"Có thích khách, có thích khách, bảo vệ hoàng thượng!!!"
Còn có vô số tiếng khóc "Công chúa, công chúa"
Tên pháo hôi cai ngục kia nghe tin xong cũng chạy ra khóc lóc với mấy tên kia " Ánh sáng đời ta, đã đi rồi hu hu hu..."
Mục Thư quên mất cái xác vẫn để đó. Công chúa này chắc là mơ tưởng của nhiều thị vệ trong cung. Lúc đó hắn không để ý nàng nhìn ra sao nhưng nếu là nữ chính chắc là cũng khuynh nước khuynh thành.
Mấy tên cai ngục vừa đi tìm thích khách vừa an ủi nhau. Tiếng roi và gào thét không còn, để lại ngục im lặng đến đáng sợ.Bỗng một tiếng nam trầm trầm nhưng cực kì dễ nghe cất lên " Tại ta vô dụng, làm liên lụy cái vị tướng quân. Ta phụ mọi người rồi"
Hai người không khóc khi nãy, đoán chừng là tướng quân và phó tướng trấn an "Được chết cho đất nước và hoàng tử là vinh quang của ta. Không có gì nuối tiếc"
Nam chính không nói gì, chỉ nhắm đôi mắt, hai hàng nước mắt chảy ra.
Mục Thư bây giờ tâm trạng cực kì hỗn độn. Hắn cảm kíƈɦ ŧìиɦ cảm đồng đội giữa những người này. Hắn trước giờ quá mạnh, chỉ đơn thân lẻ loi, sau thành Ma Tôn thì thủ hạ không ngốc thì yếu, hắn chưa bao giờ tinh tưởng vào ai. Nam chính không khóc nhưng lại rơi nuớc mắt cho thủ hạ của mình.
Mà quan trọng hơn nữa làNam chính soái quá!!!
Không biết hệ thống làm gì hắn mà hắn vừa đau xót, vừa ngẩn ngơ nhìn nam chính, chỉ thấy hắn càng ngày càng đẹp trai.
Cảm giác này làm hắn khó chịu vô cùng "Nếu ta cướp hắn ra khỏi ngục, đè hắn một lần, gϊếŧ một vài người, cho hắn làm vua rồi tự kết thúc, ta có thể ra khỏi thế giới quái quỉ này không?"Hệ thống [Không được đâu kí chủ. Cốt chuyện vẫn phải theo. Nam chính bây giờ vẫn là hoàng tử ngây thơ, tính tình hiền lương. Phải sống trong cung này, bị trù dập một thời gian, mới hắc hóa. Chuyện chăn gối kia thì hai bên phải tự nguyện, với lại ngài...ngài... không có kinh nghiệm gì, cũng từ từ đi]
Hệ thống biết mình nói lỡ, lái sang chuyện khác [Tính tình của nam chính như vậy, nếu ngài đưa hắn lên làm vua, hắn cũng không muốn. Ngài có thể trợ giúp nhưng đấu tranh đạt ngôi và ra chiến trường vẫn phải là nam chính]
Mục Thần bực bội "Ta không phải công chúa, lấy danh phận gì mà giữ hắn ở cung? A đúng rồi. Tên hoàng đế này còn một đệ đệ nữa phải không?"
Ngoại trừ Bình Vương.
Tên này vốn là một pháo hôi hay làm khó dễ nam chính. Hoàng đế Bắc Quốc giữ hắn bên mình chủ yếu là để chà đạp. Lúc nào cũng đem hắn ra làm trò cười, nhục nhã hắn trước mặt bá quan. Hoàng đế dù không phải thông minh tài hoa nhưng bên cạnh đứa em vừa ngốc vừa ăn chơi thoác loạn lại trở nên sáng như trân châu.
Vả lãi đứa em này không có nguy hiểm tranh dành ngôi với hắn, Bình Vương nổi tiếng là tên đoạn tụ. Hắn có ít nhất một trăm tên nam sủng, mà hơn nữa là không tự nguyện, bị bắt về. Tên bệnh hoạn này lại thích nam ỏng ẻo nên hắn không cưỡng ép gì nam chính chuyện kia. Nhưng sau này thấy nhiều nam sủng của hắn nhìn nam chính, chỉ thiếu chút nữa là chảy nước miếng, hắn bắt đầu kiếm mọi cớ gây khó dễ nam chính. Tất cả sự ghen tuông và tức giận khi bị hoàng huynh sỉ nhục đều trúc lên đầu nam chính. Chẳng qua là một những tên pháo hôi phải chết sau này.
Nhưng hiện giờ hắn là thân phận có thể đem nam chính ra nhất.
Hệ thống buồn bã [Ta vốn tính lấy hồn này nhập vào cơ thể công chúa kia nhưng ngài thật sự quá mạnh. Ta sợ ta không đủ năng lượng để tách hồn ngày đưa vào Bình Vương]
Mục Thư nhếc miệng "Ngươi quên ta là Ma Tôn à. Chuyện đoạt xá một phàm nhân là chuyện nhỏ. Đi đến phủ Bình Vương"
Hắn liến nhìn nam chính một lần ròi nhanh chónh ra khỏi ngục. Thương tích như thế này không là gì nhưng hắn phải giúp nam chính gấp, cảm giác "đau lòng" này hắn thiệt không quen.Vừa tới trước cửa đã nghe tiếng nam nhân ỏng ẹo "Bình Vương có gì, chúng em sẽ chết theo ngài!!!"
Tiếng nam nhân khác khàn khàn vang lên "Lo lắng cho ta sao, lại đây lấy thưởng đi nào"Sau đó là những âm thanh xấu hổ vang lên.
Mục Thư "..."
Em gái mới "bị thích khách gϊếŧ' mà tên này chỉ lo dâʍ đãиɠ. Một lần nữa Mục Thư muốn từ bỏ nhiệm vụ, chỉ muốn hủy diệt cái thế giới này cho rồi.