Tần Thiên Anh từ từ tỉnh dậy, đầu óc vẫn mơ hồ, còn có cảm giác đau ê ẩm ở cổ. Đến khi thấy Mục Thư ngồi bên cảnh đọc sách, ký ức bắt đầu ập đến.
"Tỉnh rồi?" Mục Thư cảm nhận người trên giường đã tỉnh, hắn gắp cuốn sách đang đọc lại.Tần Thiên Anh không khỏi ngạc nhiên, trong đầu hiện ra vô số câu hỏi "Ngươi sao không bắt ta lại? Võ công ngươi học ở đâu? Ngươi giấu võ công, nhốt ta ở đây, rốt cuộc là có ý định gì?"
Mục Thư cũng đoán ra, không cần y hỏi, chỉ giải thích tiếp "Chuyện ngươi tấn công ta, chỉ có ta và ngươi biết. Ta có võ công, cũng chỉ có hai chúng ta biết. Không cần ta nói, ngươi cũng nên biết giữ yên lặng. Tin hay không thì tùy ngươi nhưng ta thật sự là muốn giúp ngươi. Sớm muộn gì cũng đem ngươi rqa khỏi đây, nhưng bây giờ chưa phải lúc"
Mục Thư cười "Ta biết ngươi bất đắc dĩ. Ta vốn chỉ là một tên giam cầm ngươi. Ngươi còn thù phải trả, không thể ngày đêm chết mòn ở đây"
Tần Thiên Anh liền phản bác "Ta thật sự không muốn sử dụng ngươi. Ta không hề thù hận ngươi và không muốn dùng ngươi để chạy thoát. Ta chỉ muốn đem Hạ tướng quân ra khỏi ngục. Quân không thể không có tướng lâu dài, ta sợ biên giới sẽ xảy ra chuyện"
Mục Thư bây giờ hiểu ra là người này chỉ một lòng muốn cứu Hạ tướng quân, chứ không phải bản thân. Tất nhiên nam chính không biết mình là trụ cột của thế giới này. Y chỉ coi bản thân mình là một hoàng tử không có địa vị, không có binh quyền. Hắn đề nghị "Nếu ta cứu được y và phó tướng ra, ngươi sẽ chờ ở đây cho đến lúc ta đưa ngươi đi?"
Nghĩ là vậy nhưng nghe giọng điệu chắc chắn và sự tự tin của hắn, y lại cảm giác an tâm. Y gặp bao nhiêu kẻ cao ngạo, không biết tự lượng sức nhưng phong thái Bình Vương không phải vậy. Hắn có khí chất của một người bề trên, nói được làm được, tự tin và có bản lĩnh. Người này có quá nhiều bí ẩn, nhưng nếu hắn không muốn nói, y cũng không tò mò.
Tần Thiên Anh đáp "Nếu ngươi giúp Hạ tướng quân và Trung phó tướng, cư dân bá tánh Nam Quốc sẽ vô cùng cảm tạ ngươi"
Mục Thư tất nhiên là không quan tâm gì đến bá tánh kia "Còn ngươi thì sao? Nếu ta cứu bọn chúng thì ngươi không có gì cảm tạ à?"
Mục Thư nói tiếp, có gắng ngậm nước miếng xuống "Ngươi nấu ăn cho ta mấy món đi" Hắn thèm món ăn nam chính nấu lắm rồi, đợi tới đợi lui thà nói thẳng cho rồi.
Tần Thiên Anh cũng không ngờ, chẳng lẽ ngự trù nấu dở lắm à? Y ăn mấy món cũng thấy ngon miệng mà.
"Tất nhiên là được. Nhưng ngươi phải cẩn thận, tên kia không làm khó dễ ngươi sao?"Mục Thư cười cười "Chỉ cần hắn không biết người chạy thoát là được. Ngươi phải tin ta "Tần Thiên Anh gật đầu "Ta tin ngươi""Vậy là tốt. Sau này chăm chỉ đi học nấu ăn, khi nào có chuyển biến sẽ nói ngươi biết"Hắn nói xong rồi quay đi.
Hệ thống nói [Ký chủ mất cơ hội kêu người ta lấy thân báo đáp rồi"Mục Thư thấy cái hệ thống này hình như không có lương tâm nghề nghiệp mà chỉ thích xem chuyện vui "Ngươi nói là hai người phải tự nguyện mà, ép y thì được gì. Với lại ta muốn ăn món y nấu hơn là ăn y. Ngươi nói xem nếu ta cứu người xong, y nấu ta món gì?"Hệ thống nói tiếp [Cuộc trao đổi này cũng quá lỗ]Mục Thư nghĩ tiếp "Trong truyện gốc, mấy tên này khá quan trọng. Họ vốn được cứu ra cùng lúc với nam chính. Bây giờ Bình Vương không còn là phản diện mà lại giúp nam chính, y không biết chừng nào mới hắc hóa. Không cấn y hỏi, ta cũng tính là cứu hai tên này ra trước, đề phòng chuyện xấu xảy ra. Với lại, cứu hai tên này ra cũng không khó"
-----
Kết cục thời cơ cũng đến, bây giờ đã gần xuân, bão tuyết không còn nhưng trời vẫn lạnh như băng. Một đêm trời nửa mưa nửa tuyết, gió thổi khôn ngừng làm không khí càng lạnh thấu xương. Hắn dùng thuật ẩn thân như lúc trước, từ từ tiến vào lao ngục.
Một luồn ma khí tỏa ra, các cai ngục bị khống chế trí thức, mơ mơ màng màng. Sau khi chắc chắn các cai ngục không còn tỉnh tào, hắn hiện thân, nhanh chóng vào chỗ giam giữ Hạ tướng quân và Trung phó tướng.
Hai người này thấy hắn liền tức giận, gào thét phẫn nộ, đòi gặp Tam Hoàng Tử. Hắn cũng không dây dưa với họ, chỉ giải thích đơn giản là hắn muốn giúp Tam Hoàng Tử thả họ ra. Hắn đưa ra ngọc bội mà Tần Thiên Anh luôn giữ trong người.
Hạ tướng quân và Trung phó tướng vốn không tin tưởng hắn nhưng cũng không hiểu người này lừa họ để làm gì. Sau khi thấy ngọc bội, họ quyết định tin tưởng hắn. Ngọc bội này là mẫu thân Tam Hoàng Tử đưa y. Y cẩn thận giữa bên mình, lúc bị bắt cũng ngậm trong miệng cất giấu, đau đớn gì cũng không nói, quyết tâm giấu miếng ngọc này. Nếu y đưa Bình Vương ngọc bội này thì nhất định có lý do tín nhiệm hắn.
Hai người nghe lời chỉ dẫn của hắn, thận trọng đi đến xe ngựa an bài ở một góc kín đáo sau ngục.
Mục Thư thấy họ đi mới đem ra hai hình gỗ. Y cho chút ma khí vào, hình gỗ biến thành người. Hắn cho xích hai hình gỗ này, giả dạng thành Hạ tướng quân và Trung phó tướng.
Lúc Hạ tướng quân và Trung phó tướng vừa chuẩn bị lên xe thì hắn cũng vừa đến, hai người chưa kịp bất ngờ về võ công của hắn thì bị cảnh trên xe làm khiếp đảm.
Trong xe có chừng sáu nam nhân, người nào người nấy trắng trẻo ẻo lả, trên người chỉ có vài miếng lụa che thân.