Bình mình, trong khi đám dong binh còn đang ngủ, Dương Lăng sau một đêm tu luyện từ từ mở hai mắt ra, nhìn đám lục vụ từ từ tan đi, lại nhìn các cây đại thụ xung quanh, trong lòng vừa động, vô ý thức bắt một dấu tay, nhất thời, thuấn di sang một gốc cây đại thụ khác không gây ra một tiếng động.
Đây chính là uy lực của mộc độn?
Mừng rỡ, Dương Lăng di chuyển rất nhanh qua lại giữa các cây trong dùng, thổ độn và mộc độn, như cá gặp nước. Có khi đột nhiên xuất hiện tử trong thân cây, có khi đột nhiên từ dưới mặt đất chui lên.
Hưng phấn trôi qua, hắn biết mình đã đột phá tới cảnh giới trung cấp địa vu. Vu đan trong cơ thể có kích thước như quả bóng, nuốt vào một ngụm liền bám vào một cỗ vu lực khổng lồ, cả người tràn đầy lực lượng, đánh nhẹ một quyền là có thể đâm thủng một khối cự thạch cứng rắn.
Vu lực khổng lồ, dị năng thụ nhãn kỳ diệu, hơn nữa còn có thổ độn và mộc độn pháp thuật như thuấn di…
Dương Lăng tin tưởng ở trong rừng rậm rộng lớn là mình có thể phát huy hết tất cả thực lực. Bây giờ cho dù gặp phải cao thủ thánh giai như trưởng lão Khắc Lỗ Y Phu tạm thời không phải đối thủ, thì tạm thời cũng có thể chạy thoát.
Nhìn vào trong không gian vu tháp, hắn phát hiện bên trong quả nhiên cũng xảy ra biến hóa rất lớn.
Không gian lớn hơn gần gấp đôi, đồng cỏ rộng lớn nhìn không thấy cuối, hai mẹ con thú một sừng đang hạnh phúc đuổi nhau. Hồ nước ngọt như đường không có biến hóa rõ ràng, nhưng nước trong hồ càng thêm trong suốt, uống một miếng khiến tinh thần run lên.
Nếu so sánh với hồ nước trong suốt, thì sinh mệnh thụ miêu trong hồ biến hóa rõ ràng hơn. Không chỉ cao bằng tòa nhà hai tầng, còn có thêm một tầng vỏ cây màu xanh biếc, tản mát ra một mùi thơm ngát, chính thức trở thành sinh mệnh chi thụ. Cứ theo tốc độ như thế này, thì không lâu sau sẽ tiến vào thời kỳ trưởng thành, tiến hóa thành chiến tranh cổ thụ.
Vòng vòng vài vòng trong không gian vu tháp, Dương Lăng thu hồi lại ý thức, mở hai mắt ra, thừa dịp đám dong binh còn chưa dậy lặng lẽ chui vào túp lều của mình.
"mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi, các huynh đệ dậy thôi"
Dương Lăng vừa chui được vào trong lều, thì bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi của tên Mập mạp. Trước kia, tên này đều dậy muộn nhất, mỗi ngày Lệ Nhã phải xách tai mới dậy được. Nhưng mấy ngày nay có được một con ngựa bay, hắn vô cùng hưng phấn, thường thường trời còn chưa sáng đã trèo lên ngựa.
"Tên Mập mạp đáng chết, ngươi phải bị ác ma Lợi Tây Tư nguyền rủa"
"Trời sáng rồi mà vẫn còn có quỷ gào"
Bị Mập mạp đánh thức, đám dong binh đều mở miệng mắng to, Lệ Nhã càng giận dữ phát băng chùy ra. Hung hăng đâm vào mông đít của Mập mạp. Kêu lên một tiếng thảm thiết, Mập mạp đáng thương không thể làm gì khác hơn là giục ngựa chạy trốn, mong sao trong nháy mắt có thể rời xa người đàn bà bạo lực Lệ Nhã này.
Lắc lắc đầu, Dương Lăng nhắm hai mắt nghỉ ngơi, đợi cho Lệ Nhã, Cáp Lôi Lôi đều đứng hết lên, mới ra vẻ vừa tỉnh ngủ đi ra ngoài. Đợi Áo Lan Đa thu thập tốt các túp lều và xe ngựa, mọi người lại tiếp tục lên đường.
Vẫn như bình thường, đám dong binh vừa đi vừa trêu chọc nhau. Thi thoảng cưỡi ngựa đuổi nhau, Áo Lan Đa phụ trách dò đường, cưỡi ngựa chạy ở phía trước.
"Thiếu gia, phía trước có một đám người dân bản xứ, có muốn tìm đường khác đi qua không?" Chưa đi được bao xa, Áo Lan Đa đã giục ngựa quay lại báo cáo, vì để giấu người khác, trước mặt mọi người hắn đều gọi Dương Lăng là thiếu gia, đóng giả làm một gã người hầu trung thành.
Một đám người dân bản xứ?
Dương Lăng nhăn trán nhíu mày, sa mạc Tây Bá Lợi Á vốn rất thưa thớt, hơn nữa trời rất nhiều tuyết, mọi người dọc theo đường đi gặp rất ít người bản xứ, chứ đừng nói là một đám lớn.
"Vưu Lý huynh đệ ngươia xem có phải một đám cướp hay không?" So với Lệ Nhã và Mập mạp thì Kỵ sĩ Cáp Lôi Lôi ổn định hơn, vừa nói vừa cầm lấy cây thương trên lưng ngựa, để tránh có việc phát sinh ngoài ý muốn.
Cáp Lôi Lôi sắc mặt nghiêm trọng, Mập mạp lại vô cùng khinh thường, giục ngựa chạy tới bên cạnh xe ngựa của Dương Lăng, nói: "hắc, hắc, sợ cái gì, kẻ cướp có nhiều hơn nữa cũng không đủ nhét kẽ răng bảo bối Lục bì điêu của ta, một ngụm nước miếng là có thể bắt toàn bộ bọn họ lại"
Nhìn Mập mạp khoác lác, Dương Lăng lắc đầu, thừa lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ chỉ huy một con Giác phong thú bay ra tìm hiểu cụ thể tình huống.
Cách đó vài dặm trên một vùng đất bằng phẳng, có một đám người bản xứ quấn áo lam lũ, có lớn, có bé. Có chút trên lưng còn mang một cái bao rất to, có chút chống gậy, có chút còn đang cõng trẻ con trên lưng, nhìn hình dáng thì thấy không phải cướp, ngược lại giống như một đám nạn dân.
Hiểu được chuyện gì xảy ra, Dương Lăng ra hiệu cho Áo Lan Đa không cần khẩn trương, chỉ huy chiến mã tiếp tục chạy về phía trước. Mập mạp và Lệ Nhã không hề do dự đuổi theo, Cáp Lôi Lôi do dự một lát rồi cũng giục ngựa chạy theo.
Mọi người chạy rất nhanh, không lâu sau thì xuất hiện trước mặt đám người bản xứ.
"Đại nhân, cứu chúng ta với" Mọi người chuẩn bị tiếp tục đi tới, thì đám người bản xứ quần áo lam lũ không để ý hết thảy, cản đường đi của bọn họ.
"Đại nhân, bộ lạc của chúng ta năm nay đã sớm hết lương thực, nghe nói Ma thú lĩnh bên kia sa mạc đang chiêu mộ rất nhiều lao động, không thể làm gì khác hơn là di cư tộc nhân đi đến đó, nhưng không nghĩ tới là đi một đoạn đường quanh co, ba ngày nay tộc nhân đã không có cái ăn, đại nhân, cứu chúng ta với"
Một lão già râu trắng bệch vừa nói vừa quỳ xuống trước xe ngựa của Dương Lăng, nước mắt chảy dài. Trong mắt hắn, Dương Lăng thoải mái ngồi trong xe ngựa chính là thủ lĩnh của mọi người. Đi trong tuyết đến Ma thú lĩnh?
Nhìn lão già quỳ mọp trên đất, Dương Lăng có chút sửng sốt, không nghĩ đến là tin tức truyền nhanh như vậy. Xem ra, A Cổ Tô đạt được thành tích rất tốt trên sa mạc Tây Bá Lợi Á, chưa nói thảo phạt thổ phỉ hiệu quả thế nào, nhưng truyền tin tức Ma thú lĩnh hoan nghênh bất cứ ai đến định cư, hấp dẫn rất nhiều bộ lạc bản xứ có cuộng sống khó khăn.
"Khứ khứ, lương thực của chúng ta cũng còn không đủ, ở đâu ra lương thực dư thừa để mà cho các ngươi?"
Hiểu được chuyện gì xảy ra, Lệ Nhã trừng mắt nhìn đám người bản xứ trước mắt, nhìn bộ dạng tức giận của nàng, giống như muốn quất một roi xuống. Nhưng tên Mập mạp suốt ngày cười ha ha sắc mặt không thay đổi, nhảy xuống ngựa, lấy một miếng thịt nhỏ từ trong lòng ngực ra đưa cho một đứa trẻ con có đầu còn to hơn thân.
"Đáng tiếc, ta chỉ là một tên buôn bán nhỏ, lần này vội vàng từ Ma thú lĩnh đi ra, không có mang theo lương thực"
Đối phương có quá nhiều người, nếu chỉ có mười mấy người, dựa vào việc bọn họ muốn di cư vào trong lãnh địa của mình thì còn có thể lo lắng một chút. Nhưng một đám người nhiều như vậy thì sợ rắng lấy tất cả lương thực trong Không gian giới chỉ ra cũng chưa chắc đủ, trầm ngâm một lát, Dương Lăng không còn cách nào khác là từ chối khéo.
Thương nhân?
Bị Dương Lăng từ chối, lão già áo đen đầu tiên là thất vọng vô cùng, nhưng trong lòng vừa động, nói: "Đại nhân, ta biết ở đâu có một đám cây tre lớn, chỉ cần ngươi cho ta một ít lương thực, ta có thể tự mình dẫn ngươi đến chô có các cây tre hiếm thấy đó"
Tre là tài liệu không thể thiếtđể chế tạo cung nỏ tốt nhất trên Thái Luân đại lục, là vật tư chiến lược của các cường quốc, có giá rất cao ở các thành thị lớn như Mông Đặc Sâm và Ba Phạt Lợi Á. Chỉ cần vận chuyển đến Mông Đặc Sâm, tuyệt đối sẽ là việc mua bán quá lãi, một vốn vạn lãi, lão già râu bạc tin tưởng Dương Lăng là một thương nhân thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
"Ồ, cây tre, ngươi xác định đó là rừng tre chất lượng cao?" Xạ thủ Lạc Bi Ba rất sửng sốt, vừa nói vừa hưng phấn nhìn lão già râu bạc.
Dương Lăng nghi ngờ khó hiểu, không rõ cây tre rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng Cáp Lạc Bi Na thì khác, là một xạ thủ, nàng tự nhiên hiểu được sự trân quý và hiếm thấy của cây tre.
"Vưu Lý đại ca, tre là tài liệu không thể thiếu để chế tạo cung nỏ, ở Mông Đặc Sâm một cây tre tốt ít nhất cũng có giá mười tử tinh tệ."
Thấy Dương Lăng nghi hoặc, Lạc Bi Na nhỏ giọng nhắc nhở, giải thích tác dụng của cây tre. Trên đường đi, mặc dù không thích nói chuyện, nhưng nàng rất có cảm tình với đám người Dương Lăng. Không có túp lều mà Vưu Na đưa cho, thì nàng và Lệ Nhã đã phải ngủ ở ngoài trời, không có tay nghề xuất sắc của Dương Lăng, trên đường đi càng không thể nào được ăn món gà nướng hấp dẫn.
Hiều được sự trân quý và hiếm có của cây tre, Dương Lăng trong lòng vừa động, lần này tới Mông Đặc Sâm, một nhiệm vụ quan trọng là tạo quan hệ tốt đối với các đại thương hội, giới thiệu cho bọn họ tài nguyên phong phú của lãnh địa. Mang theo đại lượng cây tre hiếm có, kiếm tiền là bước tiếp theo, quan trọng là nói không chừng có thể đó sẽ là chiếc chìa khóa mở đường, tạo ra mối quan hệ tốt với các đại thương hội và những người quyền quý có thực quyền.
Ngoài ra, lãnh địa phát triển, cũng cần phải thành lập một đội quân kỵ binh tinh linh. Như vậy thì cung nỏ loại tốt không thể thiếu được, thu được một rừng tre sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với sự phát triển thực lực của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng từ từ nói: "Xin lỗi, cho dù ta đưa tất cả lương thực dự trữ ra, sợ rằng cũng không đủ cho các ngươi duy trì đến Duy Sâm Trấn"
"Đại nhân, chỉ cần có một ít lương thực để tộc nhân phục hồi thân thể, trên đường đi chúng ta còn có thể vừa đi vừa săn bắn" Thấy giọng nói Dương Lăng thay đổi, lão già râu bạc rốt cuộc cũng thấy được hy vọng.
"Như vậy đi, khi buôn bán ở trong Duy Sâm Trấn, trong lúc vô ý ta nhận thức được Tạp Tây tướng quân đóng ở A Lạp sơn khẩu. Ta cho các ngươi một ít lương thực, sau đó cho các ngươi một phong thư giới thiệu và một con ngựa. ta tin tưởng hắn sẽ phái người đến giúp các ngươi"
Dương Lăng vừa nói vừa viết vài chữ lên trên tấm da thú mà Áo Lan Đa đưa tới, gập lại rồi đưa cho lão già áo đen, bảo Áo Lan Đa đưa cho đối phương một con chiến mã. Lấy được các con ngựa bay mà người Tô Mỹ Nhĩ tặng, mọi người đem các con ngựa vẫn dùng trước đó làm dự trữ, nữ ma pháp sư Lệ Nhã vẫn than phiền rắc rối, không nghĩ ra bây giờ lại dùng đến.
Sở dĩ giúp đỡ đám người bản xứ trước mặt này, ngoại trừ cây tre hiếm có, Dương Lăng còn có hai ý. Duy Sâm Trấn đang cần rất nhiều lao động, mấy tên này tuy quần áo lam lũ, nhưng thể chất mạnh mẽ, sau khi nghỉ ngơi tốt tuyệt đối là lao động rất tốt.
Ngoài ra, nếu bọn họ thuận lợi đội tuyết chạy đến Duy Sâm Trấn, không thể nghi ngờ sẽ là mô hình cho các bộ lạc đang âm thầm quan sát, qua đó thu hút được càng nhiều bộ lạc bản xứ chuyển vào định cư ở trong lãnh địa của mình, một mũi tên bắn trúng hai đích.
"Cảm ơn đại nhân"
Nhìn Vưu Na lấy rất nhiều lương thực trong Không gian giới chỉ ra, lại nhìn chiếm mã mà Áo Lan Đa đưa cho, lại nhìn bức thư do Dương Lăng viết, lão già râu bạc kích động đến phát khóc, vừa nói vừa bảo tộc nhân quỳ xuống đất.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Hôm nay trở đi sẽ có hàng nhiều cho mọi người. Thanks all đã theo dõi MTLC. (Tự chúc mừng sinh nhật vậy. Hehe)