Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 415: Cung điện dưới đất




Vừa rớt xuống huyệt động sâu hun hút Dương Lăng đã cảm giác không ổn. Đang chuẩn bị thi triển thổ độn pháp thuật thuấn di ra ngoài, không ngờ lão pháp vương ghê tởm không những không buông tay mà ngược lại càng bám chặt hơn, tựa hồ quyết muốn hắn chôn cùng. Quyền đấm cước đá, thậm chí xé nát yết hầu lão mà vẫn không cách nào rời khỏi lão, hai tay lão tựa như thanh sắt gắt gao kẹp trên cổ hắn.
Người nầy rốt cuộc là người hay quỷ?
Nhìn yết hầu lão pháp vương bị xé rách, toàn thân đầy vết thương vẫn đang xiết cổ hắn không buông, khí lực so với Hắc Long Vương còn mạnh hơn Dương Lăng không khỏi hoài nghi lão già chết đi mấy ngàn năm vừa sống lại rốt cuộc là người hay quỷ. Thương thế nặng như thế còn không chết, đúng là tà môn!
Dương Lăng rất kinh ngạc nhưng hắn không biết trong lòng lão pháp vương Mạc Bố Lợi mạng sống chỉ còn một hơi so với hắn còn kinh ngạc hơn đang kêu khổ không ngớt. Giới chỉ trên ngón trỏ của lão rất lai lịch, tên là Đại địa chi giới, là một thần khí phòng ngự cực mạnh.
Tương truyền, vốn là thần khí của một gã dị vị diện tuyệt đỉnh cường giả sau khi chết ở Thần Ma mộ tràng lưu lại, lão pháp vương đời thứ nhất đã mạo hiểm tính mạng mới đoạt được từ Thần Ma mộ tràng trở về. Trải qua mấy đời pháp vương tìm hiểu mới phát hiện chỉ cần hao phí bộ phận ma lực sẽ tạo ra được Thánh thổ khải giáp có phòng ngự kinh người, còn có thể cấp chính mình gia trì Đại địa thủ hộ. Thánh thổ khải giáp có thể hình thành một vòng quang mang màu vàng nhạt tựa vòng phòng hộ ma pháp có thể ngăn cản ma pháp và vật lý công kích của địch nhân. Ma lực của người sử dụng càng cao phạm vi bao phủ lại càng rộng, thời gian duy trì cũng càng lâu. Không những cung cấp một tầng phòng hộ cường lực cho người sử dụng mà còn có thể bảo vệ vài người bên cạnh, lợi hại vô cùng. Thánh thổ khải giáp uy lực kinh người, nhưng lại khác với Đại địa thủ hộ. Sau khi gia trì Đại địa thủ hộ thì người sử dụng trong thời gian ngắn thời gian không chỉ có sức mạnh vô cùng mà thân thể cũng cường hóa đến mức khó tin. Bất luận dù bị công kích thế nào chỉ cần ma lực không hao hết là có thể lưu lại một hơi, cũng dựa vào giới chỉ Đại địa thủ hộ mà lịch đại lão pháp vương mới có khả năng tiến vào Thần Ma mộ tràng tìm kiếm báu vật. Điểm yếu duy nhất chính là nó tiêu hao đại lượng ma lực, bị công kích càng mạnh tiêu hao ma lực lại càng nhiều, thời gian duy trì cũng lại càng ngắn.
Ngoài ra, căn cứ giới điều mà lão pháp vương đời thứ nhất lưu lại, chỉ có thần giai cường giả mới có thể sử dụng Đại địa giới chỉ, nếu thực lực không đủ mà miễn cưỡng sử dụng, không những thời gian duy trì rất ngắn mà sau khi sử dụng còn có thể lưu lại di chứng nghiêm trọng, tay chân sẽ chết lặng thậm chí không cách nào nhúc nhích mấy tháng sau. Không tới thời khắc quan trọng tuyệt đối không thể dễ dàng sử dụng.
Tthượng cổ Vu sư là kẻ nắm linh hồn trong tay, lão Pháp vương Mạc Bố Lợi hiểu rõ điều đó hơn nữa đối với tộc nhân đang ngủ say mà nói Dương Lăng còn đáng sợ hơn so với thần giai cường giả Bố Luân Đặc cho nên mới không để ý hết thảy gia trì Đại địa thủ hộ đối phó Dương Lăng. Vốn đã chuẩn bị bóp chết Dương Lăng mà không ngờ chỉ tựa như đang bóp một cây gậy sắt, xiết hồi lâu cũng không có hiệu quả gì ngược lại còn bị Dương Lăng phản kích không ngừng!
Vài lóng xương cốt bị đánh gẫy, con ngươi thiếu chút nữa nổ ra; yết hầu bị xé rách, khí quản đều bị giảo phá; nội tạng như chịu một kích, thậm chí, mệnh căn tử (tiểu huynh đệ) cũng bị phá nát...
Dưới sự phản kích mãnh liệt của Dương Lăng, lão pháp vương Mạc Bố Lợi đau đến run người, sống không bằng chết. Đại địa thủ hộ mặc dù chặn giúp lão đại bộ phận công kích, nhưng không có cách nào giúp lão tiêu trừ cơn đau nhức sâu tận xương tủy. Dương Lăng khí lực thật sự là rất lớn, so với cự long trong truyền thuyết còn muốn kinh khủng hơn, một quyền đã có thể làm cho người ta đau không muốn sống!
Huyệt động hắc ám sâu không lường được, tốc độ rơi xuống của hai người càng lúc càng nhanh, Dương Lăng cũng càng ngày càng khẩn trương. Nếu vẫn không thể thoát khỏi tay lão pháp vương ghê tởm này sợ rằng cho dù không bị bóp chết cũng bị ngã chết! Đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng hắn hoàn toàn bộc phát, tay phải hung hăng một quyền đấm vào ngực lão pháp vương, một quyền, hai quyền..., tạo thành một hốc máu trên ngực lão rồi lập tức đâm bàn tay vào, cấu, xé, đấm.... khiến lão pháp vương đang khổ khổ chống đỡ biết rõ cái gì gọi là sống không bằng chết.
Đại địa thủ hộ uy lực kinh người, nhưng hao phí đại lượng ma lực. Nếu có đại lượng ma lực cầm cự, lão pháp vương tự nhiên không lo Dương Lăng có thể đột phá phòng ngự thân thể của lão. Đáng tiếc, trong quá trình hồi sinh đã tiêu hao đại lượng ma lực, sau đó lại mở ra truyện tống môn cũng đã tiêu hao không ít. Không có đủ ma lực duy trì hiệu quả của Đại địa thủ hộ dưới phản kích cuồng bạo của Dương Lăng đã giảm xuống mức thấp nhất hầu như không còn.
Tốc độ rơi xuống của cả hai càng lúc càng nhanh. Không biết qua bao lâu, trước mắt Dương Lăng đột nhiên sáng ngời, rốt cục đã nhìn thấy mặt đất cứng rắn. Đáng tiếc, mặc dù ý thức lão pháp vương vì bị trọng thương đã mơ hồ, sắp chết hẳn nhưng hai tay vẫn đang xiết chặt trên cổ hắn. Hai tay còn cứng hơn kìm sắt, kéo không ra, đấm không gẫy, còn cứng hơn đầu của lão, dường như khí lực toàn thân lão đều đã tập trung lên hai tay.
"Hừ, ta không tin lần này rơi xuống mà lão còn không chết !"
Nhìn mặt đất càng ngày càng gần Dương Lăng chợt nảy ra mưu kế liền dùng sức xoay thân thể lão pháp vương hướng xuống dưới trước thành tấm đệm đỡ.
Ầm... một tiếng vang nổi lên, hai người đã nặng nề rơi xuống mặt đất cứng rắn. Dương Lăng bị chấn đến nảy đom đóm mắt, khí huyết dâng lên; lão pháp vương bị đặt ở dưới hắn còn thảm hại hơn, cơ hồ đã bị nát thành vụn thịt, thảm không nỡ nhìn. Ma lực còn chút xíu cũng không cách nào duy trì Đại địa thủ hộ nữa khiến hai tay càng ngày càng mềm, mặt đất lại rất cứng tựa đá tảng là nguyên nhân dẫn đến kết quả thê thảm của lão.
Nếu nói tầng thứ ba của lăng mộ là một tòa lam cầu tràng, thì vị trí bây giờ phải là một tòa siêu đại phu cầu tràng. Bên trái chất hàng đống bảo thạch cùng thủy tinh cao cấp ngân quang lấp lánh, còn có một dãy quan tài thủy tinh trong suốt bên trong là những thi thể trông rất sống động; bên phải là một ma thú phi hành khổng lồ đang nằm dưới đất không chút nhúc nhích cũng không có chút hơi thở hay linh hồn ba động nào. Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Lăng cũng không biết rốt cuộc nó đã chết nhiều năm rồi hay chỉ là một pho thạch điêu khổng lồ.
Chẳng lẽ, địa cung ở sâu dưới đất này chính là lăng mộ dưới đất ?
Vì kinh ngạc mà cảm giác choáng váng vì từ vụ tiếp đất vừa rồi của Dương Lăng đã giảm nhiều, hắn còn cảm giác được cánh tay lão pháp vương đang xiết trên cổ mình càng ngày càng mềm liền mừng rỡ dùng sức dần dần tách từng ngón tay lão ra .
" Hừ, chết đi !" Khó khăn hít một hơi rồi hắn hừ lạnh một tiếng rồi đạp nát ngón tay của lão pháp vương. Đứng lên còn khẽ xoa xoa vùng cổ bị ứ huyết.
" Cái chết đối..., đối với một lão pháp vương mà nói không có gì đáng sợ !"
Có lẽ vì ngón tay bị đạp nát đau quá chợt tỉnh lại hoặc có lẽ là hồi quang phản chiếu mà lão pháp vương vẫn còn cố thở một câu " Ta chết, ngươi cũng không thoát được ha ha
ha!"

" Hắc hắc, cho dù chết, ít nhất cũng là ngươi chết đầu tiên !" Nhìn lão pháp vương bị rơi nát bét đã không còn hình người Dương Lăng lạnh lùng cười cười tiếp " Ta có thể thuấn đi qua sau lưng lão đánh bất ngờ thì tự nhiên cũng có biện pháp thuấn di ra ngoài. Đương nhiên, nếu lão đã nhiệt tình mời ta tới lăng mộ dưới đất chính thức này mà không mang theo chút đồ thì đúng là quá phụ hảo ý của lão !"
" Ngươi..., ngươi muốn làm gì?"
Thấy hàn quang chợt lóe trong mắt Dương Lăng, trong lòng lão pháp vương đang hồi quang phản chiếu chợt chấn động, giờ mới biết chính mình trong lúc vô ý đã tạo ra một sai lầm lớn. Vốn tưởng rằng sau khi gia trì Đại địa thủ hộ có thể bóp chết gã thượng cổ Vu sư Dương Lăng, vĩnh tuyệt hậu hoạn; không ngờ trong lúc dây dưa lại vô tình rơi xuống huyệt đạo, càng không ngờ từ độ cao như vậy té xuống mà đối phương vẫn không tổn hao chút nào, dẫn sói vào nhà!
Thượng cổ Vu sư được xưng là kẻ nắm linh hồn trong tay, chính mình sắp chết lấy ai tới ngăn cản Dương Lăng phá hủy lăng mộ dưới đất, lấy gì để cứu những tộc nhân đang ngủ say ?
Sau khi biết đã phạm sai lầm lão pháp vương dù chết cũng không nhắm mắt, bất đắc dĩ lên tiếng " Đại nhân, chỉ cần ngươi buông tha cho tộc nhân đang ngủ say của chúng ta, ta có thể dâng tất cả tài sản của Để Bỉ Tư đế quốc giao cho ngươi, còn nói cho ngươi biện pháp đi ra ngoài, ngươi muốn gì đều cũng có thể cho ngươi..."
" Hắc hắc, sai rồi, Mạc Bố Lợi đại nhân, lão sai rồi!" nhìn lão pháp vương bây giờ mới biết cầu xin tha thứ, lại nhìn xuống truyền tống môn trên tay lão Dương Lăng lạnh lùng cười cười " Lão chính là ta, chung quanh hết thảy tất cả đều là của ta, kể cả bí mật trong đầu lão không cần nói ra ta cũng có cách biết được những gì ta muốn !"
Xác định lão pháp vương đã hết sức chỉ còn lại một hơi cuối cùng nên Dương Lăng không chút do dự ngồi xuống cạnh người lão, chậm rãi vươn tay phải chuẩn bị trực tiếp luyện hóa linh hồn thu lấy trí nhớ của lão. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ có thể biết được cách đi ra ngoài cùng bí mật lăng mộ dưới đất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
" Không..." Nghe tiếng niệm cổ văn vang lên, cảm giác một cổ khí tức âm lãnh thấu vào não lão pháp vương Mạc Bố Lợi dụng lực ý đồ định ra một đòn cuối cùng. Đáng tiếc, từng khớp xương trên toàn thân cơ hồ đều đã bị Dương Lăng đánh gẫy hoặc đã bị vỡ nát, ma lực hao hết, vận hết khí lực toàn thân cũng không thể đứng dậy chứ đừng nói đến việc phản kích. Y thức lão càng ngày càng mơ hồ, thân thể càng ngày càng lạnh...
" Vong linh đừng cố nữa, nghỉ ngơi đi !"
Nhìn linh hồn lão pháp vương sắp biến mất Dương Lăng thực hiện nốt thủ ấn cuối cùng rồi ngay lập tức luyện hóa linh hồn lão. Mặc dù không cảm thấy có khí tức của sinh linh cùng linh hồn ba động nào nhưng không biết vì sao trong lòng hắn vẫn có một dự cảm rất không tốt dự cảm, cảm giác tựa hồ sắp xảy ra một chuyện đáng sợ.
Ấn ký hình tháp nơi mi tâm khẽ nhảy lên đồng thời càng ngày càng nóng. Lăng mộ dưới đất này thật sự là quá quỷ dị, không ai dám cam đoan sẽ không còn tên nào xuất hiện, nhìn dãy quan tài trong suốt xa xa trong lòng hắn dâng lên cảm giác sợ hãi. Nếu mỗi một người đều quỷ dị và khó rời như lão pháp vương Mạc Bố Lợi thì cho dù thực lực cường thịnh trở lại cũng không thể chịu nổi.
Ma Thú Lĩnh Chủ.