Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 220: Tuần thú tràng




Trầm tư một lát, Dương Lăng nghĩ đến một kế hoạch sơ bộ.
Muốn thành lập Thợ săn Công hội do mình điều khiển, đầu tiên phải đạt được sự tôn trọng và thừa nhận của đông đảo Mạo hiểm giả, thông qua lợi ích lớn để bọn họ trực tiếp hoặc gián tiếp làm việc cho mình. Cứ như vậy, biện pháp tốt nhất chính là lấy danh nghĩa Tuần thú sư, chiêu mộ Mạo hiểm giả có năng lực trong Lãnh địa.
Đối với một người Thợ săn quanh năm giao tiếp với Ma thú mà nói, cho dù không phải là Tuần thú sư hoặc Triệu hồi sư thì cũng có kinh nghiệm nhất định đối phó Ma thú. Chỉ cần thù lao xứng đáng, hơn nữa có khả năng học được bản lãnh huấn luyện Ma thú, tin tưởng hầu hết Thợ săn sẽ không thể từ chối sự hấp dẫn chết người này.
Mặc dù từ trước đến nay đều là trực tiếp thuần hóa Ma thú, không có cẩn thận tìm hiểu thói quen cuộc sống và cách huấn luyện Ma thú, nhưng chuyện này đối với Dương Lăng mà nói cũng không phải vấn đề khó. Người Tô Mỹ Nhĩ ở sa mạc Tây Bá Lợi Á chính là Tuần thú sư giỏi nhất, chỉ cần mời vài tên Tô Mỹ Nhĩ kinh nghiệm phong phú đến là có thể thành lập đội Tuần thú.
Tổng cộng mà nói, chiêu mộ Mạo hiểm giả có năng lực, thành lập Tuần thú tràng chuyên môn, lũng đoạn giao dịch Ma thú tinh hạch, trứng Ma thú, ấu thú, đây là điều kiện đầu tiên để thuận lợi thành lập Thợ săn Công hội.
"Bỏ vũ khí xuống hết cho ta, bất luận kẻ nào tự tiện đánh nhau trên Lãnh địa đều bị nghiêm trị" Quyết định chủ ý, thấy hỏa dược của hai bên càng ngày càng đậm, đại chiến sắp sửa xảy ra, Dương Lăng tiến đến hóa giải.
Vừa nghe Dương Lăng nói như vậy, lúc này mọi người mới chú ý đến Lĩnh chủ không biết từ bao giờ đã đến phía sau, tất cả đều nhường đường. Mấy tên Mạo hiểm giả người đầy vết máu nhanh chóng buông thanh trường kiếm xuống, đám hộ vệ đằng đằng sát khí của tên thương nhân cũng không ngoại lệ.
Cho dù chưa thấy bản lãnh của Dương Lăng, nhưng mọi người đều nghe nói đến uy danh của hắn, không có bất luận ai muốn có kết quả giống như Tật phong dong binh đoàn.
Mặc dù tên thương nhân béo lùn giống như con lợn, bên ngoài nhìn mơ màng buồn ngủ, nhưng phản ứng nhanh hơn người khác, bước lại gần Dương Lăng, nói: "Lĩnh chủ đại nhân, người tốt, ta là Khoa Nhĩ Tư Đặc người phụ trách của Bố Lãng thương hội, chúng ta từng gặp mặt ở bữa thọ tiệc của bệ hạ. Không nghĩ đến vừa đến Lãnh địa của ngươi đã thấy mặt"
Bố Lãng thương hội
Vắt hết óc Dương Lăng cũng không nghĩ ra đã gặp lão già này ở đâu. Tuy nhiên, hắn vẫn đưa tay ra chào, khuôn mặt tươi cười, huống chi đối phương còn là thương nhân đến Lãnh địa kinh doanh.
"Ồ, thì ra là Khoa Nhĩ Tư Đặc đại nhân, không nghĩ đến chúng ta nhanh như vậy lại gặp nhau"
Dương Lăng cười cười, rồi nhìn kỹ vài tên thợ săn ở cách đó không xa, cố ý nhíu mày. Quả nhiên, tên thương nhân Khoa Nhĩ Tư Đặc nhanh chóng hiểu được ý tứ của hắn, tự động đem câu chuyện nói ra. Rất là ngay thẳng, nói rất hợp lý, không hổ là tên thương nhân hồ ly.
"Lĩnh chủ đại nhân, nói thật là mấy con sói con vì ngột ngạt thành bộ dạng này, cũng không biết còn có mấy con có khả năng còn sống khi vận chuyển đến Mông Đặc Sâm. Nếu không phải vì nhìn thấy bọn họ thương vong thảm trọng, cơ bản là không cần phải bỏ tiền ra mua. Một con 100 Tử tinh tệ, tính ra lỗ mất mấy ngàn Tử tinh tệ, ai" Thương nhân Khoa Nhĩ Tư Đặc vừa nói vừa lắc đầu, thở dài, giống như còn ủy khuất hơn cả các tên thợ săn vào sinh ra tử.
Nhìn tên Khoa Nhĩ Tư Đặc cố ý thở dài oán thán trước mặt Dương Lăng, mấy tên Thợ săn hai mắt gần như bật máu. Tay nắm kiếm không ngừng run lên, cố gắng đè cơn lửa giận trong lòng.
Vốn thấy Dương Lăng tự mình hỏi, bọn họ vô cùng kinh hãi, vốn cho rằng rốt cuộc tìm được công bằng. Nhưng nhìn thấy thương nhân Khoa Nhĩ Tư Đặc có quan hệ không nhỏ với hắn. Trong lòng càng lúc càng lạnh.
"Các huynh đệ, đi"
Trừng mắt nhìn tên thương nhân Khoa Nhĩ Tư Đặc một cái, tên thợ săn dáng người cao lớn có vẻ là thủ lĩnh đeo một cái bao tải lớn trên lưng chuẩn bị dẫn huynh đệ rời đi nơi này. Trong cơn phẫn nộ, hắn tình nguyện đem sói con thả vào Đặc Lạp Tư rừng rậm, cũng không muốn bán với giá thấp cho tên Khoa Nhĩ Tư Đặc ghê tởm.
"Chờ một chút, dũng sĩ Duy Áo Lạp, 100 Tử tinh tệ mặc dù không nhiều lắm, nhưng là ngay cả tiền phủ tuất của các huynh đệ ngươi cũng không cần sao?" Nhìn thấy vài tên Thợ săn mang theo sói con rời đi, Thương nhân Khoa Nhĩ Tư Đặc khẩn trương nói tiếp: "Nhìn ở việc ngày thường vẫn hợp tác, nếu tiền phủ tuất không đủ, chúng ta vẫn có thể thương lượng mà"
Mặc dù sói con bị ngạt thở gần chết, nhưng chỉ cần điều dưỡng thì hầu hết vẫn có khả năng khôi phục. Trước sở dĩ há mồm nói không đáng giá thật ra là hắn muốn nhân cơ hội ép giá mà thôi.
Mặc dù phẫn nộ trong lòng, nhưng nghe Khoa Nhĩ Tư Đặc nói như vậy, nhớ đến cô nhi quả mẫu mà huynh đệ bị nạn lưu lại, Duy Áo Lạp không thể không dừng chân lại, lạnh lùng nói: "500 Tử tinh tệ, không thể thiếu một"
"Đám sói con này bị ngạt thở thành bộ dạng như vậy, nhiều nhất chỉ là 110 Tử tinh tệ"
"Hừ 480. tuyệt đối không thể thấp hơn"
Đối với thương nhân Khoa Nhĩ Tư Đặc mà nói, giá càng thấp càng tốt, mong rằng 1 Tử tinh tệ một con sói con. Nhưng đối với Duy Áo Lạp mà nói, thiếu một Tử tinh tệ cũng không thể, tiền phủ tuất này chính là nguồn sống cho gia đình huynh đệ ngộ nạn sau này.
Cứ như vậy, hai bên mặc cả nhau, mặc kệ như thế nào, thương nhân Khoa Nhĩ Tư Đặc cũng không chịu bỏ tiền như theo thỏa thuận trước kia. Thợ săn mạo hiểm khắp nơi, phiêu bạt trên đại lục cho dù gặp phải vấn đề gì cũng không giống như Dong binh có công hội ra mặt giải quyết, cho nên hắn chẳng có gì phải sợ.
"Khoa Nhĩ Tư Đặc, nếu ngươi không có hứng thú với đám sói con này, vậy để đó ta mua" Dừng lại một chút, nhìn mọi người vây quanh, lại nhìn mấy tên Thợ săn đang nhìn chằm chằm vào mình, Dương Lăng nói tiếp: "vài tên Thợ săn không may ngộ nạn trong Lãnh địa của ta, theo đạo lý mà nói, ta hẳn là sẽ giúp đỡ bọn họ. Một con 1000 Tử tinh tệ, ta mua tất cả"
Muốn có được hảo cảm của đám Thợ săn, thì trước mắt chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, Dương Lăng tự nhiên sẽ không thể bỏ qua. Vì sự phát triển lâu dài của Lãnh địa, đừng nói là 1 con 1000 Tử tinh tệ mà 1 vạn Tử tinh tệ cũng đáng giá. Càng huống chi, chỉ cần cho mấy con sói con điều dưỡng tốt, chuyển đến Mông Đặc Sâm bán thì tuyệt đối sẽ không lỗ.
1 con sói con 1000 Tử tinh tệ?
Vừa nghe Dương Lăng nói như thế, đừng nói là Thợ săn Duy Áo Lạp và đám huynh đệ phía sau, mà ngay cả Khoa Nhĩ Tư Đặc và đám người đang vây xem đều trợn mắt há mồm. Khoa Nhĩ Tư Đặc và Duy Áo Lạp vì vài Tử tinh tệ mà mặc cả mãi, không ngờ rằng, Dương Lăng vừa mở miệng đã là 1000 Tử tinh tệ, so với thù lao mà Khoa Nhĩ Tư Đặc hứa lúc trước cao gấp đôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khiếp sợ trôi qua, nhìn Dương Lăng, Duy Áo Lạp bước lên nói: "Lĩnh chủ đại nhân, một con sói con thật sự là 1000 Tử tinh tệ?"
"Đúng vậy, Duy Áo Lạp dũng sĩ, ngươi không có nghe lầm. Làm phiền ngươi mang đám sói con này đến Duy Sâm tòa thành, quản gia của ta sẽ đưa tinh tệ cho ngươi, đi đi" Nhìn Thợ săn Duy Áo Lạp kích động không thôi, hoài nghi có phải nghe lầm hay không, Dương Lăng cười cười.
Có sự xác nhận của Dương Lăng, Duy Áo Lạp vui mừng ra mặt, dẫn theo đám huynh đệ người đầy vết máu cung kính hành lễ với Dương Lăng. Sau đó nhanh chóng đi về phía Duy Sâm tòa thành.
"Duy Áo Lạp lần này tổn thất nghiêm trọng, may là gặp gỡ Lĩnh chủ đại nhân, nếu không sợ rằng càng thêm thê thảm"
"Đúng vậy, ta lưu lãng nhiều năm trên đại lục, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ta chứng kiến có lĩnh chủ hào phóng và công bằng với Thợ săn chúng ta như vậy"
Nhìn đám người Duy Áo Lạp vui mừng ra mặt, lại nhìn Dương Lăng đang đứng trong sân, mọi người bàn tán xôn xao. Nhất là một đám Mạo hiểm giả càng than thở không thôi.
Đám người Duy Áo Lạp vui mừng ra mặt, nhưng thương nhân Khoa Nhĩ Tư Đặc lại buồn bực đến thiếu chút nữa hộc máu. Hắn còn tưởng rằng có thể mua tất cả sói con với giá thấp, nhưng không ngờ rằng cuối cùng sói con không tới tay, ngược lại còn bị mọi người dèm pha, trong lòng vô cùng buồn bực.
Tuy nhiên, cho dù trong lòng rất bất mãn, nhưng hắn cũng không dám phóng tứ trước mặt Dương Lăng. Nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là đặt tất cả lên người đám Duy Áo Lạp, hận đám Thợ săn không biết tốt xấu, chuẩn bị qua 2 ngày nữa cho hộ vệ tìm bọn họ tính sổ.
Thuận lợi đạt được mục đích, Dương Lăng nhanh chóng rời đi, khi trở lại tòa thành thì vừa vặn gặp phải đám người Duy Áo Lạp đến lĩnh tinh tệ.
"Lĩnh chủ đại nhân, cảm ơn đại ân của người"
Nhìn thấy bóng dáng Dương Lăng, Duy Áo Lạp vừa nói vừa dẫn các huynh đệ cung kính hành lễ. Mặc dù lưu lãng quanh năm bên ngoài, nhưng bọn hắn không có bao nhiêu tiền, nếu không có Dương Lăng giúp đỡ, hắn không biết làm thế nào đối mặt với người thân của các huynh đệ chết đi.
"Không cần khách khí, sau này có gì khó khăn, cứ đến tìm ta" Nhìn đám người Duy Áo Lạp cung kính, Dương Lăng trong lòng vừa động, nói tiếp: "Tiếp theo, ta chuẩn bị thành lập Tuần thú tràng quy mô lớn trên Lãnh địa, cần có đông đảo Thợ săn kinh nghiệm phong phú, không biết các ngươi có hứng thú đến hỗ trợ ta hay không?"
Thành lập một tòa Tuần thú tràng quy mô lớn?
Vừa nghe Dương Lăng nói vậy, đám người Duy Áo Lạp rất ngoài ý muốn.Thời gian này, các Đại thương hội vào Duy Sâm Trấn càng ngày càng nhiều, khắp nơi đều là Thương nhân và Mạo hiểm giả. Mặc dù nghe nói Ma thú lĩnh sẽ phát triển rất nhanh, nhưng là bọn họ không nghe nói qua cái gì là Tuần thú tràng.
Tuy nhiên, nghe nói mỗi người hầu trong Duy Sâm tòa thành mỗi tháng đều được tiền lương hậu hĩnh, có người làm mấy tháng thì cả nhà đã tích trữ đầy lương thực, có người làm nửa năm thì có năng lực xây một ngôi nhà lớn. Bây giờ Dương Lăng tự mình mời, thì đãi ngộ dám chắc rất tốt, tuyệt đối tốt hơn việc lưu lãng quanh năm bên ngoài.
Ma Thú Lĩnh Chủ.