Bang….
Bầy thú tựa như cương thiết hồng thủy cuồn cuộn mà đến làm nổi lên đầy trời bụi mù. Ma thú to nhỏ nhiều không đếm xuể. Mặc dù thần giai ma thú cũng không nhiều nhưng số lượng ma thú thật sự quá lớn, không có kẻ nào có thể ngăn cản nổi chúng nó đánh sâu vào. Dọc đường, cát bay đá chạy. Không có vật gì có thể ngăn cản chúng nó chạy như điên.
" Nhanh, bên kia có một sơn động. Nhanh, nhanh đi vào!" Thời khắc mấu chốt Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức tìm được một cái động thiên nhiên ở gần đó, liền gọi to rồi dẫn mọi người vội vã chạy sang. Ma thú cấp tốc chạy như điên thật sự quá nhanh. Nếu không lập tức tìm được chỗ ẩn nấp, sợ rằng tộc nhân không phi hành được sẽ không có khả năng sống sót.
Ba ải nhân với thực lực lĩnh vực nháy mắt đã bị dẫm chết. Bầy thú này nổi giận thì đáng sợ cở nào cũng có thể tưởng tượng. Cho dù thân là một gã trung vị thần, Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức cũng không dám lỗ mãng xông lên ngăn cản đám ma thú đang nổi giận.
Ngao….
Bầy ma thú vừa chạy vừa lớn tiếng rít gào. Không thèm để ý đến phía trước lần lượt gia tốc, tranh nhau vượt lên. Bị một con cự mãng ngăn trở đường đi, một đầu kiếm long có thân mình dài vài trăm thước giận dữ chém bay cái đuôi đối phương, xong rồi hung hăng giẫm tới, mang cái đầu của cự mãng đạp thành nhục tương, huyết nhục mơ hồ.
" Tế tự đại nhân, tới cùng thì đã xảy ra chuyện gì?" Nhìn xem bầy ma thú đang mãnh liệt chạy tới càng ngày càng gần, Dương Lăng nghi hoặc trọng trọng.
Vốn, hắn còn định lao ra thuần hóa vài đầu kiếm long dài vài trăm thước, nhưng nhìn đám phách vương long cùng giác long gần đó thì đành phải buông tha ý nghĩ mê người này. Vô luận là kiếm long hay là giác long phụ cận, tất cả đều có hình thể khổng lồ, trong cơ thể ẩn chứa ba động năng lượng mãnh liệt. Ít nhất với hạ vị thần thực lực, một đầu thần thú còn đối phó được, nhưng một đám thần thú nổi điên thì rất khó đối phó. Mới vừa đến đây, còn chưa kịp làm quen với hoàn cảnh của thần ma mộ tràng mà tùy tiện phóng ra, tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt.
" Dương Lăng, sau này cứ gọi ta là Bội Đế." Nhìn bầy thú mãnh liệt chạy tới, Tinh linh Đại tế tự cười khổ, " thần ma mộ tràng thì ta cũng đã tới nhiều lần, bất quá lần nào cũng là hoạt động ở bên ngoài . Cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua nhiều mãnh thú chạy như điên như vậy.
" Bên ngoài mộ tràng?" Dương Lăng nghi hoặc nhìn Tinh linh Đại tế tự đang cầm ma pháp trượng, " Lôi Mông đại nhân không phải nói là chúng ta đang ở phía ngoài thần ma mộ tràng sao. Chẳng lẽ lại vô tình đi sâu vào bên trong ?"
" Thần ma mộ tràng rất lớn, so với Thái Luân đại lục của chúng ta còn lớn hơn cả trăm lần. Cho dù đồng dạng là đang ở bên ngoài thần ma mộ tràng thì tình huống cũng không giống." Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức thở dài nói: " thật lâu trước kia, chúng ta có một lần trực tiếp truyền tống tới bên bờ bên trong thần ma mộ tràng, sau đó mới kinh khủng. Mới vừa đi ra khỏi truyền tống trận đã bị một đám ác ma vây công. Mấy trăm người đi theo chỉ còn mười mấy người sống sót, căn bản là không có năng lực để hoàn thủ. Nếu không phải có Lôi Mông đại nhân ra tay, sợ rằng không có một người nào sống sót kể cả ta."
Ngẫm lại về lần ngộ nạn đó của Băng Tuyết Nữ Thần, Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức sắc mặt buồn bả. Tinh linh Đại tế tự đứng một bên thấy thế, hiểu được hắn nhớ lại chuyện thương tâm nhiều năm trước nên yên lặng thở dài một hơi. Chỉ riêng lần đó, tinh linh thần điện trưởng lão ngộ nạn cũng không ít, các thế lực lớn trên Thái Luân đại lục cơ hồ tất cả đều nguyên khí đại thương.
Thực lực trung vị thần cũng không chịu nổi một kích ?
Dương Lăng kinh hãi, không cách nào tưởng tượng, nhóm người Kiếm Thần cùng Tinh linh Đại tế tự năm đó gặp ác ma đáng sợ cở nào. Ngay khi hắn đang muốn làm rõ hơn tình huống thì đột nhiên từ nơi xa xa truyền đến một tiếng rít gào rung trời. Nơi chân trời xuất hiện một đại ác ma thân cao trăm thước.
Cầm trong tay một cự hình liêm đao, trên người mặc khôi giáp có khắc đầy phù văn. Cả người toát ra ngọn lửa màu tím, từ xa nhìn lại phảng phất như một đoàn hỏa diễm đang nhảy múa, hoặc giống như là hỏa nguyên tố cự nhân. Mỗi bước của hắn cách nhau cả trăm trước, nhanh chóng đuổi theo bầy thú đang bất kể tính mạng chạy như điên.
" ha ha ha, sau khi quấy rầy giấc ngủ say của lĩnh chủ đại nhân chúng ta mà còn muốn chạy trốn. Quả thực là nằm mơ!" Đại ác ma ha ha cười to, tăng tốc đuổi theo một con phách vương long dài vài trăm thước, liêm đao sắc bén vung lên. "Ca sát" một tiếng đã mang phách vương long chém làm hai đoạn. Theo sát đó, tay phải cắm vào đầu phách vương long, trực tiếp lấy ra thần cách của nó, bỏ vào cái miệng to đầy máu, "cô lỗ " một tiếng nuốt xuống.
Ngao……
Mắt thấy thâm uyên ác ma đang sợ đuổi theo, bầy thú kinh hãi, không để ý hết thảy lại tăng tốc, cắn răng dùng hết khí lực. Đáng tiếc, tốc độ của đại ác ma thật sự quá nhanh. Trong chớp mắt, những mãnh thú lọt lại phía sau đều chết sạch trong tay hắn, không có năng lực để phản kháng. Liêm đao to lớn giống như tử thần, mỗi một kích đều có một con chết. Đừng nói siêu giai ma thú, ngay cả kiếm long với phách vương long có thực lực hạ vị thần cũng không đỡ nổi một kích hung mãnh.
" Trời ạ, như thế nào lại gặp một đầu Thâm uyên ác ma?" Nhìn ác ma cầm cự hình liêm đao trong tay, Tinh linh Đại tế tự kinh hãi thất sắc, Thâm uyên ác ma là một trong những ác ma đáng sợ nhất ở bên ngoài thần ma mộ tràng, tối thiểu cũng có thực lực thượng vị thần. Không chỉ có tốc độ bay nhanh, sức lực cũng mạnh vô cùng. Ngọn lửa ma pháp lô hỏa thuần thanh, thực lực phi thường đáng sợ.
Đầu tiên là gặp phải một đoàn mãnh thú, bây giờ lại gặp một đầu Thâm uyên ác ma. Xem ra địa điểm truyền tống lần này cực kỳ không ổn. Mặc dù không phải là ở sâu bên trong thần ma mộ tràng nhưng lại là ở một khu nguy hiểm bên ngoài, tình thế rất ác liệt.
" Đây là Thâm uyên ác ma trong truyền thuyết ? Trời ạ. Làm sao bây giờ ?"
" Đúng a. Làm sao bây giờ ?"
Nhìn Thâm uyên ác ma máu tanh tàn nhẫn đang càng ngày càng gần, mọi người kinh hãi thất sắc. Ngay cả Cự Viên Vương trời không sợ đất không sợ cũng sắc mặt tái nhợt, khẩn trương nắm huyền thiết đại bổng trong tay. Trong truyền thuyết ở Thái Luân đại lục, Thâm uyên ác ma đến từ Thâm uyên vị diện chính là một danh từ để chỉ về tử thần. Không có kẻ nào có khả năng cùng bọn họ đối kháng. Nguồn: http://truyenfull.vn
" Im lặng. Tất cả nằm sấp xuống cho ta!" Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức quyết định thật nhanh, ra lệnh cho mọi người nằm im không nhúc nhích trên đất, bình tâm tĩnh khí, đừng vì kinh sợ mà đánh động ác ma đáng sợ.
Thâm uyên ác ma cầm trong tay liêm đao rất đáng sợ, ít nhất cũng có thực lực thượng vị thần. Nhưng càng đáng sợ hơn chính là sau lưng đối phương có Thâm uyên ác ma lĩnh chủ. Vạn nhất kinh động đến hắn thì sợ rằng mọi người ở đây không một ai sống sót.
" Đại nhân, làm sao bây giờ?" Mắt thấy Thâm uyên ác ma càng ngày càng gần, yêu cơ sắc mặt tái nhợt. Thực lực của đối phương thực sự quá kinh khủng, ngay cả kiếm long có thực lực hạ vị thần cũng chịu không nổi một kích, thế thì siêu giai ma thú sợ rằng không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
" Sợ cái gì. Vạn nhất Thâm uyên ác ma thật sự phát hiện tung tích của chúng ta, ngươi chỉ cần chạy nhanh hơn đám thánh vực cường giả kia một chút là được." Dương Lăng cười cười, nhỏ giọng an ủi mọi người vài câu. Nếu mà bị đông đảo thánh vực cường giả nghe được chắc rằng tức đến hộc máu.
" Dát dát dát. Hay. Đại nhân nói đúng, chúng ta chỉ cần chạy nhanh hơn Tát Lạp là được. Không cần nhanh hơn nhiều, nhanh hơn một bước là được!" Nhìn yêu cơ khẩn trương sắc mặt tái nhợt, Thi Vu Vương cười cười. Hắn ngoài mặt có vẻ tỉnh táo nhưng trong lòng cũng khẩn trương không thôi, gắt gao nắm chặt tử vong hào giác đen nhánh.
Sau khi lục lọi tìm ra được một ít huyền bí của tử vong hào giác, mặc dù còn không có tiến giai nhưng cho dù chống lại một gã hạ vị thần, hắn cũng đủ lực để đánh một trận. Chủ thần khí quả là chủ thần khí, tử vong hào giác quả nhiên bất đồng, nắm tử vong hào giác lạnh như băng, hắn cảm giác cả người tràn ngập lực lượng.
Ngao…….
Sau khi bị Thâm uyên ác ma chặn đường đi, một đầu tê ngưu to như một hòn núi nhỏ lớn mật "hô" một tiếng rồi cúi đầu phóng tới, ý đồ dùng ngưu giác sắc bén đâm thẳng vào bụng của ác ma. Tốc độ rất nhanh, giống như một hòn núi hướng về phía Thâm uyên ác ma đè tới.
" Ha ha ha. Tốt. Tới hay lắm. Để xem tới cùng ai có khí lực lớn hơn!" Nhìn cự hình tê ngưu thú tính đại phát, Thâm uyên ác ma không sợ mà còn mừng, mang cự hình liêm đao đeo lên lưng, lập tức "hô" một tiếng đâm đầu xông lên.
Bang…
Hai tên to lớn chẳng khác gì hỏa tinh và địa cầu hung hăng đâm thẳng vào nhau. Thâm uyên ác ma vẫn bất động nhưng cự hình tê ngưu lại bị đánh bay đi xa xa.
" Khí lực quá yếu, căn bản không xứng là đối thủ của Thâm uyên ác ma chúng ta, đi chết đi!" Không đợi cự hình tê ngưu đứng lên, Thâm uyên ác ma vừa gào lên vừa xông đến, hai tay nắm lấy hai chân sau của đối phương. Mang tê ngưu to như hòn núi nhỏ giơ lên, quát một tiếng rồi dùng sức trực tiếp xé đối phương ra thành hai nửa. Nháy mắt, huyết vũ rơi xuống, phương viên một trăm bước bên trong một mảnh đỏ bừng. Cự hình tê ngưu to chẳng khác gì một hòn núi, bình thường hoành hành bá đạo trên thảo nguyên. Nhưng trước mặt Thâm uyên ác ma thì tựa như chỉ là một con kiến, không chịu nổi một kích.
Chứng kiến một màn đáng sợ đó, chúng nhân da đầu tê dại, không dám nhúc nhích, sợ làm cho đối phương chú ý. Đáng tiếc, có cẩn thận bao nhiêu cũng không thể gạt được cái mũi thính như chó săn của đối phương.
" Di, loài người ?"
Sau khi liếm liếm vết máu trên môi, Thâm uyên ác ma vốn chuẩn bị đuổi theo bầy thủ chạy như điên bất kể tính mạng, mang siêu giai ma thú cùng thần giai ma thú ra mà giết hết. Không ngờ, sau một trận gió nhẹ thổi qua, lại mang theo một tia hơi thở của loài người, hắn nhanh chóng tìm được phương hướng nơi mà mọi người đang ẩn thân.
" Chạy, chạy mau!" Nhìn Thâm uyên ác ma đang phóng nhanh tới, Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức hiểu được đã bại lộ hành tung. Quyết định thật nhanh ra lệnh cho mọi người nhanh chóng lui lại. "Bá" một tiếng rút ra trường kiếm sắc bén, tự mình cản đường phía sau. Tộc nhân đi theo là hy vọng về tương lại của cả gia tộc, nếu toàn quân bị giết, thì cả Ba Lý Ma Nhĩ gia tộc cơ hồ danh tồn thật vong.
" Dương Lăng. Chạy, chạy mau. Sau này, nhờ ngươi chiếu cố hỗ trợ cho tộc nhân của chúng ta." Tinh linh Đại tế tự ra lệnh cho tộc nhân nhanh chóng lui lại rồi nhanh chóng nắm ma pháp trượng kiên định đứng bên cạnh Kiếm Thần Kiệt Lạp Nhĩ Đức, không có chút do dự.
" Nghe nói, thần cách của Thâm uyên ác ma có mùi vị đặc biệt. Không biết có đúng hay không." Nhìn hai người Kiếm Thần và Tinh linh Đại tế tự lưu lại cản đường phía sau vì tộc nhân, Dương Lăng vốn đang chuẩn bị nhanh chóng rút lui cũng lưu lại. Vô luận là Kiếm Thần hay Tinh linh Đại tế tự đều đã từng ra sức giúp mình khi khó khăn, giờ phút này tự nhiên không thể cứ thế rời đi.
Quan trọng là, mặc dù Thâm uyên ác ma rất đường đại, nhưng hắn tin tưởng chỉ cần ba người liên thủ cũng không phải không đánh được một trận.
Ma Thú Lĩnh Chủ.