Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 19: Ghen tuông (2)




Khi họ đến, cẩu hoàng đế vẫn chưa tới. Một thái giám dẫn họ đến chỗ ngồi, là một bàn nhưng có hai ghế cạnh nhau. Xung quanh toàn là quan viên, một tay cầm rượu một tay ôm mỹ nhân bên cạnh. Không cần nói cũng biết cẩu hoàng đế xem Tần Thiên Anh như các mỹ nhân phục vụ rượu.

Mục Thư an ủi " Đừng để ý bọn họ, mình ăn xong rồi về. Nếu mình không phản ứng, họ cũng chán" Hắn nói vậy nhưng bản thân cũng không tin, cẩu hoàng đế rõ ràng có ý định xấu chờ bọn họ. Thế nhưng khi tên đó vào, nhưng không nhìn thấy họ. Cứ như thế, hắn và cái quan viên kẻ tung người hứng thưởng thức rượu. Sau đó, bàn ăn vừa dọn ra, các vũ nữ cũng vừa đến.

Vũ nữ mềm mại, áo quần mỏng manh, động tác lại uyển chuyển. Vừa múa vừa lộ ra phần ngực đầy đặn nửa hiện nửa che, eo lại bó chặt uốn lượn thu hút.


Mục Thư thấy Tần Thiên Anh nhìn một vũ nữ chằm chằm không chớp mắt. Đồ ăn như thế chua lè, hắn gắp một miếng thịt, đưa trước miệng y "Ngon lắm nè, ăn đi!"

Tần Thiên Anh quả thật đang tập trung nhìn vũ nữ kia, cảm giác nàng rất quen, hình như đã gặp ở đâu. Tự nhiên bị đút ăn, hắn cũng không hiểu Mục Thư nghĩ gì. Hai người gắp nhau ăn đã quen như không đút nhau, nơi này lại đông người, y tính né đi. Nhưng thấy Mục Thư nhìn vô cùng ủy thuất. Hắn hình như còn khó chịu hơn buổi chiều, nhưng không hiếu tại sau lại đút y. Không hiểu chuyện gì, y cũng há miệng ăn.Mục Thư thấy y ăn, cứ thế tiếp tục đút một gắp rồi lại một gắp, không được nhìn vũ nữ kia nữa!

Mà hai người cũng không để ý vũ nữ kia cũng kín đáo nhìn họ, cố gắng chìm hoảng loạn bên trong . 

Sau khi kết thúc ca hát, Hoàng Đế bắt đầu nhìn bọn họ, nụ cười gian ác "Dạo này ta bận bịu, không có thời gian hỏi tham Tam Hoàng Tử. Hy vọng hoàng đệ ta đối đãi với ngươi tốt?"Đến rồi! Mọi người xung quanh cũng im lặng, mở to mắt xem kịch vui.


Tần Thiên Anh không nặng không nhẹ đáp "Mọi thứ rất tốt, không cần bệ hạ quan tâm"Hoàng Đế cười "Nghe nói hoàng đệ ta đuổi cái thứ dơ bẩn trong cung của hắn đi. bây giờ chỉ sủng một mình ngươi. Tam Hoàng Tử nhất định có kỹ thuật hơn người, các quý phy của ta cũng nên học hỏi một chút"

Nói xong, hắn và mọi người xung quanh cười phụ họa.

Mục Thư nghĩ "Sao các pháo hôi có mấy câu xài đi xài lại không có gì mới"

 Hắn lại sực nhớ, hắn đọc nhiều thoại bản, có kể qua chuyện đó nhưng hình như không có dạy nhiều về kỹ thuật, lỡ lần đầu tiên hai người không tốt thì sao. Hắn lục ký ức Bình Vương coi có học được gì không. Nhưng thấy cảnh Bình Vương với các nam sủng thì lại muốn buồn nôn.Nhưng khi tưởng tượng mình và Tần Thiên Anh vào ký ức đó thì hình như cũng không tệ. 


Tần Thiên Anh thấy hắn hết xanh lại đỏ, không biết đầu óc hắn đã bay lên chín tầng mây, không hề quan tâm người trước mặt. Y chỉ đáp "Bệ hạ tự trọng, những chuyện tục tĩu như thế này không phải chuyện người đứng đắn nên nói"

Hoàng Đế cũng không buôn "Nghe nói mẫu thân ngươi cũng chỉ là gái lầu xanh, nhất định ngươi cũng không thua kém"

Nhắc đến mẫu thân Tần Thiên Anh thì Mục Thư cũng không thể mất tập trung được nữa, nếu không phải hệ thống nhắc nhở thì hắn cũng đã tung một chưởng. Nhất định phải ra khỏi đây gấp "Hoàng huynh, ta thấy khó chịu trong người, xin phép thất lễ phải về trước"Cẩu hoàng đế không biết nguy hiểm tính mạng, càng đứng dậy bước trước mặt Mục Thư "Coi hoàng đệ ta đã vào lưới tình, biết bảo vệ ái nhân rồi đấy?"

Mục Thư chưa bao giờ gần cẩu hoàng đế như thế này, không hiểu sao cả cơ thể run lập cập, cả người toát mồ hôi, cơ thể cứng ngắc. Hơi thở cũng có vấn đề vừa nhanh vừa gấp. Hệ thống như đọc được suy nghĩ của Mục Thư [Ta không làm gì ngài hết, ký chủ. Hình như cơ thể này có vấn đề] 
Khi hắn đoạt xá Bình Vương, tất cả tri thức của cơ thể này đã bị dìm đi. Chuyện gì xảy ra giữa Bình Vương và cẩu hoàng đế làm cho cơ thể này có phản xạ sợ hãi như vậy. Hắn càng tìm thì thấy một ký ức như bị che lại, càng muốn mở ta thì hắn cảm thấy đầu nhức buốt.

Tần Thiên Anh liền thấy hắn không đúng, đứng che giữa hắn và cẩu hoàng đế. Thị vệ thấy thế liền giữ chặt y lại. Mặc dù y có võ nghệ cao cường, cái thị vệ bên cạnh vua cung không tệ, lại lấy đông hiếp yếu nên cũng trấn áp được y.

Lúc này Hoàng Đế mới thấy ngọc bội trên người y. Sau khi thả Hạ tướng quân, Mục Thư trả ngọc bội lại cho y, y cũng không giấu diếm, đeo bên người.Nhìn ngọc bội toả sáng, rõ ràng được lau sạch cẩn thận và được người đeo trân trọng, Hoàng Đế tất nhiên là không bỏ qua. Hắn giật tay ra khỏi người y, rồi vứt mạnh xuống đất.
Tiếng ngọc bội vỡ tay kéo Mục Thư lại hiện tại. Y không nói gì, nhanh chóng thu lại các mảnh vỡ gần cẩu hoàng đế. Tranh thủ khi lại gần, hắn thả ra một luồn ma khí. Vì khoảng cách quá gần, không ai thấy. Cẩu hoàng đế tự nhiên thấy cả người không còn chút sinh lực, cả đầu đau nhức. Thái giám thấy vậy, liền gọi thái y. Cẩu hoàng đế cũng không còn hứng thú gì nữa, cho thị vệ thả Tần Thiên Anh ra, đi gọi thái y.Tiệc rượu như thế mà tan đột ngột. 

Mục Thư nhanh chóng kéo Tần Thiên Anh về phòng, cả đường đi y không nói gì.

He thống nhắc nhở là nam chính bây giờ đã hắc hóa 80%.

Theo cốt truyện là ngọc bội này y sẽ đưa cho công chúa làm vật đính ước, không phải bị vỡ như vầy. Vì Bình Vương không còn là nhân vật phản diện, cốt truyện có lẽ tự sửa lại, cẩu hoàng đế bây giờ đóng vai trò nhân vật phản diện chính. Mục Thư hơi chột dạ, nếu không phải tại hắn thì ngọc bội sẽ không bị như vậy. Thấy y thất thần, hắn đau lòng không thôi.
Sau khi hai người vào phòng, hắn cho mọi người lui ra. Hắn kéo Tần Thiên Anh như vô hồn vào giường, kéo màng lại.Tần Thiên Anh lúc này quả thật như phát điên, kỷ vật cuối cùng mẫu thân đưa cho y như vậy mà y không bảo vệ được. Khi Mục Thư đưa những mảnh vỡ ra, y hận không thể chém chết tên cẩu hoàng đế kia.

Bỗng nhiên một ánh sáng phát ra từ trong tay Mục Thư, viên ngọc bội kia trở nên nguyên vẹn, như chưa có gì xảy ra.