*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Lãng đi theo Bạch Tinh Du bay gần nửa canh giờ mới đến được tàng tích quặng cổ kia.
Đó là một ngọn núi nguy nga, thật ra nó cách Long Thành tương đương xa.
Bởi vì trên núi găn như đã bị móc sạch, bốn phương trải rộng những hầm mỏ nên lúc có gió thổi qua thì tàng tích quặng cổ như một con thú khổng lồ phát ra tiếng rống ong ong ong quái dị,
“Nơi đó chính là tàng tích quặng cổ” Bạch Tinh Du đừng bước rồi nhìn quặng cổ và nói: “Thực lực của lão hủ yếu ớt nên không đi vào cùng Phương công tử, để tránh làm vướng víu."
Phương Lăng khẽ gật đầu: "Đa tạ Bạch lão tiên sinh dẫn đường. Đêm hôm khuya khoắt, Bạch lão cũng trở về phủ nghỉ ngơi đi, không cần canh giữ ở chỗ này.”
Bạch Tỉnh Du khẽ ừ một tiếng rồi chắp tay cáo từ: “Phương công tử bảo trọng, xin hãy cẩn thận là hơn!”
Hai người tách ra, Phương Lăng nhanh chân đi về hướng quặng mỏ Thượng Gổ bị bỏ hoang này.
Trên đường đi hắn thấy không ít người đóng quân bên ngoài quặng mỏ.
Những người này có kẻ chuyên đến đào bảo bối, có người tới đây du lịch chiêm ngưỡng, còn náo nhiệt hơn hắn tưởng tượng.
“Công tử muốn vào tàng tích quặng cổ sao? Chỗ ta có đồ tốt, chắc ngài sẽ cần đến.
“Hỗn Nguyên đan! Uống vào có thể tăng cường năng lực kháng áp của ngài, giúp ngài đi xa hơn trong động”
Bỗng nhiên, một thiếu nữ trên mặt có không ít tàn nhang lao ra từ ven đường rồi đi theo Phương Lăng vừa đi vừa chào hàng đan dược của mình.
“Người khác đều bán năm trăm khối linh thạch một viên, ta không tham như bọn họ, kiếm chút đủ tiền ấm no là được nên chỉ cần một nứa giá tiền! Hay công tử suy tính một chút xem?”
Phương Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ cảm thấy nàng đi theo lải nhải bên cạnh quá ồn ào.
Thiếu nữ tàn nhang thấy hắn không muốn mua cũng không đi theo nữa mà đứng lại bất đắc dĩ thở dài
Đột nhiên, một người lao đến trực tiếp đá nàng bay ra ngoài.
Sau đó mấy người vây lại đấm đá liên tục vào người thiếu nữ kia.
“Tiểu tạp chủng, ngươi thật không sợ chết!"
“Ta đã cảnh cáo ngươi nơi này là địa bàn của bọn ta, không cho phép ngươi đoạt mối làm ăn, ngươi không nghe hiểu sao?”
“Còn bán Hỗn Nguyên đan rẻ như vậy, ngươi đang vả mặt ta sao!”
Một đại hán lông ngực rậm rạp nắm lưỡi búa trong tay nhìn thiếu nữ tàn nhang bị đám tiểu đệ của mình đánh mà cười lạnh và nói
“Dương ca, xin ngài thương xót cho ta bán ở chỗ này thêm mấy ngày. Chờ ta bán hết đan dược trong tay. thì không làm nữa” Thiếu nữ tàn nhang nâng hai tay ôm đầu, nằm đó cầu khẩn.
“Muốn tiền không muốn mạng đúng không?” Đại hán lông rậm kia cười ha ha: “Vậy ta tác thành cho. ngươi!"
Gã nằm chặt lưỡi búa, tiến lên với khí thế hùng hổ,
Đám tiểu đệ thấy thế thì vội vàng tránh ra.
“Tiểu tạp chủng, ta nghe người ta nói khi còn sống phụ thân ngươi đã nhặt được một bảo bối ở gần đây. Nếu ngươi ngoan ngoãn giao nó ra thì ta sẽ tha cho ngươi, hơn nữa để ngươi tiếp tục bán đồ ở đây. Nếu không Dương gia ta lập tức chém một búa chặt đầu ngươi xuống!” Gã uy hiếp.
Thiếu nữ tàn nhang nghe vậy thì tầm mặc.
“Lão đại, ngài nói xem thứ đó có nằm trên người á không, hay là ta lột s@ch ả?” Sau lưng tên đại hán lông rậm kia có một gã sai vặt xấu xí cười ác độc và
“Vật quan trọng như vậy nên ả nhất định mang theo bên người, Đại Đầu nói rất có lý!" Lập tức có. người phụ họa.
Đại hán kia nhìn thiếu nữ tàn nhang rồi bẻ bẻ cổ: “Mặc dù khuôn mặt của tiểu tạp chủng này bình thường, nhưng dáng người không tệ. Đêm hôm khuya khoắt, dù sao cũng không thấy rõ mặt, lột ra cho huynh đệ ta vui vẻ cũng không tệ!”
“Các ngươi xông lên đi! Động tác nhanh nhẹn một chú"
“Tuân lệnh!” Thủ hạ của tên đại hán lông rậm kia đáng khinh tiến lên phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.
Thiếu nữ tàn nhang co quắp trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng đến ngơ ngác...
Đúng lúc này, tiếng bảo kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên.