Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 665: Lưu lãng chiến đội




" Lưu Lãng Kiếm Tôn cùng Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ đánh nhau, ai mạnh hơn?"
Nhìn Lưu Lãng Kiếm Tôn áo trắng hờ hững tung bay, xem việc xé mở cái khe không gian như chuyện bình thường, lại nhìn Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ cả người bao phủ bởi ngọn lửa, Dương Lăng càng phải cẩn thận, chỉ huy mọi người nằm im bất động núp ở một góc vắng vẻ. Vừa chờ đợi trận đại chiến giữa hai người, để có thể thấy được sự chiến đấu của cao thủ chính thức, lại vừa lo lắng cháy thành thì cá cũng vạ lây.
Loại cấp bậc giống như Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ này, giơ tay nhấc chân đều có thể bài sơn đảo hải, hoặc là xé mở một đạo cái khe không gian thật lớn. Không chừng, không chết bởi vì ngọn lửa đầy trời, ngược lại chết bởi dư ba từ cuộc chiến của hai người.
" Lưu lãng, nếu như ngươi tới sớm thêm một chút, đừng nói là cho ngươi mượn sử dụng, cho dù mang cả khỏa Sinh mệnh hồn châu giao cho ngươi luôn cũng không có vấn đề." Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ sắc mặt âm trầm, dừng một chút rồi nói tiếp: " Nhưng, bây giờ tuyệt đối không được. Trong khi bế quan tu luyện, ta cảm ứng được cầu viện của Na Tháp Lỵ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Không ngờ vẫn là chậm một bước, thân thể của Na Tháp Lỵ đã bị mấy tên hỗn đãn này hủy diệt, linh hồn cũng…"
Nhớ đến Hắc Giác Đại Ác Ma phải trải qua thiên tân vạn khổ mới tỉnh lại, nhớ đến những năm tháng hai ngươi cùng nhau đi khắp đất trời, Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ nghiến chặt răng, khắp trời toàn là hỏa diễm nhìn cực kỳ dữ tợn.
Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu!
Các lưu lãng giả trong đại điện tất cả đều phải chết, các gia tộc cùng thần hệ sau lưng bọn hắn đều sẽ phải trả giá lớn cho sự ngu xuẩn này. Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ nhớ kĩ những tên cường giả lúc ấy đứng bên cạnh vết máu của Hắc Giác Đại Ác Ma lưu lại, nhớ kỹ bốn thế lực cầm đầu là A Khuê Long thần hệ, Long Ba Đốn thần hệ, Cáp Tư Đình thần hệ cùng Vu Yêu vương.
" Cái gì. Na Tháp Lỵ nàng ta……" nhìn hỏa diễm đầy trời, lại nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ, Lưu Lãng Kiếm Tôn giật mình hiểu ra, hiểu được nguyên nhân khiến cho Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ cơ hồ sắp phát điên lên. Trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: " Kham Tát Tư, thật đáng tiếc khi nghe tin này. Có thể hay không cho ta mượn sinh mệnh hồn châu sử dụng một chút, sau khi thử xong sẽ lập tức trả lại cho ngươi, xem như Bác Tạp ta nợ ngươi một ân tình!"
Dưới tình huống bình thường, mọi người sau khi chết đi thì linh hồn sẽ đi đến vong linh vị diện, nhưng sau khi bị sinh mệnh hồn châu hút vào, không cách nào phục hoạt, cũng không có biện pháp sống lại. Nhìn Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ dữ tợn, Lưu Lãng Kiếm Tôn tự nhiên hiểu được việc linh hồn của Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lỵ bị hút vào sinh mệnh hồn châu đối với hắn trọng yếu cở nào.
" Vô dụng thôi. Lưu lãng. Cho dù ta có mang Sinh mệnh hồn châu giao cho ngươi, cũng không cách nào cứu lại được thê tử của ngươi." Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ đưa tay cầm lấy Sinh mệnh hồn châu trên tế đàn, trầm ngâm một lát rồi vẫn hướng Lưu Lãng Kiếm Tôn đi đến, trong nháy mắt ngọn lửa màu xanh biếc đã đốt tên quỷ phó cầm đầu thành tro bụi, đối với hắn không có ảnh hưởng gì.
" Có một số việc, cho dù biết là không được, nhưng cũng phải thử một lần!" Lưu Lãng Kiếm Tôn tiếp nhận Sinh mệnh hồn châu, cười khổ rồi mở nắp thủy tinh quan ra. Nhỏ giọng ngâm nga vài câu, mang Sinh mệnh hồn châu đặt lên ngực của mỹ nhân đang ngủ. Động tác nhẹ nhàng, phảng phất như sự làm kinh động đến mỹ nhân đang ngủ say. Ánh mắt ôn nhu chưa từng thấy, đôi mắt màu lam sâu thẳm tựa như một mảnh biển rộng thâm tình. Lẳng lặng âu yếm nhìn thê tử. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng không thể tưởng tượng được một tuyệt thế cường giả lạnh lùng như núi băng cũng có một vẻ mặt ấm áp như vậy.
" Tiên Ny, nàng mở mắt ra đi. Nàng đã nói, muốn cùng ta đi đến từng vị diện để du ngoạn, muốn cùng ta đi đến vô tận hải dương. Nhìn tinh bích mênh mang. Tiên Ny. Nàng mở mắt ra đi. Nàng đã nói, chúng ta phải cùng nhau đi tìm lão gia hỏa lôi bạo, cùng nhau đi tìm đội trưởng…"
Lưu Lãng Kiếm Tôn nhỏ giọng nỉ non, vừa nói vừa mang thần lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào sinh mệnh hồn châu. Một tiếng rồi một tiếng, những lời kêu gọi thâm tình đối với người yêu đã ngủ say chẳng biết bao nhiêu năm, cặp mắt khiến cho chẳng biết bao nhiêu cô gái thanh xuân chết mê chết mệt không biết từ lúc nào đã một mảnh đỏ bừng.
Thiết cốt nhu tình!
Người đàn ông chỉ đổ máu chứ không rơi lệ, chỉ bởi vì sự thương tâm!
Lưu Lãng Kiếm Tôn thực lực cường đại, thần lực bàng bạc không ngừng cuồn cuộn đưa vào, hận không thể đưa toàn bộ thần lực cả người vào. Đáng tiếc, có một số việc, không phải cứ cố gắng là có thể được hồi báo.
Bận rộn cả nửa canh giờ, nhưng sinh mệnh hồn châu toàn thân đen nhánh cũng không có phản ứng gì, tuyệt sắc mỹ nhân bên trong thủy tinh quan vẫn không nhúc nhích. Không có hơi thở, không có hơi ấm, không có linh hồn ba động, tựa như một tòa băng điêu lạnh thấu xương!
" Lưu lãng, vô dụng thôi!" Thâm uUyên đại ác ma sắc mặt buồn bả, nhớ tới hồn phách của Hắc Giác Đại Ác Ma đã bị hút vào Sinh mệnh hồn châu lại đau lòng từng cơn, " Trên đời này, người có khả năng sử dụng sinh mệnh hồn châu phi thường ít, sợ rằng ngay cả mấy lão bất tử chuyên tu luyện linh hồn pháp tắc cũng không có biện pháp, trừ phi…."
" Trừ phi cái gì?" Lưu Lãng Kiếm Tôn đang buồn bã trước mắt sáng ngời, ngay cả chỉ là một tia hi vọng, hắn cũng tuyệt không bỏ qua. Nguồn truyện: Truyện FULL
" Chính là vị chí cao vô thượng …., tự nhiên không có vấn đề, nhưng là, hắn không có khả năng vì chúng ta ra tay." Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ lời nói không rõ ràng, vừa nói vừa theo bản năng hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa hồ như lo lắng điều gì, sau khi hít sâu một hơi tiếp theo nói: " Cứ như vậy, ngoài trừ Thiên Cô ở vô tận hải dương, ta không thể nghĩ được còn có ai có thể sử dụng khỏa sinh mệnh hồn châu do các thượng cổ đại vu lưu lại này!"
Thiên Cô ở vô tận hải dương ?
Lưu Lãng Kiếm Tôn sắc mặt tối sầm lại, bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu là địa phương khác, hắn còn có đủ tin tưởng để đi vào, nhưng vô tận hải dương này, không phải người nào cũng có thể đi vào.
" Lưu lãng, chúng ta hai người liên thủ lại cũng chưa chắc có khả năng đi vào, cho dù có đi vào tìm được Thiên Cô, nàng cũng vị tất sẽ giúp chúng ta. Nhưng, chỉ cần có một người ra mặt, mọi chuyện sẽ khác!" Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ càng nghĩ càng kích động, thấy được hy vọng cứu sống lại Hắc Giác Đại Ác Ma Na Tháp Lỵ.
" Là người nào?" Lưu Lãng Kiếm Tôn trong lòng vừa động, loáng thoáng đoán được ý tứ của Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ.
" Đội trưởng, đội trưởng năm đó của lưu vân chiến đội các ngươi, chỉ cần hắn ra mặt, Thiên Cô tuyệt đối sẽ hỗ trợ!" Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ khẩn trưởng nhìn chằm chằm lưu lãng áo trắng bay bay, tiếp theo nói: " Lưu lãng, chỉ cần tìm được đội trưởng của các ngươi, là có thể có hy vọng cứu lại thê tử của ngươi, cứu lại Na Tháp Lỵ của ta!"
" Lưu vân chiến đội?" Lưu Lãng Kiếm Tôn cười khổ, sau khi lắc đầu thì đem trả sinh mệnh hồn châu lại cho Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ, bất đắc dĩ nói: " Kham Tát Tư, thật đáng tiếc, chuyện này ta không giúp được ngươi. Đội trưởng hắn…, ngươi nên tìm biện pháp khác thì hơn!"
Thở dài một hơi, Lưu Lãng Kiếm Tôn không nói thêm điều gì, nâng quan tài thủy tinh trong suốt lên nhanh chóng rời đi, nháy mắt đã biến mất nơi chân trời. Tới nhanh mà đi cũng nhanh!
" Ha ha ha, tìm biện pháp khác ?" sau khi mất đi tia hy vọng duy nhất, Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ giận quá hóa cười, như con ma thú bị thương lớn tiếng rít gào, đối với sinh mệnh hồn châu mà Lưu Lãng Kiếm Tôn trả lại dường như không thấy. Để nó tùy ý ba một tiếng rơi xuống đất, lăn đi đến một cái góc tối tăm.
Đao có thể giết người, cũng có thể cứu người!
Sinh mệnh hồn châu có thể hấp thu hết thảy hồn phách của sinh vật chung quanh, nếu nắm giữ biện pháp sử dụng, linh hồn công kích không ai có thể so sánh. Ngoài ra, nếu lợi dụng tốt, cũng có thể dùng để ngăn ngừa linh hồn công kích của địch nhân. Năm đó, sở dĩ Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ không tiếc mọi giá để cướp lấy sinh mệnh hồn châu, chính là dùng để bày ra một tòa thượng cổ ma pháp trận, bảo vệ linh hồn sắp tiêu tán của Hắc Giác Đại Ác Ma, tránh đi hết thảy những linh hồn công kích ngoài ý muốn. Không nghĩ tới, Hắc Giác Đại Ác Ma sau thiên tân vạn khổ mới khôi phục thương thế được một chút, sau khi tỉnh lại thì lại bỏ mình ngoài ý muốn, ngay cả linh hồn cũng bị sinh mệnh hồn châu trên tế đàn hấp thu vào.
"A…, chết hết đi, các ngươi tất cả chết hết đi cho ta!" sau khi rít gào một tiếng, Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ phóng xuống đầy trời hỏa diễm, mang tất cả lưu lãng giả trong ác ma đại điện đốt thành tro bụi. Dưới sự tuyệt vọng, mang tất cả phẫn nộ dồn lên trên người các lưu lãng giả đang không có đường thoát.
Nháy mắt, bầu trời đỏ lên chói mắt, phảng phất như có thể trích xuống một giọt máu tươi. Những đóa hoa lửa như mưa rơi xuống trên người mọi người, vừa chạm vào thì ngay lập tức cả người bốc cháy, nương theo đó là một cổ uy áp khôn cùng. Cho dù các lưu lãng giả thực lực cường thịnh trở lại, tốc độ cùng thực lực đều bị suy yếu mạnh, thậm chí không cách nào nhúc nhích.
" A…, cứu mạng, cứu mạng a!"
" Bố Lỗ huynh đệ, cứu ta!"
Dưới ngọn lửa kinh khủng, đừng nói là quần áo và da tay, ngay cả linh hồn cũng bị thiêu cháy. Đông đảo lưu lãng giả nháy mắt đã bị đốt thành tro bụi, hồn phi phách tán. Trước mặt Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ có thực lực kinh người, ngay cả Bác Cam Tư là thần chức bát giai đỉnh cũng không chịu nổi một kích, các lưu lãng giả bình thường càng không cần phải nói!
Đối mặt với ngọn lửa kinh khủng ngập trời đất, Dương Lăng nhanh chóng mang đám người Thi Vu Vương cùng huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á thu vào thu tháp không gian. Song, thử vài lần cũng không có biện pháp thuấn di ra ngoài, cảm ứng không được linh hồn ấn ký của đại vu thai nơi Nguyệt lượng hồ. Cả không gian, tựa hồ đã bị Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ thi triển đại thần thông ngăn cách với ngoại giới.
Làm sao bây giờ ?
Sau khi nghiêng người tránh thoát một ngọn lửa kinh khủng, nhìn mấy tên lưu lãng giả cách đó không xa đang lớn tiếng kêu thảm thiết, nhanh chóng bị đốt thành tro tàn, Dương Lăng da đầu tê dại. Không nghĩ tới, Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ trình độ lại kinh khủng đến như thế.
" Di, sinh mệnh hồn châu?"
Dương Lăng kêu lên một tiếng sợ hãi, đang chuẩn bị tiến vào vu tháp không gian để tạm lánh thì trong lúc vô ý phát hiện Sinh mệnh hồn châu đang nằm chơ vơ một chỗ, vừa vặn hướng ngay chỗ mình đang ẩn nấp mà lăn tới. Nhưng tồi tệ chính là, chỉ mới lăn được vài bước thì bị một khối đá vụn ngăn trở đường đi, dừng lại ở cách hơn hai mươi bước.
" Trong cuộc đời, nhưng thứ sẽ là của ta thì chắc chắn là của ta, ai cũng không cướp được!"
Sau khi cắn chặt răng, Dương Lăng đem mạng ra đánh cuộc, hô một tiếng thuấn di ra ngoài, sau khi nhặt lấy sinh mệnh hồn châu trên mặt đất liền bắt vu ấn, dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào vu tháp không gian. Nếu cả toà không gian đều đã bị Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ giam cầm, trong thời gian ngắn không thể thoát ra, vậy rõ ràng một là không làm, đã làm thì làm tới cùng, cướp lấy sinh mệnh hồn châu.
Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ cố nhiên cường đại, nhưng Dương Lăng cũng không tin hắn cứ ở lì nơi phụ cận ác ma đại điện. Chỉ cần ở bên trong vu tháp không gian chờ đợi một đoạn thời gian, đợi cho gió êm song lặng thì sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi ác ma đại điện cũng không muộn!
"Hừ, muốn chết!"
Thâm Uyên Ác Ma lĩnh chủ dưới sự bạo nộ đã để sinh mệnh hồn châu tùy ý rơi trên đất. Nhưng Dương Lăng vừa mới nhặt sinh mệnh hồn châu lên thì lập tức làm hắn chú ý. Hừ lạnh một tiếng, bàn tay đỏ bừng như hòn núi nhỏ đánh xuống, mang theo một đoàn hỏa diễm tận trời. Vốn tưởng rằng có thể một tát đánh chết Dương Lăng, không ngờ, sau một tiếng kêu đau đớn, thân ảnh của Dương Lăng nhanh chóng biến mất, trên mặt đất lưu lại một vết máu cùng một cái tượng gỗ nhỏ bị chém làm hai đoạn.
Ma Thú Lĩnh Chủ.