đặc biệt vào mùa đông khi lương thực thiếu thốn. Nhưng đa phần là bại trận, quân đội Bắc Quốc không tinh nhuệ và luôn thiếu ăn, nhưng mỗi năm vẫn cứ đánh vào rồi bị đuổi về.
Năm nay vốn là như vậy, Hạ tướng quân vốn đem Tần Thiên Anh học hỏi nhưng không ngờ mọi chuyện như chống lại họ. Địch quân có vẻ biết lộ trình, họ liên tục bị mai phục. Vị trí lương khố liên tục bị bại lộ, bị cướp đi.

Kết cục họ bị lọt vào bẫy, Hạ tướng quân mặc dù cố gắng bảo vệ hoàng tử nhưng kết quả họ đều bị bắt đi.