Mục Thư cũng bất ngờ trước sự thay đổi của nam chính. Mình cứu y một mạng, cái này là lấy thân báo đáp sao? Hay không gặp nhau một tuần, mình nhớ y, y cũng nhớ mình? Tiểu biệt thắng tân hôn sao? Mà sao bây giờ không được phải ngày mai?Chắc nam chính cần chuẩn bị tinh thần chút. Dù sao cũng là lần đầu của y mà.
Tần Thiên Anh nói tiếp "Bây giờ ta muốn nghỉ yên tĩnh" rồi ngập ngừng nói "mai đến xin ngươi kín đáo chút"
Mục Thư cũng rời đi cho hắn nghỉ ngơi, dặn dò hạ nhân nhớ thay than và nước nóng thường xuyên. Ngày hôm sao hắn luyện một chục cuốn thoại bản mà hệ thống giới thiệu "có H nặng" để hắn học hỏi. Hắn còn kiếm được một chục lọ mỡ có loại mà Bình Vương để trong phòng ngủ.
Chẳng mấy chốc buổi tối cũng đến, Mục Thư không đem theo hạ nhân mà lén lút vào phòng. Tần Thiên Anh ngồi trên người, sống lưng ngay thẳng, tay đang cầm ngọc bội vuốt ve. Mục Thư đóng cửa lại, trong phòng chỉ có hai người vá ánh nến lập lờ. Bỗng nhiên Tần Thiên Anh ngước dậy, đôi mắc bỗng nhiên sắc sảo, như đã quyết định điều gì. Y đến gần, bỗng kéo tay Mục Thư kéo hắn vào giường, nhanh chóng đè lên người hắn.
Trước khi ý nghĩ bay tứ tung, cảm giác đau ở cổ làm hắn tập trung lại. Tần Thiên Anh cầm một miếng vỡ của chén gừng hôm qua để gần vào cổ hắn "Đắc tội với Vương gia nhưng ta phải đi. Phiền ngài đi với ta một chuyến"
---------Tần Thiên Anh quả thật không thể đợi được nữa. Giấc mơ đêm qua đã đánh thức y. Y còn nợ phải trả, còn người phải cứu. Ngày nào Hạ tướng quân còn bị bắt, ngày đó quân sẽ không có tướng. Quân địch rình rập sẽ lợi dụng cơ hội này đánh vào biên giới, các bá tánh sẽ bị liên lụy. Y nhất định phải đem người về. Nếu trong quân có nội gián, y sẽ phải tìm ra tên đó, nếu hậu quả sẽ không lường.
Mục Thư lúc này cũng không còn tư tưởng kia nữa. Muốn khống chế hắn cũng được, nhưng xem ra nam chính có bản lĩnh không. Hắn nhanh chóng tung một cước vào hông Tần Thiên Anh. Tranh thủ lúc y tranh né, nhanh chóng thoát khỏi miếng sứ kia.
Quả nhiên, một chốc sau, có tiếng nhiều bước chân ầm ỹ chạy tới. Mục Thư gầm lên "đừng vào đây!!!"
Hắn không thể trì hoãn nữa. Hắn vẫn đang ép chế tu vi, nếu không khi đánh nhau có thể đánh chết nam chính và làm sụp đổ toà điện này. Hắn thả từ từ thả linh lực ra, lảm Tần Thiên Anh không di chuyển được, rồi nhanh chónh đánh ngất y.
Khi thấy mọi thứ trở nên im lặng, thị vệ lo lắng xông vào, chỉ thấy Bình Vương và người trên giường quần áo xộc xệch. Người trên giường lại bất tỉnh, có vài vết xanh bầm trên cổ, mình còn đầy mồ hôi. Sau đó Bình Vương bước ra, kéo vạt áo chỉnh tề "Trông y cẩn thận, tuyệt đối không cho y thoát" giọng có vẻ vừa tức giận vừa thoả mãn.
Thị vệ nhìn nhau, chỉ biết lắc đầu. Ai cũng nghĩ Bình Vương thay đổi, thật sự quan tâm Tam Hoàng Tử Nam Quốc, đem y ra sủng. Ai ngờ đâu ngựa quen đường cũ, kết cục cũng cưỡng bức, đem người ta ăn sạch.
Mục Thư cũng không vui, cảm giác như mình chăm sóc chó còn bị cắn ngược lại. Nhưng hắn cũng thoải mái, lâu rồi mới đánh được một trận thoải mái. Tuy hắn áp chế tu vi nhưng quyền pháp của hắn quả thật đứng nhất nhì thế giới kia. Thế mà nam chính, nếu tính theo tuổi tu nhân thì là một nhãi con, cũng không hơn thua là mấy. Quả thật với thiên tư nam chính, nếu y ở thế giới hắn thì sẽ là một đối thủ hay ít nhất thủ hạ đáng giá.
Hệ thống cố gắng nói giúp nam chính [Nam chính thật sự bất đắc dĩ. Y quả thật cũng không muốn hại ngài"
Mục Thư cắt lời "Ta cũng không trách hắn. Nếu là ta, ta cũng bắt cóc Bình Vương để cứu người trong ngục kia. Vốn dĩ thiện ác không phải trắng đen. Ta từng gặp bao nhiêu tiên tu lẫn ma tu, chuyện gì còn chưa thấy. Chỉ là thấy tức bản thân không đề phòng"
Hắn dừng lại, mỉm cười "Mà ta thích hắn như vậy. Nuôi một con hổ ban đầu thì vui nhưng lâu ngày cũng chán. Nhưng bây giờ nó mới lộ răng nanh và sát khí, như thế thì thú vị hơn nhiều"