Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 29: Quân trại




Hạ tướng quân và Trung phó tướng đang ở trong lều tranh luận say sưa. Bây giờ hai người đã hồi phục sức khỏe sau những ngày tù ngục và trốn chạy. Một người vào lều báo tin là Tam Hoàng Tử đã trở về.

Hai người liền đứng dậy tính ra khỏi lều. Tên lính nói xong rồi ngập ngừng như có gì muốn nói nữa. Hạ tướng quân nỏi "Còn gì nữa?"Tên lính ấp úng "Ngài ấy còn dẫn theo một người, nhìn rất đẹp"

Hạ tướng quân và Trung phó tướng nhìn nhau. Họ đoán chín phần mười người này là Bình Vương. Y nói chung cũng là mỹ nhân, nhưng để người lính này hồn bay phát lạc như thế này...Họ nghĩ chắc là người lính lâu ngày không thấy nữ nhân bây giờ gặp ai đẹp cũng mơ màng thế này.Khi họ thấy Tần Thiên Anh bên cạnh Mục Thư xa lạ thì họ vô cùng ngạc nhiên. Đây là ai? Bình Vương đâu?


Tần Thiên Anh thấy họ đến, nhanh chóng giới thiệu Mục Thư "Đây là huynh đệ con mới quen biết. Huynh ấy có biết chút võ công và y thuật, muốn theo chúng ta hỗ trợ"

Có vài người lính cả gan hỏi "Người này là người Bắc Quốc? Có đáng tin cậy không?"Tần Thiên Anh liếc họ "Ta dám dùng mạng ta bảo đảm cho hắn"Mục Thư nói ngắn gọn "Ta vốn là cô nhi, cũng không biết từ đâu đến" Y thật sự là cô nhi, được sư phụ nhặc về nuôi.

Hạ tướng quân không nhịn được tò mò, hỏi "Bình Vương nghe nói trốn thoát cùng con?"

Tần Thiên Anh đem ra một cái hộp bên hông ngựa. Sau khi Hạ tướng quân và Trung tướng quân nhìn thì bàng hoàng.Y nói "Đây là thủ cấp của hắn"

Mục Thư và Tần Thiên Anh đã bàn với nhau. Tần Thiên Anh về Nam Quốc thế nào cũng có người nghi ngờ y. Y đã ở Bắc Quốc gần một năm, lại còn thân mật với Bình Vương như vậy. Khả năng y không còn trung thành với Nam Quốc không nhỏ.Chỉ có giả vờ gϊếŧ đi Bình Vương, chứng tỏ lòng trung thành của y và lòng thù hận với Bắc Quốc. Nếu y và Bình Vương cùng rời đi, thì cũng là y lợi dụng người ta chứ không phải có tình cảm gì với nhau.


Hạ tướng quân và Trung tướng quân tâm trạng rối bời. Nói gì thì Bình Vương cũng là ân nhân của họ. Sau khi nghe Hạ tiểu thư kể về tình cảm hai người, họ rất lo lắng. Hai người đều là nam nhân, còn là Hoàng tử và Vương gia hai nước đối nghịch, thế nào cũng không có kết quả tốt. Họ tính khi gặp sẽ khuyên nhủ hai người, không ngờ lại thành thế này.

Trong đầu họ đã hiện ra bao ý tưởng, họ chắc chắn người nam nhân đẹp như tranh này là một trong nam sủng của Bình Vương. Nhất định người này có thù hận với Bình Vương, cấu kết với Tần Thiên Anh, dụ Bình Vương ra khỏi cung, xử lý hắn. Tần Thiên Anh còn trẻ non, dễ dàng trúng mỹ nhân kế. Sau khi kết luận như vậy họ nhìn Mục Thư với cặp mắt đề phòng.

Mục Thư không biết mình đã thành Đắt Kỷ trong mắt hai vị này. Hắn chỉ lo Tần Thiên Anh đi đường mệt mỏi mà hai người này còn dây dưa không cho y nghỉ ngơi.


Hắn nói "Có chuyện gì từ từ nói, Thiên Anh ngày đêm đi đường vừa mệt mỏi vừa đói bụng. Phiền các người đưa huynh ấy đến lều nghỉ chút đi"Tần Thiên Anh thật sự cũng mệt mỏi, y nói "Phiền các huynh dựng một lếu nữa, huynh ấy sẽ ở chung với chúng ta lâu dài"Mục Thư trợn mắt "Ta phải ở chung với ngươi chứ"Tần Thiên Anh khó xử "Lều ta nhỏ, hai người chen chúc ngươi không khó chịu sao?""Ta đâu phải Bình Vương, ngươi lo cái gì. Tối ta cũng đâu cần ngủ" Hai người xác định tình cảm rồi mà, phải nằm chung chứ. Khi đi chung với nhau, Tần Thiên Anh cũng biết y không cần ăn hay ngủ.

Mọi người "..." Không ngủ thì làm gì?

Hai người nói thì thào nhưng ở đây ai cũng có võ, nghe được hết. Đến đây thì ngốc lắm mới không biết quan hệ bọn họ.

Tần Thiên Anh cũng không muốn giấu quan hệ của họ. Y sau này muốn làm vua mà sợ hãi chê giấu người yêu thì sau có tư cách đứng đầu một nước. Nếu lộ rõ quan hệ bây giờ hy vọng sẽ có ít người tơ tưởng đến ái nhân của y hơn.
Hạ tướng quân cũng ậm ừ, cho một người dẫn họ đi.

Các binh lính ở đây cũng có nhiều người thân thiết, vào sinh ra tử với Tần Thiên Anh. Khi thấy nghe thấy tin y an bình trở về thì vui mừng. Bây giờ tâm trạng lại rối bời. Đứa nhỏ khi xưa bây giờ đã bị nam hồ ly câu mất rồi, họ vừa lo vừa tức. Mà cũng vừa tiếc, sau nam hồ ly đó không đi câu dẫn mình, mình cũng đã cô đơn lâu lắm rồi.

Hạ tướng quân cũng không biết làm sao. Đứa nhỏ kia từ nhỏ mấy mẫu thân, phụ hoàng không thương, bây giờ có người yêu thì lại là người không đơn giản. Ông nhớ đến con gái mình và đôi mắt sáng rỡ ngưỡng mộ tình cảm của Tần Thiên Anh và Bình Vương. Nàng mà kết cục này sẽ thất vọng bao nhiêu.

Tần Thiên Anh và Mục Thư không quan tâm đến đám người đầy tâm trạng kia. Mục Thư muốn tận mắt thấy cuộc sống ở quân trại của Tần Thiên Anh, y ở đây cũng tám năm còn gì. Lều Tần Thiên Anh không lớn các binh sĩ khác, y vốn đồng cam cộng khổ với bọn họ mặc dù có thân phận hoàng tử. Ít ra y có lều riêng, bây giờ thì lều thành hai người.
Bây giờ rời đã gần sang đông, mùa đông Nam Quốc không có tuyết như Bắc Quốc, nhưng ở đây là biên giới nên ban đêm cũng lạnh.Tần Thiên Anh vừa nằm xuống là đã ngủ, y vô cùng mệt mỏi rồi. Có Mục Thư bên cạnh, y yên tâm chìm vào giấc ngủ sâu. 

Mục Thư nhìn y ngủ, nở nụ cười hạnh phúc. Tình yêu đầu của hắn ngủ nhìn thật ngoan, muốn hôn một cái. Nghĩ sao làm vậy, hắn hôn lên trán y, rồi một tay kéo y vào người, tay kia lấy sách ra đọc. Dạo này hệ thống có vài quyển sách mới khá hay.